Xuyên Qua Chi Cả Nhà Ta Đều Là Vai Ác
Đôi Giày Thêu M...
Tống Tượng Bạch
2024-10-06 14:21:23
Giang Miên Miên nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn của huynh trưởng, nhưng thỉnh thoảng lại nhảy nhót một chút, tâm trạng có hơi vui vẻ.
Tiếng bước chân của a cha gần như vô thanh, rất đều và nhẹ, nếu không phải thích giác của nàng nhạy bén, hoàn toàn không nghe ra được.
"Nha nha nha" (mở cửa mở cửa) Giang Miên Miên cũng có hơi hưng phấn hét lên.
Một ngày không gặp, vẫn là nhớ nhung không thôi.
Quả nhiên, Giang Du mở cửa, người tới chính là huynh trưởng và a cha.
Mà hai người đều cõng không ít đồ.
Có lẽ là vì nhiều đồ, cho nên đợi trời tối mới về nhà, lo lắng bị người nhìn thấy.
Nghèo đến sợ, có một ít tiền cũng lo lắng lộ ra ngoài.
Giang Du tò mò mua cái gì.
Nhìn túi đồ ngay ngắn ngăn nắp, nàng ấy vô cùng vui mừng.
Còn vui mừng hơn nhiều khi nhìn thấy a nương cầm thịt lợn ra.
Dù sao những thứ này là mua bằng tiền, thứ mua bằng tiền đều là thứ quý.
Giang Du cầm một cái túi lên, lắc lắc, tò mò là thứ gì, còn đưa lên mũi ngửi ngửi.
Giang Miên Miên không cần ngửi cũng biết, là thuốc bắc.
Mùi vô cùng đậm.
Giang Du cũng ngửi ra được, ngoan ngoãn đặt xuống.
Sau đó vẻ mặt nàng ấy phấn khích: "A cha thế mà lại mua lương thực tinh, quá tốt rồi, hôm nay muội muội không có gì để ăn, khóc hồi lâu."
Giang Miên Miên: .... Muội khóc là bởi vì tỷ ép muội ăn, không phải vì muội muốn ăn -_-||.
Tiếp đó Giang Miên Miên liền nghe thấy a tỷ hét lên.
"A! A!! A!"
Giang Miên Miên giật mình, xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ trong giỏ của a cha cũng có thịt được xếp gọn ghẽ sao? Còn không có lông?
Kết quả là liền nhìn thấy a tỷ cầm một đôi giày thêu.
Mặt trên không có bươm bướm, không có hạt ngọc nhỏ, nhưng rất mới, mặt thêu rất tinh xảo, hơn nữa là màu đỏ.
"Cha, cha, cái này mua cho con sao?" Giang Du cầm giày chạy vào nhà hỏi.
Huynh trưởng và a cha trở về liền tắm gội trước.
Giang Miên Miên phát hiện, về điểm này người nhà mình có vẻ đều rất tốt, khá chú ý.
Huynh trưởng tắm gội xong liền tới ôm nàng tựa vào ghế tre.
Liền nghe a cha ở trong nhà nói: "Giày thêu, ta không biết, không phải ta mua, con hỏi A Phong."
Sau đó a tỷ lại như cơn gió chạy ra ngoài.
"Ca ca, ca ca, đây là mua cho muội sao? Mới tinh luôn sao?"
Giang Phong ôm muội muội, kiêu ngạo gật đầu.
"Chỉ là một đôi giày thêu mà thôi."
Giang Du hưng phấn không thôi.
Ngồi trên ghế gập nhỏ, cởi giày của mình ra, lại không ướm thử mà là vội vàng cầm giày thêu vào phòng.
Giang Miên Miên vẻ mặt bối rối, mới nhớ ra đây là thời cổ đại, nam nữ cách biệt rất lớn, hình như là không thể lộ chân trước mặt nam nhân, huynh trưởng cũng không được.
Kết quả qua một lúc sau a tỷ lại cầm giày chạy ra ngoài.
Ở trước mặt nàng, ngồi xuống, cởi giày, nghiêm túc mang một đôi tất?
Không căng không chùng, rộng rãi.
Quả nhiên là Giang Miên Miên suy nghĩ quá nhiều, đều ăn không đủ no, còn phải xuống ruộng làm việc, không chú ý mấy thứ cầu kỳ đó.
Hẳn là a tỷ lo lắng làm bẩn đôi giày thêu mới.
Chỉ thấy a tỷ cẩn thận xỏ đôi giày thêu vào chân, vui vẻ đi qua đi lại.
Nụ cười trên mặt chưa từng tắt.
Nàng ấy xỏ đôi giày thêu mới bước đi rất ổn định, từng bước từng bước một, không đong đong đưa đưa, thậm chí còn nhẹ nhàng nhảy chân sáo, cũng không dám nhảy quá cao, sợ quá nặng, mòn giày, nhưng vẫn không dằn được lòng mà nhảy lên.
"Hóa ra đi giày thêu mới sẽ không đau chân." Giang Du đi tới đi lui.
Còn đi tới trước mặt huynh trưởng, hỏi: "Có đẹp không?"
Giang Miên Miên nằm trong lòng huynh trưởng gật gật đầu: "Nha nha nha." (Đẹp.)
Giang Phong hừ một tiếng, không trả lời, nhưng cũng cười vui vẻ.
Giang Du vòng trái rồi lại vòng phải, hưng phấn nói: "Ngày mai muội sẽ xỏ đôi giày thêu mới này cho A Thuý xem."
Tiếng bước chân của a cha gần như vô thanh, rất đều và nhẹ, nếu không phải thích giác của nàng nhạy bén, hoàn toàn không nghe ra được.
"Nha nha nha" (mở cửa mở cửa) Giang Miên Miên cũng có hơi hưng phấn hét lên.
Một ngày không gặp, vẫn là nhớ nhung không thôi.
Quả nhiên, Giang Du mở cửa, người tới chính là huynh trưởng và a cha.
Mà hai người đều cõng không ít đồ.
Có lẽ là vì nhiều đồ, cho nên đợi trời tối mới về nhà, lo lắng bị người nhìn thấy.
Nghèo đến sợ, có một ít tiền cũng lo lắng lộ ra ngoài.
Giang Du tò mò mua cái gì.
Nhìn túi đồ ngay ngắn ngăn nắp, nàng ấy vô cùng vui mừng.
Còn vui mừng hơn nhiều khi nhìn thấy a nương cầm thịt lợn ra.
Dù sao những thứ này là mua bằng tiền, thứ mua bằng tiền đều là thứ quý.
Giang Du cầm một cái túi lên, lắc lắc, tò mò là thứ gì, còn đưa lên mũi ngửi ngửi.
Giang Miên Miên không cần ngửi cũng biết, là thuốc bắc.
Mùi vô cùng đậm.
Giang Du cũng ngửi ra được, ngoan ngoãn đặt xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó vẻ mặt nàng ấy phấn khích: "A cha thế mà lại mua lương thực tinh, quá tốt rồi, hôm nay muội muội không có gì để ăn, khóc hồi lâu."
Giang Miên Miên: .... Muội khóc là bởi vì tỷ ép muội ăn, không phải vì muội muốn ăn -_-||.
Tiếp đó Giang Miên Miên liền nghe thấy a tỷ hét lên.
"A! A!! A!"
Giang Miên Miên giật mình, xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ trong giỏ của a cha cũng có thịt được xếp gọn ghẽ sao? Còn không có lông?
Kết quả là liền nhìn thấy a tỷ cầm một đôi giày thêu.
Mặt trên không có bươm bướm, không có hạt ngọc nhỏ, nhưng rất mới, mặt thêu rất tinh xảo, hơn nữa là màu đỏ.
"Cha, cha, cái này mua cho con sao?" Giang Du cầm giày chạy vào nhà hỏi.
Huynh trưởng và a cha trở về liền tắm gội trước.
Giang Miên Miên phát hiện, về điểm này người nhà mình có vẻ đều rất tốt, khá chú ý.
Huynh trưởng tắm gội xong liền tới ôm nàng tựa vào ghế tre.
Liền nghe a cha ở trong nhà nói: "Giày thêu, ta không biết, không phải ta mua, con hỏi A Phong."
Sau đó a tỷ lại như cơn gió chạy ra ngoài.
"Ca ca, ca ca, đây là mua cho muội sao? Mới tinh luôn sao?"
Giang Phong ôm muội muội, kiêu ngạo gật đầu.
"Chỉ là một đôi giày thêu mà thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Du hưng phấn không thôi.
Ngồi trên ghế gập nhỏ, cởi giày của mình ra, lại không ướm thử mà là vội vàng cầm giày thêu vào phòng.
Giang Miên Miên vẻ mặt bối rối, mới nhớ ra đây là thời cổ đại, nam nữ cách biệt rất lớn, hình như là không thể lộ chân trước mặt nam nhân, huynh trưởng cũng không được.
Kết quả qua một lúc sau a tỷ lại cầm giày chạy ra ngoài.
Ở trước mặt nàng, ngồi xuống, cởi giày, nghiêm túc mang một đôi tất?
Không căng không chùng, rộng rãi.
Quả nhiên là Giang Miên Miên suy nghĩ quá nhiều, đều ăn không đủ no, còn phải xuống ruộng làm việc, không chú ý mấy thứ cầu kỳ đó.
Hẳn là a tỷ lo lắng làm bẩn đôi giày thêu mới.
Chỉ thấy a tỷ cẩn thận xỏ đôi giày thêu vào chân, vui vẻ đi qua đi lại.
Nụ cười trên mặt chưa từng tắt.
Nàng ấy xỏ đôi giày thêu mới bước đi rất ổn định, từng bước từng bước một, không đong đong đưa đưa, thậm chí còn nhẹ nhàng nhảy chân sáo, cũng không dám nhảy quá cao, sợ quá nặng, mòn giày, nhưng vẫn không dằn được lòng mà nhảy lên.
"Hóa ra đi giày thêu mới sẽ không đau chân." Giang Du đi tới đi lui.
Còn đi tới trước mặt huynh trưởng, hỏi: "Có đẹp không?"
Giang Miên Miên nằm trong lòng huynh trưởng gật gật đầu: "Nha nha nha." (Đẹp.)
Giang Phong hừ một tiếng, không trả lời, nhưng cũng cười vui vẻ.
Giang Du vòng trái rồi lại vòng phải, hưng phấn nói: "Ngày mai muội sẽ xỏ đôi giày thêu mới này cho A Thuý xem."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro