[ Xuyên Nhanh ] Xuyên Qua Cuộc Đời Pháo Hôi Của Bà Bà
Chương 26
2024-11-12 19:27:05
Giọng bà run rẩy, gần như là van nài, hy vọng có thể khiến Liễu Vân Nương nguôi giận mà dừng lại.
Liễu Vân Nương mặc kệ mọi chuyện, thẳng thừng chui vào xe ngựa, dáng vẻ quyết đi tới nha môn, không chút do dự. Giang Miêu Ninh cũng đi theo, nhưng chỉ dám đứng xa xa mà nhìn, không dám tới gần.
Xa phu giật dây cương, xoay thế nào cũng không qua được, đành nghiến răng quất mạnh roi, miệng thốt lên một câu: “Đắc tội!” rồi quất mạnh vào lưng ngựa. Con ngựa chồm lên, như tên rời cung, lao vút về phía trước.
Hứa phu nhân kinh hãi, cả người chao đảo, suýt bị cơn gió mạnh quật ngã. Vất vả lắm mới đứng vững được, bà không kịp giận dữ, vội vàng hét lên: “Bà thông gia, ta đồng ý với ngươi, chẳng phải chỉ là thuốc thôi sao? Ta sẽ bảo Miêu Ninh uống!”
Xe ngựa vẫn lao đi vun vút, Hứa phu nhân hớt hải đuổi theo, chạy thục mạng đến trước nha môn, cuối cùng cũng chặn được người lại. Vì xe ngựa không thể đi sát công đường, bà đành chạy bộ đến, mệt đến thở không ra hơi, ôm lấy bụng, cúi rạp người, nói không nên lời. Khó khăn lắm bà mới thốt lên: “Bà thông gia, ta đồng ý uống thuốc thay nàng!”
Liễu Vân Nương lạnh lùng liếc nhìn: “Con người ta, vốn không thích ép buộc ai cả.”
“Không phải ép buộc, đây là ta tự nguyện,” Hứa phu nhân nuốt khan, cố lấy lại hơi thở, nói tiếp, “Bà thông gia, ngươi hãy theo ta về, tận mắt nhìn ta ép Miêu Ninh uống thuốc, được không?”
Bà chỉ mong trước mắt có thể mang người đi. Nhìn Liễu Huệ Tâm ở ngay ngoài nha môn, trong lòng Hứa phu nhân thấp thỏm, không thể nào yên.
Liễu Vân Nương quay đầu nhìn Hứa Khuê, hỏi lạnh: “Ngươi nói sao?”
Hứa Khuê chỉ biết cười khổ: “Nhạc mẫu, một bên là mẫu thân cùng đại tẩu, một bên là thê tử và con ta. Thật lòng mà nói, ta không biết phải chọn thế nào.”
“Ngươi muốn làm kẻ ba phải?” Liễu Vân Nương chất vấn, ánh mắt sắc như dao: “Thải Miểu là thê tử của ngươi, bị ức hiếp đến mức này, thân là chồng mà không biết bảo vệ, ngược lại còn muốn nàng tha thứ cho kẻ gây tội? Thải Miểu gả cho ngươi, đúng là xui tận tám đời!”
“Ta không có ba phải!” Hứa Khuê gắt giọng, “Ta chỉ là khó xử...”
“Nữ nhi của ta suýt mất mạng, ngươi còn ở đây mà khó xử?” Liễu Vân Nương không để hắn nói hết, lạnh lùng cắt ngang: “Thải Miểu không xứng với ngươi, Hứa gia các ngươi đời này, ta cũng không dám để nàng ở lại. Từ nay về sau, ngươi cứ sống cùng mẫu thân và đại tẩu ngươi đi!”
Nói rồi, bà xoay người bước đi.
Hứa Khuê vội vàng túm chặt lấy bà, gương mặt lộ vẻ thống khổ: “Nhạc mẫu, thật sự phải nháo đến mức này sao?”
Nếu để hai nhà bước lên công đường, cho dù sau này có hòa giải thì tình cảm cũng chẳng thể như trước. Chuyện giữa hai vợ chồng không nói, nhưng quan hệ giữa mẹ chồng – nàng dâu, chị dâu – em chồng từ nay về sau sao có thể hòa thuận?
Hứa Khuê tự nhận mình đã vì thê tử mà suy nghĩ. Mọi người đều là người một nhà, hòa thuận mới là điều tốt nhất. Nếu thật sự đẩy Hứa gia vào đường cùng, sau này Thải Miểu ở Hứa phủ tất sẽ bị khắp nơi chèn ép, sống không yên ổn. Hắn nghĩ, không thể vì cơn giận trước mắt mà tạo nên tai họa ngầm về sau.
Trong mắt Liễu Vân Nương, tiện nghi con rể này quả thật chẳng còn gì để kỳ vọng.
Nàng phất mạnh tay, hất tay Hứa Khuê ra, lạnh lùng đáp: “Phải!”
Hứa phu nhân lập tức bước tới, khẩn khoản cầu xin: “Bà thông gia, ta thật sự sẽ bắt Miêu Ninh uống thuốc, ngươi đừng vào công đường. Đừng làm lớn chuyện.” Vừa nói, bà vừa liếc nhìn nha sai và vị sư gia đang từ xa chú ý động tĩnh. Thấp giọng, bà tiếp tục khẩn nài: “Bà thông gia, như ta đã nói, ngươi có điều kiện gì cứ nêu ra, chúng ta cùng nhau bàn bạc, ngàn vạn lần đừng… đừng làm căng.”
Vừa nói, Hứa phu nhân vừa kéo Liễu Vân Nương ra xa khỏi cổng nha môn.
“Điều kiện gì các ngươi cũng đồng ý?”
Liễu Vân Nương mặc kệ mọi chuyện, thẳng thừng chui vào xe ngựa, dáng vẻ quyết đi tới nha môn, không chút do dự. Giang Miêu Ninh cũng đi theo, nhưng chỉ dám đứng xa xa mà nhìn, không dám tới gần.
Xa phu giật dây cương, xoay thế nào cũng không qua được, đành nghiến răng quất mạnh roi, miệng thốt lên một câu: “Đắc tội!” rồi quất mạnh vào lưng ngựa. Con ngựa chồm lên, như tên rời cung, lao vút về phía trước.
Hứa phu nhân kinh hãi, cả người chao đảo, suýt bị cơn gió mạnh quật ngã. Vất vả lắm mới đứng vững được, bà không kịp giận dữ, vội vàng hét lên: “Bà thông gia, ta đồng ý với ngươi, chẳng phải chỉ là thuốc thôi sao? Ta sẽ bảo Miêu Ninh uống!”
Xe ngựa vẫn lao đi vun vút, Hứa phu nhân hớt hải đuổi theo, chạy thục mạng đến trước nha môn, cuối cùng cũng chặn được người lại. Vì xe ngựa không thể đi sát công đường, bà đành chạy bộ đến, mệt đến thở không ra hơi, ôm lấy bụng, cúi rạp người, nói không nên lời. Khó khăn lắm bà mới thốt lên: “Bà thông gia, ta đồng ý uống thuốc thay nàng!”
Liễu Vân Nương lạnh lùng liếc nhìn: “Con người ta, vốn không thích ép buộc ai cả.”
“Không phải ép buộc, đây là ta tự nguyện,” Hứa phu nhân nuốt khan, cố lấy lại hơi thở, nói tiếp, “Bà thông gia, ngươi hãy theo ta về, tận mắt nhìn ta ép Miêu Ninh uống thuốc, được không?”
Bà chỉ mong trước mắt có thể mang người đi. Nhìn Liễu Huệ Tâm ở ngay ngoài nha môn, trong lòng Hứa phu nhân thấp thỏm, không thể nào yên.
Liễu Vân Nương quay đầu nhìn Hứa Khuê, hỏi lạnh: “Ngươi nói sao?”
Hứa Khuê chỉ biết cười khổ: “Nhạc mẫu, một bên là mẫu thân cùng đại tẩu, một bên là thê tử và con ta. Thật lòng mà nói, ta không biết phải chọn thế nào.”
“Ngươi muốn làm kẻ ba phải?” Liễu Vân Nương chất vấn, ánh mắt sắc như dao: “Thải Miểu là thê tử của ngươi, bị ức hiếp đến mức này, thân là chồng mà không biết bảo vệ, ngược lại còn muốn nàng tha thứ cho kẻ gây tội? Thải Miểu gả cho ngươi, đúng là xui tận tám đời!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta không có ba phải!” Hứa Khuê gắt giọng, “Ta chỉ là khó xử...”
“Nữ nhi của ta suýt mất mạng, ngươi còn ở đây mà khó xử?” Liễu Vân Nương không để hắn nói hết, lạnh lùng cắt ngang: “Thải Miểu không xứng với ngươi, Hứa gia các ngươi đời này, ta cũng không dám để nàng ở lại. Từ nay về sau, ngươi cứ sống cùng mẫu thân và đại tẩu ngươi đi!”
Nói rồi, bà xoay người bước đi.
Hứa Khuê vội vàng túm chặt lấy bà, gương mặt lộ vẻ thống khổ: “Nhạc mẫu, thật sự phải nháo đến mức này sao?”
Nếu để hai nhà bước lên công đường, cho dù sau này có hòa giải thì tình cảm cũng chẳng thể như trước. Chuyện giữa hai vợ chồng không nói, nhưng quan hệ giữa mẹ chồng – nàng dâu, chị dâu – em chồng từ nay về sau sao có thể hòa thuận?
Hứa Khuê tự nhận mình đã vì thê tử mà suy nghĩ. Mọi người đều là người một nhà, hòa thuận mới là điều tốt nhất. Nếu thật sự đẩy Hứa gia vào đường cùng, sau này Thải Miểu ở Hứa phủ tất sẽ bị khắp nơi chèn ép, sống không yên ổn. Hắn nghĩ, không thể vì cơn giận trước mắt mà tạo nên tai họa ngầm về sau.
Trong mắt Liễu Vân Nương, tiện nghi con rể này quả thật chẳng còn gì để kỳ vọng.
Nàng phất mạnh tay, hất tay Hứa Khuê ra, lạnh lùng đáp: “Phải!”
Hứa phu nhân lập tức bước tới, khẩn khoản cầu xin: “Bà thông gia, ta thật sự sẽ bắt Miêu Ninh uống thuốc, ngươi đừng vào công đường. Đừng làm lớn chuyện.” Vừa nói, bà vừa liếc nhìn nha sai và vị sư gia đang từ xa chú ý động tĩnh. Thấp giọng, bà tiếp tục khẩn nài: “Bà thông gia, như ta đã nói, ngươi có điều kiện gì cứ nêu ra, chúng ta cùng nhau bàn bạc, ngàn vạn lần đừng… đừng làm căng.”
Vừa nói, Hứa phu nhân vừa kéo Liễu Vân Nương ra xa khỏi cổng nha môn.
“Điều kiện gì các ngươi cũng đồng ý?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro