Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương
Là Ngươi Đánh B...
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2024-10-04 15:04:51
Trên người nguyên chủ còn có một mặt dây chuyền bạch ngọc, khá nhỏ, buộc bằng dây thừng, giấu ở trong ngực, cho nên mới không bị người môi giới lục được lấy mất.
Mặt dây chuyền này vốn là lúc nàng hầu hạ tiểu thư được ban thưởng, chất ngọc khá tốt, có lẽ sẽ bán được không ít tiền.
Tuy nói đây là đồ vật duy nhất mà nguyên chủ lưu lại, mang đi cầm thì không tốt lắm, nhưng trước mắt thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm dùng lúc cấp bách này, sau có tiền sẽ chuộc lại.
Lê Mạt cầm dây chuyền đưa cho Tống Đại Sơn xem: “Đại Sơn ca, ở đây ta có mặt dây chuyền này, chúng ta đi tiệm cầm đồ cầm cố, chắc có thể đổi được tiền.”
Tống Đại Sơn lập tức lắc đầu cự tuyệt: “Không được, đây là đồ của nàng, giữ lại đi, chúng ta đi bộ về là được, không cần thiết phải mang cầm.”
Lê Mạt khăng khăng nói: “Đi bộ về thì chân huynh sẽ bị phế mất, không chỉ chuyện này, gạo trong nhà cũng sắp hết rồi, nếu không mua thì sau này lấy gì mà ăn? Còn có Tiểu Bảo, mỗi ngày đều ăn cháo, trẻ con làm sao lớn khỏe được?”
Tống Đại Sơn bị nói đến sắc mặt có chút khó coi, lại không thể không thừa nhận những điều Lê Mạt nói là đúng.
Giây phút này, hắn sâu sắc nhận ra sự kém cỏi của mình.
Nhìn thấy vẻ thất lạc trong mắt Tống Đại Sơn, Lê Mạt trong lòng không nhịn được, mềm giọng nói: “Đại Sơn ca, ta cũng là thành viên trong nhà này, tại sao không thể vì cái nhà này dốc một phần sức lực tại? Huynh xem ta như người ngoài, là không muốn cùng ta trở thành người một nhà sao?”
Tống Đại Sơn nhìn Lê Mạt, nắm tay đang nắm chặt dần buông lỏng, nhắm mắt lại, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Hai người đến tiệm cầm đồ, Lê Mạt đưa mặt dây chuyền cho chưởng quỹ xem.
Nếu cầm sống có thể trả hai lượng bạc, cái giá này tuy thấp hơn nhiều so với giá trị thật, nhưng tiệm cầm đồ không thể nào cho ngươi chiếm tiện nghi được, cuối cùng Lê Mạt vẫn đồng ý cầm đổi lấy hai lượng bạc, chí ít khoản tiền này có thể giải quyết được khó khăn trước mắt.
Cầm được tiền, Lê Mạt lại không vội vàng trở về mà kéo Tống Đại Sơn đi mua đồ.
Trước tiên tới tiệm gạo, mua một túi gạo thô và nửa túi gạo tinh, như vậy có thể trộn lẫn để nấu.
Nghĩ đến trong nhà cũng không có một chút rau xanh, Lê Mạt lại chạy đi mua vài loại hạt rau, tính toán lúc về sẽ trồng ít rau trong sân.
Muốn nấu cơm cần có dầu ăn mắm muối dấm tương, những thứ này đều mua hết.
Tiếp đó lại đến chỗ bán thịt, cân một cân thịt ba chỉ, còn mua ít xương heo để riêng cạnh đó với giá cực kỳ rẻ.
Cuối cùng, Lê Mạt vào cửa hàng bánh ngọt, mua mấy khối bánh hoa mai mang về cho Tiểu Bảo ăn.
Giữa đường lúc đi qua một tiệm bánh bao, Lê Mạt nghĩ ngợi một chút, mua hai cái màn thầu và một cái bánh bao nhân thịt.
Một hơi mua hết đống đồ tiêu tốn của Lê Mạt gần hai trăm văn tiền, nàng cảm thấy đau như dao cắt.
