Chương 1.2
Tuyệt Thế Mạn Châu
2024-07-17 06:37:19
"Hôm nay em cũng hút thuốc sao?" - Bầu không khí vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên thay đổi bất thường khi
giọng nói trầm ổn của nam nhân vang lên từ phía sau.
Tế Thủy không quay đầu, chỉ thản nhiên nhìn lên bầu trời đầy sao kia mà đáp: "Mới tập."
Bạch Vũ Quân nhíu mày trước khuôn mặt thường thường ngây thơ, còn có chút nhút nhát của thiếu niên nay lại pha trộn thêm sự trưởng thành và thản nhiên. Cái cảm giác lạ lẫm này nhanh chóng xâm chiếm lấy đại não của y, bất giác hỏi: "Em không phải rất ghét hương thuốc lá?"
"... Thích tập tành với cuộc đời thôi." - Tế Thủy lặng im một lúc rồi từ từ trả lời.
Trăng tròn, gió lạnh, xung quanh không có ai, hai người lại có mối quan hệ không chính đáng nên rất nhanh bầu không khí đã bị sự khô nóng xâm chiếm. Bạch Vũ Quân đương nhiên không phải loại đàn ông suy nghĩ bằng thân dưới, suốt ngày chỉ biết quan tâm đến nhục dục nhưng hôm nay quả thật, chú thỏ nhút nhát thường ngày nay lại như hồ ly không ngừng hớp hồn lấy trái tim của y.
"Đêm nay đến chỗ tôi được chứ?" - Bạch Vũ Quân nhẹ nhàng đưa ra câu hỏi.
Nếu như là Lưu Thủy thì quả thật cậu sẽ vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, không chút tự trọng mà gật đầu. Nhưng đáng tiếc người đứng trước mắt Bạch Vũ Quân là Tế Thủy, một kẻ luôn mặc nhiên với cuộc đời. Hắn vùi điếu thuốc lên bờ tường, nghiêng đầu hỏi: "Hợp đồng đã ghi rõ ngày, hôm nay cũng không phải ngày tôi phục vụ anh, nếu tôi đến nhất định sẽ có người hận tôi đến thấu xương mất."
"Tùy em." - Bạch Vũ Quân nhún vai tỏ ý đã hiểu, nếu Tế Thủy không muốn thì y nhất định cũng sẽ không ép hắn - "Nhưng trước khi rời đi..."
Lời nói được một nửa liền im lặng khiến Tế Thủy tò mò quay đầu về phía Bạch Vũ Quân, ngay giây phút này, mọi thứ như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc đôi môi của hắn bị xâm chiếm. Ban đầu có chút ngỡ ngàng nhưng Tế Thủy không phản kháng, thậm chí là để y thuận lợi đưa lưỡi vào bên trong khuấy đảo khoang miệng của hắn. Màn rượt đuổi kích thích chỉ dừng lại khi Tế Thủy đã gần như hô hấp không vững, vòng eo sớm đã nằm trong tay của Bạch Vũ Quân, môi sưng lên một chút thì y mới từ từ buông hắn ra, ghé sát vào tai hắn: "Ngày mai đến Bạch Hoàng sớm một chút, tôi có việc cần bàn với em."
Sau khi để lại một câu xong, Bạch Vũ Quân phẩy tay một cái liền rời đi. Để lại Tế Thủy mặt đang đỏ bừng do thiếu dưỡng khí ở lại, Huyền Miêu có chút nghiến răng hướng về bóng lưng nam nhân bạc tình kia: "Cái tên này, rõ ràng chỉ xem người khác là đồ chơi."
Tế Thủy ôm lấy Huyền Miêu đang tức giận, từ từ vuốt ve đầu nó. Đến khi bóng dáng kia khuất xa cùng tiếng đóng cửa vang lên, Tế Thủy mới lộ vẻ ghét bỏ, lau đi nước bọt còn vương trên khóe môi, có thể thấy rõ được hắn thật sự không tình nguyện với sự ngang ngược của y.
"Ngươi không sao đấy chứ? Sao lúc đó không đẩy y ra." - Huyền Miêu nhíu mày, lắc lắc cái đầu đầy nghi ngại, không hiểu hành động của hắn là gì. Đừng nói đến kháng cự mà Tế Thủy cũng lười nha?
"... Món đồ chơi bị hư thì ngươi sẽ làm gì?" - Tế Thủy không trả lời, tựa lưng vào bức tường, ngồi bệt xuống, hỏi nó một câu khác.
"Đương nhiên là vứt..." - Nói đến đây Huyền Miêu bỗng nhận ra gì đó, hơi rũ mi, dụi đầu vào tay Tế Thủy, nó không lên tiếng nữa. Bản thân Huyền Miêu đã biết, vì sao linh cảm cứ mách bảo nó phải chọn người này rồi.
Trong đầu Tế Thủy nghĩ gì, Huyền Miêu chỉ đoán được được khoảng ba phần, còn bảy phần còn lại quá khó khăn để hiểu được rồi. Tế Thủy tự sát trong hôn lễ của người yêu cũ nhưng lại không thừa nhận mình chết vì tình. Vẻ ngoài hời hợt nhưng không bốc đồng, tùy hứng mà suy nghĩ cẩn thận. Thật khó để tin được người này chết vì tự sát...
"Về thôi." - Tế Thủy thấy còn mèo nào đó thất thần, lập tức búng trán nó, đem nó đặt lên vai rồi rời đi.
"Ngươi có từng buồn vì người mình yêu phản bội mình không?" - Huyền Miêu tò mò việc này từ lần đầu tiên gặp hắn rồi, nó không biết sau bộ mặt bình tĩnh này có từng đau đớn đến thấu tim gan vì thứ tình yêu kia chưa.
Nếu như là người khác, chắc chắn sẽ không muốn nhắc đến việc này nhưng tâm trạng Tế Thủy lại rất tĩnh lặng như mặt hồ, hắn nhìn lên bầu trời đầy sao trong màn đêm tĩnh mịch: "Em ấy không phản bội, chỉ là... em ấy trọng chữ hiếu hơn thôi."
Tế Thủy biết rõ áp lực mà người yêu mình phải gánh là gì chứ. Chuyện yêu người cùng giới tính tuy đã được hầu hết đã được cởi mở hơn nhưng việc chấp nhận trên chính đứa con mình lại rất khó. Đối với một người không cha không mẹ như Tế Thủy thì đương nhiên sẽ không chịu ràng buộc bởi gia đình nhưng cậu ấy lại khác... Ban đầu, khi chấm dứt mối tình mười năm, Tế Thủy có chút giận nhưng khi yên tĩnh rồi, hắn thấy bản thân mình đã ích kỷ đủ lâu rồi. Nên trả người hắn yêu về bên gia đình của mình thôi...
"Người có thể bình tĩnh như ngươi rất ít đó." - Huyền Miêu không khỏi thán phục.
Đối với lời khen này, cũng như mọi lần, Tế Thủy chỉ cười chứ không đáp.
Tế Thủy không quay đầu, chỉ thản nhiên nhìn lên bầu trời đầy sao kia mà đáp: "Mới tập."
Bạch Vũ Quân nhíu mày trước khuôn mặt thường thường ngây thơ, còn có chút nhút nhát của thiếu niên nay lại pha trộn thêm sự trưởng thành và thản nhiên. Cái cảm giác lạ lẫm này nhanh chóng xâm chiếm lấy đại não của y, bất giác hỏi: "Em không phải rất ghét hương thuốc lá?"
"... Thích tập tành với cuộc đời thôi." - Tế Thủy lặng im một lúc rồi từ từ trả lời.
Trăng tròn, gió lạnh, xung quanh không có ai, hai người lại có mối quan hệ không chính đáng nên rất nhanh bầu không khí đã bị sự khô nóng xâm chiếm. Bạch Vũ Quân đương nhiên không phải loại đàn ông suy nghĩ bằng thân dưới, suốt ngày chỉ biết quan tâm đến nhục dục nhưng hôm nay quả thật, chú thỏ nhút nhát thường ngày nay lại như hồ ly không ngừng hớp hồn lấy trái tim của y.
"Đêm nay đến chỗ tôi được chứ?" - Bạch Vũ Quân nhẹ nhàng đưa ra câu hỏi.
Nếu như là Lưu Thủy thì quả thật cậu sẽ vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, không chút tự trọng mà gật đầu. Nhưng đáng tiếc người đứng trước mắt Bạch Vũ Quân là Tế Thủy, một kẻ luôn mặc nhiên với cuộc đời. Hắn vùi điếu thuốc lên bờ tường, nghiêng đầu hỏi: "Hợp đồng đã ghi rõ ngày, hôm nay cũng không phải ngày tôi phục vụ anh, nếu tôi đến nhất định sẽ có người hận tôi đến thấu xương mất."
"Tùy em." - Bạch Vũ Quân nhún vai tỏ ý đã hiểu, nếu Tế Thủy không muốn thì y nhất định cũng sẽ không ép hắn - "Nhưng trước khi rời đi..."
Lời nói được một nửa liền im lặng khiến Tế Thủy tò mò quay đầu về phía Bạch Vũ Quân, ngay giây phút này, mọi thứ như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc đôi môi của hắn bị xâm chiếm. Ban đầu có chút ngỡ ngàng nhưng Tế Thủy không phản kháng, thậm chí là để y thuận lợi đưa lưỡi vào bên trong khuấy đảo khoang miệng của hắn. Màn rượt đuổi kích thích chỉ dừng lại khi Tế Thủy đã gần như hô hấp không vững, vòng eo sớm đã nằm trong tay của Bạch Vũ Quân, môi sưng lên một chút thì y mới từ từ buông hắn ra, ghé sát vào tai hắn: "Ngày mai đến Bạch Hoàng sớm một chút, tôi có việc cần bàn với em."
Sau khi để lại một câu xong, Bạch Vũ Quân phẩy tay một cái liền rời đi. Để lại Tế Thủy mặt đang đỏ bừng do thiếu dưỡng khí ở lại, Huyền Miêu có chút nghiến răng hướng về bóng lưng nam nhân bạc tình kia: "Cái tên này, rõ ràng chỉ xem người khác là đồ chơi."
Tế Thủy ôm lấy Huyền Miêu đang tức giận, từ từ vuốt ve đầu nó. Đến khi bóng dáng kia khuất xa cùng tiếng đóng cửa vang lên, Tế Thủy mới lộ vẻ ghét bỏ, lau đi nước bọt còn vương trên khóe môi, có thể thấy rõ được hắn thật sự không tình nguyện với sự ngang ngược của y.
"Ngươi không sao đấy chứ? Sao lúc đó không đẩy y ra." - Huyền Miêu nhíu mày, lắc lắc cái đầu đầy nghi ngại, không hiểu hành động của hắn là gì. Đừng nói đến kháng cự mà Tế Thủy cũng lười nha?
"... Món đồ chơi bị hư thì ngươi sẽ làm gì?" - Tế Thủy không trả lời, tựa lưng vào bức tường, ngồi bệt xuống, hỏi nó một câu khác.
"Đương nhiên là vứt..." - Nói đến đây Huyền Miêu bỗng nhận ra gì đó, hơi rũ mi, dụi đầu vào tay Tế Thủy, nó không lên tiếng nữa. Bản thân Huyền Miêu đã biết, vì sao linh cảm cứ mách bảo nó phải chọn người này rồi.
Trong đầu Tế Thủy nghĩ gì, Huyền Miêu chỉ đoán được được khoảng ba phần, còn bảy phần còn lại quá khó khăn để hiểu được rồi. Tế Thủy tự sát trong hôn lễ của người yêu cũ nhưng lại không thừa nhận mình chết vì tình. Vẻ ngoài hời hợt nhưng không bốc đồng, tùy hứng mà suy nghĩ cẩn thận. Thật khó để tin được người này chết vì tự sát...
"Về thôi." - Tế Thủy thấy còn mèo nào đó thất thần, lập tức búng trán nó, đem nó đặt lên vai rồi rời đi.
"Ngươi có từng buồn vì người mình yêu phản bội mình không?" - Huyền Miêu tò mò việc này từ lần đầu tiên gặp hắn rồi, nó không biết sau bộ mặt bình tĩnh này có từng đau đớn đến thấu tim gan vì thứ tình yêu kia chưa.
Nếu như là người khác, chắc chắn sẽ không muốn nhắc đến việc này nhưng tâm trạng Tế Thủy lại rất tĩnh lặng như mặt hồ, hắn nhìn lên bầu trời đầy sao trong màn đêm tĩnh mịch: "Em ấy không phản bội, chỉ là... em ấy trọng chữ hiếu hơn thôi."
Tế Thủy biết rõ áp lực mà người yêu mình phải gánh là gì chứ. Chuyện yêu người cùng giới tính tuy đã được hầu hết đã được cởi mở hơn nhưng việc chấp nhận trên chính đứa con mình lại rất khó. Đối với một người không cha không mẹ như Tế Thủy thì đương nhiên sẽ không chịu ràng buộc bởi gia đình nhưng cậu ấy lại khác... Ban đầu, khi chấm dứt mối tình mười năm, Tế Thủy có chút giận nhưng khi yên tĩnh rồi, hắn thấy bản thân mình đã ích kỷ đủ lâu rồi. Nên trả người hắn yêu về bên gia đình của mình thôi...
"Người có thể bình tĩnh như ngươi rất ít đó." - Huyền Miêu không khỏi thán phục.
Đối với lời khen này, cũng như mọi lần, Tế Thủy chỉ cười chứ không đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro