Chương 30 - Người Không Cùng Đường
Giường Tầng
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2024-08-15 02:30:23
Dương Thạch Phong mất nửa ngày từ trên núi chặt một cây đại thụ trở về. Về đến nhà, một miếng nước cũng chưa kịp uống đã lập tức làm giường cho Thập Nhất, Dương nhị thúc biết đây là giường cho Thập Nhất khi chữa bệnh sẽ sử dụng, cũng cuốn tay áo lên giúp, hai thúc cháu một đêm cũng chưa ngủ, vẫn luôn làm đến hừng đông. Bởi vì có Dương nhị thúc hỗ trợ, tốc độ lập tức liền nhanh hơn, buổi sáng ngày hôm sau một chiếc giường đã hoàn thành.
“Nhị thúc, cảm ơn thúc.” Dương Thạch Phong nói lời cảm tạ với Dương nhị thúc.
Dương nhị thúc vẫy vẫy tay, “Tiểu tử cháu, sao lại nói cảm tạ với Nhị thúc. Nhị thúc những cái khác không giúp được, nhưng cho chau ra điểm sức lực vẫn là có thể.”
Dương Thạch Phong cười cười, đem bản vẽ của Thập Nhất trong lòng ngực ra cho Dương nhị thúc xem, “Nhị thúc, đây là bản vẽ Thập Nhất họa cho cháu. Để cháu làm giường mới cho nhà thúc, có cái giường này, về sau nhà thúc liền đủ chỗ ngủ, không cần phải mấy hài tử chen chúc với nhau.”
Dương nhị thúc vừa nghe, lập tức nhìn kỹ lên, kết quả vừa thấy lập tức liền kích động, “Không ngờ còn có loại giường tốt như vầy. Thật tốt quá, như vậy khẳng định đủ ngủ, còn không chiếm diện tích, sao có thể nghĩ ra được thế?”
Dương Thạch Phong nhếch miệng, “Thập Nhất thực thông minh, đây là do nàng nghĩ ra.”
Dương nhị thúc gật đầu đồng ý, “Thập Nhất cô nương quá thông minh! Không chỉ y thuật rất giỏi, mà còn họa ra được vật này.”
Dương Thạch Phong gật đầu, trong mắt cũng có ý cười.
“Nhị thúc, giường này phỏng chừng cần ba cây.” Dương Thạch Phong nói.
Dương nhị thúc vừa cười vừa nói: “Ba cây cũng không thành vấn đề, trong khoảng thời gian này vừa lúc ta cũng nhàn rỗi. Ngày mai ta sẽ đi trên núi chặt gỗ, sau khi trở về liền phải phiền toái cháu giúp đỡ nhị thúc làm.”
Dương Thạch Phong tự nhiên gật đầu.
Dương nhị thúc cao hứng cả đêm, ngày hôm sau trời còn tờ mờ sáng đã cầm rìu lên núi, trong lòng chỉ muốn mau mau chóng chóng làm xong chiếc giường tầng này. Tống Quyên Hoa sau khi biết chuyện này, cũng khó được mà nổi lên chủ ý muốn cảm tạ Thập Nhất. Buổi sáng, khi mang theo Người Tống gia tới còn cố ý cảm ơn Thập Nhất một phen.
Thập Nhất lại một chút cũng không muốn trả lời Tống Quyên Hoa, thậm chí còn muốn đá văng người phụ nữ Tống Quyên Hoa miệng rộng này đi. Nếu không phải tại bà ta, hôm nay sao lại có nhiều thôn dân đến xem náo nhiệt như vậy?
Chỉ qua một buổi tối, các thôn dân đều biết hôm nay Thập Nhất sẽ điều trị cho người đệ đệ què chân của Tống Quyên Hoa. Một đám tràn ngập tò mò, sáng sớm đã có người tới cửa, nói là muốn xem Thập Nhất trị chân cho người ta. Sau đó càng ngày càng nhiều người, một đám nhìn chằm chằm Thập Nhất hỏi đông hỏi tây, náo nhiệt như trong thôn có tuồng hát về biểu diễn.
Dương Thạch Phong thấy thế liền nhíu mày, tiến lên vừa dùng lời nói nhẹ nhàng vừa cường ngạnh đem người nhất nhất khuyên trở về. Cuối cùng còn chốt cửa lại, nhờ đó mới tránh được người toàn thôn không có việc gì làm đều kéo tới xem Thập Nhất chữa bệnh.
“Nhị thẩm, lần sau đừng kêu nhiều người tới như vậy. Người tới nhiều sẽ quấy rầy Thập Nhất xem bệnh.” Dương Thạch Phong nhàn nhạt nói với Tống Quyên Hoa.
Tống Quyên Hoa chột dạ nói: “Ta cũng không gọi bọn hắn đến. Chỉ cùng bọn họ nói chuyện đệ đệ ta tới trị chân. Nào biết mọi người đều nhàn đến không có chuyện gì nên tới nơi này xem. Đợi lát nữa ta sẽ nói bọn họ.” Kỳ thật miệng của bà không chịu ngồi yên, nhìn thấy ai cũng đều muốn buôn dưa lê việc này. Sau đó, trong cơn hăng say còn mời người ta đến xem. Nhưng cũng không ngờ sẽ có nhiều người đến như vậy, lần sau bà cũng không dám nữa.
“Đều câm miệng, lui qua một bên đi, không cần quấy rầy ta điều trị.” Thập Nhất cũng lười nghe Tống Quyên Hoa giải thích, trực tiếp cúi đầu xem chân cho Tống Bảo Trụ.
Tống Quyên Hoa ngượng ngùng, thối lui đến mặt sau không nói gì.
Người Tống gia cũng không ai dám nói tiếp nữa, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Thập Nhất.
Thập Nhất sờ một vòng lên chiếc chân què của Tống Bảo Trụ, khám xét kĩ lưỡng từng tấc, khi sờ đến một chỗ, tay nàng bỗng ngừng lại, tìm được nguyên nhân khiến người này bị què rồi.
Hóa ra là chỗ này xương cốt bị sai vị trí, do xương cốt bị vẹo, cho nên rất khó tiếp nối, đây cũng là nguyên do khiến người Tống gia dù đã khám qua rất nhiều đại phu cũng trị không hết.
Việc đầu tiên Thập Nhất cần phải làm là đem chỗ xương cốt này trở về đúng vị trí ban đầu. Nhưng việc này sẽ rất đau, Thập Nhất không muốn khi nàng đang bó xương thì bị người này giãy giụa đá đến làm sai lệch vị trí, như vậy nàng lại phải làm lại. Vì thế nàng vẫy tay gọi Dương Thạch Phong tới, “Ngươi giữ chân hắn cho ta, vô luận thế nào cũng đừng để hắn cử động.”
Dương Thạch Phong gật gật đầu, dựa theo Thập Nhất phân phó trên tay hạ sức lực đè lại chân của Tống Bảo Trụ, “Ngươi động thủ đi, ta nhất định không cho hắn động.”
Xem tư thế này, người Tống gia cũng hoảng sợ, Tống Bảo Trụ đứng mũi chịu sào trên trán đều đổ ra một đống mồ hôi, “Thập Nhất đại phu, có phải rất đau hay không?”
Tống phụ, Tống mẫu cũng tiến lên lo lắng nói: “Thập Nhất đại phu, ngươi xuống tay nhẹ một chút.”
Thập Nhất dùng nước ấm ở bên cạnh để rửa sạch tay, nói: “Sẽ rất đau, hay là đừng trị?”
Người Tống gia nghẹn nghẹn, ngượng ngùng không nói.
Thập Nhất phất phất tay bảo bọn họ dẹp sang bên cạnh đứng, sau đó không nói hai lời nắm chỗ xương cốt sai vị trí kia, thong thả mà di động tới.
Trong không gian tức khắc vang tiếng lợn bị chọc tiết.
“Nhị thúc, cảm ơn thúc.” Dương Thạch Phong nói lời cảm tạ với Dương nhị thúc.
Dương nhị thúc vẫy vẫy tay, “Tiểu tử cháu, sao lại nói cảm tạ với Nhị thúc. Nhị thúc những cái khác không giúp được, nhưng cho chau ra điểm sức lực vẫn là có thể.”
Dương Thạch Phong cười cười, đem bản vẽ của Thập Nhất trong lòng ngực ra cho Dương nhị thúc xem, “Nhị thúc, đây là bản vẽ Thập Nhất họa cho cháu. Để cháu làm giường mới cho nhà thúc, có cái giường này, về sau nhà thúc liền đủ chỗ ngủ, không cần phải mấy hài tử chen chúc với nhau.”
Dương nhị thúc vừa nghe, lập tức nhìn kỹ lên, kết quả vừa thấy lập tức liền kích động, “Không ngờ còn có loại giường tốt như vầy. Thật tốt quá, như vậy khẳng định đủ ngủ, còn không chiếm diện tích, sao có thể nghĩ ra được thế?”
Dương Thạch Phong nhếch miệng, “Thập Nhất thực thông minh, đây là do nàng nghĩ ra.”
Dương nhị thúc gật đầu đồng ý, “Thập Nhất cô nương quá thông minh! Không chỉ y thuật rất giỏi, mà còn họa ra được vật này.”
Dương Thạch Phong gật đầu, trong mắt cũng có ý cười.
“Nhị thúc, giường này phỏng chừng cần ba cây.” Dương Thạch Phong nói.
Dương nhị thúc vừa cười vừa nói: “Ba cây cũng không thành vấn đề, trong khoảng thời gian này vừa lúc ta cũng nhàn rỗi. Ngày mai ta sẽ đi trên núi chặt gỗ, sau khi trở về liền phải phiền toái cháu giúp đỡ nhị thúc làm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Thạch Phong tự nhiên gật đầu.
Dương nhị thúc cao hứng cả đêm, ngày hôm sau trời còn tờ mờ sáng đã cầm rìu lên núi, trong lòng chỉ muốn mau mau chóng chóng làm xong chiếc giường tầng này. Tống Quyên Hoa sau khi biết chuyện này, cũng khó được mà nổi lên chủ ý muốn cảm tạ Thập Nhất. Buổi sáng, khi mang theo Người Tống gia tới còn cố ý cảm ơn Thập Nhất một phen.
Thập Nhất lại một chút cũng không muốn trả lời Tống Quyên Hoa, thậm chí còn muốn đá văng người phụ nữ Tống Quyên Hoa miệng rộng này đi. Nếu không phải tại bà ta, hôm nay sao lại có nhiều thôn dân đến xem náo nhiệt như vậy?
Chỉ qua một buổi tối, các thôn dân đều biết hôm nay Thập Nhất sẽ điều trị cho người đệ đệ què chân của Tống Quyên Hoa. Một đám tràn ngập tò mò, sáng sớm đã có người tới cửa, nói là muốn xem Thập Nhất trị chân cho người ta. Sau đó càng ngày càng nhiều người, một đám nhìn chằm chằm Thập Nhất hỏi đông hỏi tây, náo nhiệt như trong thôn có tuồng hát về biểu diễn.
Dương Thạch Phong thấy thế liền nhíu mày, tiến lên vừa dùng lời nói nhẹ nhàng vừa cường ngạnh đem người nhất nhất khuyên trở về. Cuối cùng còn chốt cửa lại, nhờ đó mới tránh được người toàn thôn không có việc gì làm đều kéo tới xem Thập Nhất chữa bệnh.
“Nhị thẩm, lần sau đừng kêu nhiều người tới như vậy. Người tới nhiều sẽ quấy rầy Thập Nhất xem bệnh.” Dương Thạch Phong nhàn nhạt nói với Tống Quyên Hoa.
Tống Quyên Hoa chột dạ nói: “Ta cũng không gọi bọn hắn đến. Chỉ cùng bọn họ nói chuyện đệ đệ ta tới trị chân. Nào biết mọi người đều nhàn đến không có chuyện gì nên tới nơi này xem. Đợi lát nữa ta sẽ nói bọn họ.” Kỳ thật miệng của bà không chịu ngồi yên, nhìn thấy ai cũng đều muốn buôn dưa lê việc này. Sau đó, trong cơn hăng say còn mời người ta đến xem. Nhưng cũng không ngờ sẽ có nhiều người đến như vậy, lần sau bà cũng không dám nữa.
“Đều câm miệng, lui qua một bên đi, không cần quấy rầy ta điều trị.” Thập Nhất cũng lười nghe Tống Quyên Hoa giải thích, trực tiếp cúi đầu xem chân cho Tống Bảo Trụ.
Tống Quyên Hoa ngượng ngùng, thối lui đến mặt sau không nói gì.
Người Tống gia cũng không ai dám nói tiếp nữa, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Thập Nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thập Nhất sờ một vòng lên chiếc chân què của Tống Bảo Trụ, khám xét kĩ lưỡng từng tấc, khi sờ đến một chỗ, tay nàng bỗng ngừng lại, tìm được nguyên nhân khiến người này bị què rồi.
Hóa ra là chỗ này xương cốt bị sai vị trí, do xương cốt bị vẹo, cho nên rất khó tiếp nối, đây cũng là nguyên do khiến người Tống gia dù đã khám qua rất nhiều đại phu cũng trị không hết.
Việc đầu tiên Thập Nhất cần phải làm là đem chỗ xương cốt này trở về đúng vị trí ban đầu. Nhưng việc này sẽ rất đau, Thập Nhất không muốn khi nàng đang bó xương thì bị người này giãy giụa đá đến làm sai lệch vị trí, như vậy nàng lại phải làm lại. Vì thế nàng vẫy tay gọi Dương Thạch Phong tới, “Ngươi giữ chân hắn cho ta, vô luận thế nào cũng đừng để hắn cử động.”
Dương Thạch Phong gật gật đầu, dựa theo Thập Nhất phân phó trên tay hạ sức lực đè lại chân của Tống Bảo Trụ, “Ngươi động thủ đi, ta nhất định không cho hắn động.”
Xem tư thế này, người Tống gia cũng hoảng sợ, Tống Bảo Trụ đứng mũi chịu sào trên trán đều đổ ra một đống mồ hôi, “Thập Nhất đại phu, có phải rất đau hay không?”
Tống phụ, Tống mẫu cũng tiến lên lo lắng nói: “Thập Nhất đại phu, ngươi xuống tay nhẹ một chút.”
Thập Nhất dùng nước ấm ở bên cạnh để rửa sạch tay, nói: “Sẽ rất đau, hay là đừng trị?”
Người Tống gia nghẹn nghẹn, ngượng ngùng không nói.
Thập Nhất phất phất tay bảo bọn họ dẹp sang bên cạnh đứng, sau đó không nói hai lời nắm chỗ xương cốt sai vị trí kia, thong thả mà di động tới.
Trong không gian tức khắc vang tiếng lợn bị chọc tiết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro