[ Xuyên Nhanh ] Xuyên Qua Cuộc Đời Pháo Hôi Của Bà Bà
Chương 4
2024-11-12 19:27:05
Liễu Vân Nương gật đầu, giọng chắc nịch: "Ta không nói hàm hồ. Tóm lại, đưa nàng vào phủ không tốt cho ngươi cũng không tốt cho nàng. Muốn người ta không lời ra tiếng vào, thật ra rất đơn giản. Dưới gối nàng không có con, cũng chẳng thể thủ tiết cả đời. Thừa dịp còn trẻ, chẳng bằng tìm một mối hôn nhân thích hợp. Hoặc kén rể nhập môn, đều được cả." Nàng nghiêm túc đếm ngón tay: "Nếu nàng ngại, ta sẽ giúp nàng tìm bà mối."
Tề Tranh Minh ngẩn người, không hiểu sao câu chuyện lại rẽ sang hướng này: "Nàng đâu có ý định tái giá."
Liễu Vân Nương tỏ vẻ kinh ngạc: "Như Mộng tự mình nói sao? Khi nào nàng nói với ngươi?"
Tề Tranh Minh im lặng một lúc lâu: "...... Ta đoán vậy."
Liễu Vân Nương lập tức bước ra khỏi cửa: "Nàng và phu quân trước đây vốn không có tình cảm gì. Cái gã ma ốm ấy đã không ít lần khiến nàng khóc, vậy mà nàng chẳng oán trách, còn tận tâm tận lực chăm sóc cho đến khi tiễn hắn đi. Như vậy cũng xem như không phụ lòng Tô gia. Người ta nói, đàn bà hiểu đàn bà. Theo ta thấy, nàng trừ phi trong lòng có người khác, nếu không chắc chắn sẽ đồng ý tái giá. Ngươi là đại nam nhân, đừng nhọc lòng mấy chuyện này, cứ giao cho ta!"
Nói xong, nàng lập tức sai người chuẩn bị ngựa xe, dáng vẻ hăm hở muốn ra khỏi cửa.
Tề Tranh Minh liền hỏi dồn: "Ngươi định đi đâu? Ta nói trước, người ta chưa nói tái giá, ngươi đừng làm chuyện tốt hóa chuyện xấu. Trước hết cứ đón nàng vào phủ, đừng để nàng nghĩ quẩn trong lòng mà lại đi tìm cái chết……"
Liễu Vân Nương quay đầu, nghiêm túc đáp: "Chính vì sợ nàng tự sát, nên ta mới tính tự mình đi xem nàng thế nào. Ngươi cứ yên tâm, cùng lắm thì ta trói nàng lại, chắc chắn không chết được."
Cái kiểu gì đây?
Tề Tranh Minh vội đuổi theo ra cửa, ngăn nàng lại: "Ngươi không thể trói người ta. Chúng ta không phải kẻ thù, làm vậy không thích hợp……"
Liễu Vân Nương gạt tay hắn ra, vẻ mặt vẫn đầy quyết tâm: "Ngươi nghĩ mà xem! Nàng chỉ là nhất thời nghĩ quẩn thôi. Chờ qua cơn buồn bã, lại gả cho một lang quân như ý, cùng nhau chung sống hạnh phúc, có khi còn sinh con đẻ cái… Đến lúc đó, nàng chắc chắn sẽ cảm ơn ta!"
Tề Tranh Minh im lặng: "…… Ta cảm tạ tám đời tổ tông nhà ngươi!"
Liễu Vân Nương quyết tâm muốn gặp Trình Như Mộng – người phụ nữ đang vì lời đồn đại mà sống dở chết dở. Mặc cho Tề Tranh Minh ra sức ngăn cản, nàng vẫn kiên quyết leo lên xe ngựa, thẳng đường đi tới.
Tề Tranh Minh thấy không thể khuyên can nổi, mà nàng lại có ý tốt, cũng không tiện cưỡng ép ngăn cản, đành phải đi theo để trông chừng.
Dọc đường đi, Tề Tranh Minh không ngừng lời khuyên nhủ. Nhưng Liễu Vân Nương chỉ nghe tai này lọt tai kia, chẳng để tâm chút nào. Hai nhà cách nhau không xa, chỉ ba con phố ngắn, mười lăm phút sau xe ngựa đã dừng trước sân nhà Trình Như Mộng.
Liễu Vân Nương bước xuống xe, không vào ngay mà đứng ngoài cửa lớn tiếng: “Trên đời này luôn có những kẻ ngồi lê đôi mách, nói xấu người khác thì hả hê, nhưng có bao giờ nghĩ, nếu dồn ép người ta đến mức tìm chết, các ngươi liệu có yên lòng? Hay không sợ đến khi chết đi, người ta hóa thành lệ quỷ tới tìm các ngươi đòi mạng?”
Giọng nàng to đến mức ai nấy trong mấy căn sân xung quanh đều nghe thấy rõ, vài người còn ló đầu ra nhìn lén xem chuyện gì.
Trong sân, Trình Như Mộng đương nhiên cũng nghe rõ ràng. Nàng vội vàng mở cửa, nói với giọng gấp gáp: “Các ngươi tới rồi, mau vào đi.”
Trình Như Mộng sợ Liễu Vân Nương lại đứng đó cao giọng nói thêm mấy câu kinh thiên động địa, bèn nhanh tay kéo nàng vào: “Ngươi đến thật đúng lúc, ta vừa nấu chè xong, đang để nguội, mau vào uống một chén.”
Liễu Vân Nương nhìn nàng, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Ngươi không phải muốn chết sao? Sao vẫn còn tâm trạng mà nấu chè?”
Trình Như Mộng: “……” Ta tìm chết bao giờ?
Vẻ mặt nàng thoáng chốc ngạc nhiên đến mức không giống giả vờ. Liễu Vân Nương vừa nhìn đã nhận ra, chuyện này chắc hẳn là do hai cha con nhà kia tự dựng lên, thậm chí không thèm bàn qua với Trình Như Mộng.
Tề Tranh Minh ngẩn người, không hiểu sao câu chuyện lại rẽ sang hướng này: "Nàng đâu có ý định tái giá."
Liễu Vân Nương tỏ vẻ kinh ngạc: "Như Mộng tự mình nói sao? Khi nào nàng nói với ngươi?"
Tề Tranh Minh im lặng một lúc lâu: "...... Ta đoán vậy."
Liễu Vân Nương lập tức bước ra khỏi cửa: "Nàng và phu quân trước đây vốn không có tình cảm gì. Cái gã ma ốm ấy đã không ít lần khiến nàng khóc, vậy mà nàng chẳng oán trách, còn tận tâm tận lực chăm sóc cho đến khi tiễn hắn đi. Như vậy cũng xem như không phụ lòng Tô gia. Người ta nói, đàn bà hiểu đàn bà. Theo ta thấy, nàng trừ phi trong lòng có người khác, nếu không chắc chắn sẽ đồng ý tái giá. Ngươi là đại nam nhân, đừng nhọc lòng mấy chuyện này, cứ giao cho ta!"
Nói xong, nàng lập tức sai người chuẩn bị ngựa xe, dáng vẻ hăm hở muốn ra khỏi cửa.
Tề Tranh Minh liền hỏi dồn: "Ngươi định đi đâu? Ta nói trước, người ta chưa nói tái giá, ngươi đừng làm chuyện tốt hóa chuyện xấu. Trước hết cứ đón nàng vào phủ, đừng để nàng nghĩ quẩn trong lòng mà lại đi tìm cái chết……"
Liễu Vân Nương quay đầu, nghiêm túc đáp: "Chính vì sợ nàng tự sát, nên ta mới tính tự mình đi xem nàng thế nào. Ngươi cứ yên tâm, cùng lắm thì ta trói nàng lại, chắc chắn không chết được."
Cái kiểu gì đây?
Tề Tranh Minh vội đuổi theo ra cửa, ngăn nàng lại: "Ngươi không thể trói người ta. Chúng ta không phải kẻ thù, làm vậy không thích hợp……"
Liễu Vân Nương gạt tay hắn ra, vẻ mặt vẫn đầy quyết tâm: "Ngươi nghĩ mà xem! Nàng chỉ là nhất thời nghĩ quẩn thôi. Chờ qua cơn buồn bã, lại gả cho một lang quân như ý, cùng nhau chung sống hạnh phúc, có khi còn sinh con đẻ cái… Đến lúc đó, nàng chắc chắn sẽ cảm ơn ta!"
Tề Tranh Minh im lặng: "…… Ta cảm tạ tám đời tổ tông nhà ngươi!"
Liễu Vân Nương quyết tâm muốn gặp Trình Như Mộng – người phụ nữ đang vì lời đồn đại mà sống dở chết dở. Mặc cho Tề Tranh Minh ra sức ngăn cản, nàng vẫn kiên quyết leo lên xe ngựa, thẳng đường đi tới.
Tề Tranh Minh thấy không thể khuyên can nổi, mà nàng lại có ý tốt, cũng không tiện cưỡng ép ngăn cản, đành phải đi theo để trông chừng.
Dọc đường đi, Tề Tranh Minh không ngừng lời khuyên nhủ. Nhưng Liễu Vân Nương chỉ nghe tai này lọt tai kia, chẳng để tâm chút nào. Hai nhà cách nhau không xa, chỉ ba con phố ngắn, mười lăm phút sau xe ngựa đã dừng trước sân nhà Trình Như Mộng.
Liễu Vân Nương bước xuống xe, không vào ngay mà đứng ngoài cửa lớn tiếng: “Trên đời này luôn có những kẻ ngồi lê đôi mách, nói xấu người khác thì hả hê, nhưng có bao giờ nghĩ, nếu dồn ép người ta đến mức tìm chết, các ngươi liệu có yên lòng? Hay không sợ đến khi chết đi, người ta hóa thành lệ quỷ tới tìm các ngươi đòi mạng?”
Giọng nàng to đến mức ai nấy trong mấy căn sân xung quanh đều nghe thấy rõ, vài người còn ló đầu ra nhìn lén xem chuyện gì.
Trong sân, Trình Như Mộng đương nhiên cũng nghe rõ ràng. Nàng vội vàng mở cửa, nói với giọng gấp gáp: “Các ngươi tới rồi, mau vào đi.”
Trình Như Mộng sợ Liễu Vân Nương lại đứng đó cao giọng nói thêm mấy câu kinh thiên động địa, bèn nhanh tay kéo nàng vào: “Ngươi đến thật đúng lúc, ta vừa nấu chè xong, đang để nguội, mau vào uống một chén.”
Liễu Vân Nương nhìn nàng, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Ngươi không phải muốn chết sao? Sao vẫn còn tâm trạng mà nấu chè?”
Trình Như Mộng: “……” Ta tìm chết bao giờ?
Vẻ mặt nàng thoáng chốc ngạc nhiên đến mức không giống giả vờ. Liễu Vân Nương vừa nhìn đã nhận ra, chuyện này chắc hẳn là do hai cha con nhà kia tự dựng lên, thậm chí không thèm bàn qua với Trình Như Mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro