Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương
Hương Cao 1
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2024-10-04 15:04:51
Ngày hôm sau Tống Đại Sơn dành ra thời gian một ngày tưới nước cho ruộng đồng, ngày thứ ba vừa mới sáng sớm đã dẫn theo Lê Mạt ra sau núi hái hoa.
Tống Đại Sơn cõng theo một cái gùi, dùng vải buộc Tiểu Bảo bế ở trước người, kiểu này thì có thể vừa đưa nó theo vừa hái hoa. Lê Mạt cầm một cái rỗ trong tay đi theo.
Sau núi quả nhiên có rất nhiều hoa hồng và hoa Chi Cẩn, Lê Mạt hái hoa hồng, Tống Đại Sơn hái hoa Chi Cẩn, chỉ chốc lát sau cái gùi và rổ mang đến đã đầy ắp.
Vì phòng ngừa có người hỏi lung tung này nọ, Lê Mạt và Tống Đại Sơn mới xách rổ và gùi về nhà trước, bấy giờ mới đi tới nhà Trương lão thúc lấy hộp gỗ.
Lúc đầu Lê Mạt cứ tưởng kỹ nghệ cổ đại sẽ không được tốt cho lắm, nào ngờ kết quả lại khiến nàng hết sức mừng rỡ. Trương lão thúc làm hộp gỗ không những không thô ráp mà ngược lại còn cực kỳ tinh xào, mài cực kỳ bóng loáng, lúc đóng nắp đậy lại cơ bản không nhìn thấy một xíu khe hở, mở nắp ra, ngay cả một chút cảm giác mắc kẹt cũng không có. Phía trên nắp còn có một cái chốt nhỏ, chỉ cần nhẹ nhàng khóa lại, nắp lập tức khóa chặt, không cần lo lắng đồ bị rơi vãi ra.
Có cái hộp này, hương cao của nàng chắc chắn sẽ không có vẻ thuộc loại kém, ngược lại còn khiến cho hương cao của nàng tăng lên một phần, như vậy người mua chỉ có nước nhiều hơn.
Lê Mạt thật tình nói lời cảm tạ Trương lão thúc, nghĩ thầm về sau muốn làm gì đó cũng có thể đến tìm Trương lão thúc.
Hộp đã cầm tới, Lê Mạt đã có thể bắt đầu chuẩn bị làm hương cao.
Chọn một chút hoa hồng đã hái xuống, sau đó dùng nước rửa một chút, trộn chung với hoa Chi Cẩn cùng nhau giã nát, bỏ vào trong nồi, dùng lửa lớn chưng cất. Sau nửa canh giờ, hoa hồng và hoa Chi Cẩn đều đã rã ra thành trạng thái bùn nhão, dùng đũa khuấy đều, lại chưng thêm thời gian một khắc rồi tắt lửa, lấy ra bỏ vào trong chậu, thêm hai lượng dầu ở bề mặt, khuấy đều, sao đó dùng chày giã cho hoa nhão trong chậu trở nên mịn như bùn. Lúc này cao hương đã được rồi, thoạt nhìn có màu hồng phấn gần như son, trông rất đẹp mắt.
Lê Mạt thò tay ra chấm một chút hương cao, nhẹ nhàng bôi ở cổ tay, bôi lên đều đều. Cổ tay không có màu đỏ, sạch sẽ giống như không hề xoa bất kỳ thứ gì. Chẳng qua mùi thơm phát ra, không cần xích lại gần cũng có thể ngửi được, mà lại còn cả ngày không tán đi, hiệu quả này đã gần giống khi ở hiện đại làm ra, cũng không cần tăng thêm bất kỳ kỹ thuật gì.
Lần lượt cho hương cao vào trong đống hộp gỗ đã chuẩn bị sẵn trong chậu, ép chặt, chờ thêm một hồi nguội lại là được.
Lê Mạt cầm ba hộp lên, đựng vào, đi qua nhà Triệu thẩm.
Lê Mạt đã quyết định tặng ba hộp cho nhà Triệu thẩm. Nàng muốn bán ra hương cao này thì nhất định phải có ngừi dùng thử để mở rộng. Vấn đề này tốt hơn hết là để cho nhà Triệu thẩm có quan hệ rất tốt với nhà bọn họ làm, vừa tặng đồ cho nhà bọn họ lại còn có thể mở rộng cho mình.
Buổi chiều lúc Lê Mạt đến, Triệu gia vừa mới cơm nước xong xuôi, người một nhà đều đang nghỉ ngơi.
Triệu Cầm Hoa vừa nhìn thấy là Lê Mạt đến, ánh mắt phát sáng, lập tức tiến lên chào đón: “Lê Mạt tẩu tử, tẩu tới rồi.”
Lê Mạt mỉm cười kéo tay nàng ấy.
Lúc này mọi người Triệu gia đều tới chào hỏi nàng.
Triệu thẩm hỏi thẳng Lê Mạt: “Lê Mạt à, con tới không phải là có chuyện gì muốn tìm thẩm đó chứ?”
Lê Mạt mỉm cười gật đầu: “Thẩm, con tới là có việc.”
Nói xong, lại lấy ba cái hộp ra để lên bàn.
Lúc này tất cả mọi người đều tò mò tiến lại gần đây, đầy vẻ hiếu kỳ nhìn cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo này.
“Lê Mạt muội tử, đây là thứ gì vậy?” Dương Lan Hoa hỏi.
Lê Mạt mỉm cười: “Đây là hương cao mà ta làm, muốn tặng cho mọi người dùng.”
Mấy nữ nhân Triệu gia nghe xong, lập tức kinh ngạc: “Hương cao ư? Đây là hương cao à? Đây chính là đồ tốt đó.”
Lê Mạt cười, mở một hộp trong đó ra, dùng tay quệt ra một chút xíu, kéo tay Cầm Hoa qua, lại nhẹ nhàng bôi lên cổ tay nàng ấy, sau đó đậy nắp hương cao lại, hỏi mọi người: “Có ngửi thấy mùi thơm không?”
Lý Tiểu Phượng ở cách Cầm Hoa hai bước đã sớm ngửi được mùi thơm, rất dễ ngửi, ngửi còn thơm hơn cả hương cao ở trong cửa hàng son phấn mà trước đây nàng ấy từng ngửi qua. Lý Tiểu Phượng lập tức dạo một vòng xung quanh Cầm Hoa, phát hiện xung quanh Cầm Hoa đều có mùi thơm nhè nhẹ, lập tức ngạc nhiên: “Quá lợi hại, chỉ bôi một chút ở cổ tay như vậy mà cả người đều thơm, mùi thơm rất dễ chịu, muội tử, cái này thật sự là do muội làm sao?”
Tống Đại Sơn cõng theo một cái gùi, dùng vải buộc Tiểu Bảo bế ở trước người, kiểu này thì có thể vừa đưa nó theo vừa hái hoa. Lê Mạt cầm một cái rỗ trong tay đi theo.
Sau núi quả nhiên có rất nhiều hoa hồng và hoa Chi Cẩn, Lê Mạt hái hoa hồng, Tống Đại Sơn hái hoa Chi Cẩn, chỉ chốc lát sau cái gùi và rổ mang đến đã đầy ắp.
Vì phòng ngừa có người hỏi lung tung này nọ, Lê Mạt và Tống Đại Sơn mới xách rổ và gùi về nhà trước, bấy giờ mới đi tới nhà Trương lão thúc lấy hộp gỗ.
Lúc đầu Lê Mạt cứ tưởng kỹ nghệ cổ đại sẽ không được tốt cho lắm, nào ngờ kết quả lại khiến nàng hết sức mừng rỡ. Trương lão thúc làm hộp gỗ không những không thô ráp mà ngược lại còn cực kỳ tinh xào, mài cực kỳ bóng loáng, lúc đóng nắp đậy lại cơ bản không nhìn thấy một xíu khe hở, mở nắp ra, ngay cả một chút cảm giác mắc kẹt cũng không có. Phía trên nắp còn có một cái chốt nhỏ, chỉ cần nhẹ nhàng khóa lại, nắp lập tức khóa chặt, không cần lo lắng đồ bị rơi vãi ra.
Có cái hộp này, hương cao của nàng chắc chắn sẽ không có vẻ thuộc loại kém, ngược lại còn khiến cho hương cao của nàng tăng lên một phần, như vậy người mua chỉ có nước nhiều hơn.
Lê Mạt thật tình nói lời cảm tạ Trương lão thúc, nghĩ thầm về sau muốn làm gì đó cũng có thể đến tìm Trương lão thúc.
Hộp đã cầm tới, Lê Mạt đã có thể bắt đầu chuẩn bị làm hương cao.
Chọn một chút hoa hồng đã hái xuống, sau đó dùng nước rửa một chút, trộn chung với hoa Chi Cẩn cùng nhau giã nát, bỏ vào trong nồi, dùng lửa lớn chưng cất. Sau nửa canh giờ, hoa hồng và hoa Chi Cẩn đều đã rã ra thành trạng thái bùn nhão, dùng đũa khuấy đều, lại chưng thêm thời gian một khắc rồi tắt lửa, lấy ra bỏ vào trong chậu, thêm hai lượng dầu ở bề mặt, khuấy đều, sao đó dùng chày giã cho hoa nhão trong chậu trở nên mịn như bùn. Lúc này cao hương đã được rồi, thoạt nhìn có màu hồng phấn gần như son, trông rất đẹp mắt.
Lê Mạt thò tay ra chấm một chút hương cao, nhẹ nhàng bôi ở cổ tay, bôi lên đều đều. Cổ tay không có màu đỏ, sạch sẽ giống như không hề xoa bất kỳ thứ gì. Chẳng qua mùi thơm phát ra, không cần xích lại gần cũng có thể ngửi được, mà lại còn cả ngày không tán đi, hiệu quả này đã gần giống khi ở hiện đại làm ra, cũng không cần tăng thêm bất kỳ kỹ thuật gì.
Lần lượt cho hương cao vào trong đống hộp gỗ đã chuẩn bị sẵn trong chậu, ép chặt, chờ thêm một hồi nguội lại là được.
Lê Mạt cầm ba hộp lên, đựng vào, đi qua nhà Triệu thẩm.
Lê Mạt đã quyết định tặng ba hộp cho nhà Triệu thẩm. Nàng muốn bán ra hương cao này thì nhất định phải có ngừi dùng thử để mở rộng. Vấn đề này tốt hơn hết là để cho nhà Triệu thẩm có quan hệ rất tốt với nhà bọn họ làm, vừa tặng đồ cho nhà bọn họ lại còn có thể mở rộng cho mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi chiều lúc Lê Mạt đến, Triệu gia vừa mới cơm nước xong xuôi, người một nhà đều đang nghỉ ngơi.
Triệu Cầm Hoa vừa nhìn thấy là Lê Mạt đến, ánh mắt phát sáng, lập tức tiến lên chào đón: “Lê Mạt tẩu tử, tẩu tới rồi.”
Lê Mạt mỉm cười kéo tay nàng ấy.
Lúc này mọi người Triệu gia đều tới chào hỏi nàng.
Triệu thẩm hỏi thẳng Lê Mạt: “Lê Mạt à, con tới không phải là có chuyện gì muốn tìm thẩm đó chứ?”
Lê Mạt mỉm cười gật đầu: “Thẩm, con tới là có việc.”
Nói xong, lại lấy ba cái hộp ra để lên bàn.
Lúc này tất cả mọi người đều tò mò tiến lại gần đây, đầy vẻ hiếu kỳ nhìn cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo này.
“Lê Mạt muội tử, đây là thứ gì vậy?” Dương Lan Hoa hỏi.
Lê Mạt mỉm cười: “Đây là hương cao mà ta làm, muốn tặng cho mọi người dùng.”
Mấy nữ nhân Triệu gia nghe xong, lập tức kinh ngạc: “Hương cao ư? Đây là hương cao à? Đây chính là đồ tốt đó.”
Lê Mạt cười, mở một hộp trong đó ra, dùng tay quệt ra một chút xíu, kéo tay Cầm Hoa qua, lại nhẹ nhàng bôi lên cổ tay nàng ấy, sau đó đậy nắp hương cao lại, hỏi mọi người: “Có ngửi thấy mùi thơm không?”
Lý Tiểu Phượng ở cách Cầm Hoa hai bước đã sớm ngửi được mùi thơm, rất dễ ngửi, ngửi còn thơm hơn cả hương cao ở trong cửa hàng son phấn mà trước đây nàng ấy từng ngửi qua. Lý Tiểu Phượng lập tức dạo một vòng xung quanh Cầm Hoa, phát hiện xung quanh Cầm Hoa đều có mùi thơm nhè nhẹ, lập tức ngạc nhiên: “Quá lợi hại, chỉ bôi một chút ở cổ tay như vậy mà cả người đều thơm, mùi thơm rất dễ chịu, muội tử, cái này thật sự là do muội làm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro