Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác
Bất Nghĩa 2
Tống Tượng Bạch
2024-10-06 14:21:23
Hôm nay lần đầu tiên Giang Trường Thiên về nhà mà có mang về một bao màn thầu thịt.
Có hẳn bốn cái.
Giang Miên Miên nhìn cha nhẹ nhàng móc ra từ bên trong tay áo.
Còn đọng hơi nước.
Dường như vẫn chưa nguội, nàng ngửi thấy mùi thơm rồi, hóa ra là bánh bao.
Có điều bọn họ không gọi bánh bao, mà gọi là màn thầu thịt.
Bốn cái bánh bao mượt mà, một cái trong đó đã bị đè sụp xuống.
"Cha có chuyện gì vui, thế mà có màn thầu thịt." Bởi vì có bốn cái nên Giang Du không khiêm nhượng, lập tức cầm lấy một cái, cầm trong tay cắn một cái, mới thỏa mãn mà hỏi.
Giang Trường Thiên cười nói: "Cha lên chức, về sau sẽ là một tiểu quản sự, tiền tháng tăng gấp đôi, xem như việc vui đi, về sau mỗi tháng cha đều có thể mua một lần màn thầu thịt cho các con."
Giang Phong cầm một cái màn thầu thịt đưa cho nương, còn mình thì cầm cái bị đè sụp lên, cắn một miếng thật to, lại cắn một miếng, chỉ hai ba miếng đã ăn hết rồi.
Ăn đến miệng căng phồng, sau khi nuốt xuống hết rồi, Giang Phong mới vuốt bụng, mở miệng hỏi.
"Thế thì Ngô quản sự hồi đầu đâu, ông ta cũng là người không dễ ở chúng, lần trước a nương sinh muội muội, con đi tìm cha, gặp ông ta, ông ta đạp con một đạp, hiện tại chỗ này của con còn đau, nếu ông ta lên chức, về sau cha sẽ càng khó làm việc."
Giang Trường Thiên cầm một cái màn thầu thịt còn lại, cách ăn của hắn khác với nhi tử, hắn ăn một cách nhã nhặn, từ tốn ăn xong mới chậm rãi nói:
"Chết rồi, hắn trộm đồ của công gia, bị phát hiện, đánh chết."
Tiếp đó cả nhà đều trầm mặc.
Mắt Giang Miên Miên trừng lớn, con ngươi đã có chút rệu rã.
Cái đầu nhỏ của nàng vẫn luôn nhớ kỹ chuyện trộm dược liệu cha nói trước đó.
Sau đó, việc này…
Tần Lạc Hà cũng giật mình.
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng đã không tốt, sau khi nghe tướng công nói chuyện này, nàng ấy nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
"Chết cũng hay, không cần chịu khổ, thói đời này..."
Cả nhà dường như cũng là người vững tâm, không nhắc đến việc này nữa, mà là rất vui mừng chuẩn bị bữa tối.
Giang Du rất vui vẻ nói: "Vừa khéo ngày mai con không cần làm gia nhân thời vụ, có thể ở nhà chăm sóc muội muội, cha thăng quan, chúng ta cũng sẽ không chịu đói."
Có màn thầu thịt dằn bụng rồi, canh rau dại buổi tối càng có vẻ khốn khổ.
Có điều tất cả mọi người đều ăn từng ngụm từng ngụm.
Ăn no rồi nửa đêm sẽ không bị đói tới mức tỉnh dậy.
Giang Miên Miên mút ngón tay, bú sữa mẹ, không tham gia chia sẻ canh rau dại.
Nhìn huynh trưởng và a tỷ đều xanh xao, cha cũng là dáng vẻ yếu đuối thư sinh.
Hôm nay bà vú già kia thì mặt bóng loáng, cánh tay bắp đùi thì lớn.
Giang Miên Miên nghĩ sẽ tìm cơ hội cho thêm chút nước linh tuyền vào trong canh rau dại, chí ít thân thể phải được chăm sóc tốt.
Hôm nay là một ngày có hơi nhiều tin tức.
Giang Miên Miên hoàn toàn quên đi con kiến nàng đã cho ăn một giọt nước linh tuyền.
Con kiến nhỏ kia đã an gia tại dưới đáy chậu gỗ.
Nàng bị huynh trưởng và a tỷ chơi đùa một hồi lâu thì quyết tâm giữ lại sức lực, đến tối muốn nghe góc giường.
Rốt cuộc nằm vào trong ngực a nương.
Sau đó được a nương dỗ ngủ, đặt sang một bên.
Trong đêm tối.
Nàng mở mắt, nghe thấy tiếng rục rịch.
Nàng nhìn thấy cha chôn đầu ở trong ngực a nương...
Trong bóng tối, một giọng buồn buồn nhẹ nhàng truyền đến: "Ngô quản sự dẫn dắt ta vào việc, ta vốn nên cảm tạ hắn, thế nhưng ta biết hắn thế mà muốn đẩy ta ra ngoài gánh tội thay, cho nên ta tố giác hắn trước, hắn chết, ta đã được sống tiếp, còn thay thế vị trí của hắn."
"Hà muội, trong lòng ta nghĩ mà sợ, thế nhưng ta càng vui vẻ hơn, ta quả nhiên là tiểu nhân bất hiếu bất nghĩa mà nương nói. Hà muội, muốn sống thật là khó."
Trong bóng tối.
Bàn tay lớn của a nương chậm rãi vuốt ve tấm lưng của cha.
Thì ra cha rất gầy.
Xương sống lưng đã lòi ra.
Ngày thường nhìn cha mặc đồ rộng rãi, chỉ cảm thấy phong độ nhẹ nhàng.
Tay Giang Miên Miên cầm bàn chân của mình, không tự chủ mà đặt vào miệng gặm.
Cảm thấy bỗng nhiên mắt ướt sũng, có nước mắt trượt xuống.
Chân có hơi mặn.
Có hẳn bốn cái.
Giang Miên Miên nhìn cha nhẹ nhàng móc ra từ bên trong tay áo.
Còn đọng hơi nước.
Dường như vẫn chưa nguội, nàng ngửi thấy mùi thơm rồi, hóa ra là bánh bao.
Có điều bọn họ không gọi bánh bao, mà gọi là màn thầu thịt.
Bốn cái bánh bao mượt mà, một cái trong đó đã bị đè sụp xuống.
"Cha có chuyện gì vui, thế mà có màn thầu thịt." Bởi vì có bốn cái nên Giang Du không khiêm nhượng, lập tức cầm lấy một cái, cầm trong tay cắn một cái, mới thỏa mãn mà hỏi.
Giang Trường Thiên cười nói: "Cha lên chức, về sau sẽ là một tiểu quản sự, tiền tháng tăng gấp đôi, xem như việc vui đi, về sau mỗi tháng cha đều có thể mua một lần màn thầu thịt cho các con."
Giang Phong cầm một cái màn thầu thịt đưa cho nương, còn mình thì cầm cái bị đè sụp lên, cắn một miếng thật to, lại cắn một miếng, chỉ hai ba miếng đã ăn hết rồi.
Ăn đến miệng căng phồng, sau khi nuốt xuống hết rồi, Giang Phong mới vuốt bụng, mở miệng hỏi.
"Thế thì Ngô quản sự hồi đầu đâu, ông ta cũng là người không dễ ở chúng, lần trước a nương sinh muội muội, con đi tìm cha, gặp ông ta, ông ta đạp con một đạp, hiện tại chỗ này của con còn đau, nếu ông ta lên chức, về sau cha sẽ càng khó làm việc."
Giang Trường Thiên cầm một cái màn thầu thịt còn lại, cách ăn của hắn khác với nhi tử, hắn ăn một cách nhã nhặn, từ tốn ăn xong mới chậm rãi nói:
"Chết rồi, hắn trộm đồ của công gia, bị phát hiện, đánh chết."
Tiếp đó cả nhà đều trầm mặc.
Mắt Giang Miên Miên trừng lớn, con ngươi đã có chút rệu rã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái đầu nhỏ của nàng vẫn luôn nhớ kỹ chuyện trộm dược liệu cha nói trước đó.
Sau đó, việc này…
Tần Lạc Hà cũng giật mình.
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng đã không tốt, sau khi nghe tướng công nói chuyện này, nàng ấy nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
"Chết cũng hay, không cần chịu khổ, thói đời này..."
Cả nhà dường như cũng là người vững tâm, không nhắc đến việc này nữa, mà là rất vui mừng chuẩn bị bữa tối.
Giang Du rất vui vẻ nói: "Vừa khéo ngày mai con không cần làm gia nhân thời vụ, có thể ở nhà chăm sóc muội muội, cha thăng quan, chúng ta cũng sẽ không chịu đói."
Có màn thầu thịt dằn bụng rồi, canh rau dại buổi tối càng có vẻ khốn khổ.
Có điều tất cả mọi người đều ăn từng ngụm từng ngụm.
Ăn no rồi nửa đêm sẽ không bị đói tới mức tỉnh dậy.
Giang Miên Miên mút ngón tay, bú sữa mẹ, không tham gia chia sẻ canh rau dại.
Nhìn huynh trưởng và a tỷ đều xanh xao, cha cũng là dáng vẻ yếu đuối thư sinh.
Hôm nay bà vú già kia thì mặt bóng loáng, cánh tay bắp đùi thì lớn.
Giang Miên Miên nghĩ sẽ tìm cơ hội cho thêm chút nước linh tuyền vào trong canh rau dại, chí ít thân thể phải được chăm sóc tốt.
Hôm nay là một ngày có hơi nhiều tin tức.
Giang Miên Miên hoàn toàn quên đi con kiến nàng đã cho ăn một giọt nước linh tuyền.
Con kiến nhỏ kia đã an gia tại dưới đáy chậu gỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng bị huynh trưởng và a tỷ chơi đùa một hồi lâu thì quyết tâm giữ lại sức lực, đến tối muốn nghe góc giường.
Rốt cuộc nằm vào trong ngực a nương.
Sau đó được a nương dỗ ngủ, đặt sang một bên.
Trong đêm tối.
Nàng mở mắt, nghe thấy tiếng rục rịch.
Nàng nhìn thấy cha chôn đầu ở trong ngực a nương...
Trong bóng tối, một giọng buồn buồn nhẹ nhàng truyền đến: "Ngô quản sự dẫn dắt ta vào việc, ta vốn nên cảm tạ hắn, thế nhưng ta biết hắn thế mà muốn đẩy ta ra ngoài gánh tội thay, cho nên ta tố giác hắn trước, hắn chết, ta đã được sống tiếp, còn thay thế vị trí của hắn."
"Hà muội, trong lòng ta nghĩ mà sợ, thế nhưng ta càng vui vẻ hơn, ta quả nhiên là tiểu nhân bất hiếu bất nghĩa mà nương nói. Hà muội, muốn sống thật là khó."
Trong bóng tối.
Bàn tay lớn của a nương chậm rãi vuốt ve tấm lưng của cha.
Thì ra cha rất gầy.
Xương sống lưng đã lòi ra.
Ngày thường nhìn cha mặc đồ rộng rãi, chỉ cảm thấy phong độ nhẹ nhàng.
Tay Giang Miên Miên cầm bàn chân của mình, không tự chủ mà đặt vào miệng gặm.
Cảm thấy bỗng nhiên mắt ướt sũng, có nước mắt trượt xuống.
Chân có hơi mặn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro