[ Xuyên Nhanh ] Xuyên Qua Cuộc Đời Pháo Hôi Của Bà Bà
Chương 16
2024-11-12 19:27:05
---
Bên kia, Triệu Chân Nhan về tới nhà mẹ đẻ. Vừa bước vào, nàng đã òa khóc, kể hết mọi chuyện xảy ra hôm nay với song thân.
Triệu lão gia và Triệu mẫu nghe xong, cả hai đều trầm ngâm. Triệu lão gia thở dài, vẻ mặt đầy khó xử.
“Nam nhân đều muốn nạp thiếp, ngươi nhìn phụ thân ngươi đây, chẳng phải cũng dưỡng bốn thiếp thất đó sao? Chuyện này, nếu chúng ta chạy đến ngăn cản, chẳng những gây rắc rối mà còn để thiên hạ chê cười. Quan trọng hơn, làm vậy chỉ tổ hủy hoại thanh danh của ngươi. Ngươi là con gái Triệu gia, nếu mang tiếng ghen tuông như thế, ai dám lấy nữa?”
Nghe vậy, Triệu Chân Nhan lòng càng tức tối, ấm ức bật ra: “Vậy chẳng lẽ không có cách nào ngăn cản sao?”
Triệu mẫu im lặng một lúc, ánh mắt khẽ đổi. Bà tìm cớ cho Triệu lão gia rời đi, sau đó nắm lấy tay nữ nhi, hạ giọng khuyên nhủ:
“Nha đầu ngốc, ngươi còn không hiểu sao? Nam nhân đều có cùng một tính tình. Thứ mà bọn họ không có được, mới là thứ họ khát khao nhất. Nếu ngươi cứ sống chết ngăn cản, để Lưu Thiền Thiền kia thực sự vì tuyệt vọng mà tìm đến cái chết, thì Tề Hòa Thần chắc chắn sẽ nhớ nàng cả đời. Đến lúc đó, ngươi càng đau lòng hơn.”
Triệu Chân Nhan nghĩ kỹ lại, thấy mẫu thân nói cũng có lý. Nàng thật sự không muốn giữa hai vợ chồng nàng lại xuất hiện một mạng người, khiến tình cảm thêm rạn nứt. Nhưng nếu phải chấp nhận Lưu Thiền Thiền bước vào nhà mình, nàng lại cảm thấy không cam lòng.
Thấy nữ nhi vẫn còn do dự, Triệu mẫu thở dài, nhẹ nhàng vỗ tay nàng: “Nếu sự tình đã đến nước này, thì chuyện Lưu Thiền Thiền vào cửa gần như là không thể tránh khỏi. Ngươi càng cố ngăn cản, chỉ càng làm tổn thương tình cảm phu thê mà thôi. Ta nếu là ngươi, trước hết phải làm khó bọn họ một chút, nhưng nhớ là đừng quá đà. Sau đó, hãy tỏ vẻ rộng lượng, chấp nhận tiếp nàng vào nhà. Ngươi nghĩ xem, hoa đẹp rồi cũng tàn, chỉ cần ngươi giữ vững vị trí của mình, xem nàng đắc ý được bao lâu.”
Triệu Chân Nhan biết mẫu thân nói không sai. Nhưng nghĩ tới việc phải chia sẻ trượng phu với người khác, lòng nàng vẫn như có lửa đốt. Một khi đã có Lưu Thiền Thiền, liệu có ngày nào đó lại xuất hiện người thứ hai? Đến lúc ấy, hai người bọn họ liệu có thể quay lại được những ngày như trước kia hay không?
Lòng nàng rối bời, vừa giận vừa đau, không biết phải làm thế nào để giữ được trái tim phu quân mà không tự tổn thương chính mình.
“Để ta suy nghĩ thêm,” Triệu Chân Nhan khẽ đáp, giọng nói có chút bất định.
Triệu mẫu nhìn nữ nhi, đã đoán được vài phần tâm tư, cũng không khuyên bảo thêm, chỉ nhẹ nhàng nói: “Trước cứ ở lại đây, dù chúng ta đồng ý cho ngươi quay về, nhưng việc Tề Hòa Thần làm lần này quả thật không phúc hậu. Ta cùng cha ngươi nhất định sẽ giúp ngươi lấy lại công bằng.”
---
Liễu Vân Nương bên kia không hề xen vào chuyện của Tề Hòa Thần và Lưu Thiền Thiền nữa. Bà dứt khoát buông tay, chuẩn bị đi thăm Tề Thải Miểu – nữ nhi của thân thể tiền kiếp Liễu Huệ Tâm.
Tề Thải Miểu đã gả chồng hơn bốn năm, sinh được một trai một gái. Thế nhưng, chuyện hôn nhân của nàng trước kia không phải là điều khiến Liễu Huệ Tâm vui vẻ.
Tề gia không đông người, Tề Thải Miểu lại lớn lên trong một môi trường yên ả. Nhưng phu quân của nàng – Hứa Khuê – thì khác. Hứa gia đông anh em, năm huynh đệ, mà Hứa Khuê lại là lão tam, kẹp giữa những mối quan hệ vừa phức tạp vừa nhọc nhằn. Huynh đệ, chị em dâu, thân thích đông đúc, chuyện gì cũng cần đối đãi khéo léo, khiến cuộc sống của Tề Thải Miểu không ít lần lao đao.
Khi xưa, Tề Thải Miểu và Hứa Khuê yêu thương nhau thật lòng, nhưng Liễu Huệ Tâm từng muốn chia rẽ đôi uyên ương ấy. Tề Thải Miểu vì chuyện này mà khóc lóc mấy ngày liền, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý để mẫu thân tìm mối nhân duyên khác. Nhưng từ đó, ánh mắt nàng dường như mất đi phần hồn, luôn lặng lẽ và trống rỗng.
Bên kia, Triệu Chân Nhan về tới nhà mẹ đẻ. Vừa bước vào, nàng đã òa khóc, kể hết mọi chuyện xảy ra hôm nay với song thân.
Triệu lão gia và Triệu mẫu nghe xong, cả hai đều trầm ngâm. Triệu lão gia thở dài, vẻ mặt đầy khó xử.
“Nam nhân đều muốn nạp thiếp, ngươi nhìn phụ thân ngươi đây, chẳng phải cũng dưỡng bốn thiếp thất đó sao? Chuyện này, nếu chúng ta chạy đến ngăn cản, chẳng những gây rắc rối mà còn để thiên hạ chê cười. Quan trọng hơn, làm vậy chỉ tổ hủy hoại thanh danh của ngươi. Ngươi là con gái Triệu gia, nếu mang tiếng ghen tuông như thế, ai dám lấy nữa?”
Nghe vậy, Triệu Chân Nhan lòng càng tức tối, ấm ức bật ra: “Vậy chẳng lẽ không có cách nào ngăn cản sao?”
Triệu mẫu im lặng một lúc, ánh mắt khẽ đổi. Bà tìm cớ cho Triệu lão gia rời đi, sau đó nắm lấy tay nữ nhi, hạ giọng khuyên nhủ:
“Nha đầu ngốc, ngươi còn không hiểu sao? Nam nhân đều có cùng một tính tình. Thứ mà bọn họ không có được, mới là thứ họ khát khao nhất. Nếu ngươi cứ sống chết ngăn cản, để Lưu Thiền Thiền kia thực sự vì tuyệt vọng mà tìm đến cái chết, thì Tề Hòa Thần chắc chắn sẽ nhớ nàng cả đời. Đến lúc đó, ngươi càng đau lòng hơn.”
Triệu Chân Nhan nghĩ kỹ lại, thấy mẫu thân nói cũng có lý. Nàng thật sự không muốn giữa hai vợ chồng nàng lại xuất hiện một mạng người, khiến tình cảm thêm rạn nứt. Nhưng nếu phải chấp nhận Lưu Thiền Thiền bước vào nhà mình, nàng lại cảm thấy không cam lòng.
Thấy nữ nhi vẫn còn do dự, Triệu mẫu thở dài, nhẹ nhàng vỗ tay nàng: “Nếu sự tình đã đến nước này, thì chuyện Lưu Thiền Thiền vào cửa gần như là không thể tránh khỏi. Ngươi càng cố ngăn cản, chỉ càng làm tổn thương tình cảm phu thê mà thôi. Ta nếu là ngươi, trước hết phải làm khó bọn họ một chút, nhưng nhớ là đừng quá đà. Sau đó, hãy tỏ vẻ rộng lượng, chấp nhận tiếp nàng vào nhà. Ngươi nghĩ xem, hoa đẹp rồi cũng tàn, chỉ cần ngươi giữ vững vị trí của mình, xem nàng đắc ý được bao lâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Chân Nhan biết mẫu thân nói không sai. Nhưng nghĩ tới việc phải chia sẻ trượng phu với người khác, lòng nàng vẫn như có lửa đốt. Một khi đã có Lưu Thiền Thiền, liệu có ngày nào đó lại xuất hiện người thứ hai? Đến lúc ấy, hai người bọn họ liệu có thể quay lại được những ngày như trước kia hay không?
Lòng nàng rối bời, vừa giận vừa đau, không biết phải làm thế nào để giữ được trái tim phu quân mà không tự tổn thương chính mình.
“Để ta suy nghĩ thêm,” Triệu Chân Nhan khẽ đáp, giọng nói có chút bất định.
Triệu mẫu nhìn nữ nhi, đã đoán được vài phần tâm tư, cũng không khuyên bảo thêm, chỉ nhẹ nhàng nói: “Trước cứ ở lại đây, dù chúng ta đồng ý cho ngươi quay về, nhưng việc Tề Hòa Thần làm lần này quả thật không phúc hậu. Ta cùng cha ngươi nhất định sẽ giúp ngươi lấy lại công bằng.”
---
Liễu Vân Nương bên kia không hề xen vào chuyện của Tề Hòa Thần và Lưu Thiền Thiền nữa. Bà dứt khoát buông tay, chuẩn bị đi thăm Tề Thải Miểu – nữ nhi của thân thể tiền kiếp Liễu Huệ Tâm.
Tề Thải Miểu đã gả chồng hơn bốn năm, sinh được một trai một gái. Thế nhưng, chuyện hôn nhân của nàng trước kia không phải là điều khiến Liễu Huệ Tâm vui vẻ.
Tề gia không đông người, Tề Thải Miểu lại lớn lên trong một môi trường yên ả. Nhưng phu quân của nàng – Hứa Khuê – thì khác. Hứa gia đông anh em, năm huynh đệ, mà Hứa Khuê lại là lão tam, kẹp giữa những mối quan hệ vừa phức tạp vừa nhọc nhằn. Huynh đệ, chị em dâu, thân thích đông đúc, chuyện gì cũng cần đối đãi khéo léo, khiến cuộc sống của Tề Thải Miểu không ít lần lao đao.
Khi xưa, Tề Thải Miểu và Hứa Khuê yêu thương nhau thật lòng, nhưng Liễu Huệ Tâm từng muốn chia rẽ đôi uyên ương ấy. Tề Thải Miểu vì chuyện này mà khóc lóc mấy ngày liền, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý để mẫu thân tìm mối nhân duyên khác. Nhưng từ đó, ánh mắt nàng dường như mất đi phần hồn, luôn lặng lẽ và trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro