Ôm Nhầm?
2024-08-08 23:39:09
“Chỉ cần chúng ta nhận nó về, sau này nhà họ Khương có thể được hưởng lợi, cũng có thể phát triển lên cao hơn."
Nhìn thấy Khương Vân Thiên phấn khởi, Liễu Dư Mi biết ông ta đã có quyết định, bà ta nhăn mặt: "Vậy Minh Châu thì sao..."
"Không còn cách nào khác, chỉ có thể cho nó chịu thiệt một chút." Khương Vân Thiên nói: "Hơn nữa, cái này đâu tính là chịu thiệt, nó thay thế con gái chúng ta sống trong nhà họ Khương mà không phải lo lắng về thức ăn và quần áo bao nhiêu năm nay. Nếu nói về chịu thiệt, Dư Linh mới thực sự là người chịu thiệt."
Sau khi nói xong, Khương Vân Thiên vỗ nhẹ vào vai Liễu Dư Mi: "Đi chuẩn bị một số thứ mà con gái sẽ thích đi, ngày mai tôi sẽ đi gặp nó và nói rõ mọi chuyện."
"Nhanh như vậy ư?" Vì những chuyện đã xảy ra trước đó, Liễu Dư Mi có bất mãn với việc đưa Khương Dư Linh về nhà, dĩ nhiên, điều bà ta lo lắng hơn là Khương Minh Châu không thể chấp nhận được: "Còn Minh Châu thì sao?"
"Bà cứ nói thật với nó."
"... Nói thật." Liễu Dư Mi nặng nề thở dài: "Trong thời gian ngắn như thế, làm sao Minh Châu chấp nhận được?"
Bà ta nắm lấy tay áo của Khương Vân Thiên: "Anh nghĩ... có thể nói họ là sinh đôi không? Dù họ không giống nhau, nhưng không phải là có những trường hợp sinh đôi khác trứng à?"
Càng nghĩ càng thấy khả thi, Liễu Dư Mi có tinh thần hẳn: "Như vậy, cô ta vẫn có thể trở về với tư cách là con gái ruột, Minh Châu sẽ không cảm thấy quá khó chịu, Minh Châu rất tốt bụng, con bé có thể chăm sóc Dư Linh thật tốt."
Nếu trước khi họ bắt đầu bịa chuyện để lừa dối Khương Dư Linh, việc nói Khương Dư Linh và Khương Minh Châu là sinh đôi khác trứng hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Nhưng bây giờ, sự việc đã trở nên nghiêm trọng, nếu họ lại nói Khương Dư Linh và Khương Minh Châu là sinh đôi khác trứng, Khương Dư Linh chắc chắn sẽ không tin.
Dù chỉ tiếp xúc một lần, nhưng Khương Vân Thiên đã nhận ra Khương Dư Linh không phải là người dễ bắt nạt, hơn nữa cô còn Chính Phủ làm hậu thuẫn.
Vì vậy —
"Ôm nhầm?"
Khương Minh Châu vừa mới trở về nhà không bao lâu đã bị thông tin này làm cho choáng váng: "Làm sao có thể có chuyện này? Mẹ, sao lại thế được?"
"Sao con lại không phải là con gái của cha mẹ chứ?"
"Mẹ đang lừa con phải không?"
Dưới sự kiên quyết của Khương Vân Thiên, Liễu Dư Mi vẫn phải kể cho Khương Minh Châu biết sự thật.
Khương Minh Châu không dám tin, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc và lo lắng của Liễu Dư Mi, cùng với một tờ báo cáo xét nghiệm ADN, Khương Minh Châu cảm thấy sụp đổ hoàn toàn, nước mắt rơi không ngừng, cảm giác lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Dù Liễu Dư Mi nói thế nào thì cô ta cũng không thể chấp nhận được sự thật này.
Liễu Dư Mi thấy con gái mình yêu quý nhất khóc thảm thiết, bà ta không kìm được nước mắt. Hai mẹ con ôm nhau khóc, rất nhanh đã bị Khương Nhĩ Trác và Khương Nhĩ Phàm phát hiện.
Khi biết mẹ mình đã nói sự thật cho Khương Minh Châu, cả hai đều không thể chấp nhận, liên tục trách móc Liễu Dư Mi vì sao lại làm vậy, dù sao ban đầu họ đã đồng ý để cô gái kia trở thành con nuôi.
Liễu Dư Mi không muốn làm vậy, bà ta vừa khóc vừa kể lại nguyên nhân cho hai người con trai, phóng đại chuyện Khương Dư Linh chửi bới họ nhưng lại nói qua loa về những gì cô đã làm với Khương Vân Thiên.
Nói chung là qua miệng Liễu Dư Mi, Khương Dư Linh là người có tài nhưng thiếu lễ nghĩa và giáo dục.
Điều này làm Khương Nhĩ Phàm rất tức giận, còn Khương Nhĩ Trác nghe xong lại thấy có gì đó không đúng, mọi chuyện quá trùng hợp.
Nhìn thấy Khương Vân Thiên phấn khởi, Liễu Dư Mi biết ông ta đã có quyết định, bà ta nhăn mặt: "Vậy Minh Châu thì sao..."
"Không còn cách nào khác, chỉ có thể cho nó chịu thiệt một chút." Khương Vân Thiên nói: "Hơn nữa, cái này đâu tính là chịu thiệt, nó thay thế con gái chúng ta sống trong nhà họ Khương mà không phải lo lắng về thức ăn và quần áo bao nhiêu năm nay. Nếu nói về chịu thiệt, Dư Linh mới thực sự là người chịu thiệt."
Sau khi nói xong, Khương Vân Thiên vỗ nhẹ vào vai Liễu Dư Mi: "Đi chuẩn bị một số thứ mà con gái sẽ thích đi, ngày mai tôi sẽ đi gặp nó và nói rõ mọi chuyện."
"Nhanh như vậy ư?" Vì những chuyện đã xảy ra trước đó, Liễu Dư Mi có bất mãn với việc đưa Khương Dư Linh về nhà, dĩ nhiên, điều bà ta lo lắng hơn là Khương Minh Châu không thể chấp nhận được: "Còn Minh Châu thì sao?"
"Bà cứ nói thật với nó."
"... Nói thật." Liễu Dư Mi nặng nề thở dài: "Trong thời gian ngắn như thế, làm sao Minh Châu chấp nhận được?"
Bà ta nắm lấy tay áo của Khương Vân Thiên: "Anh nghĩ... có thể nói họ là sinh đôi không? Dù họ không giống nhau, nhưng không phải là có những trường hợp sinh đôi khác trứng à?"
Càng nghĩ càng thấy khả thi, Liễu Dư Mi có tinh thần hẳn: "Như vậy, cô ta vẫn có thể trở về với tư cách là con gái ruột, Minh Châu sẽ không cảm thấy quá khó chịu, Minh Châu rất tốt bụng, con bé có thể chăm sóc Dư Linh thật tốt."
Nếu trước khi họ bắt đầu bịa chuyện để lừa dối Khương Dư Linh, việc nói Khương Dư Linh và Khương Minh Châu là sinh đôi khác trứng hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Nhưng bây giờ, sự việc đã trở nên nghiêm trọng, nếu họ lại nói Khương Dư Linh và Khương Minh Châu là sinh đôi khác trứng, Khương Dư Linh chắc chắn sẽ không tin.
Dù chỉ tiếp xúc một lần, nhưng Khương Vân Thiên đã nhận ra Khương Dư Linh không phải là người dễ bắt nạt, hơn nữa cô còn Chính Phủ làm hậu thuẫn.
Vì vậy —
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ôm nhầm?"
Khương Minh Châu vừa mới trở về nhà không bao lâu đã bị thông tin này làm cho choáng váng: "Làm sao có thể có chuyện này? Mẹ, sao lại thế được?"
"Sao con lại không phải là con gái của cha mẹ chứ?"
"Mẹ đang lừa con phải không?"
Dưới sự kiên quyết của Khương Vân Thiên, Liễu Dư Mi vẫn phải kể cho Khương Minh Châu biết sự thật.
Khương Minh Châu không dám tin, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc và lo lắng của Liễu Dư Mi, cùng với một tờ báo cáo xét nghiệm ADN, Khương Minh Châu cảm thấy sụp đổ hoàn toàn, nước mắt rơi không ngừng, cảm giác lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Dù Liễu Dư Mi nói thế nào thì cô ta cũng không thể chấp nhận được sự thật này.
Liễu Dư Mi thấy con gái mình yêu quý nhất khóc thảm thiết, bà ta không kìm được nước mắt. Hai mẹ con ôm nhau khóc, rất nhanh đã bị Khương Nhĩ Trác và Khương Nhĩ Phàm phát hiện.
Khi biết mẹ mình đã nói sự thật cho Khương Minh Châu, cả hai đều không thể chấp nhận, liên tục trách móc Liễu Dư Mi vì sao lại làm vậy, dù sao ban đầu họ đã đồng ý để cô gái kia trở thành con nuôi.
Liễu Dư Mi không muốn làm vậy, bà ta vừa khóc vừa kể lại nguyên nhân cho hai người con trai, phóng đại chuyện Khương Dư Linh chửi bới họ nhưng lại nói qua loa về những gì cô đã làm với Khương Vân Thiên.
Nói chung là qua miệng Liễu Dư Mi, Khương Dư Linh là người có tài nhưng thiếu lễ nghĩa và giáo dục.
Điều này làm Khương Nhĩ Phàm rất tức giận, còn Khương Nhĩ Trác nghe xong lại thấy có gì đó không đúng, mọi chuyện quá trùng hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro