[ Xuyên Nhanh ] Xuyên Qua Cuộc Đời Pháo Hôi Của Bà Bà
Chương 46
2024-11-12 19:27:05
Ở một góc khác, Trình Như Mộng cùng Trương lão gia ngày càng qua lại thân mật. Mỗi cử chỉ, ánh mắt của hai người đều toát lên tình ý. Không lâu sau, hai người đính hôn và hẹn nhau ra vùng ngoại ô để thưởng cảnh.
Liễu Vân Nương nghe tin, liền cố ý sai người chuẩn bị xe ngựa, cũng đi đến vùng ngoại ô, ngầm tính toán một cuộc “tình cờ gặp gỡ”.
Không bao lâu, tại khu rừng lá phong đỏ rực, Liễu Vân Nương mỉm cười tiến tới, dáng vẻ thong dong nhưng ánh mắt sắc bén, đánh giá Trình Như Mộng từ đầu đến chân: "Thật là trùng hợp."
Trình Như Mộng có chút ngượng ngùng, nhưng so với dáng vẻ chột dạ trước đây, lần này nàng lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Phần thản nhiên trong tâm trạng khiến nàng càng tin rằng mình đã không chọn sai đường. Nàng khẽ gật đầu, cười nhạt: "Huệ Tâm, thật là khéo." Rồi nàng quay đầu nhìn Liễu Vân Nương, cất giọng hỏi: "Hòa Thần hắn cha không đi cùng ngươi sao?"
Liễu Vân Nương khẽ phất tay, thản nhiên nói: "Vợ chồng già rồi, cần gì phải đi cùng?" Ánh mắt bà dừng lại trên chất liệu vải áo của Trình Như Mộng, nụ cười càng sâu: "Ta đã nói mà, chất liệu tím nhạt này mặc trên người ngươi quả nhiên đẹp."
Nghe vậy, Trình Như Mộng khựng lại, cúi xuống nhìn chiếc váy mình đang mặc, rồi bật thốt lên: "Nguyên liệu này là do ngươi đưa sao?"
Liễu Vân Nương nhướng mày, cười nhạt: "Nếu không thì ai?"
Hóa ra trước đó, người đem nguyên liệu đến không hề nói rõ chủ nhân là ai, nên Trình Như Mộng cứ đinh ninh rằng đó là quà từ Trương lão gia. Nghĩ đến điều này, trong lòng nàng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Cắn môi, nàng vội hỏi: "Vậy còn những món trang sức trước kia?"
Liễu Vân Nương liếc xéo nàng một cái, rồi cười nói: "Ngươi thích gì, tự nhiên ta sẽ sai người chuẩn bị vài món trang sức mang đến. Ngươi không thích sao?"
Trình Như Mộng á khẩu, không biết phải đáp thế nào.
Ánh mắt nàng từ từ chuyển sang Trương lão gia bên cạnh. Trong giây lát, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn lại nơi cổ họng, không thể thốt ra.
Chỉ trong khoảnh khắc, lòng Trình Như Mộng rối loạn.
Nàng cắn nhẹ đầu lưỡi, đau đớn kéo nàng về thực tại. Trí óc thoáng tỉnh táo, nàng bắt đầu hồi tưởng lại những gì Trương lão gia từng làm cho mình ngoài những món quà đến tay. Sau đó, nàng tuyệt vọng nhận ra rằng, ngoài những bữa ăn hai người cùng nhau dùng, Trương lão gia chưa từng tiêu tốn gì cho nàng cả.
Nghĩ đến đây, lòng Trình Như Mộng càng thêm rối loạn.
Nàng hồi tưởng lại, mỗi lần hẹn gặp Trương lão gia xong, luôn có người mang lễ vật đến tận cửa. Nàng mặc nhiên cho rằng đó là quà từ Trương lão gia, nên lần nào gặp mặt cũng phá lệ dịu dàng săn sóc, thậm chí khi hắn đề nghị đến đại tửu lâu, nàng uyển chuyển từ chối để tỏ vẻ biết điều. Nhưng vì đã nhận lễ vật, nàng tự thấy không tiện cự tuyệt khi hắn động tay động chân.
Nghĩ tới đây, nàng rùng mình. Trong mắt nam nhân kia, nàng rốt cuộc đã trở thành cái gì? Một nữ nhân tham hư vinh, dễ dỗ dành, và nóng vội muốn tìm chỗ dựa sao?
Liễu Vân Nương bên cạnh khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc: "Như Mộng, ngươi không ngủ được à? Sắc mặt thật khó coi."
Trình Như Mộng nghẹn khuất đến mức không nói nên lời, nhưng nàng cũng không biết phải trách ai.
Liễu Huệ Tâm (tức Liễu Vân Nương) là người trước đây đã bỏ nhiều tiền nhờ bà mối tìm cho nàng một mối tốt, lại còn tặng bao nhiêu lễ vật, từ đầu đến cuối đều xuất phát từ lòng tốt, hy vọng nàng tìm được nơi yên ổn mà quy túc. Có lẽ, cũng là vì nghi ngờ mối quan hệ giữa nàng và Tề Tranh Minh không phải là trong sạch, nên dùng tiền để đưa nàng đi nơi khác.
Nhưng dù xuất phát từ lý do nào, tất cả đều vì hảo ý. Có trách trời trách đất thế nào đi nữa, nàng cũng chẳng thể đổ lỗi lên đầu Liễu Huệ Tâm.
Còn Trương lão gia? Nàng có tư cách trách hắn sao? Lễ vật được đưa tới là do nàng tự mình tưởng tượng, từ đầu chí cuối chưa từng hỏi qua một lời, cũng chưa từng xác nhận đó có phải là quà của hắn hay không.
Liễu Vân Nương nghe tin, liền cố ý sai người chuẩn bị xe ngựa, cũng đi đến vùng ngoại ô, ngầm tính toán một cuộc “tình cờ gặp gỡ”.
Không bao lâu, tại khu rừng lá phong đỏ rực, Liễu Vân Nương mỉm cười tiến tới, dáng vẻ thong dong nhưng ánh mắt sắc bén, đánh giá Trình Như Mộng từ đầu đến chân: "Thật là trùng hợp."
Trình Như Mộng có chút ngượng ngùng, nhưng so với dáng vẻ chột dạ trước đây, lần này nàng lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Phần thản nhiên trong tâm trạng khiến nàng càng tin rằng mình đã không chọn sai đường. Nàng khẽ gật đầu, cười nhạt: "Huệ Tâm, thật là khéo." Rồi nàng quay đầu nhìn Liễu Vân Nương, cất giọng hỏi: "Hòa Thần hắn cha không đi cùng ngươi sao?"
Liễu Vân Nương khẽ phất tay, thản nhiên nói: "Vợ chồng già rồi, cần gì phải đi cùng?" Ánh mắt bà dừng lại trên chất liệu vải áo của Trình Như Mộng, nụ cười càng sâu: "Ta đã nói mà, chất liệu tím nhạt này mặc trên người ngươi quả nhiên đẹp."
Nghe vậy, Trình Như Mộng khựng lại, cúi xuống nhìn chiếc váy mình đang mặc, rồi bật thốt lên: "Nguyên liệu này là do ngươi đưa sao?"
Liễu Vân Nương nhướng mày, cười nhạt: "Nếu không thì ai?"
Hóa ra trước đó, người đem nguyên liệu đến không hề nói rõ chủ nhân là ai, nên Trình Như Mộng cứ đinh ninh rằng đó là quà từ Trương lão gia. Nghĩ đến điều này, trong lòng nàng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Cắn môi, nàng vội hỏi: "Vậy còn những món trang sức trước kia?"
Liễu Vân Nương liếc xéo nàng một cái, rồi cười nói: "Ngươi thích gì, tự nhiên ta sẽ sai người chuẩn bị vài món trang sức mang đến. Ngươi không thích sao?"
Trình Như Mộng á khẩu, không biết phải đáp thế nào.
Ánh mắt nàng từ từ chuyển sang Trương lão gia bên cạnh. Trong giây lát, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn lại nơi cổ họng, không thể thốt ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ trong khoảnh khắc, lòng Trình Như Mộng rối loạn.
Nàng cắn nhẹ đầu lưỡi, đau đớn kéo nàng về thực tại. Trí óc thoáng tỉnh táo, nàng bắt đầu hồi tưởng lại những gì Trương lão gia từng làm cho mình ngoài những món quà đến tay. Sau đó, nàng tuyệt vọng nhận ra rằng, ngoài những bữa ăn hai người cùng nhau dùng, Trương lão gia chưa từng tiêu tốn gì cho nàng cả.
Nghĩ đến đây, lòng Trình Như Mộng càng thêm rối loạn.
Nàng hồi tưởng lại, mỗi lần hẹn gặp Trương lão gia xong, luôn có người mang lễ vật đến tận cửa. Nàng mặc nhiên cho rằng đó là quà từ Trương lão gia, nên lần nào gặp mặt cũng phá lệ dịu dàng săn sóc, thậm chí khi hắn đề nghị đến đại tửu lâu, nàng uyển chuyển từ chối để tỏ vẻ biết điều. Nhưng vì đã nhận lễ vật, nàng tự thấy không tiện cự tuyệt khi hắn động tay động chân.
Nghĩ tới đây, nàng rùng mình. Trong mắt nam nhân kia, nàng rốt cuộc đã trở thành cái gì? Một nữ nhân tham hư vinh, dễ dỗ dành, và nóng vội muốn tìm chỗ dựa sao?
Liễu Vân Nương bên cạnh khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc: "Như Mộng, ngươi không ngủ được à? Sắc mặt thật khó coi."
Trình Như Mộng nghẹn khuất đến mức không nói nên lời, nhưng nàng cũng không biết phải trách ai.
Liễu Huệ Tâm (tức Liễu Vân Nương) là người trước đây đã bỏ nhiều tiền nhờ bà mối tìm cho nàng một mối tốt, lại còn tặng bao nhiêu lễ vật, từ đầu đến cuối đều xuất phát từ lòng tốt, hy vọng nàng tìm được nơi yên ổn mà quy túc. Có lẽ, cũng là vì nghi ngờ mối quan hệ giữa nàng và Tề Tranh Minh không phải là trong sạch, nên dùng tiền để đưa nàng đi nơi khác.
Nhưng dù xuất phát từ lý do nào, tất cả đều vì hảo ý. Có trách trời trách đất thế nào đi nữa, nàng cũng chẳng thể đổ lỗi lên đầu Liễu Huệ Tâm.
Còn Trương lão gia? Nàng có tư cách trách hắn sao? Lễ vật được đưa tới là do nàng tự mình tưởng tượng, từ đầu chí cuối chưa từng hỏi qua một lời, cũng chưa từng xác nhận đó có phải là quà của hắn hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro