Chương 30 - Người Không Cùng Đường
Bán Thịt Lợn Rừ...
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2024-08-15 02:30:23
“Được, vậy chúng ta đi tìm người tới khiêng về.” Thập Nhất cuối cùng vẫn đồng ý với đề nghị của hắn.
Dương Thạch Phong nở nụ cười, “Chúng ta trở về đi.”
Thập Nhất gật gật đầu, kéo chân sau con lợn rừng, đem nó tới chỗ một lùm cây giấu đi, sau đó mới thu tay, “Như vậy những người khác có tới cũng không dễ dàng phát hiện.” Nàng không muốn đồ vật bọn họ cực cực khổ khổ bắt được lại bị người khác nhặt mất.
Dương Thạch Phong buồn cười mà lắc đầu, không có nói cho nàng, nơi này trên cơ bản không có người dám tới.
Dù có người đến, cũng không thể khiêng nổi một đại gia hỏa như vậy. Nàng còn tưởng rằng mỗi người đều có sức lực lớn như nàng sao?
Hai người nhanh chóng trở về nhà, Dương Thạch Phong một ngụm nước cũng chưa kịp uống liền lập tức đi tìm Dương nhị thúc kể chuyện.
Dương nhị thúc lập tức cầm lấy đòn gánh và dây thừng trong nhà đi theo Dương Thạch Phong.
Dương Thạch Phong lại đi tìm mấy người tuổi trẻ hậu sinh ở trong thôn có quan hệ không tồi với hắn. Đám người mênh mông, cuồn cuộn đi vào núi sâu. Khi nhìn thấy con lợn rừng to lớn được giấu ở lùm cây, ai cũng sôi nổi sợ ngây người, ánh mắt bội phục nhìn về phía Dương Thạch Phong, “Thạch Phong, ngươi thật là lợi hại. Con vật này ít nhất cũng phải năm sáu trăm cân.”
Dương Thạch Phong không dám kể là do Thập Nhất đánh, chỉ vẫy vẫy tay nói: “Không đúng, không đúng, ta nào có lợi hại như vậy. Chỉ vừa lúc vận khí tốt thôi, chúng ta thấy con lợn rừng này đã bị thương, hơi thở thoi thóp, sau đó mới bị ta nhặt được. Bằng không, sao ta có thể chế trụ con vật lớn như vậy.”
Những người khác nghe hắn nói vậy, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy như thế mới hợp tình hợp lý. Sau đó khen Dương Thạch Phong vận khí tốt.
Thấy đại gia không chút nghi ngờ lý do thoái thác của hắn, Dương Thạch Phong thả lỏng trong lòng.
Một đám người dùng dây thừng mang đến bó trụ tứ chi con lợn rừng, sau đó dùng đòn gánh nâng lên, trên đường đi vài người thay phiên nhau, đem đại gia hỏa này nâng trở về thôn.
Lúc này, người trong thôn đã sớm sôi trào.
Mọi người đều biết Dương Thạch Phong ở trong núi đánh được một đại gia hỏa, đang gọi theo thật nhiều người đi lên núi khiêng về. Thôn dân nơi nào còn ngồi trong nhà được, tất cả đều sôi nổi chạy đến nhà Dương Thạch Phong để chờ. Muốn tận mắt nhìn thấy đại gia hỏa này là cái dạng gì.
Chờ đến mười mấy người mênh mông cuồn cuộn khiêng lợn rừng về đến nhà, thôn dân rốt cuộc cũng thấy đại gia hỏa này lớn đến đâu. Một đám xem đến là trợn mắt há mồm, vây quanh sân Dương gia nghị luận sôi nổi.
Trong đó có một phụ nhân mở miệng hỏi: “Thạch Phong, con lợn rừng này ngươi tính toán xử lý như thế nào? Lớn như vậy, cũng không dễ nâng lên trấn trên bán đi?”
Có người nghe vậy, tròng mắt vừa chuyển, lập tức đi theo phụ họa, “Đúng vậy Thạch Phong, đại gia hỏa này vận đi lên trấn trên không dễ dàng, còn không bằng xử lý ở trong thôn, cũng cho các gia đình khác được thơm lây.”
Cũng có không ít người trong thôn muốn ăn thịt đi theo phía sau phụ họa.
Kỳ thật Dương Thạch Phong đã sớm nghĩ tới, hắn không tính cầm đi lên trấn trên bán, nguyên nhân cũng giống như những gì thôn dân ở đây đã nói, quá bất tiện. Cho nên, ở trên đường, hắn đã cùng Thập Nhất thương lượng qua, sẽ bán ở trong thôn.
Dương Thạch Phong nói với các thôn dân: “Lần này ta sẽ không đem lên trấn trên bán. Ta tính toán chỉ bán ở trong thôn, sẽ để cho mọi người giá rẻ hơn, trên trấn bán mười văn tiền một cân, ta bán bảy văn tiền một cân, nếu ai muốn mua, sáng mai có thể lại đây.”
Người trong thôn nghe vậy sôi nổi vui mừng, một cân thịt có thể lợi được ba văn tiền, cũng không ít, lại còn có không cần phải ngàn dặm xa xôi đi lên trấn trên mua.
Chuyện tốt như vậy nơi nào có được?
Lập tức, không ít người liền nói muốn mua, còn dặn Dương Thạch Phong giữ lại cho phần ngon, đừng bán hết.
Dương Thạch Phong nhất nhất đáp ứng, trời tối mịt mùng người trong thôn mới trở về nhà.
Ăn xong cơm tối, Dương gia gia nhìn con lợn rừng to lớn trên mặt đất mà phát sầu, “Thạch Phong, cháu chuẩn bị bán thịt thế nào? Cháu cũng chưa từng bán thịt bao giờ.”
Dương Thạch Phong nói cho Dương gia gia yên tâm, “Gia, đợi lát nữa cháu sẽ đi tìm Tôn lão thúc, lợn trong thôn đều là thúc ấy giết, tay nghề giỏi, cháu nhờ thúc ấy hỗ trợ, đến lúc đó đưa cho thúc ấy năm cân thịt, thúc ấy nhất định sẽ đồng ý.”
Dương gia gia sau đó mới nhớ tới người này, cao hứng nói: “Xem ta này, đã quên luôn Tôn lão thúc của cháu. Hắn có nhiều năm kinh nghiệm, giết lợn bán thịt đều nhanh nhẹn, cháu tìm hắn là chuẩn rồi.”
Dương Thạch Phong gật đầu, đứng dậy đỡ Dương gia gia, “Gia, gia đừng lo lắng, đợi lát nữa cháu liền đi tìm Tôn lão thúc, gia cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Dương gia gia đẩy tay Dương Thạch Phong ra, cầm lấy đôi nạng đặt ở một bên, “Gia có thể tự đi, gia hiện tại đi đường rất nhanh, không cần người đỡ.”
Dương Thạch Phong đối với lão nhân quật cường này cảm thấy thật không có biện pháp, đành phải buông tay ra, “Được, được, cháu không đỡ, chính gia đi chậm chậm thôi.”
Dương gia gia xua xua tay, chống nạng, từng bước một chậm rãi đi trở về phòng, tuy rằng tốc độ có chậm, nhưng lại ổn định, thật sự không cần người đỡ.
Dương Thạch Phong nhìn theo trong mắt tràn ngập vui cười.
Chờ đến khi ánh nến trong phòng Dương gia gia tắt, hắn sau đó mới đi đến cửa phòng của Thập Nhất, từ ánh sáng nhàn nhạt lọt qua khe cửa có thể biết Thập Nhất vẫn chưa ngủ.
Thập Nhất từ sau khi cơm nước xong xuôi, liền vào phòng, đến bây giờ không có ra tới.
Dương Thạch Phong biết nàng khẳng định đang vội vàng bào chế thuốc gây tê.
Nàng chỉ cần động tay vào làm dược phẩm thì dù ai có khuyên gì cũng không được, một hai phải làm xong mới chịu đi ngủ. Lần trước làm chỉ khâu cũng thế, Dương Thạch Phong không có biện pháp nói nàng.
Đứng lẳng lặng trước cửa một hồi, Dương Thạch Phong cười cười, sau đó lặng yên không một tiếng động mà rời đi, lập tức hướng nhà Tôn lão thúc đi tới.
......................
Sáng sớm hôm sau, Tôn lão thúc liền mang theo đồ nghề giết lợn của mình lại đây.
Vừa nhìn thấy con lợn rừng nằm ở trong sân liền phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán, “Con lợn này cũng thật to, chắc cũng phải năm, sáu trăm cân. Ta sống đến từng này tuổi còn chưa từng gặp qua con lợn nào to như vậy, hôm nay coi như mở mang tầm mắt.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Con lợn quá lớn, đủ cho toàn bộ người trong thôn chúng ta đều được nếm thử đồ mới mẻ.” Lúc này đã có thôn dân mang theo rổ lại đây chờ mua thịt, nghe vậy cũng đi theo sau phụ họa, còn có không ít người nhìn thân hình con lợn, hy vọng có thể mua được chỗ thịt ngon.
Chờ đến khi Tôn lão thúc triển khai hành động, công cụ nhất nhất chuẩn bị tốt , sân của Dương gia đã chật ních người. Ai cũng sôi nổi yêu cầu bắt đầu bán, Dương Thạch Phong thấy thế liền gật gật đầu với Tôn lão thúc.
Tôn lão thúc thét to một tiếng liền bắt đầu động đao.
“Tôn thúc, cho ta hai cân thịt, ta muốn phần mỡ, không lấy nạc.”
“Tôn lão thúc, cho ta năm cân, ta muốn nửa mỡ nửa nạc.”
“Lão tôn, cho ta hai cân.”
Mọi người mồm năm miệng mười nói lên, một đám chen lên phía trước, hận không thể là người thứ nhất mua được, chỉ sợ mua muộn sẽ hết.
Trong lúc nhất thời, sân Dương gia còn náo nhiệt hơn khi trong thôn xướng tuồng.
Dương Thạch Phong nở nụ cười, “Chúng ta trở về đi.”
Thập Nhất gật gật đầu, kéo chân sau con lợn rừng, đem nó tới chỗ một lùm cây giấu đi, sau đó mới thu tay, “Như vậy những người khác có tới cũng không dễ dàng phát hiện.” Nàng không muốn đồ vật bọn họ cực cực khổ khổ bắt được lại bị người khác nhặt mất.
Dương Thạch Phong buồn cười mà lắc đầu, không có nói cho nàng, nơi này trên cơ bản không có người dám tới.
Dù có người đến, cũng không thể khiêng nổi một đại gia hỏa như vậy. Nàng còn tưởng rằng mỗi người đều có sức lực lớn như nàng sao?
Hai người nhanh chóng trở về nhà, Dương Thạch Phong một ngụm nước cũng chưa kịp uống liền lập tức đi tìm Dương nhị thúc kể chuyện.
Dương nhị thúc lập tức cầm lấy đòn gánh và dây thừng trong nhà đi theo Dương Thạch Phong.
Dương Thạch Phong lại đi tìm mấy người tuổi trẻ hậu sinh ở trong thôn có quan hệ không tồi với hắn. Đám người mênh mông, cuồn cuộn đi vào núi sâu. Khi nhìn thấy con lợn rừng to lớn được giấu ở lùm cây, ai cũng sôi nổi sợ ngây người, ánh mắt bội phục nhìn về phía Dương Thạch Phong, “Thạch Phong, ngươi thật là lợi hại. Con vật này ít nhất cũng phải năm sáu trăm cân.”
Dương Thạch Phong không dám kể là do Thập Nhất đánh, chỉ vẫy vẫy tay nói: “Không đúng, không đúng, ta nào có lợi hại như vậy. Chỉ vừa lúc vận khí tốt thôi, chúng ta thấy con lợn rừng này đã bị thương, hơi thở thoi thóp, sau đó mới bị ta nhặt được. Bằng không, sao ta có thể chế trụ con vật lớn như vậy.”
Những người khác nghe hắn nói vậy, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy như thế mới hợp tình hợp lý. Sau đó khen Dương Thạch Phong vận khí tốt.
Thấy đại gia không chút nghi ngờ lý do thoái thác của hắn, Dương Thạch Phong thả lỏng trong lòng.
Một đám người dùng dây thừng mang đến bó trụ tứ chi con lợn rừng, sau đó dùng đòn gánh nâng lên, trên đường đi vài người thay phiên nhau, đem đại gia hỏa này nâng trở về thôn.
Lúc này, người trong thôn đã sớm sôi trào.
Mọi người đều biết Dương Thạch Phong ở trong núi đánh được một đại gia hỏa, đang gọi theo thật nhiều người đi lên núi khiêng về. Thôn dân nơi nào còn ngồi trong nhà được, tất cả đều sôi nổi chạy đến nhà Dương Thạch Phong để chờ. Muốn tận mắt nhìn thấy đại gia hỏa này là cái dạng gì.
Chờ đến mười mấy người mênh mông cuồn cuộn khiêng lợn rừng về đến nhà, thôn dân rốt cuộc cũng thấy đại gia hỏa này lớn đến đâu. Một đám xem đến là trợn mắt há mồm, vây quanh sân Dương gia nghị luận sôi nổi.
Trong đó có một phụ nhân mở miệng hỏi: “Thạch Phong, con lợn rừng này ngươi tính toán xử lý như thế nào? Lớn như vậy, cũng không dễ nâng lên trấn trên bán đi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có người nghe vậy, tròng mắt vừa chuyển, lập tức đi theo phụ họa, “Đúng vậy Thạch Phong, đại gia hỏa này vận đi lên trấn trên không dễ dàng, còn không bằng xử lý ở trong thôn, cũng cho các gia đình khác được thơm lây.”
Cũng có không ít người trong thôn muốn ăn thịt đi theo phía sau phụ họa.
Kỳ thật Dương Thạch Phong đã sớm nghĩ tới, hắn không tính cầm đi lên trấn trên bán, nguyên nhân cũng giống như những gì thôn dân ở đây đã nói, quá bất tiện. Cho nên, ở trên đường, hắn đã cùng Thập Nhất thương lượng qua, sẽ bán ở trong thôn.
Dương Thạch Phong nói với các thôn dân: “Lần này ta sẽ không đem lên trấn trên bán. Ta tính toán chỉ bán ở trong thôn, sẽ để cho mọi người giá rẻ hơn, trên trấn bán mười văn tiền một cân, ta bán bảy văn tiền một cân, nếu ai muốn mua, sáng mai có thể lại đây.”
Người trong thôn nghe vậy sôi nổi vui mừng, một cân thịt có thể lợi được ba văn tiền, cũng không ít, lại còn có không cần phải ngàn dặm xa xôi đi lên trấn trên mua.
Chuyện tốt như vậy nơi nào có được?
Lập tức, không ít người liền nói muốn mua, còn dặn Dương Thạch Phong giữ lại cho phần ngon, đừng bán hết.
Dương Thạch Phong nhất nhất đáp ứng, trời tối mịt mùng người trong thôn mới trở về nhà.
Ăn xong cơm tối, Dương gia gia nhìn con lợn rừng to lớn trên mặt đất mà phát sầu, “Thạch Phong, cháu chuẩn bị bán thịt thế nào? Cháu cũng chưa từng bán thịt bao giờ.”
Dương Thạch Phong nói cho Dương gia gia yên tâm, “Gia, đợi lát nữa cháu sẽ đi tìm Tôn lão thúc, lợn trong thôn đều là thúc ấy giết, tay nghề giỏi, cháu nhờ thúc ấy hỗ trợ, đến lúc đó đưa cho thúc ấy năm cân thịt, thúc ấy nhất định sẽ đồng ý.”
Dương gia gia sau đó mới nhớ tới người này, cao hứng nói: “Xem ta này, đã quên luôn Tôn lão thúc của cháu. Hắn có nhiều năm kinh nghiệm, giết lợn bán thịt đều nhanh nhẹn, cháu tìm hắn là chuẩn rồi.”
Dương Thạch Phong gật đầu, đứng dậy đỡ Dương gia gia, “Gia, gia đừng lo lắng, đợi lát nữa cháu liền đi tìm Tôn lão thúc, gia cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Dương gia gia đẩy tay Dương Thạch Phong ra, cầm lấy đôi nạng đặt ở một bên, “Gia có thể tự đi, gia hiện tại đi đường rất nhanh, không cần người đỡ.”
Dương Thạch Phong đối với lão nhân quật cường này cảm thấy thật không có biện pháp, đành phải buông tay ra, “Được, được, cháu không đỡ, chính gia đi chậm chậm thôi.”
Dương gia gia xua xua tay, chống nạng, từng bước một chậm rãi đi trở về phòng, tuy rằng tốc độ có chậm, nhưng lại ổn định, thật sự không cần người đỡ.
Dương Thạch Phong nhìn theo trong mắt tràn ngập vui cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ đến khi ánh nến trong phòng Dương gia gia tắt, hắn sau đó mới đi đến cửa phòng của Thập Nhất, từ ánh sáng nhàn nhạt lọt qua khe cửa có thể biết Thập Nhất vẫn chưa ngủ.
Thập Nhất từ sau khi cơm nước xong xuôi, liền vào phòng, đến bây giờ không có ra tới.
Dương Thạch Phong biết nàng khẳng định đang vội vàng bào chế thuốc gây tê.
Nàng chỉ cần động tay vào làm dược phẩm thì dù ai có khuyên gì cũng không được, một hai phải làm xong mới chịu đi ngủ. Lần trước làm chỉ khâu cũng thế, Dương Thạch Phong không có biện pháp nói nàng.
Đứng lẳng lặng trước cửa một hồi, Dương Thạch Phong cười cười, sau đó lặng yên không một tiếng động mà rời đi, lập tức hướng nhà Tôn lão thúc đi tới.
......................
Sáng sớm hôm sau, Tôn lão thúc liền mang theo đồ nghề giết lợn của mình lại đây.
Vừa nhìn thấy con lợn rừng nằm ở trong sân liền phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán, “Con lợn này cũng thật to, chắc cũng phải năm, sáu trăm cân. Ta sống đến từng này tuổi còn chưa từng gặp qua con lợn nào to như vậy, hôm nay coi như mở mang tầm mắt.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Con lợn quá lớn, đủ cho toàn bộ người trong thôn chúng ta đều được nếm thử đồ mới mẻ.” Lúc này đã có thôn dân mang theo rổ lại đây chờ mua thịt, nghe vậy cũng đi theo sau phụ họa, còn có không ít người nhìn thân hình con lợn, hy vọng có thể mua được chỗ thịt ngon.
Chờ đến khi Tôn lão thúc triển khai hành động, công cụ nhất nhất chuẩn bị tốt , sân của Dương gia đã chật ních người. Ai cũng sôi nổi yêu cầu bắt đầu bán, Dương Thạch Phong thấy thế liền gật gật đầu với Tôn lão thúc.
Tôn lão thúc thét to một tiếng liền bắt đầu động đao.
“Tôn thúc, cho ta hai cân thịt, ta muốn phần mỡ, không lấy nạc.”
“Tôn lão thúc, cho ta năm cân, ta muốn nửa mỡ nửa nạc.”
“Lão tôn, cho ta hai cân.”
Mọi người mồm năm miệng mười nói lên, một đám chen lên phía trước, hận không thể là người thứ nhất mua được, chỉ sợ mua muộn sẽ hết.
Trong lúc nhất thời, sân Dương gia còn náo nhiệt hơn khi trong thôn xướng tuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro