Chương 30 - Người Không Cùng Đường
Tìm Được Thảo D...
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2024-08-15 02:30:23
Tống Đại Vĩ là nhi tử nhà trưởng thôn, gia cảnh rất tốt, hơn nữa gia đình thôn trưởng ba đời đều đơn truyền, đến thế hệ Tống Đại Vĩ này, nương của hắn sinh liên tục năm nữ nhi mới sinh hạ được một nhi tử là Tống Đại Vĩ, có thể thấy nhân gia này có bao nhiêu yêu chiều Tống Đại Vĩ. Cũng do đó mà Tống Đại Vĩ từ nhỏ đến lớn đều chưa từng phải trải qua một ngày khổ cực. Cả nhà đều chiều hắn, ngay cả ngày mùa cũng không để hắn phải đụng đến dù chỉ một ngón tay. Cho nên, người này có thể nói là vai không thể gánh, tay không thể đề, hơn nữa còn rất thích đi hoa lâu uống rượu chơi gái. Tuổi còn trẻ mà đã bị đào rỗng đi nửa cơ thể, cả người như cái xác không.
Thập Nhất từ ánh mắt đầu tiên đã biết tình trạng thân thể của người này, căn bản liền biết hắn không có khả năng bắt được cá, nếu may mắn thì chạm tay được nửa con. Thế nhưng không ngờ rằng, người này đến cả vận khí đều không có, nửa ngày trời đến cái bóng dáng con cá cũng chưa bắt được, khiến Thập Nhất ở một bên xem đến nhàm chán, ngủ gà ngủ gật, bụng cũng ục ục kêu lên. Mãi sau, nàng mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm trưa, vẫn luôn đợi bên bờ sông cho đến hiện tại.
Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn mặt trời, phát hiện mặt trời đã ngả về phía tây, bắt đầu xuống núi.
Thập Nhất hoảng sợ, hóa ra nàng đã ngây người lâu như vậy sao? Lại thấy Tống Đại Vĩ trong nước, toàn thân đều ướt đẫm, trên tóc còn dính một ít cây thủy sinh, cả người đứng ủ rũ cụp đuôi, héo như ba năm liền chưa ăn cơm, vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Thập Nhất lúc này cũng không có tâm tình ở lại chỗ này, đứng lên vỗ vỗ quần áo của mình, cầm lấy con cá do mình bắt được tính toán trở về.
“Ai, tiểu nương tử ngươi đừng đi ——” Tống Đại Vĩ ở trong nước vội vàng kêu lên.
Thập Nhất trên bờ nhướng mày, “mặt trời cũng mau xuống núi rồi, ngươi một con cá cũng chưa bắt được.”
Sắc mặt Tống Đại Vĩ lúc xanh lúc trắng, cảm giác mặt mũi đều mất hết, hắn không nghĩ tới suốt nửa ngày, hắn thật sự một con cũng chưa bắt được, rõ ràng tiểu nương tử chỉ cần chọc một cái đã bắt được cá. Hắn thế nhưng còn không bằng một tiểu cô nương.
Tống Đại Vĩ thực không muốn mất mặt trước mặt Thập Nhất, miễn cưỡng lấy cớ, “ta...... ta hôm nay thân thể không được thoải mái, cho nên không có sức lực, ngươi chờ ta trở về nghỉ ngơi một chút ta sẽ có sức lực, nhất định có thể bắt được.”
Thập Nhất nhún nhún vai, “Nhưng ta chỉ muốn bắt được cá vào hôm nay thôi, ngày mai ta lại không thích.” Nói xong, xoay người đi luôn.
Tống Đại Vĩ sắc mặt càng khó nhìn, xem Thập Nhất thật sự rời đi, hắn vội vàng đi lên bờ, đáng tiếc quần áo trên người hắn đều là nước, lại không sức lực, rất lâu mới bò được lên bờ. Đến khi lên tới nơi, bóng dáng Thập Nhất đã không còn nữa.
Phía này, Thập Nhất xách theo con cá lớn do chính mình bắt được, vui sướng đi trở về, lại ở giữa đường thấy Dương Thạch Phong đang vội vàng chạy tới chỗ nàng.
“Thập Nhất!”
Dương Thạch Phong vừa gấp lại vừa sợ, trong một khắc nhìn thấy Thập Nhất liền nhẹ nhàng thở ra, nắm lấy tay áo Thập Nhất, “Thập Nhất, ngươi chạy đi đâu vậy?”
“Ngươi đi săn thú đã về rồi sao?” Thập Nhất hỏi.
Dương Thạch Phong nhấp nhấp môi, “Ừ, ta đã trở về một lúc rồi. Ta về đến nhà không thấy ngươi, màn thầu trong nồi ngươi cũng không ăn, liền đi tìm ngươi khắp nơi mà không thấy, ta lo lắng muốn chết.”
Dương Thạch Phong trên trán tràn đầy mồ hôi, quần áo cũng hơn phân nửa ướt đẫm mồ hôi. Khi hắn trở về phát hiện Thập Nhất biến mất, hơn nữa màn thầu trong nồi vẫn còn thừa, nhìn là biết nàng giữa trưa không có ăn qua, hắn lập tức liền nóng nảy, không biết Thập Nhất đã đi đâu, không kịp uống miếng nước đã vội vàng chạy ra cửa tìm người, tìm hết nửa canh giờ cũng chưa có tìm được.
Trong lòng hắn lập tức liền luống cuống, không nhịn được nghĩ Thập Nhất có phải hay không đã im lặng rời đi. Sau đó, hắn liền bắt đầu hối hận, nếu hắn đáp ứng Thập Nhất mang nàng cùng đi thì tốt rồi, như vậy nàng sẽ không rời đi.
Trong lòng Dương Thạch Phong đã sớm loạn đến không ra hình dáng, đúng lúc này, thân ảnh Thập Nhất xuất hiện ở trước mặt hắn. Một khắc kia, hắn kích động nói không nên lời, giống như tuyệt vọng qua đi lại nghênh đón hy vọng.
Thập Nhất không nghĩ tới chính mình nhất thời quên thời gian làm hắn sốt ruột, trước kia nàng đều luôn độc lai độc vãng, không có bất luận vướng bận gì, muốn đi thì đi, vô cùng tùy ý, nhất thời cũng đã quên mất trở về. Do đó mới khiến hắn lo lắng như vậy.
“Xin lỗi, ta đi bắt cá, sau lại quên mất thời gian.” Thập Nhất giơ cá trong tay lên cho Dương Thạch Phong xem.
Dương Thạch Phong duỗi tay tiếp nhận con cá trong tay Thập Nhất, cũng không đành lòng nói nàng, chỉ cần nàng vẫn ở đây là tốt. Hắn dẫn nàng trở về “Lần sau đừng như vậy, chúng ta trở về đi, ngươi giữa trưa cũng không ăn gì cả, có đói bụng không?”
Thập Nhất ôm bụng thành thật gật đầu, nàng hiện tại đúng là rất đói bụng.
Dương Thạch Phong nhanh chóng đưa nàng về nhà, đem màn thầu trong nồi hâm nóng, “Tới đây, ăn tạm cái màn thầu lót dạ đã, ta hiện tại sẽ đi nấu cơm chiều, ngươi muốn ăn gì?”
Thập Nhất một tay cầm màn thầu gặm một tay chỉ vào cá, “Ăn cá, để đến mai sẽ bị hỏng.”
Dương Thạch Phong vô điều kiện gật đầu, “Được, tối nay ăn cá, ngày hôm qua chúng ta ăn cá kho, hôm nay ta sẽ làm cá chua ngọt nhé.”
Thập Nhất không biết cá chua ngọt là gì, nhưng nàng biết nhất định ăn rất ngon, cho nên không chút do dự liền gật đầu.
Lúc này, Dương Thạch Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, chạy đến bên bàn ở phòng chính, đem vài loại dược thảo hắn hái được ở trên núi đưa cho Thập Nhất xem, “Thập Nhất, đây là thảo dược ta căn cứ miêu tả của ngươi tìm được trên núi, các loại giống như vậy ta đều hái về, ngươi nhìn xem có phải hai loại mà ngươi cần không.”
Thập Nhất tìm trong đống thảo dược, phát hiện bên trong có hai loại mà nàng muốn, vội vàng lựa ra, “Chính là hai loại này.”
Dương Thạch Phong thấy mình đã tìm đúng loại, trong lòng vô cùng cao hứng, vội hỏi: “Thập Nhất, hai loại này có thể điều trị chân cho gia gia ta đúng không?”
Thập Nhất gật đầu, “Đương nhiên, ta sẽ đem hai loại dược thảo này xử lý một chút, sau đó có thể bắt đầu trị liệu luôn.”
“Thập Nhất, thật sự cảm ơn ngươi!”
Thập Nhất từ ánh mắt đầu tiên đã biết tình trạng thân thể của người này, căn bản liền biết hắn không có khả năng bắt được cá, nếu may mắn thì chạm tay được nửa con. Thế nhưng không ngờ rằng, người này đến cả vận khí đều không có, nửa ngày trời đến cái bóng dáng con cá cũng chưa bắt được, khiến Thập Nhất ở một bên xem đến nhàm chán, ngủ gà ngủ gật, bụng cũng ục ục kêu lên. Mãi sau, nàng mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm trưa, vẫn luôn đợi bên bờ sông cho đến hiện tại.
Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn mặt trời, phát hiện mặt trời đã ngả về phía tây, bắt đầu xuống núi.
Thập Nhất hoảng sợ, hóa ra nàng đã ngây người lâu như vậy sao? Lại thấy Tống Đại Vĩ trong nước, toàn thân đều ướt đẫm, trên tóc còn dính một ít cây thủy sinh, cả người đứng ủ rũ cụp đuôi, héo như ba năm liền chưa ăn cơm, vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Thập Nhất lúc này cũng không có tâm tình ở lại chỗ này, đứng lên vỗ vỗ quần áo của mình, cầm lấy con cá do mình bắt được tính toán trở về.
“Ai, tiểu nương tử ngươi đừng đi ——” Tống Đại Vĩ ở trong nước vội vàng kêu lên.
Thập Nhất trên bờ nhướng mày, “mặt trời cũng mau xuống núi rồi, ngươi một con cá cũng chưa bắt được.”
Sắc mặt Tống Đại Vĩ lúc xanh lúc trắng, cảm giác mặt mũi đều mất hết, hắn không nghĩ tới suốt nửa ngày, hắn thật sự một con cũng chưa bắt được, rõ ràng tiểu nương tử chỉ cần chọc một cái đã bắt được cá. Hắn thế nhưng còn không bằng một tiểu cô nương.
Tống Đại Vĩ thực không muốn mất mặt trước mặt Thập Nhất, miễn cưỡng lấy cớ, “ta...... ta hôm nay thân thể không được thoải mái, cho nên không có sức lực, ngươi chờ ta trở về nghỉ ngơi một chút ta sẽ có sức lực, nhất định có thể bắt được.”
Thập Nhất nhún nhún vai, “Nhưng ta chỉ muốn bắt được cá vào hôm nay thôi, ngày mai ta lại không thích.” Nói xong, xoay người đi luôn.
Tống Đại Vĩ sắc mặt càng khó nhìn, xem Thập Nhất thật sự rời đi, hắn vội vàng đi lên bờ, đáng tiếc quần áo trên người hắn đều là nước, lại không sức lực, rất lâu mới bò được lên bờ. Đến khi lên tới nơi, bóng dáng Thập Nhất đã không còn nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía này, Thập Nhất xách theo con cá lớn do chính mình bắt được, vui sướng đi trở về, lại ở giữa đường thấy Dương Thạch Phong đang vội vàng chạy tới chỗ nàng.
“Thập Nhất!”
Dương Thạch Phong vừa gấp lại vừa sợ, trong một khắc nhìn thấy Thập Nhất liền nhẹ nhàng thở ra, nắm lấy tay áo Thập Nhất, “Thập Nhất, ngươi chạy đi đâu vậy?”
“Ngươi đi săn thú đã về rồi sao?” Thập Nhất hỏi.
Dương Thạch Phong nhấp nhấp môi, “Ừ, ta đã trở về một lúc rồi. Ta về đến nhà không thấy ngươi, màn thầu trong nồi ngươi cũng không ăn, liền đi tìm ngươi khắp nơi mà không thấy, ta lo lắng muốn chết.”
Dương Thạch Phong trên trán tràn đầy mồ hôi, quần áo cũng hơn phân nửa ướt đẫm mồ hôi. Khi hắn trở về phát hiện Thập Nhất biến mất, hơn nữa màn thầu trong nồi vẫn còn thừa, nhìn là biết nàng giữa trưa không có ăn qua, hắn lập tức liền nóng nảy, không biết Thập Nhất đã đi đâu, không kịp uống miếng nước đã vội vàng chạy ra cửa tìm người, tìm hết nửa canh giờ cũng chưa có tìm được.
Trong lòng hắn lập tức liền luống cuống, không nhịn được nghĩ Thập Nhất có phải hay không đã im lặng rời đi. Sau đó, hắn liền bắt đầu hối hận, nếu hắn đáp ứng Thập Nhất mang nàng cùng đi thì tốt rồi, như vậy nàng sẽ không rời đi.
Trong lòng Dương Thạch Phong đã sớm loạn đến không ra hình dáng, đúng lúc này, thân ảnh Thập Nhất xuất hiện ở trước mặt hắn. Một khắc kia, hắn kích động nói không nên lời, giống như tuyệt vọng qua đi lại nghênh đón hy vọng.
Thập Nhất không nghĩ tới chính mình nhất thời quên thời gian làm hắn sốt ruột, trước kia nàng đều luôn độc lai độc vãng, không có bất luận vướng bận gì, muốn đi thì đi, vô cùng tùy ý, nhất thời cũng đã quên mất trở về. Do đó mới khiến hắn lo lắng như vậy.
“Xin lỗi, ta đi bắt cá, sau lại quên mất thời gian.” Thập Nhất giơ cá trong tay lên cho Dương Thạch Phong xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Thạch Phong duỗi tay tiếp nhận con cá trong tay Thập Nhất, cũng không đành lòng nói nàng, chỉ cần nàng vẫn ở đây là tốt. Hắn dẫn nàng trở về “Lần sau đừng như vậy, chúng ta trở về đi, ngươi giữa trưa cũng không ăn gì cả, có đói bụng không?”
Thập Nhất ôm bụng thành thật gật đầu, nàng hiện tại đúng là rất đói bụng.
Dương Thạch Phong nhanh chóng đưa nàng về nhà, đem màn thầu trong nồi hâm nóng, “Tới đây, ăn tạm cái màn thầu lót dạ đã, ta hiện tại sẽ đi nấu cơm chiều, ngươi muốn ăn gì?”
Thập Nhất một tay cầm màn thầu gặm một tay chỉ vào cá, “Ăn cá, để đến mai sẽ bị hỏng.”
Dương Thạch Phong vô điều kiện gật đầu, “Được, tối nay ăn cá, ngày hôm qua chúng ta ăn cá kho, hôm nay ta sẽ làm cá chua ngọt nhé.”
Thập Nhất không biết cá chua ngọt là gì, nhưng nàng biết nhất định ăn rất ngon, cho nên không chút do dự liền gật đầu.
Lúc này, Dương Thạch Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, chạy đến bên bàn ở phòng chính, đem vài loại dược thảo hắn hái được ở trên núi đưa cho Thập Nhất xem, “Thập Nhất, đây là thảo dược ta căn cứ miêu tả của ngươi tìm được trên núi, các loại giống như vậy ta đều hái về, ngươi nhìn xem có phải hai loại mà ngươi cần không.”
Thập Nhất tìm trong đống thảo dược, phát hiện bên trong có hai loại mà nàng muốn, vội vàng lựa ra, “Chính là hai loại này.”
Dương Thạch Phong thấy mình đã tìm đúng loại, trong lòng vô cùng cao hứng, vội hỏi: “Thập Nhất, hai loại này có thể điều trị chân cho gia gia ta đúng không?”
Thập Nhất gật đầu, “Đương nhiên, ta sẽ đem hai loại dược thảo này xử lý một chút, sau đó có thể bắt đầu trị liệu luôn.”
“Thập Nhất, thật sự cảm ơn ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro