Xuyên Nhanh Trở Thành Người Mẹ Tốt
Chương 25
2024-10-26 23:10:54
“Anh có oán trách em, nhưng lại không muốn em tức giận. Anh cảm thấy mình thực sự không ra gì, rõ ràng biết em rời đi vì một người đàn ông khác và biết trong lòng em có thể vẫn còn thích người đó. Nhưng chỉ cần em đã trở về, và em nói em thích anh, anh vẫn không thể kìm nén niềm vui.”
“Ân Âm, anh thật sự rất yêu em. Nếu em đã trở lại, dù em có anh ta hay không, anh cũng sẽ không bao giờ để em rời đi nữa.”
“Nếu em dám rời đi, anh sẽ xây một cái lồng sắt trong núi, giam giữ em bên cạnh anh suốt đời, để em chỉ có thể nhìn và dựa vào anh.”
Giọng nói của nười đàn ông bên tai có vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Ân Âm nhìn trần nhà, có chút ngẩn người.
Người đàn ông lúc đầu tỏ ra bị tổn thương, cảm thấy bị Ân Âm bỏ rơi quá ủy khuất.
Sau đó, sự ủy khuất chuyển thành sự vui mừng.
Nhưng hiện tại, cô nghe thấy có chút gì đó kỳ lạ, giống như có cảm giác bệnh kiều.
Ân Âm cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra một mặt chưa ai biết của Trần Trường Sinh dưới vẻ ngoài ôn hoà.
Tạo một cái lồng sắt và giam cô cả đời.
Đáng lẽ cô phải cảm thấy sợ hãi.
Nhưng tại sao cô cảm thấy có chút kích thích và hấp dẫn.
Cô cảm thấy Trần Trường Sinh thực sự đáng yêu.
Nghĩ ngợi một chút, Ân Âm cảm thấy cần phải nói rõ một điều, nên cô kéo tay áo của Trần Trường Sinh, thấp giọng bên tai anh nói: “Em đã từ lâu không còn thích hắn, hơn nữa, dù em đã rời đi nửa năm, nhưng em cũng không có tiếp xúc thân mật với hắn, nên anh yên tâm, em từ đầu đến cuối đều là của anh. Cả thể xác lẫn tâm hồn.”
Trần Trường Sinh là người dễ xấu hổ, nghe cô nói như vậy, mặt anh lập tức đỏ bừng, may mắn là bóng tối che phủ khiến mặt anh không bị nhìn thấy.
Một lúc lâu sau, Trần Trường Sinh ho khan, ra vẻ ngượng ngùng nói: “Nhớ kỹ những gì em nói.”
“ Rõ, rõ.”
Trần Trường Sinh cảm thấy Ân Âm đang trêu đùa anh, mặc dù tai và mặt đều nóng lên và có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng anh cảm thấy rất vui.
Anh đem tình yêu đi đánh cược, bất kể trước hay sau khi cô rời đi, anh đều chờ đợi cô cả thể xác lẫn tâm hồn đều hoàn toàn thuộc về anh.
Người nằm cạnh truền đến từng tiếng hít thở đều đặn, nhưng Trần Trường Sinh lại không ngủ được.
Anh đã suy nghĩ về tình huống của hai người đêm nay.
Hoặc là Ân Âm xa cách anh, mặc dù bề ngoài hai người vẫn là vợ chồng, nhưng thực tế như hai người lạ; hoặc là coi nửa năm rời đi như không tồn tại, hai người tiếp tục sống như vợ chồng như trước, chỉ là có một rào cản trong lòng.
Trần Trường Sinh vốn nghĩ rằng, cuối cùng cách sống cùng nhau tốt nhất sẽ là một trong hai phương án này.
Nhưng anh không ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng.
Ân Âm chủ động kể về người đàn ông tên Lục Bân.
Anh thực sự biết được từ miệng cô rằng cô đã từng yêu người đó, và trong nửa năm qua cũng đã đi tìm hắn, điều này khiến Trần Trường Sinh trong lòng dâng lên sự ghen ghét.
Nhưng Trần Trường Sinh cũng biết rằng đây là điều anh không thể cưỡng cầu.
Dù sao, mối quan hệ giữa Ân Âm và Lục Bân xảy ra trước khi anh quen biết cô.
Anh rất tò mò không biết người tên Lục Bân đó có điểm gì tốt, khiến Ân Âm không thể quên.
Tuy nhiên, bất kể người đàn ông đó có như thế nào, anh đều sẽ yêu thương Ân Âm nhiều hơn gấp ngàn lần, vạn lần.
Hơn nữa, anh và Ân Âm còn có hai đứa trẻ, cả gia đình bốn người sẽ hạnh phúc sống bên nhau.
Suy nghĩ thông suốt, Trần Trường Sinh cảm thấy mọi căng thẳng, mệt mỏi và buồn bã trong nửa năm qua đều tan biến.
Ân Âm trở về, và sự chân thành của cô đêm nay giống như một tia sáng, xua tan mọi mây mù bao phủ Trần Trường Sinh trong suốt thời gian qua.
“Ân Âm, anh thật sự rất yêu em. Nếu em đã trở lại, dù em có anh ta hay không, anh cũng sẽ không bao giờ để em rời đi nữa.”
“Nếu em dám rời đi, anh sẽ xây một cái lồng sắt trong núi, giam giữ em bên cạnh anh suốt đời, để em chỉ có thể nhìn và dựa vào anh.”
Giọng nói của nười đàn ông bên tai có vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Ân Âm nhìn trần nhà, có chút ngẩn người.
Người đàn ông lúc đầu tỏ ra bị tổn thương, cảm thấy bị Ân Âm bỏ rơi quá ủy khuất.
Sau đó, sự ủy khuất chuyển thành sự vui mừng.
Nhưng hiện tại, cô nghe thấy có chút gì đó kỳ lạ, giống như có cảm giác bệnh kiều.
Ân Âm cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra một mặt chưa ai biết của Trần Trường Sinh dưới vẻ ngoài ôn hoà.
Tạo một cái lồng sắt và giam cô cả đời.
Đáng lẽ cô phải cảm thấy sợ hãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng tại sao cô cảm thấy có chút kích thích và hấp dẫn.
Cô cảm thấy Trần Trường Sinh thực sự đáng yêu.
Nghĩ ngợi một chút, Ân Âm cảm thấy cần phải nói rõ một điều, nên cô kéo tay áo của Trần Trường Sinh, thấp giọng bên tai anh nói: “Em đã từ lâu không còn thích hắn, hơn nữa, dù em đã rời đi nửa năm, nhưng em cũng không có tiếp xúc thân mật với hắn, nên anh yên tâm, em từ đầu đến cuối đều là của anh. Cả thể xác lẫn tâm hồn.”
Trần Trường Sinh là người dễ xấu hổ, nghe cô nói như vậy, mặt anh lập tức đỏ bừng, may mắn là bóng tối che phủ khiến mặt anh không bị nhìn thấy.
Một lúc lâu sau, Trần Trường Sinh ho khan, ra vẻ ngượng ngùng nói: “Nhớ kỹ những gì em nói.”
“ Rõ, rõ.”
Trần Trường Sinh cảm thấy Ân Âm đang trêu đùa anh, mặc dù tai và mặt đều nóng lên và có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng anh cảm thấy rất vui.
Anh đem tình yêu đi đánh cược, bất kể trước hay sau khi cô rời đi, anh đều chờ đợi cô cả thể xác lẫn tâm hồn đều hoàn toàn thuộc về anh.
Người nằm cạnh truền đến từng tiếng hít thở đều đặn, nhưng Trần Trường Sinh lại không ngủ được.
Anh đã suy nghĩ về tình huống của hai người đêm nay.
Hoặc là Ân Âm xa cách anh, mặc dù bề ngoài hai người vẫn là vợ chồng, nhưng thực tế như hai người lạ; hoặc là coi nửa năm rời đi như không tồn tại, hai người tiếp tục sống như vợ chồng như trước, chỉ là có một rào cản trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Trường Sinh vốn nghĩ rằng, cuối cùng cách sống cùng nhau tốt nhất sẽ là một trong hai phương án này.
Nhưng anh không ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng.
Ân Âm chủ động kể về người đàn ông tên Lục Bân.
Anh thực sự biết được từ miệng cô rằng cô đã từng yêu người đó, và trong nửa năm qua cũng đã đi tìm hắn, điều này khiến Trần Trường Sinh trong lòng dâng lên sự ghen ghét.
Nhưng Trần Trường Sinh cũng biết rằng đây là điều anh không thể cưỡng cầu.
Dù sao, mối quan hệ giữa Ân Âm và Lục Bân xảy ra trước khi anh quen biết cô.
Anh rất tò mò không biết người tên Lục Bân đó có điểm gì tốt, khiến Ân Âm không thể quên.
Tuy nhiên, bất kể người đàn ông đó có như thế nào, anh đều sẽ yêu thương Ân Âm nhiều hơn gấp ngàn lần, vạn lần.
Hơn nữa, anh và Ân Âm còn có hai đứa trẻ, cả gia đình bốn người sẽ hạnh phúc sống bên nhau.
Suy nghĩ thông suốt, Trần Trường Sinh cảm thấy mọi căng thẳng, mệt mỏi và buồn bã trong nửa năm qua đều tan biến.
Ân Âm trở về, và sự chân thành của cô đêm nay giống như một tia sáng, xua tan mọi mây mù bao phủ Trần Trường Sinh trong suốt thời gian qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro