Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác
Bất Hiếu 3
Tống Tượng Bạch
2024-10-06 14:21:23
Lão thái thái dường như không đồng ý với giọng điệu của bà ta, khẽ cau mày, chỉ là tốt tính cảm khái một câu: "A Dao đừng nói như vậy, tốt xấu gì cũng một mạng người."
Giọng nói của lão thái thái rất dễ nghe, trong trẻo, không nhìn mặt, còn cho rằng là cô nương hai mươi sáu.
Giọng điệu cũng rất hay, không nhanh không chậm.
Có loại cảm giác như đây đại khái chính là tiếng phổ thông tiêu chuẩn của thế giới này.
Giang Miên Miên nhất thời không hiểu ra làm sao, đến đây là muốn làm gì, một người chế nào, một người thương hại?
Tần Lạc Hà càng không thể đoán được tâm tư của mẹ chồng, mẹ chồng này trước giờ luôn là nhân vật giống như nữ Bồ Tát, nghe nói thậm chí còn chưa từng làm hại con kiến.
Chuyện xấu đều là người khác làm.
Tần Lạc Hà chỉ ôm hài nhi chặt hơn một chút, mở miệng nói:
"Nương đây là thấy bọn con sống không nổi, muốn tới đây giúp đỡ bọn con?"
Ánh mắt lão thái thái từ bi, dường như càng thêm thương hại nàng ấy.
Bà ta hiền từ nói: "Ngươi ấy mà, làm chuyện không thoả đáng."
Mặc dù là phê bình người khác, nhưng giọng điệu mềm mại, có phần thân mật.
Nữ nhân to khoẻ lạnh mặt nói: "Vì để tranh làm nô tỳ, Du Tỷ Nhi đâm thọc thị phi vu khống người khác, ngươi làm mẫu thân, có thù tất báo, khiến người bị thương, quá mất mặt, tổ tông mang tiếng xấu, nếu ngươi còn là người Giang gia, nên chịu gia pháp."
Giang Miên Miên nghe xong giật mình, lão thái bà này sao lại cái gì cũng biết?
Mặt hổ quá doạ người.
Còn có cái gì mà gia pháp.
Sau đó lão thái thái thở dài một tiếng nói: "Ta gánh không nổi tiếng nương này, Giang gia chúng ta mấy đời hầu quân, không có hậu nhân làm nô, đừng vì ham của hời, phá hỏng cuộc đời của Du Tỷ Nhi."
Sắc mặt Tần Lạc Hà khó coi, trong lòng càng thêm tức giận.
Lão thái bà này trước giờ đứng nói chuyện không biết đau lưng[1], lúc đầu khó sinh Miên Miên, Du Tỷ Nhi đến xin một chút lương thực tinh, bọn họ thế mà lại đánh đuổi Du Tỷ Nhi ra ngoài.
[1] nói chuyện hùng hồn mà không đặt mình vào vị trí của người khác.
Dù là người trong thôn không thân không thích, hoàn cảnh như vậy, đến cửa cũng dốc hết khả năng, góp cho một chút đồ ăn.
Giang Miên Miên có thể cảm nhận được lồng ngực a nương phập phồng.
Quai hàm tròn trịa của nàng ấy cũng đang run rẩy.
Nếu là người khác, Tần Lạc Hà nhất định sẽ hét lên mau cút ra ngoài.
Trong lòng Tần Lạc Hà tức giận, hận không thể nhào qua đánh nhau.
Những mỗi một lần nghĩ đến việc chống lại lão thái bà, người chịu thiệt đều là nàng ấy.
Sức lực của bà tử kia còn lớn hơn nàng ấy, nàng ấy đánh không lại.
Tần Lạc Hà nhìn oa nhi trong tay, kìm nén sự kiêu căng trong ngực.
Nàng ấy gả qua Giang gia lâu như vậy, cũng đã sinh ba hài tử, cho dù là một con lợn, cũng học được chút đồ vật.
Mặc dù khuôn mặt nàng ấy to như cái mâm, dáng người cũng thô to, nhưng giờ khắc này, nàng ấy học hỏi dáng vẻ từ bi thương người của mẹ chồng, mày rậm mắt to, giọng điệu dịu dàng nói:
"Giang phu nhân dạy dỗ rất đúng, Du Tỷ Nhi nhà ta thô bỉ, đến làm nô cũng phải tranh giành, không giống Uyển Tỷ Nhi nhà ngài, từ nhỏ biết chữ, có danh tài nhân, giáo dưỡng cẩn thận, tâm tính lương thiện, chắc chắn được ông trời sủng ái, hẳn là không cần làm nô, có thể trực tiếp làm thiếp."
Giọng nói của lão thái thái rất dễ nghe, trong trẻo, không nhìn mặt, còn cho rằng là cô nương hai mươi sáu.
Giọng điệu cũng rất hay, không nhanh không chậm.
Có loại cảm giác như đây đại khái chính là tiếng phổ thông tiêu chuẩn của thế giới này.
Giang Miên Miên nhất thời không hiểu ra làm sao, đến đây là muốn làm gì, một người chế nào, một người thương hại?
Tần Lạc Hà càng không thể đoán được tâm tư của mẹ chồng, mẹ chồng này trước giờ luôn là nhân vật giống như nữ Bồ Tát, nghe nói thậm chí còn chưa từng làm hại con kiến.
Chuyện xấu đều là người khác làm.
Tần Lạc Hà chỉ ôm hài nhi chặt hơn một chút, mở miệng nói:
"Nương đây là thấy bọn con sống không nổi, muốn tới đây giúp đỡ bọn con?"
Ánh mắt lão thái thái từ bi, dường như càng thêm thương hại nàng ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta hiền từ nói: "Ngươi ấy mà, làm chuyện không thoả đáng."
Mặc dù là phê bình người khác, nhưng giọng điệu mềm mại, có phần thân mật.
Nữ nhân to khoẻ lạnh mặt nói: "Vì để tranh làm nô tỳ, Du Tỷ Nhi đâm thọc thị phi vu khống người khác, ngươi làm mẫu thân, có thù tất báo, khiến người bị thương, quá mất mặt, tổ tông mang tiếng xấu, nếu ngươi còn là người Giang gia, nên chịu gia pháp."
Giang Miên Miên nghe xong giật mình, lão thái bà này sao lại cái gì cũng biết?
Mặt hổ quá doạ người.
Còn có cái gì mà gia pháp.
Sau đó lão thái thái thở dài một tiếng nói: "Ta gánh không nổi tiếng nương này, Giang gia chúng ta mấy đời hầu quân, không có hậu nhân làm nô, đừng vì ham của hời, phá hỏng cuộc đời của Du Tỷ Nhi."
Sắc mặt Tần Lạc Hà khó coi, trong lòng càng thêm tức giận.
Lão thái bà này trước giờ đứng nói chuyện không biết đau lưng[1], lúc đầu khó sinh Miên Miên, Du Tỷ Nhi đến xin một chút lương thực tinh, bọn họ thế mà lại đánh đuổi Du Tỷ Nhi ra ngoài.
[1] nói chuyện hùng hồn mà không đặt mình vào vị trí của người khác.
Dù là người trong thôn không thân không thích, hoàn cảnh như vậy, đến cửa cũng dốc hết khả năng, góp cho một chút đồ ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Miên Miên có thể cảm nhận được lồng ngực a nương phập phồng.
Quai hàm tròn trịa của nàng ấy cũng đang run rẩy.
Nếu là người khác, Tần Lạc Hà nhất định sẽ hét lên mau cút ra ngoài.
Trong lòng Tần Lạc Hà tức giận, hận không thể nhào qua đánh nhau.
Những mỗi một lần nghĩ đến việc chống lại lão thái bà, người chịu thiệt đều là nàng ấy.
Sức lực của bà tử kia còn lớn hơn nàng ấy, nàng ấy đánh không lại.
Tần Lạc Hà nhìn oa nhi trong tay, kìm nén sự kiêu căng trong ngực.
Nàng ấy gả qua Giang gia lâu như vậy, cũng đã sinh ba hài tử, cho dù là một con lợn, cũng học được chút đồ vật.
Mặc dù khuôn mặt nàng ấy to như cái mâm, dáng người cũng thô to, nhưng giờ khắc này, nàng ấy học hỏi dáng vẻ từ bi thương người của mẹ chồng, mày rậm mắt to, giọng điệu dịu dàng nói:
"Giang phu nhân dạy dỗ rất đúng, Du Tỷ Nhi nhà ta thô bỉ, đến làm nô cũng phải tranh giành, không giống Uyển Tỷ Nhi nhà ngài, từ nhỏ biết chữ, có danh tài nhân, giáo dưỡng cẩn thận, tâm tính lương thiện, chắc chắn được ông trời sủng ái, hẳn là không cần làm nô, có thể trực tiếp làm thiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro