Xuyên Nhanh Trở Thành Người Mẹ Tốt
Chương 47
2024-10-26 23:10:54
“Xứng đáng mẹ mày muốn mang theo mày đi tìm chết, mày chính là chỉ bạch nhãn lang, ta nói cho mày biết, chờ Trường Sinh trở về, ta nhất định bảo hắn đem mày đuổi ra đi.”
“Không sai, đem hắn đuổi đi.” Trần Trường Bình phụ họa nói.
“Hai người nói bậy, cháu tận mắt nhìn thấy chú đem Tri Tri mang đi.” Cậu bé vẫn luôn im lặng nắm chặt tay, lấy hết can đảm mở miệng nói, hốc mắt cũng đỏ lên, cậu muốn Tri Tri trở về, cùng chơi với Tri Tri như trước.
“ Mày là thằng nhãi miệng thối, lão nương đánh chết mày.” Trần lão thái tiến lên, nâng tay lên định đánh cậu bé.
“ Thím Trần, chúng ta vẫn là trước đem sự việc làm rõ.” Đội trưởng Trần chặn tay Trần lão thái, mặt lạnh lùng nói.
“Sao lại như vậy, Trần An, cháu lại tin vào lời hai đứa trẻ ranh này, A Bình là chú của Tri Tri, hắn có thể làm gì, ta thấy rõ ràng chính là bọn họ làm lạc mất con bé bồi tiền hoá đó nên muốn vu khống A Bình nhà ta.”
Trần lão thái càng nói càng tin rằng như vậy, Trần Trường Bình ánh mắt cũng sáng lên, vội vàng phụ họa: “Không sai, chính là như vậy.”
Trần An, tức là đội trưởng Trần lại nói: “Mặc kệ như thế nào, vẫn là làm Trường Bình đi theo tôi một chuyến.”
“Không được, ta tuyệt đối sẽ không làm cháu mang A Bình nhà ta đi.”
“Vậy chỉ có thể báo cảnh sát.” Đội trưởng Trần trầm mặt nói.
“Cháu dám!” Trần lão thái trừng mắt nhìn Trần An.
Trần An thật sự dám, ông đã hiểu rõ, Trần lão thái và Trần Trường Bình chẳng khác gì những kẻ vô lại, có lúc, lý lẽ không có tác dụng, phải dùng những thủ đoạn cực đoan.
Không lâu sau, Trần An vừa ra khỏi cửa, lập tức đến cục cảnh sát.
Rất nhanh, cảnh sát không màng đến Trần lão thái khóc lóc, đã đưa Trần Trường Bình đi.
Trước đây ở thôn Hồng Chuyên đâu có xuất hiện cảnh sát, bây giờ có cảnh sát đến, dân làng tụ tập xem náo nhiệt, đoán xem Trần Trường Bình có phải phạm phải việc gì nghiêm trọng không.
Dương Xuân Hoa đứng xa trong đám đông nhìn thấy cảnh này, nhận ra rằng mưu đồ bí mật của cô và Trần Trường Bình sẽ nhanh chóng bị lộ.
Điều đó có phải có nghĩa là cô cũng sẽ bị trừng phạt, có thể ngồi tù không?
Không, cô ta không muốn ngồi tù.
Dương Xuân Hoa lặng lẽ rời xa đám đông, quay về nhà.
Chẳng bao lâu, Dương Xuân Hoa cõng một cái túi nhỏ, vội vã rời khỏi thôn Hồng Chuyên.
---
Phía bên kia, Trần Trường Bình lần đầu bị bắt, kinh hãi, dưới sự thẩm vấn của cảnh sát, lập tức khai báo, còn khai ra Dương Xuân Hoa.
Nguyên Bách nghe thấy Trần Trường Bình đã vứt Tri Tri vào núi, đôi mắt càng đỏ, hận không thể lao vào cắn chết Trần Trường Bình.
“Anh không biết làm như vậy sẽ phải ngồi tù sao?” Cảnh sát trầm mặt hỏi, huống chi hắn vứt bỏ cô gái nhỏ lại là cháu gái của hắn, sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy.
“Đều là kế hoạch của Dương Xuân Hoa, tôi chỉ là bị Dương Xuân Hoa sai khiến.” Đến lúc này, Trần Trường Bình vẫn không hối cải.
Trần Trường Bình bị giam giữ, cảnh sát tiếp tục truy bắt Dương Xuân Hoa, đồng thời cùng đội trưởng Trần tổ chức người vào núi tìm kiếm Tri Tri.
Chỉ có điều, khi đến nhà họ Dương, mới biết Dương Xuân Hoa đã chạy trốn, đi đâu không ai biết.
Nguyên Bách theo bọn họ vào núi.
Thôn Hồng Chuyên có một ngọn núi lớn không nhỏ, chia thành ba vòng: ngoài, trung và nội, không biết từ bao giờ đã phân chia như vậy, nhưng đã được truyền lại từ rất lâu.
Tương tự, người thôn Hồng Chuyên thường chỉ hoạt động ở bên ngoài, vì nếu vào khu vực trung phải cẩn thận, vận may không tốt có thể gặp phải dã thú nguy hiểm, nên nếu không phải đói khát cực kỳ, họ sẽ không vào khu vực đó.
“Không sai, đem hắn đuổi đi.” Trần Trường Bình phụ họa nói.
“Hai người nói bậy, cháu tận mắt nhìn thấy chú đem Tri Tri mang đi.” Cậu bé vẫn luôn im lặng nắm chặt tay, lấy hết can đảm mở miệng nói, hốc mắt cũng đỏ lên, cậu muốn Tri Tri trở về, cùng chơi với Tri Tri như trước.
“ Mày là thằng nhãi miệng thối, lão nương đánh chết mày.” Trần lão thái tiến lên, nâng tay lên định đánh cậu bé.
“ Thím Trần, chúng ta vẫn là trước đem sự việc làm rõ.” Đội trưởng Trần chặn tay Trần lão thái, mặt lạnh lùng nói.
“Sao lại như vậy, Trần An, cháu lại tin vào lời hai đứa trẻ ranh này, A Bình là chú của Tri Tri, hắn có thể làm gì, ta thấy rõ ràng chính là bọn họ làm lạc mất con bé bồi tiền hoá đó nên muốn vu khống A Bình nhà ta.”
Trần lão thái càng nói càng tin rằng như vậy, Trần Trường Bình ánh mắt cũng sáng lên, vội vàng phụ họa: “Không sai, chính là như vậy.”
Trần An, tức là đội trưởng Trần lại nói: “Mặc kệ như thế nào, vẫn là làm Trường Bình đi theo tôi một chuyến.”
“Không được, ta tuyệt đối sẽ không làm cháu mang A Bình nhà ta đi.”
“Vậy chỉ có thể báo cảnh sát.” Đội trưởng Trần trầm mặt nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cháu dám!” Trần lão thái trừng mắt nhìn Trần An.
Trần An thật sự dám, ông đã hiểu rõ, Trần lão thái và Trần Trường Bình chẳng khác gì những kẻ vô lại, có lúc, lý lẽ không có tác dụng, phải dùng những thủ đoạn cực đoan.
Không lâu sau, Trần An vừa ra khỏi cửa, lập tức đến cục cảnh sát.
Rất nhanh, cảnh sát không màng đến Trần lão thái khóc lóc, đã đưa Trần Trường Bình đi.
Trước đây ở thôn Hồng Chuyên đâu có xuất hiện cảnh sát, bây giờ có cảnh sát đến, dân làng tụ tập xem náo nhiệt, đoán xem Trần Trường Bình có phải phạm phải việc gì nghiêm trọng không.
Dương Xuân Hoa đứng xa trong đám đông nhìn thấy cảnh này, nhận ra rằng mưu đồ bí mật của cô và Trần Trường Bình sẽ nhanh chóng bị lộ.
Điều đó có phải có nghĩa là cô cũng sẽ bị trừng phạt, có thể ngồi tù không?
Không, cô ta không muốn ngồi tù.
Dương Xuân Hoa lặng lẽ rời xa đám đông, quay về nhà.
Chẳng bao lâu, Dương Xuân Hoa cõng một cái túi nhỏ, vội vã rời khỏi thôn Hồng Chuyên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
---
Phía bên kia, Trần Trường Bình lần đầu bị bắt, kinh hãi, dưới sự thẩm vấn của cảnh sát, lập tức khai báo, còn khai ra Dương Xuân Hoa.
Nguyên Bách nghe thấy Trần Trường Bình đã vứt Tri Tri vào núi, đôi mắt càng đỏ, hận không thể lao vào cắn chết Trần Trường Bình.
“Anh không biết làm như vậy sẽ phải ngồi tù sao?” Cảnh sát trầm mặt hỏi, huống chi hắn vứt bỏ cô gái nhỏ lại là cháu gái của hắn, sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy.
“Đều là kế hoạch của Dương Xuân Hoa, tôi chỉ là bị Dương Xuân Hoa sai khiến.” Đến lúc này, Trần Trường Bình vẫn không hối cải.
Trần Trường Bình bị giam giữ, cảnh sát tiếp tục truy bắt Dương Xuân Hoa, đồng thời cùng đội trưởng Trần tổ chức người vào núi tìm kiếm Tri Tri.
Chỉ có điều, khi đến nhà họ Dương, mới biết Dương Xuân Hoa đã chạy trốn, đi đâu không ai biết.
Nguyên Bách theo bọn họ vào núi.
Thôn Hồng Chuyên có một ngọn núi lớn không nhỏ, chia thành ba vòng: ngoài, trung và nội, không biết từ bao giờ đã phân chia như vậy, nhưng đã được truyền lại từ rất lâu.
Tương tự, người thôn Hồng Chuyên thường chỉ hoạt động ở bên ngoài, vì nếu vào khu vực trung phải cẩn thận, vận may không tốt có thể gặp phải dã thú nguy hiểm, nên nếu không phải đói khát cực kỳ, họ sẽ không vào khu vực đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro