[ Xuyên Nhanh ] Xuyên Qua Cuộc Đời Pháo Hôi Của Bà Bà
Chương 9
2024-11-12 19:27:05
Cũng may Liễu Vân Nương đã ăn no từ trước, nếu không, e rằng chẳng thể nuốt nổi cơm trước những lời sắp nghe.
Tề Tranh Minh đặt chén đũa xuống, lập tức mở miệng: “Phu nhân, ta có chuyện muốn bàn với ngươi.”
Liễu Vân Nương nhướn mày, nhàn nhạt đáp: “Nói đi.”
Hắn hắng giọng, vẻ mặt nghiêm trọng: “Hòa Thần ở bên ngoài có quen biết một cô nương. Người ta nhìn trúng hắn là con nhà phú quý, liền nghĩ cách muốn vào nhà làm thiếp. Gia đình chúng ta, nếu muốn nạp thiếp, ít nhất cũng phải chọn người xuất thân trong sạch, phẩm hạnh đoan chính. Loại tự mình dâng đến cửa thế này, tuyệt đối không được!”
Hắn dừng một chút rồi tiếp: “Ngày mai, ngươi bớt chút thời gian đi đến hạch đào ngõ nhỏ tìm Lưu gia, đưa cho họ ít bạc để bồi thường, cũng là để họ từ bỏ ý định.”
Liễu Vân Nương khẽ phất tay, giọng nói đầy vẻ thản nhiên: “Hòa Thần đâu phải trẻ con ba tuổi, chuyện như thế này mà cũng cần ta ra mặt sao? Không quản nữa, để chính hắn tự giải quyết.”
Tề Tranh Minh thoáng nghẹn lời, cố nén cơn giận mà nói: “Phu nhân, nếu chuyện này làm lớn, tiểu phu thê bọn họ lại ầm ĩ, đến mức thông gia cũng tìm đến cửa, cuối cùng vẫn là ngươi phải ra mặt ứng phó.”
“Vậy thì chờ đến lúc tìm tới cửa rồi hẵng nói.” Liễu Vân Nương nghiêm giọng, vẻ mặt không chút nao núng: “Chuyện này vốn dĩ là lỗi của Hòa Thần. Để hắn chịu một lần giáo huấn, sau này mới không dám tái phạm những chuyện tương tự.”
“Ngươi…” Tề Tranh Minh đã có chút mất kiên nhẫn, bởi nếu nàng không chịu đi, việc này cuối cùng sẽ đổ lên đầu hắn.
“Phu nhân!” Hắn cao giọng, ngữ khí mang chút gắt gỏng: “Ngươi muốn giáo huấn con cái, lúc nào chẳng được? Nhưng chẳng phải người ta thường nói việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài sao? Chúng ta chẳng lẽ muốn ném hết mặt mũi nhà họ Tề cho thiên hạ cười chê?”
Liễu Vân Nương nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can: “Ý ngươi là các ngươi muốn ta đi làm kẻ ác, thay các ngươi đứng ra gánh vác hết mọi chuyện đúng không?”
Tề Tranh Minh á khẩu, không nói được lời nào.
Đúng vậy, hắn vốn dĩ không muốn tự mình ra mặt, mới đến đây khuyên nàng. Hòa Thần cũng vậy, chẳng qua là sợ mang tiếng bạc tình quả nghĩa nên mới đùn đẩy cho mẫu thân.
Liễu Vân Nương thấy hắn im lặng, bèn lạnh lùng nói: “Các ngươi đều không muốn đi, vậy ta cũng chẳng đi.” Rồi quay sang phân phó hạ nhân: “Thu dọn bữa tối đi, mang nước rửa mặt đến cho ta.”
Dứt lời, nàng chẳng buồn liếc nhìn Tề Tranh Minh thêm một cái, xoay người bỏ đi.
Không chịu giúp đỡ đã đành, nàng còn tỏ vẻ như đang tức giận. Tề Tranh Minh bực bội, phất tay áo rời đi, chẳng buồn đôi co.
Hai vợ chồng tan rã trong sự không vui.
Khi Liễu Vân Nương rửa mặt, nàng gọi nha hoàn lại, thì thầm dặn dò vài điều. Chẳng bao lâu sau, Tề Tranh Minh nhận được lời mời từ một người bạn, rủ hắn ra ngoài uống rượu.
Đang lúc tâm trạng phiền muộn, hắn lập tức vui vẻ nhận lời.
Liễu Vân Nương đã sắp đặt trước. Người bạn này là kẻ tửu lượng khá, gia cảnh bình thường, không đủ tiền mua rượu ngon. Vì thế, nàng cố ý dặn dò, bảo người bạn mang rượu thật ngon để chuốc Tề Tranh Minh say. Mọi chi phí đều do nàng lo liệu.
Người bạn thấy được lợi bất ngờ, dĩ nhiên dốc hết sức mà chiều lòng. Trong bữa tiệc, hắn không ngừng mời mọc, khuyên nhủ Tề Tranh Minh uống hết ly này đến ly khác.
Kết quả, Tề Tranh Minh cả đêm không về phủ, ngủ lại tửu lầu. Đến hôm sau, hắn vẫn còn say mèm, nằm lì cả ngày.
Chuyện giúp Hòa Thần cũng vì vậy mà bị hắn quên béng.
Do đó, khi cô nương họ Lưu tìm đến cửa, Liễu Vân Nương chẳng hề tỏ ra bất ngờ. Nghe hạ nhân báo rằng người tới tự xưng là bạn của Tề Hòa Thần, bà lập tức sai người mời cô nương ấy vào. Đồng thời, bà phái người đi gọi Triệu Chân Nhan tới.
Triệu Chân Nhan đang ở trong phủ, nghe lệnh liền đến rất nhanh. Dẫu trong lòng không thoải mái, nhưng là dâu trong nhà, nàng không dám từ chối. Sự miễn cưỡng ấy thoáng hiện rõ trên gương mặt, dù nàng cố gắng che giấu.
Tề Tranh Minh đặt chén đũa xuống, lập tức mở miệng: “Phu nhân, ta có chuyện muốn bàn với ngươi.”
Liễu Vân Nương nhướn mày, nhàn nhạt đáp: “Nói đi.”
Hắn hắng giọng, vẻ mặt nghiêm trọng: “Hòa Thần ở bên ngoài có quen biết một cô nương. Người ta nhìn trúng hắn là con nhà phú quý, liền nghĩ cách muốn vào nhà làm thiếp. Gia đình chúng ta, nếu muốn nạp thiếp, ít nhất cũng phải chọn người xuất thân trong sạch, phẩm hạnh đoan chính. Loại tự mình dâng đến cửa thế này, tuyệt đối không được!”
Hắn dừng một chút rồi tiếp: “Ngày mai, ngươi bớt chút thời gian đi đến hạch đào ngõ nhỏ tìm Lưu gia, đưa cho họ ít bạc để bồi thường, cũng là để họ từ bỏ ý định.”
Liễu Vân Nương khẽ phất tay, giọng nói đầy vẻ thản nhiên: “Hòa Thần đâu phải trẻ con ba tuổi, chuyện như thế này mà cũng cần ta ra mặt sao? Không quản nữa, để chính hắn tự giải quyết.”
Tề Tranh Minh thoáng nghẹn lời, cố nén cơn giận mà nói: “Phu nhân, nếu chuyện này làm lớn, tiểu phu thê bọn họ lại ầm ĩ, đến mức thông gia cũng tìm đến cửa, cuối cùng vẫn là ngươi phải ra mặt ứng phó.”
“Vậy thì chờ đến lúc tìm tới cửa rồi hẵng nói.” Liễu Vân Nương nghiêm giọng, vẻ mặt không chút nao núng: “Chuyện này vốn dĩ là lỗi của Hòa Thần. Để hắn chịu một lần giáo huấn, sau này mới không dám tái phạm những chuyện tương tự.”
“Ngươi…” Tề Tranh Minh đã có chút mất kiên nhẫn, bởi nếu nàng không chịu đi, việc này cuối cùng sẽ đổ lên đầu hắn.
“Phu nhân!” Hắn cao giọng, ngữ khí mang chút gắt gỏng: “Ngươi muốn giáo huấn con cái, lúc nào chẳng được? Nhưng chẳng phải người ta thường nói việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài sao? Chúng ta chẳng lẽ muốn ném hết mặt mũi nhà họ Tề cho thiên hạ cười chê?”
Liễu Vân Nương nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can: “Ý ngươi là các ngươi muốn ta đi làm kẻ ác, thay các ngươi đứng ra gánh vác hết mọi chuyện đúng không?”
Tề Tranh Minh á khẩu, không nói được lời nào.
Đúng vậy, hắn vốn dĩ không muốn tự mình ra mặt, mới đến đây khuyên nàng. Hòa Thần cũng vậy, chẳng qua là sợ mang tiếng bạc tình quả nghĩa nên mới đùn đẩy cho mẫu thân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Vân Nương thấy hắn im lặng, bèn lạnh lùng nói: “Các ngươi đều không muốn đi, vậy ta cũng chẳng đi.” Rồi quay sang phân phó hạ nhân: “Thu dọn bữa tối đi, mang nước rửa mặt đến cho ta.”
Dứt lời, nàng chẳng buồn liếc nhìn Tề Tranh Minh thêm một cái, xoay người bỏ đi.
Không chịu giúp đỡ đã đành, nàng còn tỏ vẻ như đang tức giận. Tề Tranh Minh bực bội, phất tay áo rời đi, chẳng buồn đôi co.
Hai vợ chồng tan rã trong sự không vui.
Khi Liễu Vân Nương rửa mặt, nàng gọi nha hoàn lại, thì thầm dặn dò vài điều. Chẳng bao lâu sau, Tề Tranh Minh nhận được lời mời từ một người bạn, rủ hắn ra ngoài uống rượu.
Đang lúc tâm trạng phiền muộn, hắn lập tức vui vẻ nhận lời.
Liễu Vân Nương đã sắp đặt trước. Người bạn này là kẻ tửu lượng khá, gia cảnh bình thường, không đủ tiền mua rượu ngon. Vì thế, nàng cố ý dặn dò, bảo người bạn mang rượu thật ngon để chuốc Tề Tranh Minh say. Mọi chi phí đều do nàng lo liệu.
Người bạn thấy được lợi bất ngờ, dĩ nhiên dốc hết sức mà chiều lòng. Trong bữa tiệc, hắn không ngừng mời mọc, khuyên nhủ Tề Tranh Minh uống hết ly này đến ly khác.
Kết quả, Tề Tranh Minh cả đêm không về phủ, ngủ lại tửu lầu. Đến hôm sau, hắn vẫn còn say mèm, nằm lì cả ngày.
Chuyện giúp Hòa Thần cũng vì vậy mà bị hắn quên béng.
Do đó, khi cô nương họ Lưu tìm đến cửa, Liễu Vân Nương chẳng hề tỏ ra bất ngờ. Nghe hạ nhân báo rằng người tới tự xưng là bạn của Tề Hòa Thần, bà lập tức sai người mời cô nương ấy vào. Đồng thời, bà phái người đi gọi Triệu Chân Nhan tới.
Triệu Chân Nhan đang ở trong phủ, nghe lệnh liền đến rất nhanh. Dẫu trong lòng không thoải mái, nhưng là dâu trong nhà, nàng không dám từ chối. Sự miễn cưỡng ấy thoáng hiện rõ trên gương mặt, dù nàng cố gắng che giấu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro