[ Xuyên Nhanh ] Xuyên Qua Cuộc Đời Pháo Hôi Của Bà Bà
Chương 6
2024-11-12 19:27:05
Lên xe ngựa, Liễu Vân Nương thở dài, rồi dứt khoát nói: “Được rồi, giờ đi tìm bà mối. Ta nghĩ kỹ rồi, chỉ cần cho bà mối chút lợi lộc, bảo các nàng để ý tìm giúp. Nhất định phải nhanh chóng kiếm một người đáng tin cậy cho Như Mộng dựa vào.”
Tề Tranh Minh im lặng một lúc, rồi thở dài: “…… Người ta đã nói không muốn tái giá.”
Liễu Vân Nương liếc hắn một cái đầy ý chế giễu: “Ngươi hiểu lòng dạ nữ nhân đến thế sao? Ngươi thấy quả phụ nào tự mình nói muốn tái giá chưa?”
Tề Tranh Minh khẽ hé môi, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ thấp giọng: “Ta nhìn nàng không giống người khẩu thị tâm phi. Chắc chắn nàng thật sự không có ý tái giá.”
Liễu Vân Nương bật cười nhạt: “Ngươi là con giun trong bụng nàng chắc? Tề Tranh Minh, ngươi sống từng này tuổi rồi, lại còn đọc sách thánh hiền, đáng lẽ phải hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Người với người, dù thân thiết đến đâu, nếu không phải máu mủ ruột thịt, cũng không nên ở chung dưới một mái hiên. Ngươi đưa nàng vào phủ thì tính sao? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn nạp nàng làm thiếp?”
Lời nói như đâm trúng tâm tư, khiến Tề Tranh Minh chột dạ, nhưng hắn tự nhiên không dám thừa nhận. Cả giận quát: “Ngươi đừng nói bậy!”
Liễu Vân Nương không chịu nhượng bộ, giọng càng thêm chắc nịch: “Ngươi biết rõ đó là nói bậy, vậy đương nhiên cũng hiểu nếu ngươi đón nàng về phủ, bên ngoài sẽ đầy lời đồn nhảm nhí. Ngươi là nam nhân, nghe vài câu phong lưu chỉ cười cho qua. Nhưng Như Mộng thì khác, nàng nghe nhiều lời nhàn ngôn như vậy, sợ rằng sẽ lại nghĩ quẩn mà đi tìm chết!”
“Đến lúc đó nàng mà chết thật, lại mang thêm tiếng xấu không minh bạch với nam nhân, ngươi nếu thật lòng muốn tốt cho nàng, thì mau giúp nàng tìm một nhà chồng tử tế! Chuyện này cứ nghe ta, ngươi đừng xen vào nữa!”
Tề Tranh Minh sợ nàng nghi ngờ, không dám phản bác thêm, chỉ đành đứng nhìn Liễu Vân Nương lần lượt đưa hồng bao cho từng bà mối, lại tha thiết nhờ cậy các bà chú ý giúp đỡ. Nhìn nàng thành tâm thành ý như vậy, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác áy náy.
Liễu Vân Nương thật lòng muốn nhờ bà mối giúp Trình Như Mộng chọn vài người xứng ý, tốt nhất là khiến nàng rung động mà ưng thuận. Nếu được như thế, cũng coi như việc tốt đã hoàn thành.
Trên đường về nhà, Liễu Vân Nương nhắm mắt dưỡng thần, Tề Tranh Minh vốn định nói thêm vài lời, nhưng nhìn dáng vẻ nàng nghỉ ngơi, hắn chỉ đành im lặng không dám quấy rầy.
Khi xe ngựa dừng trước cửa, hai người vừa bước xuống liền trông thấy một thiếu phụ vận váy màu hoa hồng, dáng vẻ thanh xuân, trang điểm tinh tế, đang đứng chờ sẵn. Vừa thấy họ, nàng liền tiến lên, nở nụ cười dịu dàng: “Phụ thân, mẫu thân, hai người đi đâu về vậy?”
Tề Tranh Minh lòng đầy phiền muộn, không muốn đáp lời.
Người vừa lên tiếng chính là Triệu Chân Nhan, vợ của Tề Hòa Thần – con trai trưởng nhà họ Tề, cũng là người từng dốc lòng chăm sóc Liễu Huệ Tâm khi nàng lâm bệnh.
Liễu Vân Nương vui vẻ kể lại chuyện “tốt” mình vừa làm, không quên nhấn mạnh: “Năm Hòa Thần sáu tuổi, tình cảnh quả thực nguy hiểm. Nếu không nhờ Như Mộng giúp đỡ, e rằng nó đã chết yểu từ lâu, hai ta cũng chẳng có duyên phận mẹ chồng nàng dâu này. Ta thật lòng cảm kích Như Mộng, vì thế mới chu đáo tìm toàn thành bà mối, mỗi người ta đều tặng ba lượng bạc, còn hứa hẹn nếu thành chuyện sẽ thưởng thêm hậu lễ. Tin tức tốt chắc chắn sẽ sớm tới. Các ngươi cũng phải nhớ kỹ ân tình của nàng, sau này quan tâm nàng nhiều hơn.”
Triệu Chân Nhan nghe xong, sắc mặt thoáng cứng đờ, cố gắng cúi đầu che giấu biểu cảm, rồi rất nhanh viện cớ cáo từ.
Bên kia, Tề Tranh Minh đã sớm bước đi, không nói lời nào.
Liễu Vân Nương không để tâm, thản nhiên trở về sân, rửa mặt qua loa rồi nghỉ ngơi một giấc thật ngon.
Qua hai ngày, bà mối đã mang tin tức tới. Liễu Vân Nương không tự mình gặp, cũng không muốn tốn công sức thêm, bèn bảo bà mối trực tiếp đến tìm Trình Như Mộng. Trước đó nàng đã dặn dò kỹ, rằng Trình Như Mộng là người khó lòng chịu tái giá, các bà mối phải khéo léo hết lời thuyết phục. Nếu thành chuyện, nàng hứa hẹn sẽ thưởng một khoản hậu hĩnh.
Tề Tranh Minh im lặng một lúc, rồi thở dài: “…… Người ta đã nói không muốn tái giá.”
Liễu Vân Nương liếc hắn một cái đầy ý chế giễu: “Ngươi hiểu lòng dạ nữ nhân đến thế sao? Ngươi thấy quả phụ nào tự mình nói muốn tái giá chưa?”
Tề Tranh Minh khẽ hé môi, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ thấp giọng: “Ta nhìn nàng không giống người khẩu thị tâm phi. Chắc chắn nàng thật sự không có ý tái giá.”
Liễu Vân Nương bật cười nhạt: “Ngươi là con giun trong bụng nàng chắc? Tề Tranh Minh, ngươi sống từng này tuổi rồi, lại còn đọc sách thánh hiền, đáng lẽ phải hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Người với người, dù thân thiết đến đâu, nếu không phải máu mủ ruột thịt, cũng không nên ở chung dưới một mái hiên. Ngươi đưa nàng vào phủ thì tính sao? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn nạp nàng làm thiếp?”
Lời nói như đâm trúng tâm tư, khiến Tề Tranh Minh chột dạ, nhưng hắn tự nhiên không dám thừa nhận. Cả giận quát: “Ngươi đừng nói bậy!”
Liễu Vân Nương không chịu nhượng bộ, giọng càng thêm chắc nịch: “Ngươi biết rõ đó là nói bậy, vậy đương nhiên cũng hiểu nếu ngươi đón nàng về phủ, bên ngoài sẽ đầy lời đồn nhảm nhí. Ngươi là nam nhân, nghe vài câu phong lưu chỉ cười cho qua. Nhưng Như Mộng thì khác, nàng nghe nhiều lời nhàn ngôn như vậy, sợ rằng sẽ lại nghĩ quẩn mà đi tìm chết!”
“Đến lúc đó nàng mà chết thật, lại mang thêm tiếng xấu không minh bạch với nam nhân, ngươi nếu thật lòng muốn tốt cho nàng, thì mau giúp nàng tìm một nhà chồng tử tế! Chuyện này cứ nghe ta, ngươi đừng xen vào nữa!”
Tề Tranh Minh sợ nàng nghi ngờ, không dám phản bác thêm, chỉ đành đứng nhìn Liễu Vân Nương lần lượt đưa hồng bao cho từng bà mối, lại tha thiết nhờ cậy các bà chú ý giúp đỡ. Nhìn nàng thành tâm thành ý như vậy, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác áy náy.
Liễu Vân Nương thật lòng muốn nhờ bà mối giúp Trình Như Mộng chọn vài người xứng ý, tốt nhất là khiến nàng rung động mà ưng thuận. Nếu được như thế, cũng coi như việc tốt đã hoàn thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường về nhà, Liễu Vân Nương nhắm mắt dưỡng thần, Tề Tranh Minh vốn định nói thêm vài lời, nhưng nhìn dáng vẻ nàng nghỉ ngơi, hắn chỉ đành im lặng không dám quấy rầy.
Khi xe ngựa dừng trước cửa, hai người vừa bước xuống liền trông thấy một thiếu phụ vận váy màu hoa hồng, dáng vẻ thanh xuân, trang điểm tinh tế, đang đứng chờ sẵn. Vừa thấy họ, nàng liền tiến lên, nở nụ cười dịu dàng: “Phụ thân, mẫu thân, hai người đi đâu về vậy?”
Tề Tranh Minh lòng đầy phiền muộn, không muốn đáp lời.
Người vừa lên tiếng chính là Triệu Chân Nhan, vợ của Tề Hòa Thần – con trai trưởng nhà họ Tề, cũng là người từng dốc lòng chăm sóc Liễu Huệ Tâm khi nàng lâm bệnh.
Liễu Vân Nương vui vẻ kể lại chuyện “tốt” mình vừa làm, không quên nhấn mạnh: “Năm Hòa Thần sáu tuổi, tình cảnh quả thực nguy hiểm. Nếu không nhờ Như Mộng giúp đỡ, e rằng nó đã chết yểu từ lâu, hai ta cũng chẳng có duyên phận mẹ chồng nàng dâu này. Ta thật lòng cảm kích Như Mộng, vì thế mới chu đáo tìm toàn thành bà mối, mỗi người ta đều tặng ba lượng bạc, còn hứa hẹn nếu thành chuyện sẽ thưởng thêm hậu lễ. Tin tức tốt chắc chắn sẽ sớm tới. Các ngươi cũng phải nhớ kỹ ân tình của nàng, sau này quan tâm nàng nhiều hơn.”
Triệu Chân Nhan nghe xong, sắc mặt thoáng cứng đờ, cố gắng cúi đầu che giấu biểu cảm, rồi rất nhanh viện cớ cáo từ.
Bên kia, Tề Tranh Minh đã sớm bước đi, không nói lời nào.
Liễu Vân Nương không để tâm, thản nhiên trở về sân, rửa mặt qua loa rồi nghỉ ngơi một giấc thật ngon.
Qua hai ngày, bà mối đã mang tin tức tới. Liễu Vân Nương không tự mình gặp, cũng không muốn tốn công sức thêm, bèn bảo bà mối trực tiếp đến tìm Trình Như Mộng. Trước đó nàng đã dặn dò kỹ, rằng Trình Như Mộng là người khó lòng chịu tái giá, các bà mối phải khéo léo hết lời thuyết phục. Nếu thành chuyện, nàng hứa hẹn sẽ thưởng một khoản hậu hĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro