Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương

Sập Nhà 2

Nguyệt Bán Yếu Phân Gia

2024-10-04 15:04:51

Ba người Tống Đại Sơn tiến vào gian chính Triệu gia, người Triệu gia đểu dậy rồi, trong phòng có thắp nến, ánh sáng có vẻ yếu ớt, cả nhà nhìn thấy bộ dạng ba người nhà Lê Mạt thì cực kỳ lo lắng, Triệu thẩm liền sai hai người con dâu đi đun chút canh gừng cho bọn họ uống trừ khí lạnh.

Sau đó bà bảo Lê Mạt bế Tiểu Bảo vào phòng Cầm Hoa để thay y phục, không để nhiễm lạnh.

Cũng bảo Tống Đại Sơn đi tìm Triệu Trường Bang mượn y phục để thay.

Thấy Lê Mạt và Tiểu Bảo đi thay quần áo rồi, lúc này Tống Đại Sơn mới kể cho cả nhà Triệu gia nghe chuyện xảy ra đêm nay: “Thúc, thẩm, nhà cháu bị dột nặng quá, vì thế mới phiền mọi người cho ba người nhà cháu ở tạm đây vài hôm.”

Nghe Tống Đại Sơn nói vậy, Triệu thúc xua xua tay: “Nói gì vậy, cứ ở lại đây, đợi sửa xong phòng ốc thì hẵng về, nhà bị như vậy ai dám ở chứ.” 

Triệu thẩm cũng đứng bên oán trách: “Nhà đó của Hà lão tam thật sự quá cũ rồi, nát lắm rồi, ai ngờ đến một trận mưa to cũng không chống đỡ nổi, ài, cũng may là người không bị thương.”

Triệu Trường Bang tìm một bộ quần áo khô đưa cho Tống Đại Sơn thay, Lê Mạt và Tiểu Bảo thay quần áo khô đi ra, hai nhà ngồi ở phòng chính bàn bạc chuyện sửa nhà ngày mai.

Triệu Trường Bang nói: “Mai mưa tạnh ta sẽ tìm mấy người khỏe mạnh trong thôn đi chặt một ít tre, gánh một ít bùn về, lấy rơm cỏ nữa, sửa cái mái nhà cho ngươi. Còn phòng bếp thì không sửa được nữa rồi.”

Tống Đại Sơn gật đầu: “Vốn dĩ chỉ sửa lại mái nhà là xong, ai ngờ phòng bếp đổ sụp, nồi niêu bát đũa, tủ chạn bếp lò bên trong e rằng cũng bị hỏng cả rồi.”

Mọi người vừa nghe liền hiểu ra, phải tiêu tốn một khoản không nhỏ, vốn dĩ sửa mái nhà không mất bao nhiêu tiền, nhưng dựng lại cả một gian phòng, đắp mới một cái bếp lò, chi phí sẽ lớn hơn.

Triệu thúc nhìn hắn nói: “Đại Sơn à, đây là một số tiền lớn, trên người cháu có đủ không? Nếu không đủ thì nói với thúc một tiếng, thúc cho cháu mượn.”

Tống Đại Sơn vành mắt đỏ lên, trầm ngâm gật đầu: “Thúc, cháu cũng không khách khí với ngài, trên người cháu thực sự không đủ tiền, thật sự phải vay tạm thúc rồi, thúc yên tâm, cháu sẽ nhanh chóng trả tiền cho thúc.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Triệu thúc xua tay: “Ta là nhìn các ngươi lớn lên, ta còn không tin ngươi sao, không nói những lời khách khí đó nữa, qua được cửa ải này rồi tính.”

Tống Đại Sơn gật đầu.

Lê Mạt đứng bên nhìn, trong lòng cũng vô cùng cảm kích, lòng nghĩ đợi qua được cửa ải này, nhất định phải cảm tạ cả nhà Triệu thúc mới được.

Đêm đó, Triệu thẩm sắp xếp cho Lê Mạt và Tiểu Bảo ngủ cùng Cầm Hoa, hai người con dâu ngủ cùng nhau, hai con trai và Tống Đại Sơn ngủ chung một phòng.

Sáng sớm ngày hôm sau Lê Mạt thức dậy, Cầm Hoa và Tiểu Bảo vẫn đang ngủ, nàng rón rén xuống giường mặc quần áo, mở cửa bước ra ngoài.

Không ngờ những người khác cũng dậy rồi, đều đang bận làm việc, chỉ là nàng không nhìn thấy Tống Đại Sơn đâu .

Thấy Lê Mạt bước ra, Dương Lan Hoa dẫn nàng ra sau sân rửa mặt.

“Trời tạnh rồi, hôm nay có thể đi sửa nhà cho muội, mới sáng sớm Đại Sơn huynh đệ đã cùng nhị đệ lên trấn mua gạch xỉ và mời người về xây phòng rồi.” Dương Lan Hoa nói.

Lê Mạt hiểu ra, thời đại này tuy có gạch viên, nhưng giá rất đắt, lão bách tính bình thường làm sao mua nổi gạch viên, đều là dùng gạch xỉ thay thế để xây nhà, gạch xỉ này làm ra cũng không đơn giản, ngoại trừ cần kỹ thuật còn cần phải sức lực lớn, vì thế lão bách tính bình thường rất ít người tự đóng gạch xỉ, trên trấn có phường chuyên làm gạch xỉ, dựng nhà đều là mua gạch xỉ về làm.

Lê Mạt lại nghĩ đến chuyện mời người về, vội vàng hỏi: “Vậy tẩu có biết mời người tới giúp thì buổi trưa có phải chuẩn bị cơm canh không?”

“Cái đó là đương nhiên, người trong thôn tới giúp chắc chắn sẽ không lấy tiền, chỉ cần bao bữa cơm, đợi sau khi hoàn thành xong lại mời họ thêm một bữa nữa.” Dương Lan Hoa nói xong thì lại bổ sung thêm một câu nữa: “Muội yên tâm, sáng ra ta đã nghĩ đến chuyện này, ta đã bảo Đại Sơn mua chút thịt từ trên trấn mang về, rau dưa trong nhà có sẵn, thế là xong một bữa cơm.”

Lê Mạt không ngờ Dương Lan Hoa đã sắp xếp đâu ra đấy, trong lòng cảm động không thôi: “Tẩu, muội không biết phải cảm tạ mọi người như thế nào.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương

Số ký tự: 0