Chương 30 - Người Không Cùng Đường

Hắn Không Yêu C...

Nguyệt Bán Yếu Phân Gia

2024-08-15 02:30:23

Thập Nhất nhíu mày, nhìn hắn tìm hiểu, phát hiện hắn đang nói thật, hắn thật sự không muốn yêu cầu gì ở nàng.

Tại sao? Thập Nhất thực không rõ, cuối cùng cũng từ bỏ đi tìm hiểu vấn đề này. Mặc kệ hắn có mục đích gì hay không, đều sẽ không đạt được trên người nàng. Dù sao qua một khoảng thời gian nữa, nàng sẽ rời đi. Hiện tại, nàng chỉ muốn sớm nắm bắt được cách sinh tồn ở thế giới này, hiểu hơn về nó.

Thập Nhất quyết định ra ngoài đi dạo.

Dương Thạch Phong không yên tâm để Thập Nhất một mình đi ra ngoài. Nếu lại gặp phải tên du thủ du thực nào ngăn nàng lại thì sao? Tuy rằng nàng sức lực lớn, nhưng cũng khó tránh khỏi mọi chuyện.

“Ta đi cùng ngươi, còn có thể giới thiệu cho ngươi, có gì không hiểu ngươi đều có thể hỏi ta.”

Thập Nhất cũng suy ngẫm, nàng đúng là có nhiều điều không hiểu, hắn đi theo cũng tốt.

Hai người cùng nhau ra cửa, Dương Thạch Phong hỏi Thập Nhất muốn đi đến nơi nào, Thập Nhất phóng tầm mắt nhìn thấy ở nơi xa có một mảnh ánh vàng rực rỡ, không biết đó là đồ vật gì, nó đã hấp dẫn sự chú ý của nàng, liền chỉ vào hỏi: “Đó là cái gì?”

“Đó là lúa chín, có thể thu hoạch được rồi.”

“Lúa?” Thập Nhất hứng thú, liền muốn đi qua xem.

Dương Thạch Phong mang theo Thập Nhất tới ruộng lúa nhà mình, từng bông lúa lẳng lặng đứng ở ngoài ruộng.

Thập Nhất tiếng sát đến, cẩn thận nhìn, hiếu kỳ nói: “Cây này có thể mọc ra hạt gạo sao? Chính là gạo chúng ta ăn bữa trưa nay đúng không?” Nàng đã từng thấy trong sách, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy gạo ngoài đời thật.

Dương Thạch Phong cười gật đầu: “Đúng vậy, cơm chúng ta ăn buổi trưa đều là gạo được thu hoạch từ cây lúa.” Nói xong, hắn khom lưng nâng lên một bông lúa,chỉ vào những hạt được bọc trong trấu, cẩn thận giải thích cho Thập Nhất:“ Hạt ngũ cốc được bao bọc trong vỏ này chính là hạt gạo mà ngươi nhìn thấy, chờ đến khi lúa chín, liền có thể thu hoạch, sau đó đem lúa đi đập để lấy hạt thóc, hạt thóc thu được sẽ đem đi giã để bong lớp vỏ trấu bên ngoài ra, phần ngũ cốc dư lại cuối cùng chính là hạt gạo.”

Hóa ra gạo được làm ra như vậy, Thập Nhất gật đầu, cảm thấy cổ đại cũng thật tốt, có gạo ăn ngon như vậy.

Thấy Thập Nhất cảm thấy hứng thú như vậy, Dương Thạch Phong nói: “Thôn chúng ta sắp thu hoạch lúa, đến lúc đó ngươi nếu có hứng thú, có thể lại đây nhìn xem mọi người thu hoạch ra sao, sau đó còn có thể xem gạo được làm ra như thế nào.”

Dương Thạch Phong cũng không thể biết tại sao, luôn muốn cho Thập Nhất thấy những gì nàng ấy quan tâm, để thu hút sự thú ý của Thập Nhất, như thể nàng sẽ cảm thấy ở đây tốt bao nhiêu, sau đó, thích nơi này, rồi quyết định ở lại đây.

Dương Thạch Phong nhấp nhấp môi, giấu đi dị sắc trong mắt mình.

Thập Nhất cũng không chú ý sắc mặt của Dương Thạch Phong, chỉ chuyên tâm nghiên cứu lúa một hồi lâu, sau đó mới bảo Dương Thạch Phong đưa nàng đi nơi khác.

Dương Thạch Phong lại đưa Thập Nhất đến con sông lớn trong thôn, bên trong sông đang có không ít tiểu hài tử bơi lội và bắt cá, Thập Nhất tinh mắt, lập tức liền thấy có con cá trong sông chợt lóe qua.

Ở Mạt thế nước sông đều không thể uống, nên cũng không thể nuôi sống được sinh vật dưới nước. Mấy loại cá tôm bình thường đều đã tuyệt chủng từ những năm đầu của mạt thế, dư lại đều chỉ là mấy giống loài biến dị, lực công kích kinh người, căn bản không thể ăn, vẻ ngoài cũng không giống các loại cá tôm thông thường, cho nên Thập Nhất đúng là chưa từng gặp qua cá thật.

Thập Nhất tò mò chỉ vào con cá vừa mới bơi qua trong sông, hỏi: “Con vừa bơi qua đó là cá sao?”

Dương Thạch Phong gật đầu, “Đúng vậy, lúc này trong sông cá tương đối nhiều, nhiều hài tử lúc rảnh rỗi đều sẽ đi xuống bắt cá, nếu vận khí tốt, thì có thể cho nhà ăn một bữa thịt.” Dù sao phần lớn hài tử đều không bắt được gì, dù có bắt được, cá nấu ra cũng sẽ rất tanh, căn bản không thể ăn. Nhưng thật ra hắn có biện pháp nấu cá ăn rất ngon, chẳng qua ngày thường hắn bận quá, đều không có thời gian xuống sông bắt cá.

Thập Nhất nghe thấy hai chữ ăn thịt, mắt sáng rực lên, nàng có biết đến thịt, nghe nói ăn rất ngon, thịt cá hẳn là cũng ăn rất ngon đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thập Nhất liếm liếm môi, cũng muốn đi xuống bắt một con, nếm thử xem mùi vị thịt cá như thế nào.

Thập Nhất xắn tay áo lên định xuống nước, bị Dương Thạch Phong tay mắt lanh lẹ giữ lại. Hắn hiện tại hơi phát hiện, tiểu tiên nữ giống như có thứ rất yêu thích, đó chính là ăn, chỉ cần có ăn ngon, không chỉ đôi mắt sáng lên, còn rất tích cực mà đi tìm kiếm.

Dương Thạch Phong biết có một từ rất chuẩn xác để hình dung người như Thập Nhất, đó chính là tham ăn.

“Ngươi đừng nhúc nhích, ta đi xuống bắt cho ngươi, chỉ một lúc thôi, được không?” Mấy việc như bắt cá thì cứ để hắn tới là được.

Thập Nhất chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở trên bờ, bắt cá hay không bắt cá không quan trọng, chỉ cần cuối cùng có ăn là được.

Dương Thạch Phong nhanh chóng xuống nước, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt nước, một lát sau, một con cá đột nhiên từ bên người hắn bơi qua, Dương Thạch Phong lưu loát vươn người, đôi tay hợp lại, hướng về phía cá đang bơi vớt lên, giây tiếp theo, trên tay hắn chính là một con cá lớn.

“Thập Nhất, nhìn xem, ta bắt được con cá rất béo này.” Dương Thạch Phong giơ cá cho Thập Nhất xem.

Con cá này quả thực không hề nhỏ, nó vẫn còn sống và giãy đành đạch trong tay Dương Thạch Phong, tưởng tượng đã có thịt để ăn, Thập Nhất cũng đi theo nở nụ cười.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, lúc này tim của Dương Thạch Phong đập bang bang, rốt cuộc không dời nổi mắt đi.

Bắt được cá, Thập Nhất cũng không đi dạo nữa mà đi theo Dương Thạch Phong trở về. Đi được nửa đường thì gặp một phụ nhân trung niên.

“Thạch phong, mới bắt được cá à?” Phụ nhân trung niên miệng cùng Dương Thạch Phong nói chuyện, nhưng đôi mắt lại tò mò mà nhìn chằm chằm Thập Nhất.

“Đúng vậy Vương thẩm, vừa rồi may mắn, cháu bắt được một con cá, có thể nấu cơm tối.” Dương Thạch Phong trả lời, lại không có thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Vương thẩm mà giới thiệu Thập Nhất.

Vì không muốn để Vương thẩm có cơ hội hỏi việc của Thập Nhất, hắn chủ động hàn huyên: “Vương thẩm, sao thẩm cắt nhiều rau hẹ như vậy?”

Vương thẩm nhìn rau hẹ trên tay, cười nói: “Ừ, còn không phải do tiểu tử nhà ta náo loạn đòi ăn sủi cảo sao, ta bị hắn cuốn lấy không chịu nổi, chỉ có thể đi cắt nhiều rau hẹ một chút để làm sủi cảo cho hắn, đứa nhỏ này, một bữa sủi cảo cần phải phí không ít bột đâu.”

Dương Thạch Phong cười gật đầu, “Tiểu hài tử luôn tham ăn, nhà ngài điều kiện tốt, ngẫu nhiên ăn một bữa sủi cảo cũng không vấn đề gì.”

Vương thẩm nghe lời nói của Dương Thạch Phong liền thấy thoải mái trong lòng. Nhà bà có bốn đứa con trai, đều đang độ tuổi trai tráng, điều kiện thực sự là hạng nhất trong thôn, ăn một bữa sủi cảo cũng không có vấn đề gì.

Dương Thạch Phong biết rõ lòng hiếu kỳ của Vương thẩm, vì không muốn Thập Nhất bị truy vấn đủ loại, thừa dịp Vương thẩm đang cao hứng, liền nói: “Thẩm, ông nội của cháu vẫn còn đang ở nhà, cháu ra ngoài đã lâu, phải nhanh trở về, không cùng thẩm nói chuyện được.”

Nói xong, Dương Thạch Phong kéo Thập Nhất chạy như bay đi mất, làm Vương thẩm phía sau không kịp phản ứng.

Thập Nhất nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, “Ngươi đi nhanh như vậy làm gì?”

Dương Thạch Phong ngượng ngùng cười cười, giải thích: “Các thím trong thôn tính tình không xấu, nhưng tính cách lại tương đối tò mò, nhà ai phát sinh một chút sự tình gì đều muốn biết, dò hỏi tới cùng, nếu không chạy nhanh đi, bà khẳng định sẽ đuổi theo ngươi hỏi đông hỏi tây.”

Trách không được hắn mang theo mình chạy nhanh như vậy. Thập Nhất cũng không muốn bị người đuổi theo hỏi chuyện, nơi này lại không thể vừa không thích liền động thủ, đến lúc đó người đau đầu vẫn là chính mình, cho nên, tẩu vi thượng sách.

Về tới nhà, Dương Thạch Phong lập tức đem cá thả vào trong chậu, đem chậu đến bên giếng nước trong sân chuẩn bị thu thập, đối Thập Nhất nói: “Hôm nay buổi tối ta kho cá cho ngươi ăn, lại chưng trứng gà, thái một quả dưa chuột, được không?”

Thập Nhất đã biết được thủ nghệ cao cường của Dương Thạch Phong, vô luận hắn làm cái gì đều được, khẳng định đều ăn ngon, dứt khoát gật đầu nói, “Được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dương Thạch Phong cười cười, cầm kéo chuẩn bị mổ bong bóng cá, liền thấy nhị thúc nhà mình từ ngoài cửa lớn bước vào, đi theo sau là nhị thẩm vẻ mặt bất thiện.

Dương Thạch Phong dừng động tác một chút, trong lòng đã hiểu nhị thúc vì sao mà đến, yên lặng buông kéo trên tay xuống.

“Nhị thúc, ngài tới?” Dương Thạch Phong đứng lên chào hỏi, nhưng không gọi Tống Quyên hoa.

Nhị thúc đối cháu trai mình cười cười, gật gật đầu, “Ta vừa mới từ trên trấn trở về.”

Khi không có việc ngoài đồng, Dương nhị thúc sẽ đi trên trấn khiêng bao, một ngày có thể kiếm được hai mươi văn tiền. Làm việc cực nhọc, nhị thúc còn chưa đến 40 tuổi, thoạt nhìn lại già nua như đã 50 tuổi.

Dương Thạch Phong đón nhị thúc vào nhà chính, dọn ghế cho hắn cùng Tống Quyên hoa ngồi xuống.

“Thạch phong, ông nội hai ngày này thế nào?” Dương nhị thúc dẫn đầu mở miệng hỏi.

Dương Thạch Phong gật đầu, “Cũng không tệ lắm, hôm nay giữa trưa còn ăn được một chén cơm.”

“Thật ư? Thật không tồi, để ta đi thăm.” Dương nhị thúc nghe nói cha mình ăn uống không tồi, rất là cao hứng, liền muốn đi trong phòng nhìn xem.

“Khụ khụ!” Tống Quyên hoa dùng sức mà khụ hai tiếng, nhanh chóng véo một cái lên cánh tay Dương nhị thúc.

Dương nhị thúc động tác đứng dậy cứng đờ, quay đầu nhìn tức phụ nhà mình, hiểu ý tứ trong mắt bà, sắc mặt mất tự nhiên lên.

Khi hắn vừa về tới nhà, mẹ của đám hài tử của hắn đã khóc lóc kể lể một hồi, nói là cháu trai mang theo người ngoài ức hiếp nàng cùng hài tử, đem bọn họ ném ra ngoài, hai đứa nhỏ đều bị dọa khóc, một hai muốn hắn tới đòi công đạo, hắn không muốn tới thì vừa đánh vừa mắng, hắn không có biện pháp, đành phải mang bà tới.

Nhưng hắn không tin chất nhi nhà mình sẽ ức hiếp mẹ của hài tử, muốn nói ức hiếp cũng là mẹ của hài tử của hắn ức hiếp chất nhi. Về phần vết thương trên người bà, cũng không rõ như thế nào tới, chẳng lẽ là cùng người khác đánh nhau?

“Khụ —— thạch phong” Dương nhị thúc khụ khụ, ánh mắt nhìn Thập Nhất đang ngồi ăn cà chua do Dương Thạch Phong nấu, hỏi: “Vị cô nương này là?”

Dương Thạch Phong nhìn Thập Nhất, lộ ra tươi cười, “Nhị thúc, đây là cô nương hôm nay ở trên núi cháu trong lúc vô ý cứu được. Nàng tên là Thập Nhất, hiện tại không có nhà để về, liền tạm thời ở tại nhà cháu.” Dương Thạch Phong dựa theo cách nói của Thập Nhất giải thích cho nhị thúc.

Dương nhị thúc không nghi ngờ gì cả, “Nga” một tiếng, đang muốn hỏi cụ thể, lại bị Tống Quyên hoa chọc.

Tống Quyên hoa tức giận mắng Dương nhị thúc, “Ngươi hỏi cái gì mà hỏi! Ta chính là bị nữ nhân này ức hiếp! Ngươi nếu là nam nhân thì hãy đi đòi công đạo cho ta!”

Dương nhị thúc bị mắng đã thành thói quen, nghe vậy không tức giận chút nào, chỉ kinh ngạc nhìn Thập Nhất, một chút đều không tin cô nương liễu yếu đào tơ như vậy có thể ức hiếp được người cao to như bà, “Này...... Đây là hiểu lầm đúng không?”

Tống Quyên hoa đều mau tức chết rồi, lại nhéo tay Dương nhị thúc, “Hiểu lầm cái gì, ngươi cái đồ rùa rụt cổ, chính nàng ta đã ném ta và hài tử văng ra ngoài, cháu trai ngươi cũng trơ mắt đứng nhìn chúng ta bị ức hiếp mà không lên tiếng. Ngươi không ở nhà, cô nhi quả phụ chúng ta liền bị ức hiếp như vậy.”

“Này...... Thạch phong, lời Nhị thẩm cháu nói là thật sao?” Dương nhị thúc nhìn về phía Dương Thạch Phong dò hỏi, muốn biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Dương Thạch Phong nhấp nhấp môi, thành thật nói: “Nhị thúc, là nhị thẩm muốn cho hai đứa nhỏ ăn cơm của cháu, Thập Nhất không cho, sau đó liền phát sinh xung đột.”

Dương nhị thúc nghe vậy, biểu tình ngượng ngùng, thập phần ngượng ngùng, phu thê nhiều năm như vậy, bà nương nhà mình là người như thế nào hắn rất rõ ràng, việc này bà nương hắn tuyệt đối làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Người Không Cùng Đường

Số ký tự: 0