Chương 30 - Người Không Cùng Đường
Dương Gia Gia C...
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2024-08-15 02:30:23
Dương Thạch Phong làm xong nạng, còn tinh tế gắn thêm vải bố, như vậy khi kẹp ở dưới nách sẽ không đau.
Lúc này, Thập Nhất bảo Dương Thạch Phong đỡ Dương gia gia xuống giường, thử dùng nạng đi một chút.
Dương Thạch Phong đem nạng đặt bên cạnh giường, trước đem Dương gia gia đỡ xuống giường, sau đó mới lấy nạng đặt dưới nách ông.
Đôi tay Dương gia gia gắt gao nắm chặt đôi nạng, chậm rãi đem chân chạm xuống mặt đất, sau đó, hơi hơi dùng sức nhấc chân. Chân mày Dương gia gia lập tức nhíu lại, mồ hôi cũng đổ ra.
Dương Thạch Phong lo lắng đỡ Dương gia gia, tay không dám bỏ ra, “Gia, gia có được không?”
Dương gia gia chảy đầy mồ hôi, gật gật đầu, “Được, chân ta có sức lực, nhưng có hơi chút đau, nhưng cũng không thể nằm mãi trên giường được. Vẫn phải chậm rãi thử dùng sức đi đường mới được. Thạch Phong, cháu đừng dùng sức đỡ ta, để gia chính mình tới.”
Thập Nhất ở một bên cũng nói: “Dương Thạch Phong ngươi ở bên cạnh che chở là được rồi, hãy để Dương gia gia chính mình dùng sức, chịu khó đi nhiều sẽ tốt hơn.”
Dương Thạch Phong gật gật đầu, chậm rãi rút tay về, để Dương gia gia chính mình chống đỡ.
Dương gia gia ổn định thân mình, cắn chặt môi, chậm rãi bước chân phải ra.
Một bước bước ra, mệt đến thở hổn hển, dù sao thành quả vẫn là thực khả quan. Đã bước ra thành công được một bước, đối với Dương gia gia đã tê liệt trên giường mười mấy năm mà nói, chính là kinh hỉ lớn lao.
Dương gia gia lại lần nữa bốc cháy lên hy vọng với cuộc sôngs.
“Thạch Phong, cháu nhìn xem gia gia có thể đi, ngươi đừng đỡ ta, gia chính mình từ từ tới.” Lão gia tử khơi dậy ý chí chiến đấu.
Dương Thạch Phong thấy thế cũng không ngăn cản, giang hai tay ở bên cạnh che chở, để cho Dương gia gia chính mình chậm rãi di chuyển, chỉ khi thấy ông sắp té ngã mới tiến lên bảo vệ.
Dương gia gia chịu đựng đau thở hổn hển đi từng bước một, từ mép giường dịch ra tới cửa, sau đó ngồi ở ghế trên nghỉ ngơi nửa khắc.
Nghỉ xong lại tiếp tục đứng lên, từ bên cạnh cửa chậm rãi đi tới cửa chính của nhà, sau đó thật thật sự sự mà thấy được sân nhà mình.
Dương gia gia kích động hốc mắt đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào, “Thạch Phong, gia gia đã nhiều năm không đứng ở chỗ này nhìn xem sân nhà mình. Không nghĩ tới sắp già rồi còn có cơ hội này, gia gia đây là gặp may mắn nha.”
Dương Thạch Phong không tiếng động vỗ vỗ cánh tay Dương gia gia, quay đầu lại lộ ra một nụ cười với Thập Nhất.
Hắn biết, hết thảy đều là công lao của Thập Nhất, gặp được nàng, là may mắn lớn nhất cuộc đời này của hắn.
Lúc này, có người từ cổng lớn của nhà Dương Thạch Phong đi ngang qua, trong lúc vô ý hướng bên trong nhìn thoáng qua, kết quả liền thấy Dương gia gia đang đứng ở cửa nhà chính, thân ảnh đi qua lại kinh ngạc mà lui trở về, cẩn thận nhìn xem, phát hiện thật đúng là Dương gia gia, đôi mắt không thể tin tưởng mà trợn to, trực tiếp đi đến.
“Lão dương, ngươi đây là đã khỏi phải không? Đã có thể đứng được?” Người tới kinh hỉ hỏi.
Dương gia gia thấy người tới, cũng nở nụ cười, sang sảng mà trả lời: “Lão Lý, ngươi không thể tưởng được, ta đã nằm liệt trên giường mười mấy năm còn có thể một lần nữa đi được đúng không? Ha ha, ta cũng không thể tưởng tượng được. Đều là nhờ Thập Nhất đại phu, nàng đã trị hết cho ta, hiện tại ta cũng có thể đi được.”
Người đến là người cùng thế hệ với Dương gia gia, Lý lão gia tử, hai người là bạn tốt nhiều năm.
Sau này khi Dương gia gia bị tê liệt nằm ở trên giường, ngày lễ ngày tết Lý lão gia tử đều sẽ tới cửa thăm Dương gia gia, hai người bàn luận việc nhà.
Lý gia gia tiến lên đỡ lấy Dương gia gia, vỗ vỗ lên ngực ông, “Được lắm ông bạn già, ngươi thật đúng là gặp may mắn. Như vầy thật tốt quá, chờ ngươi khỏe lại, hai chúng ta còn phải cùng nhau xuống ruộng!”
Dương gia gia cười ha ha lên, “Được, chờ ta khỏi hẳn, tốc độ cắt lúa của ta so với ngươi vẫn nhanh hơn.”
Hai lão lại một lần ha ha nở nụ cười.
Lúc này, Thập Nhất bảo Dương Thạch Phong đỡ Dương gia gia xuống giường, thử dùng nạng đi một chút.
Dương Thạch Phong đem nạng đặt bên cạnh giường, trước đem Dương gia gia đỡ xuống giường, sau đó mới lấy nạng đặt dưới nách ông.
Đôi tay Dương gia gia gắt gao nắm chặt đôi nạng, chậm rãi đem chân chạm xuống mặt đất, sau đó, hơi hơi dùng sức nhấc chân. Chân mày Dương gia gia lập tức nhíu lại, mồ hôi cũng đổ ra.
Dương Thạch Phong lo lắng đỡ Dương gia gia, tay không dám bỏ ra, “Gia, gia có được không?”
Dương gia gia chảy đầy mồ hôi, gật gật đầu, “Được, chân ta có sức lực, nhưng có hơi chút đau, nhưng cũng không thể nằm mãi trên giường được. Vẫn phải chậm rãi thử dùng sức đi đường mới được. Thạch Phong, cháu đừng dùng sức đỡ ta, để gia chính mình tới.”
Thập Nhất ở một bên cũng nói: “Dương Thạch Phong ngươi ở bên cạnh che chở là được rồi, hãy để Dương gia gia chính mình dùng sức, chịu khó đi nhiều sẽ tốt hơn.”
Dương Thạch Phong gật gật đầu, chậm rãi rút tay về, để Dương gia gia chính mình chống đỡ.
Dương gia gia ổn định thân mình, cắn chặt môi, chậm rãi bước chân phải ra.
Một bước bước ra, mệt đến thở hổn hển, dù sao thành quả vẫn là thực khả quan. Đã bước ra thành công được một bước, đối với Dương gia gia đã tê liệt trên giường mười mấy năm mà nói, chính là kinh hỉ lớn lao.
Dương gia gia lại lần nữa bốc cháy lên hy vọng với cuộc sôngs.
“Thạch Phong, cháu nhìn xem gia gia có thể đi, ngươi đừng đỡ ta, gia chính mình từ từ tới.” Lão gia tử khơi dậy ý chí chiến đấu.
Dương Thạch Phong thấy thế cũng không ngăn cản, giang hai tay ở bên cạnh che chở, để cho Dương gia gia chính mình chậm rãi di chuyển, chỉ khi thấy ông sắp té ngã mới tiến lên bảo vệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương gia gia chịu đựng đau thở hổn hển đi từng bước một, từ mép giường dịch ra tới cửa, sau đó ngồi ở ghế trên nghỉ ngơi nửa khắc.
Nghỉ xong lại tiếp tục đứng lên, từ bên cạnh cửa chậm rãi đi tới cửa chính của nhà, sau đó thật thật sự sự mà thấy được sân nhà mình.
Dương gia gia kích động hốc mắt đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào, “Thạch Phong, gia gia đã nhiều năm không đứng ở chỗ này nhìn xem sân nhà mình. Không nghĩ tới sắp già rồi còn có cơ hội này, gia gia đây là gặp may mắn nha.”
Dương Thạch Phong không tiếng động vỗ vỗ cánh tay Dương gia gia, quay đầu lại lộ ra một nụ cười với Thập Nhất.
Hắn biết, hết thảy đều là công lao của Thập Nhất, gặp được nàng, là may mắn lớn nhất cuộc đời này của hắn.
Lúc này, có người từ cổng lớn của nhà Dương Thạch Phong đi ngang qua, trong lúc vô ý hướng bên trong nhìn thoáng qua, kết quả liền thấy Dương gia gia đang đứng ở cửa nhà chính, thân ảnh đi qua lại kinh ngạc mà lui trở về, cẩn thận nhìn xem, phát hiện thật đúng là Dương gia gia, đôi mắt không thể tin tưởng mà trợn to, trực tiếp đi đến.
“Lão dương, ngươi đây là đã khỏi phải không? Đã có thể đứng được?” Người tới kinh hỉ hỏi.
Dương gia gia thấy người tới, cũng nở nụ cười, sang sảng mà trả lời: “Lão Lý, ngươi không thể tưởng được, ta đã nằm liệt trên giường mười mấy năm còn có thể một lần nữa đi được đúng không? Ha ha, ta cũng không thể tưởng tượng được. Đều là nhờ Thập Nhất đại phu, nàng đã trị hết cho ta, hiện tại ta cũng có thể đi được.”
Người đến là người cùng thế hệ với Dương gia gia, Lý lão gia tử, hai người là bạn tốt nhiều năm.
Sau này khi Dương gia gia bị tê liệt nằm ở trên giường, ngày lễ ngày tết Lý lão gia tử đều sẽ tới cửa thăm Dương gia gia, hai người bàn luận việc nhà.
Lý gia gia tiến lên đỡ lấy Dương gia gia, vỗ vỗ lên ngực ông, “Được lắm ông bạn già, ngươi thật đúng là gặp may mắn. Như vầy thật tốt quá, chờ ngươi khỏe lại, hai chúng ta còn phải cùng nhau xuống ruộng!”
Dương gia gia cười ha ha lên, “Được, chờ ta khỏi hẳn, tốc độ cắt lúa của ta so với ngươi vẫn nhanh hơn.”
Hai lão lại một lần ha ha nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro