Xuyên Qua Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu
Tới Hỏi Thăm
2024-09-11 04:36:37
Sau khi mấy đứa trẻ chạy đi báo tin, chỉ trong chốc lát, toàn bộ thôn Tiểu Hà đã biết tin cả nhà Liễu Nhứ đã trở về, Liễu Duệ cũng được đón về rồi.
Khi xe bò nhàn nhã dừng lại trước cửa nhà họ, Vân đại phu và Tiểu Bảo Nhi ở sát bên cạnh nghe thấy tiếng động lập tức bước ra xem, đúng lúc nhìn thấy cả nhà Liễu Nhứ.
Rất nhiều người trong thôn cũng thi nhau chạy đến thăm hỏi, trong đó có cả gia đình Liễu Toàn.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
“'Vượt qua đại nạn ắt có hậu phúc.”
“Liễu Duệ có bị thương hay không ?”
“Liễu Nhứ, ngươi đi tìm người kiểu gì lại khiến bản thân mất tích vậy?”
Gần như tất cả các nhà trong thôn đều kéo đến đây, Lý Tam Nương thấy đồ trên xe bò vẫn chưa được dỡ xuống, đứng ở cửa cũng không hay, cho nên nhanh chóng mời mọi người vào trong nhà ngồi.
Liễu Vân Lai thấy mọi người trong thôn quan tâm cả nhà họ như vậy, trong lòng cảm thấy biết ơn: "Đa tạ mọi người đã nhớ đến chúng tôi, mấy ngày nay thật sự đã quấy rầy mọi người rồi."
Lý Tam Nương, Liễu Nhứ, ngay cả Liễu Duệ đều cảm ơn mọi người, cũng trả lời tất cả câu hỏi của người dân trong thôn.
Bây giờ đang là buổi trưa, rất nhiều người vừa đi làm đồng về đã lập tức đến nhà của Liễu Nhứ.
Sau khi nhìn thấy cả nhà họ đều bình an về đến thôn, lúc này họ mới cảm thấy yên tâm. Hầu hết mọi người sau khi hỏi thăm xong đều chào tạm biệt rồi ra về.
Lý Tam Nương cũng không lấy quà cảm ơn ra đưa họ cho họ ngay, tất cả đồ đều được đựng trong một bao tải lớn, cũng không tiện để lấy ra.
Tất nhiên phải đợi sau khi sắp xếp xong, nghỉ ngơi rồi, mới đưa đến từng nhà và nói lời cảm ơn họ.
Mọi người đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cuối cùng chỉ còn lại gia đình Liễu Toàn, hai vợ chồng Liễu Phú Quý và Ván đại phu cùng Tiểu Bảo Nhi ở nhà bên cạnh.
Tiểu Bảo ngày thường im lặng không thích nói chuyện vẫn luôn ngồi bên cạnh Liễu Duệ, hai người thỉnh thoảng lại thì thầm gì đó.
Ba người phụ nữ cũng ngồi bên nhau trò chuyện, Liễu Vân Lai chiêu đãi hai vị huynh đệ tốt của mình, mọi thứ đều quá vội vã, trong nhà ngay cả nước ấm cũng không có để đãi khách, chỉ đành dùng nước lạnh để mời mọi người, cũng may mọi người đều không chê gì.
Mặc dù nam nữ ngồi riêng, nhưng chủ đề nói chuyện của họ đều giống nhau. Đều đang hỏi tại sao Liễu Duệ lại bị bắt cóc, tại sao Liễu Nhứ lại biến mất, quan phủ đã bắt được đám buôn người đó chưa.
Liễu Nhứ không chen vào được, nhìn thấy sư phụ vẫn đang ngồi ở bên khác, trên mặt vẫn tràn đầy lo lắng, nhưng chỉ im lặng nghe mà không nói gì.
Vân Hưng Nghiệp đã có tuổi rồi, trong khoảng thời gian chạy nạn kia đã làm việc quá sức, cho dù sau khi cuộc sống cũng đã ổn định, thân hình lam lũ càng thêm kham khổ.
Khi xe bò nhàn nhã dừng lại trước cửa nhà họ, Vân đại phu và Tiểu Bảo Nhi ở sát bên cạnh nghe thấy tiếng động lập tức bước ra xem, đúng lúc nhìn thấy cả nhà Liễu Nhứ.
Rất nhiều người trong thôn cũng thi nhau chạy đến thăm hỏi, trong đó có cả gia đình Liễu Toàn.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
“'Vượt qua đại nạn ắt có hậu phúc.”
“Liễu Duệ có bị thương hay không ?”
“Liễu Nhứ, ngươi đi tìm người kiểu gì lại khiến bản thân mất tích vậy?”
Gần như tất cả các nhà trong thôn đều kéo đến đây, Lý Tam Nương thấy đồ trên xe bò vẫn chưa được dỡ xuống, đứng ở cửa cũng không hay, cho nên nhanh chóng mời mọi người vào trong nhà ngồi.
Liễu Vân Lai thấy mọi người trong thôn quan tâm cả nhà họ như vậy, trong lòng cảm thấy biết ơn: "Đa tạ mọi người đã nhớ đến chúng tôi, mấy ngày nay thật sự đã quấy rầy mọi người rồi."
Lý Tam Nương, Liễu Nhứ, ngay cả Liễu Duệ đều cảm ơn mọi người, cũng trả lời tất cả câu hỏi của người dân trong thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ đang là buổi trưa, rất nhiều người vừa đi làm đồng về đã lập tức đến nhà của Liễu Nhứ.
Sau khi nhìn thấy cả nhà họ đều bình an về đến thôn, lúc này họ mới cảm thấy yên tâm. Hầu hết mọi người sau khi hỏi thăm xong đều chào tạm biệt rồi ra về.
Lý Tam Nương cũng không lấy quà cảm ơn ra đưa họ cho họ ngay, tất cả đồ đều được đựng trong một bao tải lớn, cũng không tiện để lấy ra.
Tất nhiên phải đợi sau khi sắp xếp xong, nghỉ ngơi rồi, mới đưa đến từng nhà và nói lời cảm ơn họ.
Mọi người đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cuối cùng chỉ còn lại gia đình Liễu Toàn, hai vợ chồng Liễu Phú Quý và Ván đại phu cùng Tiểu Bảo Nhi ở nhà bên cạnh.
Tiểu Bảo ngày thường im lặng không thích nói chuyện vẫn luôn ngồi bên cạnh Liễu Duệ, hai người thỉnh thoảng lại thì thầm gì đó.
Ba người phụ nữ cũng ngồi bên nhau trò chuyện, Liễu Vân Lai chiêu đãi hai vị huynh đệ tốt của mình, mọi thứ đều quá vội vã, trong nhà ngay cả nước ấm cũng không có để đãi khách, chỉ đành dùng nước lạnh để mời mọi người, cũng may mọi người đều không chê gì.
Mặc dù nam nữ ngồi riêng, nhưng chủ đề nói chuyện của họ đều giống nhau. Đều đang hỏi tại sao Liễu Duệ lại bị bắt cóc, tại sao Liễu Nhứ lại biến mất, quan phủ đã bắt được đám buôn người đó chưa.
Liễu Nhứ không chen vào được, nhìn thấy sư phụ vẫn đang ngồi ở bên khác, trên mặt vẫn tràn đầy lo lắng, nhưng chỉ im lặng nghe mà không nói gì.
Vân Hưng Nghiệp đã có tuổi rồi, trong khoảng thời gian chạy nạn kia đã làm việc quá sức, cho dù sau khi cuộc sống cũng đã ổn định, thân hình lam lũ càng thêm kham khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro