[ Xuyên Nhanh ] Xuyên Qua Cuộc Đời Pháo Hôi Của Bà Bà
Chương 32
2024-11-12 19:27:05
Liễu Vân Nương nghe xong chỉ cười nhạt, lắc đầu: “Ta không tin. Một kẻ đã chán đời, nào có thể dễ dàng thay đổi ý định như vậy?”
Liễu Vân Nương nhìn Trình Như Mộng, giọng bình thản nhưng ánh mắt nghiêm nghị: “Ngươi có biết không, phụ tử bọn họ rất lo lắng cho ngươi. Vạn nhất ta chỉ sơ sẩy một chút mà ngươi xảy ra chuyện, ta biết ăn nói thế nào với bọn họ?”
Trình Như Mộng cúi đầu, không đáp. Sau một thoáng lặng im, nàng khẽ nói: “Ta thật sự đã nghĩ thông suốt.”
Liễu Vân Nương không hề tỏ ra tin tưởng, chỉ chuyển đề tài, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Ta muốn ra ngoài đi dạo trên phố.” Kỳ thực, điều Trình Như Mộng muốn nói hơn là yêu cầu bỏ đi hai bà tử lúc nào cũng bám sát bên cạnh nàng. Họ không rời nửa bước, quản cả chuyện ăn uống, mặc quần áo. Không ăn đủ cũng không được, ăn nhiều cũng không xong, nàng chưa bao giờ bị quản thúc đến thế trong suốt bao năm qua.
“Không được.” Liễu Vân Nương dứt khoát từ chối: “Lỡ như bà tử không trông giữ nổi ngươi, để ngươi mua dược tự vẫn thì sao?”
Trình Như Mộng nghẹn họng, chỉ biết nén tiếng thở dài. Trời cao chứng giám, nàng thật sự không có ý định tìm chết.
Bị trông chừng lâu ngày, trong lòng nàng không tránh khỏi có chút oán giận. Tất cả chỉ vì Tề Tranh Minh, người chồng danh nghĩa của nàng, cứ nhất quyết khăng khăng nàng muốn tự tử, rồi lấy đó làm cớ.
Liễu Vân Nương bỗng chuyển giọng, hỏi một câu đầy ẩn ý: “Như Mộng, ta nghe nói bà mối giới thiệu cho ngươi vài người, nhưng ngươi đều chướng mắt?”
Thấy Trình Như Mộng không trả lời, bà tận tình khuyên bảo: “Chúng ta đều không phải người ngoài, có chuyện gì cứ nói thẳng. Đàn bà tái giá, đương nhiên không thể mong lựa được người hoàn mỹ như khi xuất giá lần đầu. Theo ta biết, trong số đó có vài người diện mạo không tệ, làm ăn cũng khá, ngươi vào cửa chính là đương gia chủ mẫu. Có người thậm chí không có con cái, ngươi muốn quản lý cả nhà cũng chẳng ai tranh giành. Vậy mà ngươi còn không hài lòng? Rốt cuộc ngươi muốn chọn kiểu người thế nào?”
Trình Như Mộng lặng thinh, không biết trả lời thế nào. Thú thực, những người bà mối giới thiệu quả thực không tệ. Nếu nàng là một quả phụ thực sự, không vướng mắc điều gì, thì có vài người trong số đó là lựa chọn lý tưởng.
Nhưng nàng không phải quả phụ.
Liễu Vân Nương tiếp tục, ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa như muốn tốt cho nàng: “Ánh mắt đừng quá cao, cũng đừng quá kén chọn. Ngươi đã lớn tuổi thế này, chẳng lẽ còn chưa hiểu? Cái gọi là tình yêu chỉ là thứ không đáng tin. Tìm một nam nhân biết quan tâm, chăm sóc cho ngươi là đủ. Theo ta thấy, Trương lão gia kia là người không tồi. Phía trên không có cha mẹ già, phía dưới không có con cái. Ngươi vào cửa rồi, chỉ hai vợ chồng nâng đỡ lẫn nhau. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ nhờ bà mối sắp xếp cho hai người gặp mặt. Vừa hay, ngươi cũng muốn ra ngoài giải sầu, đây chính là một công đôi việc.”
Trình Như Mộng gần như bật dậy, vội vã từ chối: “Ta không cần!”
Ngữ khí của nàng vừa nhanh vừa gắt gỏng, gương mặt cũng lộ rõ vẻ kích động.
Liễu Vân Nương nhìn nàng, thở dài bất đắc dĩ: “Ngươi sợ lời đồn đại bên ngoài, lại không chịu tái giá. Vậy ngươi định thế nào? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn chết sao?”
Trình Như Mộng mím môi, lặng thinh. Nàng thật sự không muốn chết. Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy như mình bị dồn ép đến đường cùng. Trong lòng nàng nghẹn ứ, muốn khóc nhưng không thể khóc, bởi nàng không biết phải giải thích thế nào cho người khác hiểu.
Đúng lúc ấy, từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Người tới là Tề Tranh Minh. Hắn bước vào, dáng vẻ vội vàng, nhìn thấy không khí căng thẳng giữa hai người trong sân, lập tức lên tiếng: “Huệ Tâm, các ngươi đang nói gì vậy?”
Từ sau ngày Tề Tranh Minh bị Liễu Vân Nương tát một cái, hai vợ chồng đã rất ít nói chuyện.
Chủ yếu là vì Tề Tranh Minh một mình giận dỗi, còn Liễu Vân Nương chẳng buồn để ý tới.
Liễu Vân Nương nhìn Trình Như Mộng, giọng bình thản nhưng ánh mắt nghiêm nghị: “Ngươi có biết không, phụ tử bọn họ rất lo lắng cho ngươi. Vạn nhất ta chỉ sơ sẩy một chút mà ngươi xảy ra chuyện, ta biết ăn nói thế nào với bọn họ?”
Trình Như Mộng cúi đầu, không đáp. Sau một thoáng lặng im, nàng khẽ nói: “Ta thật sự đã nghĩ thông suốt.”
Liễu Vân Nương không hề tỏ ra tin tưởng, chỉ chuyển đề tài, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Ta muốn ra ngoài đi dạo trên phố.” Kỳ thực, điều Trình Như Mộng muốn nói hơn là yêu cầu bỏ đi hai bà tử lúc nào cũng bám sát bên cạnh nàng. Họ không rời nửa bước, quản cả chuyện ăn uống, mặc quần áo. Không ăn đủ cũng không được, ăn nhiều cũng không xong, nàng chưa bao giờ bị quản thúc đến thế trong suốt bao năm qua.
“Không được.” Liễu Vân Nương dứt khoát từ chối: “Lỡ như bà tử không trông giữ nổi ngươi, để ngươi mua dược tự vẫn thì sao?”
Trình Như Mộng nghẹn họng, chỉ biết nén tiếng thở dài. Trời cao chứng giám, nàng thật sự không có ý định tìm chết.
Bị trông chừng lâu ngày, trong lòng nàng không tránh khỏi có chút oán giận. Tất cả chỉ vì Tề Tranh Minh, người chồng danh nghĩa của nàng, cứ nhất quyết khăng khăng nàng muốn tự tử, rồi lấy đó làm cớ.
Liễu Vân Nương bỗng chuyển giọng, hỏi một câu đầy ẩn ý: “Như Mộng, ta nghe nói bà mối giới thiệu cho ngươi vài người, nhưng ngươi đều chướng mắt?”
Thấy Trình Như Mộng không trả lời, bà tận tình khuyên bảo: “Chúng ta đều không phải người ngoài, có chuyện gì cứ nói thẳng. Đàn bà tái giá, đương nhiên không thể mong lựa được người hoàn mỹ như khi xuất giá lần đầu. Theo ta biết, trong số đó có vài người diện mạo không tệ, làm ăn cũng khá, ngươi vào cửa chính là đương gia chủ mẫu. Có người thậm chí không có con cái, ngươi muốn quản lý cả nhà cũng chẳng ai tranh giành. Vậy mà ngươi còn không hài lòng? Rốt cuộc ngươi muốn chọn kiểu người thế nào?”
Trình Như Mộng lặng thinh, không biết trả lời thế nào. Thú thực, những người bà mối giới thiệu quả thực không tệ. Nếu nàng là một quả phụ thực sự, không vướng mắc điều gì, thì có vài người trong số đó là lựa chọn lý tưởng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nàng không phải quả phụ.
Liễu Vân Nương tiếp tục, ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa như muốn tốt cho nàng: “Ánh mắt đừng quá cao, cũng đừng quá kén chọn. Ngươi đã lớn tuổi thế này, chẳng lẽ còn chưa hiểu? Cái gọi là tình yêu chỉ là thứ không đáng tin. Tìm một nam nhân biết quan tâm, chăm sóc cho ngươi là đủ. Theo ta thấy, Trương lão gia kia là người không tồi. Phía trên không có cha mẹ già, phía dưới không có con cái. Ngươi vào cửa rồi, chỉ hai vợ chồng nâng đỡ lẫn nhau. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ nhờ bà mối sắp xếp cho hai người gặp mặt. Vừa hay, ngươi cũng muốn ra ngoài giải sầu, đây chính là một công đôi việc.”
Trình Như Mộng gần như bật dậy, vội vã từ chối: “Ta không cần!”
Ngữ khí của nàng vừa nhanh vừa gắt gỏng, gương mặt cũng lộ rõ vẻ kích động.
Liễu Vân Nương nhìn nàng, thở dài bất đắc dĩ: “Ngươi sợ lời đồn đại bên ngoài, lại không chịu tái giá. Vậy ngươi định thế nào? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn chết sao?”
Trình Như Mộng mím môi, lặng thinh. Nàng thật sự không muốn chết. Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy như mình bị dồn ép đến đường cùng. Trong lòng nàng nghẹn ứ, muốn khóc nhưng không thể khóc, bởi nàng không biết phải giải thích thế nào cho người khác hiểu.
Đúng lúc ấy, từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Người tới là Tề Tranh Minh. Hắn bước vào, dáng vẻ vội vàng, nhìn thấy không khí căng thẳng giữa hai người trong sân, lập tức lên tiếng: “Huệ Tâm, các ngươi đang nói gì vậy?”
Từ sau ngày Tề Tranh Minh bị Liễu Vân Nương tát một cái, hai vợ chồng đã rất ít nói chuyện.
Chủ yếu là vì Tề Tranh Minh một mình giận dỗi, còn Liễu Vân Nương chẳng buồn để ý tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro