Chương 30 - Người Không Cùng Đường
Tống Đại Vĩ Bị...
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2024-08-15 02:30:23
Kết quả căn bản liền không có nguy hiểm gì, cũng chỉ là một con thỏ màu xám đang nhanh chân chạy mà thôi.
Thập Nhất nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới từ sau thân cây đại thụ đi ra, buông rổ trong tay xuống, rút dao phẫu thuật bên hông ra, hướng tới phương hướng con thỏ đang chạy.
Nếu đã gặp được, làm gì có đạo lý buông tha.
Giờ phút này, nếu có người ở đây nhất định sẽ trợn mắt há mồm, cho rằng chính mình hoa mắt, bởi vì tốc độ của Thập Nhất cực nhanh, xuyên qua núi rừng so với con thỏ cũng không hề chậm, giống như là một chiến đấu giả trời sinh, cả người tràn ngập sát khí, ngay cả con thỏ trong lúc vô ý đi ngang qua kia cũng bị khí thế trên người Thập Nhất làm cho sợ hãi vội tăng thêm tốc độ.
Dù sao, hôm nay con thỏ gặp phải Thập Nhất liền nhất định phải gặp bi kịch. Ai bảo Thập Nhất chính là giống loài biến dị đâu, tốc độ của con thỏ nguyên bản ở trước mặt Thập Nhất liền không đủ nhìn. Thập Nhất rất nhanh đã đuổi kịp nó, thấy khoảng cách vừa tầm, nàng phi con dao phẫu thuật về phía trước. Con dao nhanh chóng cắm vào trên đùi con thỏ, nó lập tức phác gục trên mặt đất, chạy không được.
Thập Nhất tiến đến nhặt con thỏ lên, cân nhắc trọng lượng của nó, thập phần vừa lòng, nghĩ đến một mâm thịt thỏ kho tàu thơm ngào ngạt, nước miếng cũng chảy xuống.
Bởi vì thu hoạch thêm được một con thỏ, tâm tình Thập Nhất rất tốt, một tay xách thỏ, một tay bê giỏ thảo dược đi trở về nhà, trong miệng còn vui vẻ hát.
Mắt thấy đã sắp về đến nhà, nàng xa xa lại thấy ở cửa nhà có bóng người, hai chân không ngừng đi lại.
Thập Nhất đến gần một chút, tập trung nhìn kỹ, hóa ra lại là tên nam nhân chán ghét kia.
Tống Đại Vĩ cũng thấy Thập Nhất, ánh mắt sáng lên, lập tức đi lên đón, nói: “Thập Nhất cô nương, nàng đã về rồi sao? Vừa đi đâu vậy?” Hắn đã tận mắt nhìn thấy Dương Thạch Phong đi ra ngoài cắt lúa mới chạy tới, muốn cùng Thập Nhất đơn độc ở chung, nào biết đợi cả buổi sáng cũng chưa thấy được người.
Hắn đang chuẩn bị rời đi thì may mắn thay nàng đã trở lại, bằng không liền đi một chuyến tay không.
Lần sau tới đây, nói không chừng cái tên Dương Thạch Phong không biết điều lại đến phá hư chuyện tốt của hắn.
Thập Nhất giả vờ như không nhìn thấy, vòng qua người hắn đi tiếp, trực tiếp đi vào nhà, xoay người đem cửa đóng lại.
“Ai! Đừng đóng nha!” Tống Đại Vĩ vội vàng nhét nửa thân mình đi vào khiến Thập Nhất muốn đóng cửa cũng không được.
“Tránh ra!” Thập Nhất quát lạnh.
Tống Đại Vĩ thừa cơ hội này đem toàn bộ thân mình chui vào, trên mặt cười hì hì, “Thập Nhất cô nương, nàng không phải sẽ khám bệnh cho cho chúng ta hay sao? Hôm nay ta tới là để khám bệnh, đại phu không thể không tiếp đãi khách nhân đi?”
Thập Nhất nghe vậy, đánh giá người này từ trên xuống dưới một lần, đặc biệt ở trọng điểm bộ vị của hắn xem xét, hỏi: “Trị thận hư sao?”
Tống Đại Vĩ tươi cười cứng đờ, sắc mặt biến thành màu gan lợn, hơn nửa ngày mới gượng cười tiếp tục nói: “Thập Nhất cô nương ngươi cũng thật hài hước, đừng nói giỡn nha, ha ha.”
Thập Nhất cong cong khóe miệng, dứt khoát không ngăn cản hắn, trực tiếp vào nhà chính, “Ta trước giờ không có nói giỡn.”
Tống Đại Vĩ mặt vặn vẹo một chút, làm bộ không nghe được mà đi theo phía sau nàng vào nhà.
Thập Nhất đem đồ vật buông xuống, ngồi trên bàn xem Tống Đại Vĩ, “Nói một chút đi, ngươi muốn ta khám cho bệnh gì?”
Tống Đại Vĩ đã sớm nghĩ kỹ rồi, lập tức trả lời nói: “Ta hai ngày này ngực buồn đến hoảng, không biết sao lại thế này, ngươi khám cho ta đi.”
“A, ngực buồn sao?” Thập Nhất nhìn chằm chằm vào ngực hắn.
Tống Đại Vĩ nhanh chóng gật đầu, “Đúng đúng đúng, ta bị buồn ngực, rất buồn, Thập Nhất cô nương ngươi có muốn sờ thử không?”
Thập Nhất cười khẽ, dùng hai ngón tay đặt trên cổ tay Tống Đại Vĩ một lúc, sau đó thu trở về.
“Thập Nhất cô nương, ta bị bệnh gì vậy?” Tống Đại Vĩ cười hì hì hỏi.
Thập Nhất câu môi cười, cười đến cực kỳ động lòng người, nhưng lời nói từ trong miệng phát ra lại cực kỳ dọa người, “Bệnh tim.”
“A? Bệnh tim? Bệnh tim là bệnh gì?” Tống Đại Vĩ có hơi ngốc, không phải nên nói hắn không bệnh sao? Sau đó hắn lại thuận thế bảo nàng cẩn thận nhìn thêm một lần nữa. Căn cứ theo quan sát của đại phu, nàng sẽ phải nhìn kỹ ngực hắn, sờ một chút, sau đó hắn sẽ cùng nàng có tiếp xúc thân mật nha.
Như thế nào cùng với tưởng tượng ở trong đầu hắn lại không giống nhau như vậy?
Thập Nhất giả vờ như không phát hiện tâm tư quỷ quyệt của hắn, cực nghiêm túc giải thích: “Bệnh tim nghĩa là tim ngươi xảy ra vấn đề, tim sắp không thể đập được nữa.”
“Ngươi có khám sai rồi sao? Tim của ta hỏng rồi? Không thể nào!” Tống Đại Vĩ có hơi chút không tin, hắn rõ ràng là giả vờ bị bệnh, từ đâu ra bệnh như thế này? Tiểu cô nương này chẳng lẽ đang giả vờ có y thuật?
Thập Nhất thu lại nụ cười, vẻ mặt như người bị vũ nhục, “Nếu ngươi không tin y thuật của ta, vậy đi đi, đừng tìm ta khám bệnh.”
“Không phải, chỉ....... chỉ......” Tống Đại Vĩ tận mắt nhìn thấy Thập Nhất cứu người, đối với y thuật của Thập Nhất vẫn rất tin tưởng. Hiện tại người trong thôn đều coi nàng như là thần y, nhưng hắn căn bản chỉ giả bệnh, chẳng lẽ hắn thật sự có bệnh nhưng chính mình lại không biết?
Nghĩ đến đây, Tống Đại Vĩ hoảng hốt, quyết định thà rằng tin là có còn hơn là không, vội hỏi: “Vậy, bệnh của ta có nghiêm trọng không? Có thể trị được không?”
Thập Nhất trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Trị khẳng định là có thể trị tốt, chỉ có điều sẽ phải chịu chút đau khổ, cũng không biết ngươi có thể làm được hay không.”
“Có thể! Khẳng định có thể!” Quan hệ đến mệnh của mình, đương nhiên cái gì cũng có thể làm được, dù cho có phải lên tận trời, xuống địa ngục thì cũng phải làm được.
Thập Nhất gật gật đầu, “Nếu nói như vậy, ta trước sẽ châm cứu cho ngươi, sau đó lại nói cho ngươi cách điều trị sau này.”
Tống Đại Vĩ không nói hai lời liền gật đầu.
Vì thế, Thập Nhất lấy ra ngân châm, ở trên người Tống Đại Vĩ liên tục châm vài cái, sau khi châm kim xong, liền nói với Tống Đại Vĩ: “Ngươi hiện tại có phải cảm thấy cả người vô lực, trái tim cũng ẩn ẩn phát đau?”
Tống Đại Vĩ cẩn thận cảm thụ một chút, phát hiện thật đúng là như vậy, lập tức hoảng loạn, “Thật là như vậy, ta làm sao vậy?”
Thập Nhất: “Là bởi vì ta khiến cho bệnh của ngươi phát ra, tiếp đó sẽ không chỉ phát ra mà thôi.”
Tống Đại Vĩ thật sự tin. Hóa ra hắn thật sự có bệnh, bằng không trái tim sao có thể đau đến như vậy, tay chân cũng bị mềm ra.
“Thập Nhất đại phu, ngươi mau cứu ta, tiếp theo ta cần làm gì? Ta không thể có việc gì được, nhà ta ba đời đều đơn truyền.”
Thập Nhất bộ dáng cực kỳ nghiêm túc, “Ta là đại phu, khẳng định sẽ cứu ngươi. Bệnh của ngươi tuy nói là nghiêm trọng, nhưng cũng có thể trị được. Chỉ cần ngươi mỗi ngày kiên trì giờ Dần rời giường, chạy một vòng quanh thôn, vừa chạy vừa hô to, chạy liên tục một tháng sẽ chuyển biến tốt hơn.”
Thập Nhất nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới từ sau thân cây đại thụ đi ra, buông rổ trong tay xuống, rút dao phẫu thuật bên hông ra, hướng tới phương hướng con thỏ đang chạy.
Nếu đã gặp được, làm gì có đạo lý buông tha.
Giờ phút này, nếu có người ở đây nhất định sẽ trợn mắt há mồm, cho rằng chính mình hoa mắt, bởi vì tốc độ của Thập Nhất cực nhanh, xuyên qua núi rừng so với con thỏ cũng không hề chậm, giống như là một chiến đấu giả trời sinh, cả người tràn ngập sát khí, ngay cả con thỏ trong lúc vô ý đi ngang qua kia cũng bị khí thế trên người Thập Nhất làm cho sợ hãi vội tăng thêm tốc độ.
Dù sao, hôm nay con thỏ gặp phải Thập Nhất liền nhất định phải gặp bi kịch. Ai bảo Thập Nhất chính là giống loài biến dị đâu, tốc độ của con thỏ nguyên bản ở trước mặt Thập Nhất liền không đủ nhìn. Thập Nhất rất nhanh đã đuổi kịp nó, thấy khoảng cách vừa tầm, nàng phi con dao phẫu thuật về phía trước. Con dao nhanh chóng cắm vào trên đùi con thỏ, nó lập tức phác gục trên mặt đất, chạy không được.
Thập Nhất tiến đến nhặt con thỏ lên, cân nhắc trọng lượng của nó, thập phần vừa lòng, nghĩ đến một mâm thịt thỏ kho tàu thơm ngào ngạt, nước miếng cũng chảy xuống.
Bởi vì thu hoạch thêm được một con thỏ, tâm tình Thập Nhất rất tốt, một tay xách thỏ, một tay bê giỏ thảo dược đi trở về nhà, trong miệng còn vui vẻ hát.
Mắt thấy đã sắp về đến nhà, nàng xa xa lại thấy ở cửa nhà có bóng người, hai chân không ngừng đi lại.
Thập Nhất đến gần một chút, tập trung nhìn kỹ, hóa ra lại là tên nam nhân chán ghét kia.
Tống Đại Vĩ cũng thấy Thập Nhất, ánh mắt sáng lên, lập tức đi lên đón, nói: “Thập Nhất cô nương, nàng đã về rồi sao? Vừa đi đâu vậy?” Hắn đã tận mắt nhìn thấy Dương Thạch Phong đi ra ngoài cắt lúa mới chạy tới, muốn cùng Thập Nhất đơn độc ở chung, nào biết đợi cả buổi sáng cũng chưa thấy được người.
Hắn đang chuẩn bị rời đi thì may mắn thay nàng đã trở lại, bằng không liền đi một chuyến tay không.
Lần sau tới đây, nói không chừng cái tên Dương Thạch Phong không biết điều lại đến phá hư chuyện tốt của hắn.
Thập Nhất giả vờ như không nhìn thấy, vòng qua người hắn đi tiếp, trực tiếp đi vào nhà, xoay người đem cửa đóng lại.
“Ai! Đừng đóng nha!” Tống Đại Vĩ vội vàng nhét nửa thân mình đi vào khiến Thập Nhất muốn đóng cửa cũng không được.
“Tránh ra!” Thập Nhất quát lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Đại Vĩ thừa cơ hội này đem toàn bộ thân mình chui vào, trên mặt cười hì hì, “Thập Nhất cô nương, nàng không phải sẽ khám bệnh cho cho chúng ta hay sao? Hôm nay ta tới là để khám bệnh, đại phu không thể không tiếp đãi khách nhân đi?”
Thập Nhất nghe vậy, đánh giá người này từ trên xuống dưới một lần, đặc biệt ở trọng điểm bộ vị của hắn xem xét, hỏi: “Trị thận hư sao?”
Tống Đại Vĩ tươi cười cứng đờ, sắc mặt biến thành màu gan lợn, hơn nửa ngày mới gượng cười tiếp tục nói: “Thập Nhất cô nương ngươi cũng thật hài hước, đừng nói giỡn nha, ha ha.”
Thập Nhất cong cong khóe miệng, dứt khoát không ngăn cản hắn, trực tiếp vào nhà chính, “Ta trước giờ không có nói giỡn.”
Tống Đại Vĩ mặt vặn vẹo một chút, làm bộ không nghe được mà đi theo phía sau nàng vào nhà.
Thập Nhất đem đồ vật buông xuống, ngồi trên bàn xem Tống Đại Vĩ, “Nói một chút đi, ngươi muốn ta khám cho bệnh gì?”
Tống Đại Vĩ đã sớm nghĩ kỹ rồi, lập tức trả lời nói: “Ta hai ngày này ngực buồn đến hoảng, không biết sao lại thế này, ngươi khám cho ta đi.”
“A, ngực buồn sao?” Thập Nhất nhìn chằm chằm vào ngực hắn.
Tống Đại Vĩ nhanh chóng gật đầu, “Đúng đúng đúng, ta bị buồn ngực, rất buồn, Thập Nhất cô nương ngươi có muốn sờ thử không?”
Thập Nhất cười khẽ, dùng hai ngón tay đặt trên cổ tay Tống Đại Vĩ một lúc, sau đó thu trở về.
“Thập Nhất cô nương, ta bị bệnh gì vậy?” Tống Đại Vĩ cười hì hì hỏi.
Thập Nhất câu môi cười, cười đến cực kỳ động lòng người, nhưng lời nói từ trong miệng phát ra lại cực kỳ dọa người, “Bệnh tim.”
“A? Bệnh tim? Bệnh tim là bệnh gì?” Tống Đại Vĩ có hơi ngốc, không phải nên nói hắn không bệnh sao? Sau đó hắn lại thuận thế bảo nàng cẩn thận nhìn thêm một lần nữa. Căn cứ theo quan sát của đại phu, nàng sẽ phải nhìn kỹ ngực hắn, sờ một chút, sau đó hắn sẽ cùng nàng có tiếp xúc thân mật nha.
Như thế nào cùng với tưởng tượng ở trong đầu hắn lại không giống nhau như vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thập Nhất giả vờ như không phát hiện tâm tư quỷ quyệt của hắn, cực nghiêm túc giải thích: “Bệnh tim nghĩa là tim ngươi xảy ra vấn đề, tim sắp không thể đập được nữa.”
“Ngươi có khám sai rồi sao? Tim của ta hỏng rồi? Không thể nào!” Tống Đại Vĩ có hơi chút không tin, hắn rõ ràng là giả vờ bị bệnh, từ đâu ra bệnh như thế này? Tiểu cô nương này chẳng lẽ đang giả vờ có y thuật?
Thập Nhất thu lại nụ cười, vẻ mặt như người bị vũ nhục, “Nếu ngươi không tin y thuật của ta, vậy đi đi, đừng tìm ta khám bệnh.”
“Không phải, chỉ....... chỉ......” Tống Đại Vĩ tận mắt nhìn thấy Thập Nhất cứu người, đối với y thuật của Thập Nhất vẫn rất tin tưởng. Hiện tại người trong thôn đều coi nàng như là thần y, nhưng hắn căn bản chỉ giả bệnh, chẳng lẽ hắn thật sự có bệnh nhưng chính mình lại không biết?
Nghĩ đến đây, Tống Đại Vĩ hoảng hốt, quyết định thà rằng tin là có còn hơn là không, vội hỏi: “Vậy, bệnh của ta có nghiêm trọng không? Có thể trị được không?”
Thập Nhất trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Trị khẳng định là có thể trị tốt, chỉ có điều sẽ phải chịu chút đau khổ, cũng không biết ngươi có thể làm được hay không.”
“Có thể! Khẳng định có thể!” Quan hệ đến mệnh của mình, đương nhiên cái gì cũng có thể làm được, dù cho có phải lên tận trời, xuống địa ngục thì cũng phải làm được.
Thập Nhất gật gật đầu, “Nếu nói như vậy, ta trước sẽ châm cứu cho ngươi, sau đó lại nói cho ngươi cách điều trị sau này.”
Tống Đại Vĩ không nói hai lời liền gật đầu.
Vì thế, Thập Nhất lấy ra ngân châm, ở trên người Tống Đại Vĩ liên tục châm vài cái, sau khi châm kim xong, liền nói với Tống Đại Vĩ: “Ngươi hiện tại có phải cảm thấy cả người vô lực, trái tim cũng ẩn ẩn phát đau?”
Tống Đại Vĩ cẩn thận cảm thụ một chút, phát hiện thật đúng là như vậy, lập tức hoảng loạn, “Thật là như vậy, ta làm sao vậy?”
Thập Nhất: “Là bởi vì ta khiến cho bệnh của ngươi phát ra, tiếp đó sẽ không chỉ phát ra mà thôi.”
Tống Đại Vĩ thật sự tin. Hóa ra hắn thật sự có bệnh, bằng không trái tim sao có thể đau đến như vậy, tay chân cũng bị mềm ra.
“Thập Nhất đại phu, ngươi mau cứu ta, tiếp theo ta cần làm gì? Ta không thể có việc gì được, nhà ta ba đời đều đơn truyền.”
Thập Nhất bộ dáng cực kỳ nghiêm túc, “Ta là đại phu, khẳng định sẽ cứu ngươi. Bệnh của ngươi tuy nói là nghiêm trọng, nhưng cũng có thể trị được. Chỉ cần ngươi mỗi ngày kiên trì giờ Dần rời giường, chạy một vòng quanh thôn, vừa chạy vừa hô to, chạy liên tục một tháng sẽ chuyển biến tốt hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro