Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Lại Bị Cưỡng Chế Ái
Chương 3
Phế Vật 23333
2024-07-12 03:58:46
"Đi, tớ mang cậu ra ngoài hít khí trời." Lương Hoài Cẩn đỡ Lâm Hà Y lên xe lăn, sau đó khụyu gối ngồi xổm xuống, ý bảo hắn sẽ cõng cô.
Lương Hoài Cẩn cõng cô lên, lực tay của hắn rất vững, trong quá trình đứng lên không có một chút xóc nảy nào.
Cánh tay của hắn hướng lên ôm lấy hai chân cô, rất cẩn thận để không đụng vào đầu gối của cô.
Đáng nhẽ cô vừa mới phẫu thuật được một tuần thì không thể nghịch như này. Nhưng biết làm sao được, từ nhỏ đến lớn cô không từ chối được hắn.
Bởi vì hắn là người bạn quan trọng nhất của cô mà.
Gió buổi tối thổi có chút lạnh, Lương Hoài Cẩn bèn lấy áo khoác của mình phủ thêm cho cô.
Xe motor của Lương Hoài Cẩn đỗ ở bên ngoài bệnh viện, Lâm Hà Y ngồi ở phía sau, hắn đội mũ bảo hiểm cho cô rồi ngồi lên phía trước.
Lâm Hà Y ôm eo hắn, Lương Hoài Cẩn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng đến độ cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn truyền thẳng vào đầu ngón tay, cứ như đang ôm một đoàn lửa nhỏ.
Ban đêm thành phố A trông vô cùng hoa lệ, những ánh đèn nên ông nhiều màu sắc sáng đến độ cứ như muốn hòa tan vào ánh trăng trên bầu trời, chỉ có ở những thành phố lớn mới nhộn nhịp như thế.
Sau khi dạo một vòng, cô đã cầm lấy một chiếc xúc xích nướng ăn. Còn Lương Hoài Cẩn thì xách một chiếc bánh kem nhỏ có trang trí dải ren lụa màu trắng.
Cùng cô đi dạo lâu như vậy, Lương Hoài Cẩn hiện giờ cũng rất mệt mỏi, vết thương ở chân cô vừa mới mổ xong không tiện đi lại nên dọc đường toàn muốn hắn cõng.
Vì vậy bọn họ bèn tìm một chiếc ghế dài trong công viên ngồi xuống.
Kiểu tóc của Lương HoàI Cẩn không phải là kiểu tiêu chuẩn của các thanh niên bây giờ. Tóc của hắn hơi dài, chắc là vì không có thời gian đi cắt nên trực tiếp dùng dây buộc tóc cột lên.
Lâm Hà Y nhìn, trông giống cái đuôi con nòng nọc.
Lương Hoài Cẩn có ngoại hình rất điển trai, lông mày rậm, mũi cũng cao, đuôi mắt hơi rũ xuống, là kiểu mắt chó con mà con gái ưa thích.
Nếu không phải bởi vì gương mặt thì kiểu tóc của hắn dễ bị nhận diện thành tay ăn chơi côn đồ lắm.
Nhưng mà Lâm Hà Y chưa có nhìn thấy nòng nọc. Ở bên ngoài khu cô ở có một dòng suối nhỏ, ở trong dòng suối nhỏ có rất nhiều con trông giống hệt nòng nọc, nhưng cô lại không thấy những chú ếch trưởng thành nào ở đấy, chỉ có cóc thôi, lúc ấy cô mới biết thì ra những con đó không phải nòng nọc mà là con của cóc.
Cô không nhịn được duỗi tay cầm vào bím tóc nhỏ. Khi Lương Hoài Cẩn nhận ra thì hắn nghiêng đầu, bất đắc dĩ nói: "Nắm tóc tớ làm gì?"
Lâm Hà Y cắn một ngụm xúc xích nướng, đơ người không biết nên nói gì.
Nếu cô gặp phải vấn đề không biết trả lời làm sao thì rất dễ nói những chuyện trời ơi đất hỡi không đâu vào đâu: "Tớ đang suy nghĩ con của ếch gọi là nòng nọc, vậy con của cóc thì gọi là gì?"
Lương Hoài Cẩn: "...."
Hắn thở dài, sau đó đem bánh kem nhét vào trong tay cô, còn dùng sức xoa xoa đầu cô thật mạnh. Đầu của cô bị hắn làm cho thành cái ổ gà rồi.
"Cậu xoa đầu tớ làm gì?" Lâm Hà Y lúng ta lúng túng nói.
Cô biết bây giờ nhất định mình trông rất ngốc. Kỳ thật cô cũng không muốn như vậy đâu.
Nhưng chả hiểu sao khi nói chuyện với một ai đó thì cô lại trở nên rất ngốc, nói những điều rất ngốc, làm những điều rất ngốc, bởi vậy cho nên cô không hay nói chuyện với người khác.
Nhưng Lương Hoài Cẩn là bạn của cô, từ trước tới nay hắn đều chưa chê cô ngố hay ngốc gì hết.
"Nhất Nhất ngu ngốc."
Tuy là bị mắng nhưng cô có thể cảm nhận được trong lời nói của hắn không hề có sự ghét bỏ.
Lâm Hà Y định cầm bánh kem trả lại cho Lương Hoài Cẩn nhưng hắn lại nhìn cô rồi nói: "Suốt dọc đường cầm giúp cậu rồi, không ăn thì nó lại chảy ra mất, còn trả lại cho tớ làm gì?"
Hả? Cho cô?
Lương Hoài Cẩn nhìn thoáng qua khuôn mặt của cô rồi đưa tay nhéo nhẹ lên má cô: "Không phải cho cậu thì cho ai?"
Lâm Hà Y là mặt tròn có má bánh bao, cô bị bẹo không thoải mái liền đẩy hắn ra: "Ây da... Đau tớ đó."
Sau đó hắn buông tay, Lâm Hà Y ngồi ôm mặt nói: "Đau quá đi... Với lại tự dưng cậu mua cho tớ làm gì? Tớ có ăn đồ ngọt đâu."
Từ nhỏ cô đã không hay ăn đồ ngọt rồi, bởi vì bản thân là vận động viên cho nên cần phải duy trì cơ thể ở mức khoẻ mạnh nhất.
Ngay cả thường ngày cô cũng không hay ăn đồ dầu muối, thứ duy nhất không bỏ được chỉ có xúc xích nướng sốt cà chua thôi.
"Thử xem, mua cũng đã mua rồi, hơn nữa trong đó là vị phô mai tớ đặt riêng nên cũng không ngọt lắm đâu."
Lương Hoài Cẩn cười: "Nếu thực sự không ăn hết thì còn có tớ mà."
Lâm Hà Y ăn rất ít, rất nhiều thức ăn cô chỉ ăn được có một nửa.
Lúc trước chưa tham gia vào đội tuyển quốc gia thì cô hay đi học cùng Lương Hoài Cẩn, khi đó mẹ của hắn sẽ phát cho cô và hắn mỗi người một thanh socola và vài cái bánh bích quy.
Lâm Hà Y ăn không có hết, hơn phân nửa đều vào bụng của Lương Hoài Cẩn.
Lương Hoài Cẩn cõng cô lên, lực tay của hắn rất vững, trong quá trình đứng lên không có một chút xóc nảy nào.
Cánh tay của hắn hướng lên ôm lấy hai chân cô, rất cẩn thận để không đụng vào đầu gối của cô.
Đáng nhẽ cô vừa mới phẫu thuật được một tuần thì không thể nghịch như này. Nhưng biết làm sao được, từ nhỏ đến lớn cô không từ chối được hắn.
Bởi vì hắn là người bạn quan trọng nhất của cô mà.
Gió buổi tối thổi có chút lạnh, Lương Hoài Cẩn bèn lấy áo khoác của mình phủ thêm cho cô.
Xe motor của Lương Hoài Cẩn đỗ ở bên ngoài bệnh viện, Lâm Hà Y ngồi ở phía sau, hắn đội mũ bảo hiểm cho cô rồi ngồi lên phía trước.
Lâm Hà Y ôm eo hắn, Lương Hoài Cẩn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng đến độ cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn truyền thẳng vào đầu ngón tay, cứ như đang ôm một đoàn lửa nhỏ.
Ban đêm thành phố A trông vô cùng hoa lệ, những ánh đèn nên ông nhiều màu sắc sáng đến độ cứ như muốn hòa tan vào ánh trăng trên bầu trời, chỉ có ở những thành phố lớn mới nhộn nhịp như thế.
Sau khi dạo một vòng, cô đã cầm lấy một chiếc xúc xích nướng ăn. Còn Lương Hoài Cẩn thì xách một chiếc bánh kem nhỏ có trang trí dải ren lụa màu trắng.
Cùng cô đi dạo lâu như vậy, Lương Hoài Cẩn hiện giờ cũng rất mệt mỏi, vết thương ở chân cô vừa mới mổ xong không tiện đi lại nên dọc đường toàn muốn hắn cõng.
Vì vậy bọn họ bèn tìm một chiếc ghế dài trong công viên ngồi xuống.
Kiểu tóc của Lương HoàI Cẩn không phải là kiểu tiêu chuẩn của các thanh niên bây giờ. Tóc của hắn hơi dài, chắc là vì không có thời gian đi cắt nên trực tiếp dùng dây buộc tóc cột lên.
Lâm Hà Y nhìn, trông giống cái đuôi con nòng nọc.
Lương Hoài Cẩn có ngoại hình rất điển trai, lông mày rậm, mũi cũng cao, đuôi mắt hơi rũ xuống, là kiểu mắt chó con mà con gái ưa thích.
Nếu không phải bởi vì gương mặt thì kiểu tóc của hắn dễ bị nhận diện thành tay ăn chơi côn đồ lắm.
Nhưng mà Lâm Hà Y chưa có nhìn thấy nòng nọc. Ở bên ngoài khu cô ở có một dòng suối nhỏ, ở trong dòng suối nhỏ có rất nhiều con trông giống hệt nòng nọc, nhưng cô lại không thấy những chú ếch trưởng thành nào ở đấy, chỉ có cóc thôi, lúc ấy cô mới biết thì ra những con đó không phải nòng nọc mà là con của cóc.
Cô không nhịn được duỗi tay cầm vào bím tóc nhỏ. Khi Lương Hoài Cẩn nhận ra thì hắn nghiêng đầu, bất đắc dĩ nói: "Nắm tóc tớ làm gì?"
Lâm Hà Y cắn một ngụm xúc xích nướng, đơ người không biết nên nói gì.
Nếu cô gặp phải vấn đề không biết trả lời làm sao thì rất dễ nói những chuyện trời ơi đất hỡi không đâu vào đâu: "Tớ đang suy nghĩ con của ếch gọi là nòng nọc, vậy con của cóc thì gọi là gì?"
Lương Hoài Cẩn: "...."
Hắn thở dài, sau đó đem bánh kem nhét vào trong tay cô, còn dùng sức xoa xoa đầu cô thật mạnh. Đầu của cô bị hắn làm cho thành cái ổ gà rồi.
"Cậu xoa đầu tớ làm gì?" Lâm Hà Y lúng ta lúng túng nói.
Cô biết bây giờ nhất định mình trông rất ngốc. Kỳ thật cô cũng không muốn như vậy đâu.
Nhưng chả hiểu sao khi nói chuyện với một ai đó thì cô lại trở nên rất ngốc, nói những điều rất ngốc, làm những điều rất ngốc, bởi vậy cho nên cô không hay nói chuyện với người khác.
Nhưng Lương Hoài Cẩn là bạn của cô, từ trước tới nay hắn đều chưa chê cô ngố hay ngốc gì hết.
"Nhất Nhất ngu ngốc."
Tuy là bị mắng nhưng cô có thể cảm nhận được trong lời nói của hắn không hề có sự ghét bỏ.
Lâm Hà Y định cầm bánh kem trả lại cho Lương Hoài Cẩn nhưng hắn lại nhìn cô rồi nói: "Suốt dọc đường cầm giúp cậu rồi, không ăn thì nó lại chảy ra mất, còn trả lại cho tớ làm gì?"
Hả? Cho cô?
Lương Hoài Cẩn nhìn thoáng qua khuôn mặt của cô rồi đưa tay nhéo nhẹ lên má cô: "Không phải cho cậu thì cho ai?"
Lâm Hà Y là mặt tròn có má bánh bao, cô bị bẹo không thoải mái liền đẩy hắn ra: "Ây da... Đau tớ đó."
Sau đó hắn buông tay, Lâm Hà Y ngồi ôm mặt nói: "Đau quá đi... Với lại tự dưng cậu mua cho tớ làm gì? Tớ có ăn đồ ngọt đâu."
Từ nhỏ cô đã không hay ăn đồ ngọt rồi, bởi vì bản thân là vận động viên cho nên cần phải duy trì cơ thể ở mức khoẻ mạnh nhất.
Ngay cả thường ngày cô cũng không hay ăn đồ dầu muối, thứ duy nhất không bỏ được chỉ có xúc xích nướng sốt cà chua thôi.
"Thử xem, mua cũng đã mua rồi, hơn nữa trong đó là vị phô mai tớ đặt riêng nên cũng không ngọt lắm đâu."
Lương Hoài Cẩn cười: "Nếu thực sự không ăn hết thì còn có tớ mà."
Lâm Hà Y ăn rất ít, rất nhiều thức ăn cô chỉ ăn được có một nửa.
Lúc trước chưa tham gia vào đội tuyển quốc gia thì cô hay đi học cùng Lương Hoài Cẩn, khi đó mẹ của hắn sẽ phát cho cô và hắn mỗi người một thanh socola và vài cái bánh bích quy.
Lâm Hà Y ăn không có hết, hơn phân nửa đều vào bụng của Lương Hoài Cẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro