Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác
Ôm Cây Đợi Thỏ
Tống Tượng Bạch
2024-10-06 14:21:23
Trời còn chưa sáng, cả nhà đã bắt đầu bận rộn.
A cha Giang Trường Thiên không biết móc một nắm lương thực tinh từ đâu ra.
A nương Tần Lạc Hà lấy cối xay đá từ trong xó ra.
Đại ca Giang Phong đẩy cối xay đá, tỷ tỷ Giang Du thêm lương thực tinh vào cối xay đá.
Nhìn chỗ lương thực kia bị cối xay đá xoay tròn xoay tròn nghiền thành bột mịn.
Giang Du cẩn thận thu bột mịn vào trong bát.
A cha làm nóng nồi, lấy củi ra, để lại than, đun nồi trên lửa nhỏ, lại đổ bát bột mịn kia vào trong nồi rang lên.
A nương ôm Giang Miên Miên nhìn.
Giang Miên Miên tập trung tinh thần chờ đợi.
Nhìn cả nhà bận rộn vì miếng ăn của nàng, nàng có hơi xấu hổ.
Rất nhanh, bột mịn rang ra mùi thơm, sau đó a cha xúc bột mịn lên, cho vào nồi đất, múc một thìa ra, ủ với nước sôi.
Nồi dùng để rang lương thực tinh, cũng không lãng phí, đổ nước vào, đun lên.
A cha, huynh trưởng, tỷ tỷ mỗi người uống một bát nước tráng nồi lớn.
Còn Giang Miên Miên ăn bột mịn ngâm với nước sôi, có mùi thơm cháy của gạo, này không phải là cháo gạo sao, một ngụm mềm mềm trôi xuống cổ họng, cảm giác dạ dày từ từ được lấp đầy, rất thoải mái.
Nàng rất nhanh liền ăn xong một bát, ê ê a a còn muốn ăn, a nương không cho.
A nương dùng nước sôi tráng bát cháo mà nàng vừa ăn, sau đó uống nước tráng bát, cũng xem như đã ăn.
Người trong nhà ngoại trừ Giang Miên Miên ra đều chỉ uống cho no nước.
Trời sáng rồi.
Tiếng gà kêu chó sủa trong thôn truyền đến.
Giang Miên Miên ăn no liền buồn ngủ.
A cha Giang Trường Thiên ngáp một cái thật lớn, vội vàng đi làm, Giang Du cũng phải đến chủ gia làm việc, Giang Phong vẫn chạy đi không thấy bóng dáng như thường lệ.
Tần Lạc Hà lại cảm thấy tinh thần của mình vô cùng sáng loáng.
Cảm thấy chính mình thật ra còn có thể chặt củi trong viện, chỉ là trong nhà hết củi rồi.
Suy nghĩ một chút nàng ấy buộc hài nhi vào trước ngực, cõng giỏ tre, đi về phía ngọn núi đằng sau.
Nhà nàng ấy ở rìa thôn, mặt sau chính là núi.
Tần Lạc Hà là người giỏi làm việc, rất siêng năng, sau khi làm xong việc ở nhà, cũng chỉ có thể lên núi tìm chút đồ vật.
Nàng ấy không nghĩ đến việc đi xa, chỉ muốn xem bên sườn núi có thảo dược nào hay không, mang về phơi khô có thể bán được ít tiền.
Giang Miên Miên ngủ ngon lành trong lòng a nương.
Thậm chí còn mơ thấy mình đang ngồi trong máy bay.
Máy bay sắp rơi xuống, "èo èo èo” rơi xuống dưới.
Rơi quá nhanh khiến nàng có hơi sợ hãi, mở bừng mắt ra.
Liền thấy màu xanh ngập mắt.
Lá xanh, trời xanh, mây trắng, cằm của a nương.
Nàng thở ra một hơi.
Sau đó cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, cùng với cơ ngực cường tráng của a nương.
"Nha nha nha!" Nàng hét lên.
Muốn ăn, muốn ăn.
Hài nhi vừa kêu lên, Tần Lạc Hà liền cảm thấy trướng sữa, y phục đơn bạc trong nháy mắt ướt sũng.
Trong khi ở cữ không có sữa, không nghĩ tới ra cữ lại nhiều sữa như vậy.
Nàng ấy cảm thấy cơ thể mình không có chuyện gì, đói một đêm rồi, hẳn là có thể cho hài nhi bú sữa.
Vậy nên tìm một tảng đá lớn, ngồi xuống tảng đá, cởi y phục, bắt đầu cho con bú sữa.
Thời tiết vẫn còn nóng, may mà gió núi lướt qua, thổi bay đi cái nóng.
Trên cây, côn trùng chim chóc kêu ầm ĩ, âm thanh rót vào tai.
Giang Miên Miên ngậm ‘kho lương thực’ trong miệng, miệng lớn bắt đầu mút sữa.
A nương uống nước linh tuyền, lại thải độc tố ra khỏi cơ thể, lúc này mùi sữa thơm ngon mười phần.
Vừa ngọt vừa ẩm.
Giang Miên Miên vừa uống vừa chép môi, như thể có người đang bóp bình đút sữa cho nàng uống.
Không kịp, căn bản không kịp, sữa quá nhiều, trực tiếp chảy từ khoé miệng nàng xuống.
Tần Lạc Hà nghiêm túc ôm lấy hài nhi vỗ vỗ mấy cái, cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi một lúc.
Giang Miên Miên uống rồi lại uống, liền có chút mệt mỏi, a nương vừa hay chu đáo đổi bên cho nàng.
Kết quả nàng vừa mới bắt đầu uống, đôi mắt trợn tròn, miệng nhỏ không răng há to.
Phía sau a nương là một vách núi, trên vách núi có một con gấu nhỏ, nửa bò nửa lăn lông lốc xuống dưới…
Con gấu nhỏ đâm thẳng vào trụ đá ngất đi.
Giang Miên Miên kinh ngạc há to miệng, lại ngậm lại, một dòng sữa đặc sánh tràn vào cổ họng.
Đây có lẽ là ôm cây (đá) đợi thỏ (gấu) đi......
Ngày mai còn có thể đến nữa không?
A cha Giang Trường Thiên không biết móc một nắm lương thực tinh từ đâu ra.
A nương Tần Lạc Hà lấy cối xay đá từ trong xó ra.
Đại ca Giang Phong đẩy cối xay đá, tỷ tỷ Giang Du thêm lương thực tinh vào cối xay đá.
Nhìn chỗ lương thực kia bị cối xay đá xoay tròn xoay tròn nghiền thành bột mịn.
Giang Du cẩn thận thu bột mịn vào trong bát.
A cha làm nóng nồi, lấy củi ra, để lại than, đun nồi trên lửa nhỏ, lại đổ bát bột mịn kia vào trong nồi rang lên.
A nương ôm Giang Miên Miên nhìn.
Giang Miên Miên tập trung tinh thần chờ đợi.
Nhìn cả nhà bận rộn vì miếng ăn của nàng, nàng có hơi xấu hổ.
Rất nhanh, bột mịn rang ra mùi thơm, sau đó a cha xúc bột mịn lên, cho vào nồi đất, múc một thìa ra, ủ với nước sôi.
Nồi dùng để rang lương thực tinh, cũng không lãng phí, đổ nước vào, đun lên.
A cha, huynh trưởng, tỷ tỷ mỗi người uống một bát nước tráng nồi lớn.
Còn Giang Miên Miên ăn bột mịn ngâm với nước sôi, có mùi thơm cháy của gạo, này không phải là cháo gạo sao, một ngụm mềm mềm trôi xuống cổ họng, cảm giác dạ dày từ từ được lấp đầy, rất thoải mái.
Nàng rất nhanh liền ăn xong một bát, ê ê a a còn muốn ăn, a nương không cho.
A nương dùng nước sôi tráng bát cháo mà nàng vừa ăn, sau đó uống nước tráng bát, cũng xem như đã ăn.
Người trong nhà ngoại trừ Giang Miên Miên ra đều chỉ uống cho no nước.
Trời sáng rồi.
Tiếng gà kêu chó sủa trong thôn truyền đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Miên Miên ăn no liền buồn ngủ.
A cha Giang Trường Thiên ngáp một cái thật lớn, vội vàng đi làm, Giang Du cũng phải đến chủ gia làm việc, Giang Phong vẫn chạy đi không thấy bóng dáng như thường lệ.
Tần Lạc Hà lại cảm thấy tinh thần của mình vô cùng sáng loáng.
Cảm thấy chính mình thật ra còn có thể chặt củi trong viện, chỉ là trong nhà hết củi rồi.
Suy nghĩ một chút nàng ấy buộc hài nhi vào trước ngực, cõng giỏ tre, đi về phía ngọn núi đằng sau.
Nhà nàng ấy ở rìa thôn, mặt sau chính là núi.
Tần Lạc Hà là người giỏi làm việc, rất siêng năng, sau khi làm xong việc ở nhà, cũng chỉ có thể lên núi tìm chút đồ vật.
Nàng ấy không nghĩ đến việc đi xa, chỉ muốn xem bên sườn núi có thảo dược nào hay không, mang về phơi khô có thể bán được ít tiền.
Giang Miên Miên ngủ ngon lành trong lòng a nương.
Thậm chí còn mơ thấy mình đang ngồi trong máy bay.
Máy bay sắp rơi xuống, "èo èo èo” rơi xuống dưới.
Rơi quá nhanh khiến nàng có hơi sợ hãi, mở bừng mắt ra.
Liền thấy màu xanh ngập mắt.
Lá xanh, trời xanh, mây trắng, cằm của a nương.
Nàng thở ra một hơi.
Sau đó cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, cùng với cơ ngực cường tráng của a nương.
"Nha nha nha!" Nàng hét lên.
Muốn ăn, muốn ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hài nhi vừa kêu lên, Tần Lạc Hà liền cảm thấy trướng sữa, y phục đơn bạc trong nháy mắt ướt sũng.
Trong khi ở cữ không có sữa, không nghĩ tới ra cữ lại nhiều sữa như vậy.
Nàng ấy cảm thấy cơ thể mình không có chuyện gì, đói một đêm rồi, hẳn là có thể cho hài nhi bú sữa.
Vậy nên tìm một tảng đá lớn, ngồi xuống tảng đá, cởi y phục, bắt đầu cho con bú sữa.
Thời tiết vẫn còn nóng, may mà gió núi lướt qua, thổi bay đi cái nóng.
Trên cây, côn trùng chim chóc kêu ầm ĩ, âm thanh rót vào tai.
Giang Miên Miên ngậm ‘kho lương thực’ trong miệng, miệng lớn bắt đầu mút sữa.
A nương uống nước linh tuyền, lại thải độc tố ra khỏi cơ thể, lúc này mùi sữa thơm ngon mười phần.
Vừa ngọt vừa ẩm.
Giang Miên Miên vừa uống vừa chép môi, như thể có người đang bóp bình đút sữa cho nàng uống.
Không kịp, căn bản không kịp, sữa quá nhiều, trực tiếp chảy từ khoé miệng nàng xuống.
Tần Lạc Hà nghiêm túc ôm lấy hài nhi vỗ vỗ mấy cái, cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi một lúc.
Giang Miên Miên uống rồi lại uống, liền có chút mệt mỏi, a nương vừa hay chu đáo đổi bên cho nàng.
Kết quả nàng vừa mới bắt đầu uống, đôi mắt trợn tròn, miệng nhỏ không răng há to.
Phía sau a nương là một vách núi, trên vách núi có một con gấu nhỏ, nửa bò nửa lăn lông lốc xuống dưới…
Con gấu nhỏ đâm thẳng vào trụ đá ngất đi.
Giang Miên Miên kinh ngạc há to miệng, lại ngậm lại, một dòng sữa đặc sánh tràn vào cổ họng.
Đây có lẽ là ôm cây (đá) đợi thỏ (gấu) đi......
Ngày mai còn có thể đến nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro