Xuyên Qua Chạy Nạn: Ta Dựa Vào Hệ Thống Nâng Đỡ Một Thế Hệ Đế Vương
Chương 17
2024-10-04 06:40:04
Tạ gia con cháu đông đúc, mà lại hiển nhiên toàn nam giới. Tạ Đại Lang có tổng cộng sáu anh em, trong lứa con cháu nhỏ hơn thì có Tạ Đại Cát, Tạ Nhị Khánh, Tạ Tam Hữu, Tạ Tứ Dư, cả thảy bốn đứa nhóc, tất cả đều là con trai.
Ngoài ra, còn có ba nàng dâu của Tạ Đại Lang, Tạ Nhị Lang, Tạ Tam Lang, cùng với Cao thị và Cố Cửu, tổng cộng gia đình có mười lăm người.
Nam đinh đông đảo, ở thời đại này là một lợi thế lớn, không ai dám dễ dàng đụng đến.
Nhưng mặt không thuận lợi là nhà không có con gái, thế nên ai nấy đều rất quý trọng Cố Cửu. Thậm chí đến cả Tạ Tứ Dư, dù mới chỉ sáu tuổi, cũng tự đeo tay nải của mình, không cho Cố Cửu mang vác bất cứ thứ gì, sợ nàng mệt.
Tuy là như vậy, Cố Cửu vẫn mệt mỏi hơn cả Tạ Tứ Dư.
Cao thị xoay xoay thân thể cứng đờ, nói: “Chân đã phồng rộp rồi phải không? Đến mà chọc vỡ nó ra đi, nếu để mai vỡ ra sẽ càng đau hơn.”
Cố Cửu đương nhiên cũng biết điều đó, đáp một tiếng, chống người đứng dậy, bước tới trước mặt đại tẩu Trương thị, hỏi: “Đại tẩu, có kim không?”
Trương thị đang chia lương khô, chuẩn bị cùng Từ thị và Tôn thị phân phát cho mọi người, nghe vậy liếc nàng một cái, nhỏ giọng càu nhàu: “Xui xẻo, con bé này thật lắm chuyện.”
Rồi đưa túi lương khô cho Từ thị, đáp lại: “Chờ đấy.”
Từ thị cười trấn an Cố Cửu: “Cửu Nương đừng để bụng, đại tẩu kỳ thật tốt bụng, ở lâu ngươi sẽ hiểu thôi.”
Cố Cửu mỉm cười đáp: “Ta biết mà, miệng thì sắc bén nhưng lòng lại mềm, ta hiểu.”
Tôn thị cũng cười nói: “Ai dà, Cửu Nương thật hiểu chuyện, đại tẩu như hổ giấy thôi, nhìn thì dữ nhưng lòng lại mềm.”
Trương thị cầm kim bước đến, mặt hầm hầm, tức giận nói: “Ai nói? Ta miệng lưỡi cay độc, mà lòng còn cứng hơn sắt!”
Cố Cửu nhận lấy cây kim, cười bổ sung: “Ây dà, còn là sắt đã luyện kỹ.”
Mọi người trong Tạ gia bật cười rộ lên, không khí bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cố Cửu cảm thấy người trong Tạ gia đều rất tốt bụng, lại rộng lượng, đối mặt với tai họa, tương lai chưa rõ nhưng không ai ủ rũ như những người trong thôn. Được họ cưu mang thế này, nàng cũng coi như gặp may trong cái rủi.
Người trong Tạ gia cảm thấy cô bé này tuy nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng lại rất cứng cỏi, chân đã phồng rộp đến nỗi máu me be bét mà không kêu ca nửa lời. Vậy mà vẫn luôn mỉm cười, khiến người khác nhìn vào cũng vui lây.
Ánh sáng từ cây đuốc có hạn, không thể nấu cơm, nên hầu hết mọi người đều lấy lương khô ra nhai tạm rồi thôi.
Thời gian quý báu, ăn xong lương khô, Tạ Đại Lang liền phân công người trực đêm, còn mọi người thì trải tạm chút cỏ khô dưới thân mà ngủ.
Đất ẩm ướt, người Tạ gia chăm sóc Cố Cửu, dọn đồ trên xe lừa, để nàng và Cao thị cùng nhau ngủ trên xe. Cao thị còn kéo theo Tạ Tứ Dư nhỏ nhất lên ngủ cùng hai người.
Tạ Tứ Dư là con trai của Tạ Tam Lang, mới sáu tuổi.
Thằng bé có phần thẹn thùng, cứ rúc sát vào người Cao thị, để lại cho Cố Cửu một cái ót to tướng.
Cố Cửu đưa tay chọc chọc vào nách nó, thằng bé liền khúc khích cười, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Tháng năm vừa tới, đêm không lạnh lắm, miễn cưỡng vẫn có thể ngủ được. Chỉ là mùa hè nhiều muỗi, Cố Cửu phải đắp tấm chăn mỏng kín mít mới chợp mắt được.
Sáng hôm sau, khi trời chỉ vừa tờ mờ sáng, Tạ Đại Lang đã gọi mọi người dậy, thúc giục nhanh chóng thu dọn đồ đạc để lên đường.
Ngoài ra, còn có ba nàng dâu của Tạ Đại Lang, Tạ Nhị Lang, Tạ Tam Lang, cùng với Cao thị và Cố Cửu, tổng cộng gia đình có mười lăm người.
Nam đinh đông đảo, ở thời đại này là một lợi thế lớn, không ai dám dễ dàng đụng đến.
Nhưng mặt không thuận lợi là nhà không có con gái, thế nên ai nấy đều rất quý trọng Cố Cửu. Thậm chí đến cả Tạ Tứ Dư, dù mới chỉ sáu tuổi, cũng tự đeo tay nải của mình, không cho Cố Cửu mang vác bất cứ thứ gì, sợ nàng mệt.
Tuy là như vậy, Cố Cửu vẫn mệt mỏi hơn cả Tạ Tứ Dư.
Cao thị xoay xoay thân thể cứng đờ, nói: “Chân đã phồng rộp rồi phải không? Đến mà chọc vỡ nó ra đi, nếu để mai vỡ ra sẽ càng đau hơn.”
Cố Cửu đương nhiên cũng biết điều đó, đáp một tiếng, chống người đứng dậy, bước tới trước mặt đại tẩu Trương thị, hỏi: “Đại tẩu, có kim không?”
Trương thị đang chia lương khô, chuẩn bị cùng Từ thị và Tôn thị phân phát cho mọi người, nghe vậy liếc nàng một cái, nhỏ giọng càu nhàu: “Xui xẻo, con bé này thật lắm chuyện.”
Rồi đưa túi lương khô cho Từ thị, đáp lại: “Chờ đấy.”
Từ thị cười trấn an Cố Cửu: “Cửu Nương đừng để bụng, đại tẩu kỳ thật tốt bụng, ở lâu ngươi sẽ hiểu thôi.”
Cố Cửu mỉm cười đáp: “Ta biết mà, miệng thì sắc bén nhưng lòng lại mềm, ta hiểu.”
Tôn thị cũng cười nói: “Ai dà, Cửu Nương thật hiểu chuyện, đại tẩu như hổ giấy thôi, nhìn thì dữ nhưng lòng lại mềm.”
Trương thị cầm kim bước đến, mặt hầm hầm, tức giận nói: “Ai nói? Ta miệng lưỡi cay độc, mà lòng còn cứng hơn sắt!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Cửu nhận lấy cây kim, cười bổ sung: “Ây dà, còn là sắt đã luyện kỹ.”
Mọi người trong Tạ gia bật cười rộ lên, không khí bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cố Cửu cảm thấy người trong Tạ gia đều rất tốt bụng, lại rộng lượng, đối mặt với tai họa, tương lai chưa rõ nhưng không ai ủ rũ như những người trong thôn. Được họ cưu mang thế này, nàng cũng coi như gặp may trong cái rủi.
Người trong Tạ gia cảm thấy cô bé này tuy nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng lại rất cứng cỏi, chân đã phồng rộp đến nỗi máu me be bét mà không kêu ca nửa lời. Vậy mà vẫn luôn mỉm cười, khiến người khác nhìn vào cũng vui lây.
Ánh sáng từ cây đuốc có hạn, không thể nấu cơm, nên hầu hết mọi người đều lấy lương khô ra nhai tạm rồi thôi.
Thời gian quý báu, ăn xong lương khô, Tạ Đại Lang liền phân công người trực đêm, còn mọi người thì trải tạm chút cỏ khô dưới thân mà ngủ.
Đất ẩm ướt, người Tạ gia chăm sóc Cố Cửu, dọn đồ trên xe lừa, để nàng và Cao thị cùng nhau ngủ trên xe. Cao thị còn kéo theo Tạ Tứ Dư nhỏ nhất lên ngủ cùng hai người.
Tạ Tứ Dư là con trai của Tạ Tam Lang, mới sáu tuổi.
Thằng bé có phần thẹn thùng, cứ rúc sát vào người Cao thị, để lại cho Cố Cửu một cái ót to tướng.
Cố Cửu đưa tay chọc chọc vào nách nó, thằng bé liền khúc khích cười, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Tháng năm vừa tới, đêm không lạnh lắm, miễn cưỡng vẫn có thể ngủ được. Chỉ là mùa hè nhiều muỗi, Cố Cửu phải đắp tấm chăn mỏng kín mít mới chợp mắt được.
Sáng hôm sau, khi trời chỉ vừa tờ mờ sáng, Tạ Đại Lang đã gọi mọi người dậy, thúc giục nhanh chóng thu dọn đồ đạc để lên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro