Xuyên Nhanh Trở Thành Người Mẹ Tốt
Chương 16
2024-10-26 23:10:54
"Anh Cẩu Đản, cầu xin anh.” Trần Tri Tri kéo tay cậu bé, gấp đến mức sắp khóc.
Cô bé nhìn thấy ánh mắt của cậu bé ngày càng u ám, lòng cảm thấy rất hoảng sợ.
“Đi thôi.” Nguyên Cẩu Đản không nỡ để cô bé khóc, đành vác đòn gánh đi theo sau Trần Tri Tri.
Trần Tri Tri muốn đưa Nguyên Cẩu Đản về nhà để ba cô chữa trị cho cậu, nhưng cậu bé kiên quyết từ chối.
Không còn cách nào khác, hai người chỉ có thể đi đến chỗ cũ.
Đó là một góc hẻo lánh dưới chân núi lớn.
“ Anh Cẩu Đản, ngồi xuống trước, để Tri Tri lấy thuốc ra.”
Trần Tri Tri tìm được một chỗ được che đậy bởi một tảng đá lớn, cô bé dùng rất nhiều sức lực mới di chuyển được tảng đá ra, sau đó đưa tay nhỏ vào trong đào bới và lấy ra một cái bọc nhỏ.
Cô bé mở bọc nhỏ ra cẩn thận, bên trong là bột màu nâu, đã được nghiền mịn.
Đó là thuốc do Trần Trường Sinh pha chế, chuyên dùng để trị thương ngoài da.
Nguyên Cẩu Đản thường xuyên bị thương chảy máu, ban đầu Trần Trường Sinh còn đến để chữa trị cho cậu, nhưng về sau khi số lần tăng lên, Nguyên Cẩu Đản có lẽ cảm thấy làm phiền, nên tránh né, dù bị thương cũng không nói ra.
Không còn cách nào khác, Trần Trường Sinh đành phải đưa thuốc bột trị thương ngoài da cho con gái Trần Tri Tri, để cô bé mang đi cho Nguyên Cẩu Đản.
Nguyên Cẩu Đản không có cách nào từ chối, hai người liền giấu thuốc bột ở nơi này, vì không dám giấu ở nhà, sợ bị phát hiện và vứt bỏ.
Chỗ này chỉ có Nguyên Cẩu Đản và Trần Tri Tri biết.
Trần Tri Tri lấy một nhúm thuốc bột từ bọc vải ra lòng bàn tay, định bôi lên vết thương trên đầu của Nguyên Cẩu Đản.
“Anh Cẩu Đản, em bôi thuốc lên trán cho anh trước nhé.”
Cô bé cẩn thận đẩy tóc trên trán cậu bé, lộ ra một góc đang chảy máu, nơi đó có một vết rách nhỏ, nhìn rất đáng sợ.
Nguyên Cẩu Đản có mái tóc khá dài, tóc phía sau dài đến vai, phía trước che cả trán và mắt, khiến cậu trông càng u ám.
Nhà Nguyên Cẩu Đản không có kéo, nên đôi khi tóc quá dài, cậu tự cầm dao cắt một ít, vì vậy tóc cậu trông lộn xộn không đều.
Khi Trần Tri Tri đang bôi thuốc, bỗng nhiên cô bé cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Anh Cẩu Đản.”
“Anh Cẩu Đản, anh tỉnh lại đi.”
Trần Tri Tri phát hiện cậu bé bên cạnh đã ngất xỉu, gọi mãi cũng không tỉnh.
Cô bé hoảng loạn, nhanh chóng cất bọc thuốc lại.
Cô bé phải về nhà, cô bé phải đi tìm ba, chỉ có ba mới có thể chữa khỏi cho anh Cẩu Đản.
“Anh Cẩu Đản, anh đợi Tri Tri nhé.”
Nói rồi, Trần Tri Tri chạy về nhà.
---
Ân Âm đang cõng đứa con nhỏ, chuẩn bị đi tìm con gái thì thấy con gái chạy tới, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
“Tri Tri, làm sao vậy?”
Trần Tri Tri thở dốc, hỏi: “Ba đâu?”
“Ba con đi khám bệnh cho bà Lâm rồi, có chuyện gì, nói cho mẹ nghe.”
Trần Tri Tri đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống, nức nở nói: “Anh Cẩu Đản bị đánh, bị thương, vẫn chưa tỉnh lại.”
Nghe vậy, Ân Âm cau mày.
“Anh Cẩu Đản của con hiện giờ ở đâu, mẹ sẽ đi đưa cậu ấy về, con đi đến nhà bà Lâm, tìm ba về nhà.” Ân Âm phân phó.
“Vâng.”
Trần Tri Tri đi tìm Trần Trường Sinh, Ân Âm giao đứa con nhỏ cho hàng xóm trông hộ, rồi chạy về phía mà Trần Tri Tri chỉ.
Khi tới nơi, quả nhiên thấy cậu bé đang hôn mê.
Trên người cậu đầy những vết thương mới cũ chồng chất, làn da đen đúa đã chuyển sang đỏ ửng.
Ân Âm vừa chạm vào, quả nhiên cậu bé bị sốt.
Ân Âm vội vàng cõng cậu bé lên lưng, tưởng rằng sẽ khó, nhưng không ngờ lại rất dễ dàng.
Cô bé nhìn thấy ánh mắt của cậu bé ngày càng u ám, lòng cảm thấy rất hoảng sợ.
“Đi thôi.” Nguyên Cẩu Đản không nỡ để cô bé khóc, đành vác đòn gánh đi theo sau Trần Tri Tri.
Trần Tri Tri muốn đưa Nguyên Cẩu Đản về nhà để ba cô chữa trị cho cậu, nhưng cậu bé kiên quyết từ chối.
Không còn cách nào khác, hai người chỉ có thể đi đến chỗ cũ.
Đó là một góc hẻo lánh dưới chân núi lớn.
“ Anh Cẩu Đản, ngồi xuống trước, để Tri Tri lấy thuốc ra.”
Trần Tri Tri tìm được một chỗ được che đậy bởi một tảng đá lớn, cô bé dùng rất nhiều sức lực mới di chuyển được tảng đá ra, sau đó đưa tay nhỏ vào trong đào bới và lấy ra một cái bọc nhỏ.
Cô bé mở bọc nhỏ ra cẩn thận, bên trong là bột màu nâu, đã được nghiền mịn.
Đó là thuốc do Trần Trường Sinh pha chế, chuyên dùng để trị thương ngoài da.
Nguyên Cẩu Đản thường xuyên bị thương chảy máu, ban đầu Trần Trường Sinh còn đến để chữa trị cho cậu, nhưng về sau khi số lần tăng lên, Nguyên Cẩu Đản có lẽ cảm thấy làm phiền, nên tránh né, dù bị thương cũng không nói ra.
Không còn cách nào khác, Trần Trường Sinh đành phải đưa thuốc bột trị thương ngoài da cho con gái Trần Tri Tri, để cô bé mang đi cho Nguyên Cẩu Đản.
Nguyên Cẩu Đản không có cách nào từ chối, hai người liền giấu thuốc bột ở nơi này, vì không dám giấu ở nhà, sợ bị phát hiện và vứt bỏ.
Chỗ này chỉ có Nguyên Cẩu Đản và Trần Tri Tri biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Tri Tri lấy một nhúm thuốc bột từ bọc vải ra lòng bàn tay, định bôi lên vết thương trên đầu của Nguyên Cẩu Đản.
“Anh Cẩu Đản, em bôi thuốc lên trán cho anh trước nhé.”
Cô bé cẩn thận đẩy tóc trên trán cậu bé, lộ ra một góc đang chảy máu, nơi đó có một vết rách nhỏ, nhìn rất đáng sợ.
Nguyên Cẩu Đản có mái tóc khá dài, tóc phía sau dài đến vai, phía trước che cả trán và mắt, khiến cậu trông càng u ám.
Nhà Nguyên Cẩu Đản không có kéo, nên đôi khi tóc quá dài, cậu tự cầm dao cắt một ít, vì vậy tóc cậu trông lộn xộn không đều.
Khi Trần Tri Tri đang bôi thuốc, bỗng nhiên cô bé cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Anh Cẩu Đản.”
“Anh Cẩu Đản, anh tỉnh lại đi.”
Trần Tri Tri phát hiện cậu bé bên cạnh đã ngất xỉu, gọi mãi cũng không tỉnh.
Cô bé hoảng loạn, nhanh chóng cất bọc thuốc lại.
Cô bé phải về nhà, cô bé phải đi tìm ba, chỉ có ba mới có thể chữa khỏi cho anh Cẩu Đản.
“Anh Cẩu Đản, anh đợi Tri Tri nhé.”
Nói rồi, Trần Tri Tri chạy về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
---
Ân Âm đang cõng đứa con nhỏ, chuẩn bị đi tìm con gái thì thấy con gái chạy tới, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
“Tri Tri, làm sao vậy?”
Trần Tri Tri thở dốc, hỏi: “Ba đâu?”
“Ba con đi khám bệnh cho bà Lâm rồi, có chuyện gì, nói cho mẹ nghe.”
Trần Tri Tri đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống, nức nở nói: “Anh Cẩu Đản bị đánh, bị thương, vẫn chưa tỉnh lại.”
Nghe vậy, Ân Âm cau mày.
“Anh Cẩu Đản của con hiện giờ ở đâu, mẹ sẽ đi đưa cậu ấy về, con đi đến nhà bà Lâm, tìm ba về nhà.” Ân Âm phân phó.
“Vâng.”
Trần Tri Tri đi tìm Trần Trường Sinh, Ân Âm giao đứa con nhỏ cho hàng xóm trông hộ, rồi chạy về phía mà Trần Tri Tri chỉ.
Khi tới nơi, quả nhiên thấy cậu bé đang hôn mê.
Trên người cậu đầy những vết thương mới cũ chồng chất, làn da đen đúa đã chuyển sang đỏ ửng.
Ân Âm vừa chạm vào, quả nhiên cậu bé bị sốt.
Ân Âm vội vàng cõng cậu bé lên lưng, tưởng rằng sẽ khó, nhưng không ngờ lại rất dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro