Chương 30 - Người Không Cùng Đường
Giúp Nàng Rửa C...
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2024-08-15 02:30:23
“Dương Thạch Phong, cứ để ta tự xử lý.”
Nàng không có thói quen để người khác rửa chân cho mình, vết thương nhỏ này nàng có thể tự mình xử lý.
Dương Thạch Phong vẫn giữ chặt như cũ, “Ngươi ngoan đi, chính ngươi tự xử lý sẽ không tiện, để ta xử lý giúp ngươi.”
Thập Nhất thấy biểu tình của hắn so với chính nàng còn đau hơn, nhíu nhíu mày, cuối cùng lại không tranh cãi nữa, tùy cho Dương Thạch Phong xử lý. Người này, nếu hôm nay nàng không cho hắn quản, phỏng chừng hắn có thể lải nhải không ngừng.
Nàng cũng không muốn vì việc nhỏ này mà phải nghe hắn dong dài, nếu hắn muốn xử lý, vậy thì cứ để hắn xử lý đi.
Thấy Thập Nhất thỏa hiệp, Dương Thạch Phong đem chân Thập Nhất bỏ vào nước ấm, để nước ấm giúp chân nàng xua tan đi mệt mỏi. Sau đó, hắn lại dùng tay xoa xoa bóp bóp chân cho nàng, thật sự rất thoải mái.
Chẳng qua......
Thập Nhất dùng ngón tay chọc chọc bả vai người này, “Ai, Dương Thạch Phong, ngươi không chê chân ta bẩn sao?”
Nàng đã đi bộ liên tục một ngày nên chân cũng không sạch sẽ, người này, sao lại không chê bẩn vậy?
Dương Thạch Phong nghe vậy, động tác rửa chân cho nàng liền dừng lại một chút, khuôn mặt đang cúi xuống lặng lẽ đỏ lên, chỉ cảm thấy đôi chân nhỏ mà hắn đang nắm trong tay thật nóng, nóng đến tràn cả vào trong lòng hắn.
“Không...... Không chê......” Thanh âm nhỏ đến độ sắp nghe không thấy.
Nhưng Thập Nhất vẫn nghe được, nhìn cái người đang ngồi xổm trước mặt mình lộ ra hai cái tai đỏ bừng, trong lòng nàng nghi hoặc. Không rõ vì cái gì mà người này phải đối xử với nàng tốt như vậy? Nếu hắn chỉ vì thấy nàng xinh đẹp mà thích, thì cũng sẽ không nguyện ý đi rửa chân cho nàng. Nhưng hắn đích thực là đối với nàng vô cùng tốt, hơn nữa còn không có đưa ra bất cứ yêu cầu gì. Không giống các nam nhân nàng đã gặp trong kiếp trước, dục vọng chiếm hữu đối với thân thể nàng biểu đạt vô cùng rõ ràng.
Thật sự sẽ có người thích ngươi bất kể hồi báo sao? Thập Nhất không tin, cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu vấn đề khiến người ta cảm thấy khó hiểu này.
Tình cảm đối với nàng mà nói là không cần thiết, nàng không muốn nói chuyện cảm tình. Bởi vì đây thực sự là chuyện vô cùng phiền toái. Kiếp trước nàng đã thấy quá nhiều người vì tình cảm mà chết đi sống lại. Nói thật, Thập Nhất thấy rất chướng mắt những người như vậy, nàng cảm thấy những người này quả thực là ăn no rồi rửng mỡ không có chuyện gì làm.
Theo quan điểm của Thập Nhất, nam nhân đều vô tình, tình cảm là thứ nhàm chán, thay vì tiêu tốn thời gian vào những thứ này không bằng đi làm những chuyện khác.
Thập Nhất thừa nhận, Dương Thạch Phong là một người tốt đến ngốc nghếc! Người như vậy chỉ thích hợp cưới một nữ nhân bình thường, lương thiện, mà không phải như nàng vậy, nàng không phải là một người tốt, không cùng đường với hắn.
Xem ra, nàng không nên ở đây quá lâu!
Trong lòng Thập Nhất âm thầm hạ quyết tâm, chờ đến khi nàng chữa khỏi chân cho gia gia của Dương Thạch Phong, cũng xem như đền đáp ân của hắn, sẽ lập tức rời khỏi nơi này. Đến lúc đó Dương Thạch Phong tự nhiên sẽ dần dần quên được nàng.
Dương Thạch Phong không biết những suy nghĩ ở trong lòng Thập Nhất, chỉ nghiêm túc giúp nàng rửa chân thật tốt. Sau đó, hắn lấy thuốc mỡ dùng để trị thương còn dư lại ở trong nhà ra, cẩn thận bôi lên vết thương ở chân nàng. Thuốc mỡ này là hắn mua ở Đồng Nhân Đường trên trấn, bởi vì hắn thường xuyên lên núi săn thú, cũng hay bị thương, cho nên liền đi mua sẵn loại thuốc mỡ này, nếu chẳng may bị thương thì sẽ bôi lên miệng vết thương, miệng vết thương sẽ lành lại nhanh chóng.
“Thập Nhất, mấy ngày tiếp theo ngươi cố gắng đừng có đi lại, như vậy miệng vết thương sẽ mau lành.”
Dương Thạch Phong không yên tâm mà dặn dò nàng.
Thập Nhất động động ngón chân, “Mấy ngày tiếp theo ta sẽ không đi ra ngoài, ta chuẩn bị ngày mai sẽ điều trị chân cho gia gia của ngươi.”
Dương Thạch Phong nghe vậy nói: “Vậy mấy ngày tới ta cũng sẽ không đi lên núi săn thú, ta ở nhà hỗ trợ cho ngươi. A đúng rồi, ta có thể giúp ngươi việc gì không?”
Thập Nhất thật đúng là cần có người hỗ trợ, nên nàng nói thẳng: “Ngày mai, trước khi ta thi châm, ngươi hãy đun nhiều nước nóng, dùng khăn lông thấm nước nóng để đắp chân cho gia gia của ngươi trước, làm như vậy hiệu quả trị liệu sẽ tốt hơn. Chờ ta châm cứu xong, ngươi hãy nghiền nát hai loại dược thảo kia, đắp ở trên đùi gia gia của ngươi, dùng băng gạc bọc lên là được.”
Dương Thạch Phong nghiêm túc lắng nghe, đem tất cả việc mình cần phải làm ghi nhớ ở trong lòng, sau đó hắn lại hỏi Thập Nhất một ít vấn đề cần chú ý.
Thập Nhất kiên nhẫn giải đáp cho hắn, chờ đến khi hai người nói xong, vết thương trên chân Thập Nhất cũng đã được xử lý tốt.
Lúc này, bóng tối đã bao phủ muôn nơi, Dương Thạch Phong đổ nước rửa chân đi, dặn dò Thập Nhất đừng cử động. Sau đó, hắn đi phòng bếp làm mì sợi. Ba người đơn giản ăn xong mì sợi liền rửa mặt lên giường ngủ.
Ngày hôm nay, Thập Nhất đã đi bộ liên tục mười giờ liền, dù tố chất thân thể của nàng có tốt thì cũng không chịu nổi, vừa nằm xuống giường đã chìm vào giấc ngủ. Nàng tự nhiên không biết Dương Thạch Phong sau khi nàng ngủ đã trộm đi tới, bôi thêm một lần thuốc mỡ nữa lên chân nàng.
Nàng không có thói quen để người khác rửa chân cho mình, vết thương nhỏ này nàng có thể tự mình xử lý.
Dương Thạch Phong vẫn giữ chặt như cũ, “Ngươi ngoan đi, chính ngươi tự xử lý sẽ không tiện, để ta xử lý giúp ngươi.”
Thập Nhất thấy biểu tình của hắn so với chính nàng còn đau hơn, nhíu nhíu mày, cuối cùng lại không tranh cãi nữa, tùy cho Dương Thạch Phong xử lý. Người này, nếu hôm nay nàng không cho hắn quản, phỏng chừng hắn có thể lải nhải không ngừng.
Nàng cũng không muốn vì việc nhỏ này mà phải nghe hắn dong dài, nếu hắn muốn xử lý, vậy thì cứ để hắn xử lý đi.
Thấy Thập Nhất thỏa hiệp, Dương Thạch Phong đem chân Thập Nhất bỏ vào nước ấm, để nước ấm giúp chân nàng xua tan đi mệt mỏi. Sau đó, hắn lại dùng tay xoa xoa bóp bóp chân cho nàng, thật sự rất thoải mái.
Chẳng qua......
Thập Nhất dùng ngón tay chọc chọc bả vai người này, “Ai, Dương Thạch Phong, ngươi không chê chân ta bẩn sao?”
Nàng đã đi bộ liên tục một ngày nên chân cũng không sạch sẽ, người này, sao lại không chê bẩn vậy?
Dương Thạch Phong nghe vậy, động tác rửa chân cho nàng liền dừng lại một chút, khuôn mặt đang cúi xuống lặng lẽ đỏ lên, chỉ cảm thấy đôi chân nhỏ mà hắn đang nắm trong tay thật nóng, nóng đến tràn cả vào trong lòng hắn.
“Không...... Không chê......” Thanh âm nhỏ đến độ sắp nghe không thấy.
Nhưng Thập Nhất vẫn nghe được, nhìn cái người đang ngồi xổm trước mặt mình lộ ra hai cái tai đỏ bừng, trong lòng nàng nghi hoặc. Không rõ vì cái gì mà người này phải đối xử với nàng tốt như vậy? Nếu hắn chỉ vì thấy nàng xinh đẹp mà thích, thì cũng sẽ không nguyện ý đi rửa chân cho nàng. Nhưng hắn đích thực là đối với nàng vô cùng tốt, hơn nữa còn không có đưa ra bất cứ yêu cầu gì. Không giống các nam nhân nàng đã gặp trong kiếp trước, dục vọng chiếm hữu đối với thân thể nàng biểu đạt vô cùng rõ ràng.
Thật sự sẽ có người thích ngươi bất kể hồi báo sao? Thập Nhất không tin, cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu vấn đề khiến người ta cảm thấy khó hiểu này.
Tình cảm đối với nàng mà nói là không cần thiết, nàng không muốn nói chuyện cảm tình. Bởi vì đây thực sự là chuyện vô cùng phiền toái. Kiếp trước nàng đã thấy quá nhiều người vì tình cảm mà chết đi sống lại. Nói thật, Thập Nhất thấy rất chướng mắt những người như vậy, nàng cảm thấy những người này quả thực là ăn no rồi rửng mỡ không có chuyện gì làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo quan điểm của Thập Nhất, nam nhân đều vô tình, tình cảm là thứ nhàm chán, thay vì tiêu tốn thời gian vào những thứ này không bằng đi làm những chuyện khác.
Thập Nhất thừa nhận, Dương Thạch Phong là một người tốt đến ngốc nghếc! Người như vậy chỉ thích hợp cưới một nữ nhân bình thường, lương thiện, mà không phải như nàng vậy, nàng không phải là một người tốt, không cùng đường với hắn.
Xem ra, nàng không nên ở đây quá lâu!
Trong lòng Thập Nhất âm thầm hạ quyết tâm, chờ đến khi nàng chữa khỏi chân cho gia gia của Dương Thạch Phong, cũng xem như đền đáp ân của hắn, sẽ lập tức rời khỏi nơi này. Đến lúc đó Dương Thạch Phong tự nhiên sẽ dần dần quên được nàng.
Dương Thạch Phong không biết những suy nghĩ ở trong lòng Thập Nhất, chỉ nghiêm túc giúp nàng rửa chân thật tốt. Sau đó, hắn lấy thuốc mỡ dùng để trị thương còn dư lại ở trong nhà ra, cẩn thận bôi lên vết thương ở chân nàng. Thuốc mỡ này là hắn mua ở Đồng Nhân Đường trên trấn, bởi vì hắn thường xuyên lên núi săn thú, cũng hay bị thương, cho nên liền đi mua sẵn loại thuốc mỡ này, nếu chẳng may bị thương thì sẽ bôi lên miệng vết thương, miệng vết thương sẽ lành lại nhanh chóng.
“Thập Nhất, mấy ngày tiếp theo ngươi cố gắng đừng có đi lại, như vậy miệng vết thương sẽ mau lành.”
Dương Thạch Phong không yên tâm mà dặn dò nàng.
Thập Nhất động động ngón chân, “Mấy ngày tiếp theo ta sẽ không đi ra ngoài, ta chuẩn bị ngày mai sẽ điều trị chân cho gia gia của ngươi.”
Dương Thạch Phong nghe vậy nói: “Vậy mấy ngày tới ta cũng sẽ không đi lên núi săn thú, ta ở nhà hỗ trợ cho ngươi. A đúng rồi, ta có thể giúp ngươi việc gì không?”
Thập Nhất thật đúng là cần có người hỗ trợ, nên nàng nói thẳng: “Ngày mai, trước khi ta thi châm, ngươi hãy đun nhiều nước nóng, dùng khăn lông thấm nước nóng để đắp chân cho gia gia của ngươi trước, làm như vậy hiệu quả trị liệu sẽ tốt hơn. Chờ ta châm cứu xong, ngươi hãy nghiền nát hai loại dược thảo kia, đắp ở trên đùi gia gia của ngươi, dùng băng gạc bọc lên là được.”
Dương Thạch Phong nghiêm túc lắng nghe, đem tất cả việc mình cần phải làm ghi nhớ ở trong lòng, sau đó hắn lại hỏi Thập Nhất một ít vấn đề cần chú ý.
Thập Nhất kiên nhẫn giải đáp cho hắn, chờ đến khi hai người nói xong, vết thương trên chân Thập Nhất cũng đã được xử lý tốt.
Lúc này, bóng tối đã bao phủ muôn nơi, Dương Thạch Phong đổ nước rửa chân đi, dặn dò Thập Nhất đừng cử động. Sau đó, hắn đi phòng bếp làm mì sợi. Ba người đơn giản ăn xong mì sợi liền rửa mặt lên giường ngủ.
Ngày hôm nay, Thập Nhất đã đi bộ liên tục mười giờ liền, dù tố chất thân thể của nàng có tốt thì cũng không chịu nổi, vừa nằm xuống giường đã chìm vào giấc ngủ. Nàng tự nhiên không biết Dương Thạch Phong sau khi nàng ngủ đã trộm đi tới, bôi thêm một lần thuốc mỡ nữa lên chân nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro