Xuyên Qua Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu
Ngon Quá
2024-09-11 04:36:37
Không riêng gì Liễu Nhứ, Liễu Vân Lai cũng không khá hơn được bao nhiêu, bánh bao của ông ấy cũng lộ nhân.
“Hai người mau ngồi đó đi, đừng gây cản trở cho ta!”
Hai người bị Lý Tam Nương vô tình đuổi đi, nếu tiếp tục gây trở ngại cho bà ấy thế này thì đến khi trời sáng, bánh bao của bà ấy cũng chưa thể hoàn thành được.
Sau khi không còn Liễu Nhứ và Liễu Vân Lai quấy rối nữa, tốc độ của bà ấy càng nhanh chóng, chưa được bao lâu thì tất cả nhân bánh đã được dùng hết.
Lý Tam Nương đếm, bà ấy gọi được tổng cộng mười sáu cái bánh nhưng vỏ bánh thì vẫn còn nên Lý Tam Nương dùng làm bánh màn thầu, vừa vặn được sáu cái bánh màn thầu, sau cùng bà ấy cho tất cả bánh bao và màn thầu vào hấp.
Bếp lửa được thêm củi, thỉnh thoảng lại có tia lửa tóe ra, bánh trong nồi trên bếp dần dần nóng lên.
Gà trống gáy một lần nữa, mặt trăng làm bạn với mấy ngôi sao nhỏ cũng đã kéo nhau về nhà, lúc này trong phòng bếp đã tràn ngập hơi nước.
Sương khói bốc lên giống như tiên khí, lại hòa lẫn với mùi thơm của thức ăn.
Bánh bao hấp chắc sắp chín rồi, mùi hương kia rất nồng, rõ ràng nắp lồng hấp đã đóng rất kín rồi, nhưng mùi hương vẫn thoát ra từ các kẽ hở.
Liễu Duệ đang buồn ngủ, lại cảm nhận được đâu đó có một mùi hương thoang thoảng hấp dẫn con sâu thèm ăn trong bụng của hắn?
“Là đang mơ sao? Hay là ảo giác?”
Liễu Duệ theo phản xạ lăn qua lăn lại trên giường mấy cái, thầm thì: “Hả, sao giường lại lớn như vậy? Cha đâu rồi?”
“Hử?!!”
Sau khi nhận ra Liễu Vân Lai thực sự không có ở trên giường, Liễu Duệ mới mở mắt ra. Trời bên ngoài đã hơi sáng rồi, hương thơm kia càng thêm ngào ngạt.
Đây không phải là ảo giác, chắc chắn là mẫu thân đang nấu món ngon!
Liễu Duệ vội vàng đứng dậy, tự mình mặc quần áo xong, rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Wow, nương đang nấu món gì vậy, vừa mở cửa ra, mùi hương này lập tức từ bốn phương tám hướng xộc thẳng vào mũi hắn.
Chân ngắn lập tức chạy bạch bạch về phía phòng bếp, Liễu Nhứ lập tức nghe thấy tiếng động, vội vàng bước ra đón hắn.
“Duệ Nhi, sao lại chạy nhanh vậy?”
Không phải đã ăn xong rồi chứ? Sao ngay cả a tỷ cũng thức dậy rồi? Liễu Duệ vội vàng hỏi: “A tỷ, nương đang nấu món ngon gì đó? Sao mọi người lại không đánh thức đệ thế?”
Liễu Nhứ cười nói: “Tất nhiên là món ngon rồi, nhanh đi lấy nước rửa mặt đi, ăn sáng xong, chúng ta sẽ về nhà.”
Tốc độ của Liễu Duệ cực nhanh, không cần ai phải thúc giục, rất nhanh đã rửa mặt xong, la hét muốn ăn món ngon.
Bánh bao vừa mới đem ra, Liễu Duệ là người đầu tiên cầm đũa gắp ăn, vội vàng cắn một miếng, “Oa, nóng quá.”
Mặc dù rất nóng, nhưng Liễu Duệ cũng không có ý muốn nhổ ra, hắn hít hà từng hơi từng hơi một, cuối cùng đợi nhiệt độ miếng bánh bao trong miệng nguội đi một chút, lập tức nhai ăn.
Mùi vị bí đỏ thơm mềm, nước sốt thơm ngon, hòa quyện với tóp mỡ hơi béo ngậy, hương vị cực kỳ độc đáo, thơm ngon một cách khó tả.
“Nương, hảo chư, hảo chư.” (*ngon quá, ngon quá)
Lý Tam Nương vốn muốn bảo hắn ăn chậm một chút, dù sao bánh bao mới vừa ra khỏi nồi, lỡ như bị bỏng lưỡi thì sao. Nhìn thấy hắn đã ăn xong nên bà ấy cũng chỉ có thể im lặng đi rót một bát nước ấm đặt sang bên cạnh, nói: “Ăn chậm thôi, bánh bao còn nóng, nhanh uống nước cho bớt nóng đi.”
“Cảm ơn nương.” Hai má Liễu Duệ phồng to, vừa ăn vừa ấp úng nói cảm ơn, trong lòng cảm thấy khó hiểu, bánh bao này ngon như vậy, tại sao trước đây nương không làm nhỉ.
“Hai người mau ngồi đó đi, đừng gây cản trở cho ta!”
Hai người bị Lý Tam Nương vô tình đuổi đi, nếu tiếp tục gây trở ngại cho bà ấy thế này thì đến khi trời sáng, bánh bao của bà ấy cũng chưa thể hoàn thành được.
Sau khi không còn Liễu Nhứ và Liễu Vân Lai quấy rối nữa, tốc độ của bà ấy càng nhanh chóng, chưa được bao lâu thì tất cả nhân bánh đã được dùng hết.
Lý Tam Nương đếm, bà ấy gọi được tổng cộng mười sáu cái bánh nhưng vỏ bánh thì vẫn còn nên Lý Tam Nương dùng làm bánh màn thầu, vừa vặn được sáu cái bánh màn thầu, sau cùng bà ấy cho tất cả bánh bao và màn thầu vào hấp.
Bếp lửa được thêm củi, thỉnh thoảng lại có tia lửa tóe ra, bánh trong nồi trên bếp dần dần nóng lên.
Gà trống gáy một lần nữa, mặt trăng làm bạn với mấy ngôi sao nhỏ cũng đã kéo nhau về nhà, lúc này trong phòng bếp đã tràn ngập hơi nước.
Sương khói bốc lên giống như tiên khí, lại hòa lẫn với mùi thơm của thức ăn.
Bánh bao hấp chắc sắp chín rồi, mùi hương kia rất nồng, rõ ràng nắp lồng hấp đã đóng rất kín rồi, nhưng mùi hương vẫn thoát ra từ các kẽ hở.
Liễu Duệ đang buồn ngủ, lại cảm nhận được đâu đó có một mùi hương thoang thoảng hấp dẫn con sâu thèm ăn trong bụng của hắn?
“Là đang mơ sao? Hay là ảo giác?”
Liễu Duệ theo phản xạ lăn qua lăn lại trên giường mấy cái, thầm thì: “Hả, sao giường lại lớn như vậy? Cha đâu rồi?”
“Hử?!!”
Sau khi nhận ra Liễu Vân Lai thực sự không có ở trên giường, Liễu Duệ mới mở mắt ra. Trời bên ngoài đã hơi sáng rồi, hương thơm kia càng thêm ngào ngạt.
Đây không phải là ảo giác, chắc chắn là mẫu thân đang nấu món ngon!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Duệ vội vàng đứng dậy, tự mình mặc quần áo xong, rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Wow, nương đang nấu món gì vậy, vừa mở cửa ra, mùi hương này lập tức từ bốn phương tám hướng xộc thẳng vào mũi hắn.
Chân ngắn lập tức chạy bạch bạch về phía phòng bếp, Liễu Nhứ lập tức nghe thấy tiếng động, vội vàng bước ra đón hắn.
“Duệ Nhi, sao lại chạy nhanh vậy?”
Không phải đã ăn xong rồi chứ? Sao ngay cả a tỷ cũng thức dậy rồi? Liễu Duệ vội vàng hỏi: “A tỷ, nương đang nấu món ngon gì đó? Sao mọi người lại không đánh thức đệ thế?”
Liễu Nhứ cười nói: “Tất nhiên là món ngon rồi, nhanh đi lấy nước rửa mặt đi, ăn sáng xong, chúng ta sẽ về nhà.”
Tốc độ của Liễu Duệ cực nhanh, không cần ai phải thúc giục, rất nhanh đã rửa mặt xong, la hét muốn ăn món ngon.
Bánh bao vừa mới đem ra, Liễu Duệ là người đầu tiên cầm đũa gắp ăn, vội vàng cắn một miếng, “Oa, nóng quá.”
Mặc dù rất nóng, nhưng Liễu Duệ cũng không có ý muốn nhổ ra, hắn hít hà từng hơi từng hơi một, cuối cùng đợi nhiệt độ miếng bánh bao trong miệng nguội đi một chút, lập tức nhai ăn.
Mùi vị bí đỏ thơm mềm, nước sốt thơm ngon, hòa quyện với tóp mỡ hơi béo ngậy, hương vị cực kỳ độc đáo, thơm ngon một cách khó tả.
“Nương, hảo chư, hảo chư.” (*ngon quá, ngon quá)
Lý Tam Nương vốn muốn bảo hắn ăn chậm một chút, dù sao bánh bao mới vừa ra khỏi nồi, lỡ như bị bỏng lưỡi thì sao. Nhìn thấy hắn đã ăn xong nên bà ấy cũng chỉ có thể im lặng đi rót một bát nước ấm đặt sang bên cạnh, nói: “Ăn chậm thôi, bánh bao còn nóng, nhanh uống nước cho bớt nóng đi.”
“Cảm ơn nương.” Hai má Liễu Duệ phồng to, vừa ăn vừa ấp úng nói cảm ơn, trong lòng cảm thấy khó hiểu, bánh bao này ngon như vậy, tại sao trước đây nương không làm nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro