Chương 30 - Người Không Cùng Đường
Tìm Thấy Thảo D...
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2024-08-15 02:30:23
Sau khi hai người ăn xong cơm chiều, Dương Thạch Phong lấy bụi gai từ bên trong chắn lại cửa sơn động, bỏ thêm củi vào đống lửa, sau đó đem cỏ khô trong một góc trải lên trên mặt đất, trải thảm lên trên, cho Thập Nhất nằm ngủ.
Thập Nhất nhìn thấy chỉ có một chiếc thảm trải lên giường cỏ, liền hỏi Dương Thạch Phong, “Vậy còn ngươi?”
Dương Thạch Phong ngồi dựa ở vách đá không xa, “Ta dựa vào đây ngủ là được, ngươi mau ngủ đi.”
Thập Nhất trước kia cũng thường xuyên dựa vào tường ngủ gật, nàng biết ngủ như vậy căn bản không sâu, tỉnh lại cũng sẽ mệt. Chất lượng giấc ngủ kém xe so với nằm ngủ, thế nhưng người này lại tính toán ngủ dựa một đêm như vậy.
Thập Nhất đi đến mép giường cỏ khô nằm xuống, chỉ chiếm một nửa chỗ, vẫy vẫy tay với Dương Thạch Phong, “Lại đây.”
Dương Thạch Phong khó hiểu, đi đến trước mặt Thập Nhất, “Làm sao vậy?”
Thập Nhất vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Ngồi ngủ quá mệt mỏi, ngươi cũng nằm xuống ngủ đi, hai chúng ta mỗi người một nửa vị trí.”
Thập Nhất nói vân đạm khinh phong, lại khiến cho Dương Thạch Phong đỏ mặt, vội vàng xua tay, “Không cần, không cần, ta ngồi ngủ được.”
Thập Nhất bực mình nói, “Đừng dong dài, mau nằm xuống ngủ.”
Tai Dương Thạch Phong đỏ bừng, lui lại một bước, không dám nhìn đôi mắt Thập Nhất, “Ta đã quen ngồi ngủ rồi, ngủ như vậy khá tốt.”
Thập Nhất ghét nhất hắn giống như mẹ chồng mụ mụ, lười cùng hắn nhiều lời, duỗi tay tóm lấy cổ tay của hắn, dùng sức kéo, Dương Thạch Phong không kịp đề phòng, đột nhiên bị Thập Nhất kéo đến phía trước, lập tức ngã nhào vào trên người Thập Nhất.
May mắn, Dương Thạch Phong theo bản năng phản ứng, vươn cánh tay chống ở hai bên sườn của Thập Nhất, mới tránh được áp trực tiếp trên người nàng.
“Thập Nhất ——”Tim của Dương Thạch Phong đã vô pháp khống chế, đập bình bịch, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc, đại não trống rỗng.
“Thịch thịch —— Thịch thịch —— Thịch thịch ——”tiếng tim đập dồn dập từ phía trên ngực truyền vào tai, Thập Nhất đột nhiên cảm thấy có hơi chút buồn, còn có hơi chút không thở nổi.
Nàng cảm thấy nhất định là do thân hình Dương Thạch Phong quá mức cao lớn, chặn hết không khí cho nên mới như vậy, vì thế lập tức vươn tay đem người phía trên đẩy đến bên cạnh.
“Được rồi, cứ ngủ như vậy đi, nếu dám động nữa ta sẽ đánh ngươi.” Thập Nhất một tay đem thảm kéo lên trên người Dương Thạch Phong, sau đó quay người đi nhắm mắt ngủ.
Dương Thạch Phong ngơ ngác, vẫn duy trì tư thế bị Thập Nhất đẩy ngã, không dám nhúc nhích, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước nhưng trong đầu lại là một mảnh hỗn độn. Không biết qua bao lâu, lâu đến khi nghe thấy tiếng hít thở có quy luật của Thập Nhất, đầu óc hắn mới khôi phục lại. Đôi mắt di chuyển hướng đến người đang đưa lưng về phía mình, lẳng lặng nhìn.
Nàng thật sự đang nằm ở bên cạnh hắn, gần đến mức hắn có thể ngửi được rõ ràng mùi hương từ người nàng tỏa ra. Dương Thạch Phong cảm thấy đây giống như một giấc mộng, nhưng hắn lại biết rõ ràng rằng nó không phải là mộng, đây là sự thật.
Điều tốt đẹp như vậy, thật sự đang thuộc về hắn.
Dương Thạch Phong nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, tay chậm rãi với qua, cầm một chút tóc của Thập Nhất, nắm ở trong lòng bàn tay, lẳng lặng mà cảm thụ.
Hô hấp của Thập Nhất vẫn đều đặn trước sau như một.
Dương Thạch Phong nắm tóc đen trong tay vẫn không nhúc nhích.
Trong không khí, ngoại trừ âm thanh của ngọn lửa đang cháy ra không còn bất luận tiếng gì, yên tĩnh đến giống như cả hai người đều đã ngủ say.
Đúng lúc này, Dương Thạch Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, động tác nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn, chậm rãi tiến sát đến bên Thập Nhất, chóp mũi ngừng ở trên đỉnh đầu Thập Nhất, sau đó, từ từ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên đỉnh đầu của Thập Nhất.
Trong bóng đêm, Dương Thạch Phong không tiếng động cười, vừa thỏa mãn lại vừa hạnh phúc.
...................
Ngày hôm sau, khi Thập Nhất tỉnh lại, bên người đã không còn ai. Nàng thử sờ vị trí bên cạnh, thực lạnh, xem ra Dương Thạch Phong đã rời giường từ lâu.
Thập Nhất ngồi dậy, thỏa mãn duỗi người, cảm thấy tối hôm qua ngủ thật ngon.
Nàng cũng không biết vì cái gì mà tối hôm qua mình đã ngủ say đến như vậy.
Từ trước đến nay, nàng luôn cảm thấy không yên tâm khi có người ngủ bên người mình, ngay cả động vật cũng không được. Có thể nói kiếp trước nàng sống hơn hai mươi năm nhưng chưa từng có cảm giác ngủ ngon bao giờ. Nhưng tối hôm qua, khi Dương Thạch Phong một tên người sống to đùng như vậy nằm ở bên cạnh, nàng lại hồn nhiên vô giác, ngủ ngon hơn bất cứ khi nào, cũng thật là kỳ quái.
Chẳng lẽ là bởi vì Dương Thạch Phong người này quá ôn hòa, không có tính công kích? Thập Nhất cũng chỉ có thể nghĩ ra cách giải thích như vậy.
Lúc này, Dương Thạch Phong từ bên ngoài tiến vào, thấy Thập Nhất ngồi phát ngốc, ánh mắt lóe lóe, “Ngươi tỉnh rồi sao?”
Thập Nhất “Ừ” một tiếng.
Dương Thạch Phong đem ống trúc trên tay đưa cho Thập Nhất, “Súc miệng trước đi, đợi lát nữa chúng ta ăn chút bánh bột ngô xong thì tiếp tục tìm dược thảo.”
Thập Nhất gật gật đầu, bò dậy tiếp nhận ống trúc uống một ngụm nước súc miệng, chạy ra bên ngoài sơn động phun nước ra ngoài, sau đó lại dùng khăn giặt qua nước để rửa mặt.
Dương Thạch Phong cõng tay nải và cung tiễn đi ra, đem bụi gai che lại cửa động, sơn động lại lần nữa khôi phục thành hình dạng một vách núi bình thường.
“Này, ăn bánh bột ngô đi.” Dương Thạch Phong đem bánh bột ngô đưa cho Thập Nhất.
Thập Nhất tiếp nhận, vừa ăn vừa tiếp tục tìm dược thảo.
Thập Nhất nhìn thấy chỉ có một chiếc thảm trải lên giường cỏ, liền hỏi Dương Thạch Phong, “Vậy còn ngươi?”
Dương Thạch Phong ngồi dựa ở vách đá không xa, “Ta dựa vào đây ngủ là được, ngươi mau ngủ đi.”
Thập Nhất trước kia cũng thường xuyên dựa vào tường ngủ gật, nàng biết ngủ như vậy căn bản không sâu, tỉnh lại cũng sẽ mệt. Chất lượng giấc ngủ kém xe so với nằm ngủ, thế nhưng người này lại tính toán ngủ dựa một đêm như vậy.
Thập Nhất đi đến mép giường cỏ khô nằm xuống, chỉ chiếm một nửa chỗ, vẫy vẫy tay với Dương Thạch Phong, “Lại đây.”
Dương Thạch Phong khó hiểu, đi đến trước mặt Thập Nhất, “Làm sao vậy?”
Thập Nhất vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Ngồi ngủ quá mệt mỏi, ngươi cũng nằm xuống ngủ đi, hai chúng ta mỗi người một nửa vị trí.”
Thập Nhất nói vân đạm khinh phong, lại khiến cho Dương Thạch Phong đỏ mặt, vội vàng xua tay, “Không cần, không cần, ta ngồi ngủ được.”
Thập Nhất bực mình nói, “Đừng dong dài, mau nằm xuống ngủ.”
Tai Dương Thạch Phong đỏ bừng, lui lại một bước, không dám nhìn đôi mắt Thập Nhất, “Ta đã quen ngồi ngủ rồi, ngủ như vậy khá tốt.”
Thập Nhất ghét nhất hắn giống như mẹ chồng mụ mụ, lười cùng hắn nhiều lời, duỗi tay tóm lấy cổ tay của hắn, dùng sức kéo, Dương Thạch Phong không kịp đề phòng, đột nhiên bị Thập Nhất kéo đến phía trước, lập tức ngã nhào vào trên người Thập Nhất.
May mắn, Dương Thạch Phong theo bản năng phản ứng, vươn cánh tay chống ở hai bên sườn của Thập Nhất, mới tránh được áp trực tiếp trên người nàng.
“Thập Nhất ——”Tim của Dương Thạch Phong đã vô pháp khống chế, đập bình bịch, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc, đại não trống rỗng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thịch thịch —— Thịch thịch —— Thịch thịch ——”tiếng tim đập dồn dập từ phía trên ngực truyền vào tai, Thập Nhất đột nhiên cảm thấy có hơi chút buồn, còn có hơi chút không thở nổi.
Nàng cảm thấy nhất định là do thân hình Dương Thạch Phong quá mức cao lớn, chặn hết không khí cho nên mới như vậy, vì thế lập tức vươn tay đem người phía trên đẩy đến bên cạnh.
“Được rồi, cứ ngủ như vậy đi, nếu dám động nữa ta sẽ đánh ngươi.” Thập Nhất một tay đem thảm kéo lên trên người Dương Thạch Phong, sau đó quay người đi nhắm mắt ngủ.
Dương Thạch Phong ngơ ngác, vẫn duy trì tư thế bị Thập Nhất đẩy ngã, không dám nhúc nhích, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước nhưng trong đầu lại là một mảnh hỗn độn. Không biết qua bao lâu, lâu đến khi nghe thấy tiếng hít thở có quy luật của Thập Nhất, đầu óc hắn mới khôi phục lại. Đôi mắt di chuyển hướng đến người đang đưa lưng về phía mình, lẳng lặng nhìn.
Nàng thật sự đang nằm ở bên cạnh hắn, gần đến mức hắn có thể ngửi được rõ ràng mùi hương từ người nàng tỏa ra. Dương Thạch Phong cảm thấy đây giống như một giấc mộng, nhưng hắn lại biết rõ ràng rằng nó không phải là mộng, đây là sự thật.
Điều tốt đẹp như vậy, thật sự đang thuộc về hắn.
Dương Thạch Phong nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, tay chậm rãi với qua, cầm một chút tóc của Thập Nhất, nắm ở trong lòng bàn tay, lẳng lặng mà cảm thụ.
Hô hấp của Thập Nhất vẫn đều đặn trước sau như một.
Dương Thạch Phong nắm tóc đen trong tay vẫn không nhúc nhích.
Trong không khí, ngoại trừ âm thanh của ngọn lửa đang cháy ra không còn bất luận tiếng gì, yên tĩnh đến giống như cả hai người đều đã ngủ say.
Đúng lúc này, Dương Thạch Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, động tác nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn, chậm rãi tiến sát đến bên Thập Nhất, chóp mũi ngừng ở trên đỉnh đầu Thập Nhất, sau đó, từ từ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên đỉnh đầu của Thập Nhất.
Trong bóng đêm, Dương Thạch Phong không tiếng động cười, vừa thỏa mãn lại vừa hạnh phúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...................
Ngày hôm sau, khi Thập Nhất tỉnh lại, bên người đã không còn ai. Nàng thử sờ vị trí bên cạnh, thực lạnh, xem ra Dương Thạch Phong đã rời giường từ lâu.
Thập Nhất ngồi dậy, thỏa mãn duỗi người, cảm thấy tối hôm qua ngủ thật ngon.
Nàng cũng không biết vì cái gì mà tối hôm qua mình đã ngủ say đến như vậy.
Từ trước đến nay, nàng luôn cảm thấy không yên tâm khi có người ngủ bên người mình, ngay cả động vật cũng không được. Có thể nói kiếp trước nàng sống hơn hai mươi năm nhưng chưa từng có cảm giác ngủ ngon bao giờ. Nhưng tối hôm qua, khi Dương Thạch Phong một tên người sống to đùng như vậy nằm ở bên cạnh, nàng lại hồn nhiên vô giác, ngủ ngon hơn bất cứ khi nào, cũng thật là kỳ quái.
Chẳng lẽ là bởi vì Dương Thạch Phong người này quá ôn hòa, không có tính công kích? Thập Nhất cũng chỉ có thể nghĩ ra cách giải thích như vậy.
Lúc này, Dương Thạch Phong từ bên ngoài tiến vào, thấy Thập Nhất ngồi phát ngốc, ánh mắt lóe lóe, “Ngươi tỉnh rồi sao?”
Thập Nhất “Ừ” một tiếng.
Dương Thạch Phong đem ống trúc trên tay đưa cho Thập Nhất, “Súc miệng trước đi, đợi lát nữa chúng ta ăn chút bánh bột ngô xong thì tiếp tục tìm dược thảo.”
Thập Nhất gật gật đầu, bò dậy tiếp nhận ống trúc uống một ngụm nước súc miệng, chạy ra bên ngoài sơn động phun nước ra ngoài, sau đó lại dùng khăn giặt qua nước để rửa mặt.
Dương Thạch Phong cõng tay nải và cung tiễn đi ra, đem bụi gai che lại cửa động, sơn động lại lần nữa khôi phục thành hình dạng một vách núi bình thường.
“Này, ăn bánh bột ngô đi.” Dương Thạch Phong đem bánh bột ngô đưa cho Thập Nhất.
Thập Nhất tiếp nhận, vừa ăn vừa tiếp tục tìm dược thảo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro