Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương
Dì Mạt Đừng Khó...
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2024-10-04 15:04:51
Tống Đại Sơn thấy Lê Mạt đến giờ phiếm mắt vẫn đỏ hồng, trong mắt có chút buồn cười.
Lê Mạt mới nhớ ra vừa nãy mình diễn trò, bật cười, không nhìn Tống Đại Sơn mà vội vã đi xem đồ đạc trên bàn.
Những thứ khác chưa bị động đến, nhưng bánh hoa mai và màn thầu bánh bao đều bị hai thằng nhóc kia lấy mất rồi, đây là nàng đặc biệt mua cho Tiểu Bảo, nhưng Tiểu Bảo mới ăn một miếng thì không còn rồi.
Nhìn bộ dạng đau lòng của Lê Mạt, Tống Đại Sơn vỗ lưng nàng: “Không sao, lần sau lên trấn chúng ta lại mua.”
Tiểu Bảo cũng học theo bộ dáng của cha nó, vỗ vỗ lưng Lê Mạt an ủi nàng: “Dì Mạt đừng khóc, Tiểu Bảo không ăn bánh ngọt, Tiểu Bảo ăn cháo.”
Lê Mạt bị hai cha con họ nói, vừa vui vẻ vừa chua xót.
Nhỏ như vậy, không biết trước đây đã chịu bao nhiêu khổ, bây giờ bị bắt nạt còn quay lại an ủi nàng, so với những tiểu hoàng tử công chúa của hiện đại thì Tiểu Bảo thật là ngoan.
Lần sau lên thị trấn nhất định phải mua đồ ăn ngon hơn cho Tiểu Bảo.
Lê Mạt đem đồ đạc thu dọn lại, gạo và gia vị đều khóa trong chạn bếp, cho thịt heo và xương đã mua cho vào chậu, đặt trong lu nước cho mát, như thế đến trưa mai cũng không bị hỏng.
Tống Đại Sơn tiếp tục nhóm lửa, Lê Mạt múc một ít nước trong lu, lấy khăn mặt vò ướt để rửa mặt cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn tự mình cầm khăn mặt, Lê Mạt nhân lúc ấy đem chút bột mỳ còn thừa trong tủ ra, dự định cán bột làm mỳ. Vốn dĩ định nấu cháo ăn cùng bánh bao màn thầu, nhưng bây giờ bị lấy mất rồi, Lê Mạt cũng không muốn cả nhà lại uống cháo gạo thô, vì thế nghĩ đến làm cái này.
Lê Mạt trước kia chỉ ăn loại mỳ đã làm sẵn, nàng biết cách làm mỳ cán bằng tay nhưng chưa tự mình làm bao giờ, cuối cùng là Tống Đại Sơn nhào bột, Lê Mạt cắt ra cho vào nồi.
Vì Lê Mạt cho thêm dầu và ít thịt băm nên bữa tối hôm nay rất thơm ngon, Tiểu Bảo ăn đến căng cả bụng, vô cùng đắc ý, Tống Đại Sơn cũng vui vẻ, ăn đến toát hết mồ hôi.
Nhìn thấy hai cha con ăn uống vui vẻ, Lê Mạt trong lòng cũng sung sướng, thậm chí còn sinh ra một loại hăng hái: Nhất định phải kiếm tiền, để trong nhà bữa nào cũng được ăn thịt.
Đầy lòng hăng hái, ăn xong bữa tối, Lê Mạt lập tức cầm nguyên liệu đã mua, chuẩn bị gia công.
Nguyên liệu không nhiều, là ba thứ: kiến ma thảo, địa du thảo và thạch đào quả.
Trước tiên lấy ba thứ này đem ngâm nước nửa tiếng, sau đó theo tỷ lệ 2:2:1 trộn đều nghiền nát, lọc bỏ bã, lại cho thêm kem dưỡng da có chứa dầu, khuấy đều, cuối cùng thành một dạng cao ẩm, cho một ít ra tay xoa đều, có thể giống như thoa hương vậy.
Có thể bôi lên mặt để dưỡng da, cũng có thể thoa sau khi trang điểm, có tác dụng cố định và khuếch đại hiệu quả trang điểm, Lê Mạt liền đặt tên cho nó là Mỹ Dung Cao.
Tống Đại Sơn lúc nghe cách xử lý mấy nguyên liệu này liền chủ động lấy chày, nghiền trộn mấy thứ này.
Lê Mạt dứt khoát giao hết cho Tống Đại Sơn, tranh thủ thời gian nghiên cứu kỹ mấy loại mỹ phẩm vừa mua, nghĩ xem làm cách nào để phát huy hết công dụng của chúng.
Hai người bận đến lúc tối mịt không nhìn thấy gì nữa mới vội vàng kết thúc, lúc này Lê Mạt mới phát hiện trong nhà không có lấy một cây nến để thắp sáng, lần sau nhất định phải mua vài cây.
Ngày hôm sau, Tống Đại Sơn không ra ruộng, cả nhà ăn sáng xong, Lê Mạt mang đồ trang điểm đến nhà Triệu thẩm.
Hôm qua đã nói trước với Triệu thẩm nên hôm nay đến đây, ngoại trừ nam nhân trong nhà đều ra ngoài làm việc, phụ nữ đều ở nhà, mọi người đều rất tò mò, muốn xem nàng dâu đến từ nhà đại hộ có tay nghề gì đặc biệt có thể vẽ đẹp cho Cầm Hoa.
Mọi người trong nhà đều tụ tập trong phòng của Cầm Hoa, Lê Mạt cũng lần đầu tiên trông thấy tướng mạo Cầm Hoa.
Quả thật bên má trái có một vết sẹo, vết sẹo màu đen nên trang điểm cũng không che được. Ngoài cái này ra, Lê Mạt phát hiện Cầm Hoa thực sự có ngũ quan không tệ, mặt trứng ngỗng, da cũng không đen, mắt hai mí, miệng anh đào, nếu không có vết sẹo này, đích thực là một tiểu mĩ nhân.
Lê Mạt vốn nghĩ Cầm Hoa sẽ vì trên mặt có sẹo mà tính cách hướng nội, ai ngờ nàng là một nữ tử sảng khoái nhanh nhẹn, không có chút sợ hãi rụt rè gì, ngược lại rất hay cười, nói chuyện cũng rất dứt khoát thẳng thắn. Nhìn thấy Lê Mạt , nàng lập tức đứng dậy chào hỏi, cười rất rạng rỡ: “Tẩu tử, nương ta hôm qua nói tẩu có cách để che vết sẹo trên mặt ta, ta trong lòng cực kì vui sướng, đêm qua còn không ngủ được, chỉ mong tẩu đến.”
Lê Mạt bị nàng chọc cười, càng thêm phần hảo cảm với cô nương này.
Lê Mạt mới nhớ ra vừa nãy mình diễn trò, bật cười, không nhìn Tống Đại Sơn mà vội vã đi xem đồ đạc trên bàn.
Những thứ khác chưa bị động đến, nhưng bánh hoa mai và màn thầu bánh bao đều bị hai thằng nhóc kia lấy mất rồi, đây là nàng đặc biệt mua cho Tiểu Bảo, nhưng Tiểu Bảo mới ăn một miếng thì không còn rồi.
Nhìn bộ dạng đau lòng của Lê Mạt, Tống Đại Sơn vỗ lưng nàng: “Không sao, lần sau lên trấn chúng ta lại mua.”
Tiểu Bảo cũng học theo bộ dáng của cha nó, vỗ vỗ lưng Lê Mạt an ủi nàng: “Dì Mạt đừng khóc, Tiểu Bảo không ăn bánh ngọt, Tiểu Bảo ăn cháo.”
Lê Mạt bị hai cha con họ nói, vừa vui vẻ vừa chua xót.
Nhỏ như vậy, không biết trước đây đã chịu bao nhiêu khổ, bây giờ bị bắt nạt còn quay lại an ủi nàng, so với những tiểu hoàng tử công chúa của hiện đại thì Tiểu Bảo thật là ngoan.
Lần sau lên thị trấn nhất định phải mua đồ ăn ngon hơn cho Tiểu Bảo.
Lê Mạt đem đồ đạc thu dọn lại, gạo và gia vị đều khóa trong chạn bếp, cho thịt heo và xương đã mua cho vào chậu, đặt trong lu nước cho mát, như thế đến trưa mai cũng không bị hỏng.
Tống Đại Sơn tiếp tục nhóm lửa, Lê Mạt múc một ít nước trong lu, lấy khăn mặt vò ướt để rửa mặt cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn tự mình cầm khăn mặt, Lê Mạt nhân lúc ấy đem chút bột mỳ còn thừa trong tủ ra, dự định cán bột làm mỳ. Vốn dĩ định nấu cháo ăn cùng bánh bao màn thầu, nhưng bây giờ bị lấy mất rồi, Lê Mạt cũng không muốn cả nhà lại uống cháo gạo thô, vì thế nghĩ đến làm cái này.
Lê Mạt trước kia chỉ ăn loại mỳ đã làm sẵn, nàng biết cách làm mỳ cán bằng tay nhưng chưa tự mình làm bao giờ, cuối cùng là Tống Đại Sơn nhào bột, Lê Mạt cắt ra cho vào nồi.
Vì Lê Mạt cho thêm dầu và ít thịt băm nên bữa tối hôm nay rất thơm ngon, Tiểu Bảo ăn đến căng cả bụng, vô cùng đắc ý, Tống Đại Sơn cũng vui vẻ, ăn đến toát hết mồ hôi.
Nhìn thấy hai cha con ăn uống vui vẻ, Lê Mạt trong lòng cũng sung sướng, thậm chí còn sinh ra một loại hăng hái: Nhất định phải kiếm tiền, để trong nhà bữa nào cũng được ăn thịt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầy lòng hăng hái, ăn xong bữa tối, Lê Mạt lập tức cầm nguyên liệu đã mua, chuẩn bị gia công.
Nguyên liệu không nhiều, là ba thứ: kiến ma thảo, địa du thảo và thạch đào quả.
Trước tiên lấy ba thứ này đem ngâm nước nửa tiếng, sau đó theo tỷ lệ 2:2:1 trộn đều nghiền nát, lọc bỏ bã, lại cho thêm kem dưỡng da có chứa dầu, khuấy đều, cuối cùng thành một dạng cao ẩm, cho một ít ra tay xoa đều, có thể giống như thoa hương vậy.
Có thể bôi lên mặt để dưỡng da, cũng có thể thoa sau khi trang điểm, có tác dụng cố định và khuếch đại hiệu quả trang điểm, Lê Mạt liền đặt tên cho nó là Mỹ Dung Cao.
Tống Đại Sơn lúc nghe cách xử lý mấy nguyên liệu này liền chủ động lấy chày, nghiền trộn mấy thứ này.
Lê Mạt dứt khoát giao hết cho Tống Đại Sơn, tranh thủ thời gian nghiên cứu kỹ mấy loại mỹ phẩm vừa mua, nghĩ xem làm cách nào để phát huy hết công dụng của chúng.
Hai người bận đến lúc tối mịt không nhìn thấy gì nữa mới vội vàng kết thúc, lúc này Lê Mạt mới phát hiện trong nhà không có lấy một cây nến để thắp sáng, lần sau nhất định phải mua vài cây.
Ngày hôm sau, Tống Đại Sơn không ra ruộng, cả nhà ăn sáng xong, Lê Mạt mang đồ trang điểm đến nhà Triệu thẩm.
Hôm qua đã nói trước với Triệu thẩm nên hôm nay đến đây, ngoại trừ nam nhân trong nhà đều ra ngoài làm việc, phụ nữ đều ở nhà, mọi người đều rất tò mò, muốn xem nàng dâu đến từ nhà đại hộ có tay nghề gì đặc biệt có thể vẽ đẹp cho Cầm Hoa.
Mọi người trong nhà đều tụ tập trong phòng của Cầm Hoa, Lê Mạt cũng lần đầu tiên trông thấy tướng mạo Cầm Hoa.
Quả thật bên má trái có một vết sẹo, vết sẹo màu đen nên trang điểm cũng không che được. Ngoài cái này ra, Lê Mạt phát hiện Cầm Hoa thực sự có ngũ quan không tệ, mặt trứng ngỗng, da cũng không đen, mắt hai mí, miệng anh đào, nếu không có vết sẹo này, đích thực là một tiểu mĩ nhân.
Lê Mạt vốn nghĩ Cầm Hoa sẽ vì trên mặt có sẹo mà tính cách hướng nội, ai ngờ nàng là một nữ tử sảng khoái nhanh nhẹn, không có chút sợ hãi rụt rè gì, ngược lại rất hay cười, nói chuyện cũng rất dứt khoát thẳng thắn. Nhìn thấy Lê Mạt , nàng lập tức đứng dậy chào hỏi, cười rất rạng rỡ: “Tẩu tử, nương ta hôm qua nói tẩu có cách để che vết sẹo trên mặt ta, ta trong lòng cực kì vui sướng, đêm qua còn không ngủ được, chỉ mong tẩu đến.”
Lê Mạt bị nàng chọc cười, càng thêm phần hảo cảm với cô nương này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro