[ Xuyên Nhanh ] Xuyên Qua Cuộc Đời Pháo Hôi Của Bà Bà

Chương 13

2024-11-12 19:27:05

Bà nhướng mày, giục thêm một lần: “Nhanh đi gọi công tử lại đây.”

Đám hạ nhân ban nãy còn ngập ngừng chần chừ vì bị Triệu Chân Nhan cản lại. Nhưng nay nghe lệnh lần nữa, không ai dám chần chừ thêm, vội vàng chạy đi.

Liễu Vân Nương nở một nụ cười kín đáo, khóe môi khẽ cong lên. Nhưng chẳng bao lâu bà đã thu liễm lại thần sắc. Quay đầu lại, bà chạm ngay ánh mắt đỏ hoe phẫn nộ của Triệu Chân Nhan.

“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Bà nhàn nhã hỏi.

Triệu Chân Nhan cắn môi, giận đến đỏ cả vành mắt, cuối cùng hậm hực quay mặt đi.

Tề Hòa Thần bước vào rất nhanh. Trong lòng hắn vốn muốn âm thầm xử lý mọi chuyện, nhưng khi sự việc đã rành rành ra đó, trốn tránh chỉ là vô ích.

Vừa bước qua cửa, hắn đã trông thấy một người đứng, một người ngồi, cả hai đều là mỹ nhân lệ rơi đầy mặt. Triệu Chân Nhan thì đang bừng bừng tức giận, còn Lưu Thiền Thiền thì nước mắt lưng tròng, gương mặt đầy vẻ tủi thân. Bên cạnh, mẫu thân hắn lại hoàn toàn trái ngược, bưng chén trà, một tay cầm hạt dưa, nhàn nhã thưởng thức như đang xem một màn kịch hay.

Tề Hòa Thần khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng. Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ sâu thêm, giọng chất vấn của Triệu Chân Nhan đã vang lên: “Nữ nhân này là ai? Vì sao nàng lại tặng đồ cho ngươi?”

Chuyện nạp thiếp, nàng không hề nhắc đến. Nàng sợ rằng nếu mình chủ động nói ra, Tề Hòa Thần hoặc bà bà có tâm tư không rõ ràng, sẽ thuận thế đồng ý. Như vậy chẳng phải là tự đào hố chôn mình sao?

Nói xong, nước mắt nàng không kìm được mà trào ra, từng giọt rơi lã chã xuống. Nàng vội vàng đưa tay lau mặt, nhưng động tác lại vụng về, thô lỗ, chẳng còn chút nào dáng vẻ tao nhã của tiểu thư khuê các ngày thường.

Tề Hòa Thần thấy vậy, trong lòng không khỏi xót xa. Hắn rút khăn lụa ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng: “Đừng khóc, có ta ở đây.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu Chân Nhan được an ủi phần nào, nhưng vẫn không chịu nguôi giận, trừng mắt lườm hắn: “Đều tại ngươi! Không có việc gì lại đối xử ôn nhu với người ta, không duyên không cớ khiến người khác hiểu lầm.”

“Được, được, đều là lỗi của ta.” Tề Hòa Thần nhẫn nại dỗ dành: “Về sau ta sẽ sửa.”

Thực chất, hắn cố tình như vậy, chỉ để khiến Lưu Thiền Thiền tuyệt vọng mà từ bỏ.

Liễu Vân Nương quan sát toàn bộ tình cảnh, ánh mắt lại dừng trên gương mặt Lưu Thiền Thiền. Thấy nàng ta cắn môi, đôi mắt vẫn đẫm lệ, vẻ mặt đầy thương tâm, bà thầm nghĩ cô gái này quả thực không dễ đối phó. Nhưng khi đang định thu hồi ánh mắt, bà lại bắt gặp cảnh Lưu Thiền Thiền bỗng lau khô nước mắt, ánh mắt tràn đầy u oán. Giọng nói của nàng vang lên, từ tốn nhưng như nhát dao khía vào bầu không khí:

“Thần lang, chiếc khăn trong tay ngươi dùng có tốt không?”

Tề Hòa Thần nghe thấy câu này, bàn tay đang cầm khăn lụa bỗng khựng lại, toàn thân cứng đờ.

Triệu Chân Nhan ngây người, theo bản năng né tránh động tác của hắn. Nhưng nước mắt nàng càng tuôn rơi mãnh liệt hơn.

Miệng nàng nói rằng Tề Hòa Thần quá mức quan tâm người ngoài, khiến các cô nương động lòng rồi tìm tới cửa. Lời lẽ đầy vẻ trách móc, nhưng trong thâm tâm, nàng hiểu rõ: nếu thật sự là Lưu Thiền Thiền tự mình mơ mộng hão huyền, nàng ta tuyệt đối không dám một mình đến tận đây. Điều khiến Lưu Thiền Thiền tự tin đến vậy, chỉ có thể là thái độ của người đàn ông trước mặt này đã trao cho nàng hy vọng.

Chiếc khăn này, chắc chắn không phải mua ngoài chợ. Nó là vật Lưu Thiền Thiền tặng, và Tề Hòa Thần đã nhận lấy.

“Thần lang dùng nó thuận tay như vậy, cũng nhờ chiếc khăn này có tạo hóa.” Lưu Thiền Thiền vừa nói, vừa đưa tay lau nước mắt. “Không uổng công ta trước kia đã dồn tâm ý thêu nên. Hôm nay nhìn thấy phu thê các ngươi ở chung hòa thuận thế này… Ta thật sự là…”

Nàng cúi người, ánh mắt không rời khỏi Tề Hòa Thần, giọng nói như thể chém đinh chặt sắt: “Nguyện quân ngày sau con cháu đầy đàn, từ đây mọi việc thuận lợi vô ưu.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Xuyên Nhanh ] Xuyên Qua Cuộc Đời Pháo Hôi Của Bà Bà

Số ký tự: 0