Mua xong mọi thứ, có thể về nhà rồi, Lê Mạt đi tới một chiếc xe lừa kinh doanh bên đường, cùng phu xe thương lượng giá cả.
Vì nàng cũng không biết trả giá bao nhiêu là hợp lý nên suýt chút nữa bị một phu xe lừa, cuối cùng phải dựa vào Tống Đại Sơn đến trả giá với người đánh xe.
Định giá chạy một chuyến là ba mươi văn tiền, Lê Mạt đem tất cả những thứ mình mua đặt lên xe lừa, sau đó cùng Tống Đại Sơn trèo lên xe.
Trên đường về, Lê Mạt đem phấn sáp mà nàng mua trước đó cho Tống Đại Sơn xem, đồng thời nói với hắn dự định của mình.
Tống Đại Sơn ban đầu không để tâm lời nói của Lê Mạt, cho rằng đó là nhiệt huyết nhất thời của nàng dâng trào, còn nghĩ cho dù không thể kiếm được tiền, đồ đó để Lê Mạt tự mình dùng cũng được.
Nhưng lúc này nghe Lê Mạt nói ra kế hoạch của nàng, Tống Đại Sơn mới nghiêm chỉnh suy nghĩ.
Tống Đại Sơn trước kia đi tòng quân đã đi qua không ít nơi, gặp không ít người, tầm nhìn tất nhiên rộng hơn những thôn phu khác, hắn biết nếu Lê Mạt thật sự có kỹ thuật giỏi như thế thì chuyện kinh doanh chắc chắn sẽ rất tốt.
Trước khi tòng quân, Tống Đại Sơn từng đi xem trang điểm tân nương, nhìn chung khi trang điểm nương tử đều là vẽ mặt cô dâu trắng bệch, nhìn không ra bộ dạng ban đầu, nói thật lòng, vẽ còn khó nhìn hơn là không vẽ.
Nếu Lê Mạt thật sự có thể trang điểm cho tân nương xinh đẹp, lại che đi được những khuyết điểm không hoàn mỹ trên mặt của họ, vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người mời nàng đi trang điểm.
Mặt dây chuyền này vốn là lúc nàng hầu hạ tiểu thư được ban thưởng, chất ngọc khá tốt, có lẽ sẽ bán được không ít tiền.
Tuy nói đây là đồ vật duy nhất mà nguyên chủ lưu lại, mang đi cầm thì không tốt lắm, nhưng trước mắt thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm dùng lúc cấp bách này, sau có tiền sẽ chuộc lại.
Lê Mạt cầm dây chuyền đưa cho Tống Đại Sơn xem: “Đại Sơn ca, ở đây ta có mặt dây chuyền này, chúng ta đi tiệm cầm đồ cầm cố, chắc có thể đổi được tiền.”
Tống Đại Sơn lập tức lắc đầu cự tuyệt: “Không được, đây là đồ của nàng, giữ lại đi, chúng ta đi bộ về là được, không cần thiết phải mang cầm.”
Lê Mạt khăng khăng nói: “Đi bộ về thì chân huynh sẽ bị phế mất, không chỉ chuyện này, gạo trong nhà cũng sắp hết rồi, nếu không mua thì sau này lấy gì mà ăn? Còn có Tiểu Bảo, mỗi ngày đều ăn cháo, trẻ con làm sao lớn khỏe được?”
Tống Đại Sơn bị nói đến sắc mặt có chút khó coi, lại không thể không thừa nhận những điều Lê Mạt nói là đúng.
Giây phút này, hắn sâu sắc nhận ra sự kém cỏi của mình.
Nhìn thấy vẻ thất lạc trong mắt Tống Đại Sơn, Lê Mạt trong lòng không nhịn được, mềm giọng nói: “Đại Sơn ca, ta cũng là thành viên trong nhà này, tại sao không thể vì cái nhà này dốc một phần sức lực tại? Huynh xem ta như người ngoài, là không muốn cùng ta trở thành người một nhà sao?”
Tống Đại Sơn nhìn Lê Mạt, nắm tay đang nắm chặt dần buông lỏng, nhắm mắt lại, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Hai người đến tiệm cầm đồ, Lê Mạt đưa mặt dây chuyền cho chưởng quỹ xem.
Nếu cầm sống có thể trả hai lượng bạc, cái giá này tuy thấp hơn nhiều so với giá trị thật, nhưng tiệm cầm đồ không thể nào cho ngươi chiếm tiện nghi được, cuối cùng Lê Mạt vẫn đồng ý cầm đổi lấy hai lượng bạc, chí ít khoản tiền này có thể giải quyết được khó khăn trước mắt.
Cầm được tiền, Lê Mạt lại không vội vàng trở về mà kéo Tống Đại Sơn đi mua đồ.
Trước tiên tới tiệm gạo, mua một túi gạo thô và nửa túi gạo tinh, như vậy có thể trộn lẫn để nấu.
Nghĩ đến trong nhà cũng không có một chút rau xanh, Lê Mạt lại chạy đi mua vài loại hạt rau, tính toán lúc về sẽ trồng ít rau trong sân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Muốn nấu cơm cần có dầu ăn mắm muối dấm tương, những thứ này đều mua hết.
Tiếp đó lại đến chỗ bán thịt, cân một cân thịt ba chỉ, còn mua ít xương heo để riêng cạnh đó với giá cực kỳ rẻ.
Cuối cùng, Lê Mạt vào cửa hàng bánh ngọt, mua mấy khối bánh hoa mai mang về cho Tiểu Bảo ăn.
Giữa đường lúc đi qua một tiệm bánh bao, Lê Mạt nghĩ ngợi một chút, mua hai cái màn thầu và một cái bánh bao nhân thịt.
Một hơi mua hết đống đồ tiêu tốn của Lê Mạt gần hai trăm văn tiền, nàng cảm thấy đau như dao cắt.
Mua xong mọi thứ, có thể về nhà rồi, Lê Mạt đi tới một chiếc xe lừa kinh doanh bên đường, cùng phu xe thương lượng giá cả.
Vì nàng cũng không biết trả giá bao nhiêu là hợp lý nên suýt chút nữa bị một phu xe lừa, cuối cùng phải dựa vào Tống Đại Sơn đến trả giá với người đánh xe.
Định giá chạy một chuyến là ba mươi văn tiền, Lê Mạt đem tất cả những thứ mình mua đặt lên xe lừa, sau đó cùng Tống Đại Sơn trèo lên xe.
Trên đường về, Lê Mạt đem phấn sáp mà nàng mua trước đó cho Tống Đại Sơn xem, đồng thời nói với hắn dự định của mình.
Tống Đại Sơn ban đầu không để tâm lời nói của Lê Mạt, cho rằng đó là nhiệt huyết nhất thời của nàng dâng trào, còn nghĩ cho dù không thể kiếm được tiền, đồ đó để Lê Mạt tự mình dùng cũng được.
Nhưng lúc này nghe Lê Mạt nói ra kế hoạch của nàng, Tống Đại Sơn mới nghiêm chỉnh suy nghĩ.
Tống Đại Sơn trước kia đi tòng quân đã đi qua không ít nơi, gặp không ít người, tầm nhìn tất nhiên rộng hơn những thôn phu khác, hắn biết nếu Lê Mạt thật sự có kỹ thuật giỏi như thế thì chuyện kinh doanh chắc chắn sẽ rất tốt.
Trước khi tòng quân, Tống Đại Sơn từng đi xem trang điểm tân nương, nhìn chung khi trang điểm nương tử đều là vẽ mặt cô dâu trắng bệch, nhìn không ra bộ dạng ban đầu, nói thật lòng, vẽ còn khó nhìn hơn là không vẽ.
Nếu Lê Mạt thật sự có thể trang điểm cho tân nương xinh đẹp, lại che đi được những khuyết điểm không hoàn mỹ trên mặt của họ, vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người mời nàng đi trang điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro