Chương 30 - Người Không Cùng Đường
Tống Thúy Lan Đ...
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2024-08-15 02:30:23
Thập Nhất giật nhẹ khóe miệng, nhìn về phía ngoài cửa lớn, “Muốn vào tới liền tiến vào, lén lút làm gì!”
Ngoài cửa lớn không có bất luận động tĩnh gì, qua một hồi lâu, một bóng hình mới xuất hiện ở cổng lớn, xách theo cái rổ đi vào tới.
Tống Thúy Lan nuốt nuốt nước miếng, cách Thập Nhất rất xa, ngón tay gắt gao mà nắm chặt rổ, nội tâm khẩn trương không thôi.
Vừa rồi Tống Quyên Hoa bị Thập Nhất làm cho mất giọng nàng xem đến vô cùng rõ ràng, sợ tới mức chân cũng muốn mềm ra, đang chuẩn bị lén lút rời đi, ai biết lại bị phát hiện.
“Ta...... Ta là...... Là tới mua thịt.”
Thập Nhất nhìn rổ của nàng, lại ngước mắt lên nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Hết thịt rồi. Ngươi có thể đi.”
Tống Thúy Lan nuốt nuốt nước miếng, định xoay người rời đi, nhưng không biết vì sao, nhìn bộ dáng Thập Nhất cái gì cũng không bỏ vào mắt, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cổ không cam lòng, khiến nàng bạo gan hơn nhìn về phía Thập Nhất, nói ra suy nghĩ trong lòng của mình, “Ngươi thích Thạch Phong ca sao?”
Thập Nhất chớp động lông mi nhẹ nhàng run lên, giương mắt nhìn chằm chằm Tống Thúy Lan đang vô cùng khẩn trương, không nói chuyện.
Sau khi nói được câu đầu tiên, Tống Thúy Lan cũng hơi có dũng khí, tiếp tục nói: “Những lời các ngươi vừa mới nói ta đều nghe thấy được, ngươi tính toán sẽ không thành thân với Thạch Phong ca, đúng hay không?”
Thập Nhất nhướng mày, xem nàng muốn nói gì.
Tống Thúy Lan: “Ngươi nếu không thích hắn, vì sao còn muốn ở bên cạnh hắn? Ngươi biết rõ hắn thích ngươi. Ngươi làm như vậy chỉ khiến hắn càng ngày càng không rời nổi ngươi. Chỉ cần ngươi vẫn ở đây, hắn sẽ không thành thân với nữ tử khác, cả đời đều sống một mình, ngươi muốn như vậy sao? Tình càng sâu bị thương càng sâu, ngươi là muốn thương tổn hắn càng sâu sao?”
Tống Thúy Lan trong mắt dâng lên nước mắt, “Thập Nhất đại phu, ngươi như vậy có phải hay không quá ích kỷ? Thạch Phong ca đối với ngươi tốt như vậy, ngươi cũng không nên đối với hắn như vậy. Hắn sẽ thương tâm biết bao.”
Tống Thúy Lan nói xong, lau nước mắt, quay đầu chạy đi, xem tư thế kia, rất giống đang chạy trốn.
Thập Nhất cũng không có cãi lại nàng, chỉ ngồi trên ghế bần thần cả người.
Nàng ích kỷ sao? Điểm này nàng thừa nhận, mỗi người đều ích kỷ. Nàng sẽ không bao giờ phụng hiến chính mình để thành toàn cho người khác. Nàng không cho rằng ích kỷ có cái gì không tốt.
Thập Nhất không thèm để ý đến lời nói của Tống Quyên Hoa và Tống Thúy Lan, nhưng có câu nói nàng lại nghe lọt, đó chính là lời Tống Quyên Hoa nói: Nàng như vậy sẽ chậm trễ hắn cưới vợ sinh con.
Nàng vẫn luôn biết Dương Thạch Phong thích nàng.
Mỗi tiếng nói, cử động của hắn đều hướng nàng biểu đạt, nhưng nàng lại vô pháp tiếp thu phần tình cảm này.
Nàng không có ý như vậy với hắn.
Nàng chỉ tạm thời lưu lại nơi này mà thôi, sớm hay muộn cũng phải đi.
Hắn và nàng chú định không phải là người cùng một thế giới.
Dương Thạch Phong nên tìm một cô nương hàm hậu giống hắn để cùng sinh hoạt.
Nếu sự tồn tại của nàng thật sự khiến hắn cự tuyệt việc tìm người thành thân, sinh con, hoặc là khiến cô nương khác không nguyện ý gả cho hắn, vậy thì không tốt lắm. Nàng không thể khiến hắn không cưới tức phụ được.
Nếu là người khác, Thập Nhất khẳng định sẽ không quản việc hắn có thành thân hay không, chậm trễ hay không chậm trễ. Dù sao cùng nàng cũng không quan hệ, nàng quan tâm làm gì.
Nhưng đổi thành Dương Thạch Phong, Thập Nhất lại nguyện ý vì hắn suy nghĩ nhiều thêm hai phần.
Rốt cuộc người nam nhân này quá ngốc, cũng thật sự đối với nàng quá tốt. Cứ như vậy dâng một trái tim chân thành không hề giữ lại mà cho nàng.
Nam nhân như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời này gặp được.
Phỏng chừng cũng là người nam nhân duy nhất mà Thập Nhất nàng nguyện ý một lần vì hắn suy xét mà không cầu hồi báo.
Thập Nhất cảm thấy nàng nên rời khỏi đây.
Vốn dĩ nàng tính toán chờ chân của Dương lão gia tốt hơn sẽ đi. Hiện tại chân Dương gia gia tuy rằng vẫn chưa thể đi lại như người bình thường, nhưng muốn khôi phục hoàn toàn cũng chỉ là vấn đề thời gian. Về sau căn bản không cần nàng tới thi châm, chỉ cần đúng hạn rịt thảo dược là được.
Hiện tại nàng rời đi, hoàn toàn không thành vấn đề.
Thập Nhất suy nghĩ xong, đứng lên, vỗ vỗ bàn tay, xoay người vào phòng, bắt đầu thu thập hành lý của mình.
Kỳ thật Thập Nhất cũng không có gì muốn mang theo.
Đồ vật trên người đều là Dương Thạch Phong mua cho nàng, nàng cũng không định mang đi.
Thứ duy nhất nàng muốn mang đi chính là chiếc hòm thuốc mà hắn tự tay làm cho nàng.
Thập Nhất vỗ vỗ hòm thuốc, đi đến bên bàn cầm lấy giấy bút, dùng bút trên giấy xoát xoát viết vài thứ, sau khi phơi khô xong, nhìn nhìn một lúc, gật gật đầu, đem giấy gấp lại đặt ở trên người.
“Thập Nhất, ngươi ra đi.” Dương Thạch Phong đứng ở cửa phòng của Thập Nhất cười nói, “Ta vừa mới đưa đi mấy cân thịt xem như tạ lễ cho mấy nhà ngày hôm qua đã hỗ trợ chúng ta khiêng lợn về. Phần dư lại này đều không bán, chúng ta giữ lại ăn, ta ướt muối một phần, như vậy sẽ không bị hỏng, có thể để được thời gian dài.”
Thập Nhất gật gật đầu.
Dương Thạch Phong nói tiếp: “Chúng ta giữa trưa ăn thịt kho tàu đi. Ta lại chưng trứng cho ngươi, sau đó xào ít rau xanh, thế nào? Chờ buổi tối ta lại làm món thịt kho tàu xương sườn cho ngươi, còn có bánh nhân thịt.”
Thập Nhất nhếch môi cười, “Được, nấu nhiều cơm nhé.” Hôm nay là ngày cuối cùng nàng ăn đồ hắn nấu, nàng muốn ăn nhiều một chút.
“Ai, ta sẽ nhiều nấu hơn, khẳng định đủ cho ngươi ăn.” Dương Thạch Phong cười đến càng thêm xán lạn, xoay người cầm lấy con dao nhỏ cắt một phần thịt ba chỉ từ chỗ thịt còn dư lại, sau đó làm một mâm thịt kho tàu thơm ngào ngạt béo ngậy, thơm đến nỗi cách mấy nhà cũng có thể ngửi được mùi hương mê người này.
Thập Nhất vui rạo rực ăn thịt, thỏa mãn vô cùng.
Dương Thạch Phong gắp một miếng thịt cho Dương gia gia, “Gia, gia ăn đi, thịt còn nhiều lắm, đừng không nỡ ăn.”
Dương gia gia cười mị mắt, “Được, được, gia gia ăn.”
Dương Thạch Phong lại gắp một miếng vào chén Thập Nhất, cười cười nhìn nàng, “Ăn nhiều một chút.”
Thập Nhất mắt trợn trắng, nàng không cần hắn gắp đồ ăn cũng sẽ ăn nhiều một chút. Người này đúng là thích được nhọc lòng, chính hắn dù một miếng cũng vẫn chưa ăn kia kìa.
Thập Nhất gắp một miếng thịt trong bát mình sang bát Dương Thạch Phong “Ngươi ăn đi, đừng dong dài.”
Dương Thạch Phong gãi gãi đầu, khóe miệng nhếch lên cười, cúi đầu ăn miếng thịt này, cảm thấy so với cái gì cũng ngon hơn.
Dương gia gia nhìn thấy liền bật cười, cũng đi theo quở trách Dương Thạch Phong, “Thập Nhất cô nương nói rất đúng, chính ngươi ăn nhiều một chút. Chúng ta không cần ngươi nhọc lòng, ngươi tuổi trẻ lực tráng cần ăn nhiều một chút.”
Dương Thạch Phong cười cười lại ăn một ngụm cơm, “Ai.”.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng kêu nôn nóng của Dương nhị thúc, “Thạch Phong! Thạch Phong!”
Dương Thạch Phong nghi hoặc ngẩng đầu, liền thấy Dương nhị thúc đỡ Tống Quyên Hoa sắc mặt không quá bình thường vào phòng, thấy Dương Thạch Phong liền lập tức nói: “Thạch Phong, cháu mau nhìn Nhị thẩm cháu xem, nàng không nói được!”
Dương Thạch Phong đứng lên, “Tại sao lại như vậy, đang nói bình thường như thế nào bây giờ lại không nói được?”
Mặt mèo của Tống Quyên ánh lên tia dữ tợn, một bàn tay che lại yết hầu, một cái tay khác chỉ vào Thập Nhất đang lù lù bất động ăn cơm, môi làm ra khẩu hình cực lớn: Là —— nàng ——
Biểu tình của Tống Quyên Hoa làm người ta khó có thể bỏ qua.
Hơn nữa khẩu hình của bà quá dễ hiểu, Dương nhị thúc bán tín bán nghi nhìn về phía Thập Nhất, “Là Thập Nhất đại phu đem ngươi biến thành như vậy?”
Tống Quyên Hoa đột nhiên gật đầu, trong miệng làm khẩu hình tỏ vẻ chính là nàng.
“Này ——” Dương nhị thúc không rõ đây là có chuyện gì, chỉ đành nhìn về hướng Thập Nhất, “Thập Nhất đại phu, Thạch Phong nhị thẩm nói là ngươi đem nàng biến thành như vậy, có phải có hiểu lầm gì không?”
Dương Thạch Phong và Dương gia gia cũng nhìn về phía Thập Nhất.
Thập Nhất bình tĩnh ăn xong một miếng thịt, lại ăn thêm một ngụm cơm, sau đó mới gật gật đầu nói, “Là ta.”
Thấy Thập Nhất quang minh chính đại mà thừa nhận, người ở đây đều ngẩn ngơ.
Ngay cả Tống Quyên Hoa cũng không thể tưởng tượng được mà mở to hai mắt.
Bà vốn đang cho rằng Thập Nhất thà chết cũng không chịu thừa nhận, đã ở trong lòng suy nghĩ xong nên làm như thế nào để chứng minh rồi. Kết quả không nghĩ tới Thập Nhất dứt khoát liền thừa nhận như vậy, điều này làm cho nàng nhất thời có hơi chút không biết theo ai.
Nhưng thừa nhận tóm lại là chuyện tốt, Tống Quyên Hoa ngốc lăng qua đi, lập tức chỉ vào Thập Nhất, trong miệng làm khẩu hình: Nàng —— thừa —— nhận ——.
Dương nhị thúc cau mày nhìn Thập Nhất: “Thập Nhất đại phu, tại sao lại như vậy? Nhị thẩm của Thạch Phong đã làm chuyện gì sao?”
Thập Nhất lúc này vừa ăn xong một chén cơm, đặt chén đũa xuống, nói: “Nàng quá ồn ào, ồn ào đến mức khiến ta đau đầu, cho nên ta làm cho nàng câm miệng.”
Ngoài cửa lớn không có bất luận động tĩnh gì, qua một hồi lâu, một bóng hình mới xuất hiện ở cổng lớn, xách theo cái rổ đi vào tới.
Tống Thúy Lan nuốt nuốt nước miếng, cách Thập Nhất rất xa, ngón tay gắt gao mà nắm chặt rổ, nội tâm khẩn trương không thôi.
Vừa rồi Tống Quyên Hoa bị Thập Nhất làm cho mất giọng nàng xem đến vô cùng rõ ràng, sợ tới mức chân cũng muốn mềm ra, đang chuẩn bị lén lút rời đi, ai biết lại bị phát hiện.
“Ta...... Ta là...... Là tới mua thịt.”
Thập Nhất nhìn rổ của nàng, lại ngước mắt lên nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Hết thịt rồi. Ngươi có thể đi.”
Tống Thúy Lan nuốt nuốt nước miếng, định xoay người rời đi, nhưng không biết vì sao, nhìn bộ dáng Thập Nhất cái gì cũng không bỏ vào mắt, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cổ không cam lòng, khiến nàng bạo gan hơn nhìn về phía Thập Nhất, nói ra suy nghĩ trong lòng của mình, “Ngươi thích Thạch Phong ca sao?”
Thập Nhất chớp động lông mi nhẹ nhàng run lên, giương mắt nhìn chằm chằm Tống Thúy Lan đang vô cùng khẩn trương, không nói chuyện.
Sau khi nói được câu đầu tiên, Tống Thúy Lan cũng hơi có dũng khí, tiếp tục nói: “Những lời các ngươi vừa mới nói ta đều nghe thấy được, ngươi tính toán sẽ không thành thân với Thạch Phong ca, đúng hay không?”
Thập Nhất nhướng mày, xem nàng muốn nói gì.
Tống Thúy Lan: “Ngươi nếu không thích hắn, vì sao còn muốn ở bên cạnh hắn? Ngươi biết rõ hắn thích ngươi. Ngươi làm như vậy chỉ khiến hắn càng ngày càng không rời nổi ngươi. Chỉ cần ngươi vẫn ở đây, hắn sẽ không thành thân với nữ tử khác, cả đời đều sống một mình, ngươi muốn như vậy sao? Tình càng sâu bị thương càng sâu, ngươi là muốn thương tổn hắn càng sâu sao?”
Tống Thúy Lan trong mắt dâng lên nước mắt, “Thập Nhất đại phu, ngươi như vậy có phải hay không quá ích kỷ? Thạch Phong ca đối với ngươi tốt như vậy, ngươi cũng không nên đối với hắn như vậy. Hắn sẽ thương tâm biết bao.”
Tống Thúy Lan nói xong, lau nước mắt, quay đầu chạy đi, xem tư thế kia, rất giống đang chạy trốn.
Thập Nhất cũng không có cãi lại nàng, chỉ ngồi trên ghế bần thần cả người.
Nàng ích kỷ sao? Điểm này nàng thừa nhận, mỗi người đều ích kỷ. Nàng sẽ không bao giờ phụng hiến chính mình để thành toàn cho người khác. Nàng không cho rằng ích kỷ có cái gì không tốt.
Thập Nhất không thèm để ý đến lời nói của Tống Quyên Hoa và Tống Thúy Lan, nhưng có câu nói nàng lại nghe lọt, đó chính là lời Tống Quyên Hoa nói: Nàng như vậy sẽ chậm trễ hắn cưới vợ sinh con.
Nàng vẫn luôn biết Dương Thạch Phong thích nàng.
Mỗi tiếng nói, cử động của hắn đều hướng nàng biểu đạt, nhưng nàng lại vô pháp tiếp thu phần tình cảm này.
Nàng không có ý như vậy với hắn.
Nàng chỉ tạm thời lưu lại nơi này mà thôi, sớm hay muộn cũng phải đi.
Hắn và nàng chú định không phải là người cùng một thế giới.
Dương Thạch Phong nên tìm một cô nương hàm hậu giống hắn để cùng sinh hoạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu sự tồn tại của nàng thật sự khiến hắn cự tuyệt việc tìm người thành thân, sinh con, hoặc là khiến cô nương khác không nguyện ý gả cho hắn, vậy thì không tốt lắm. Nàng không thể khiến hắn không cưới tức phụ được.
Nếu là người khác, Thập Nhất khẳng định sẽ không quản việc hắn có thành thân hay không, chậm trễ hay không chậm trễ. Dù sao cùng nàng cũng không quan hệ, nàng quan tâm làm gì.
Nhưng đổi thành Dương Thạch Phong, Thập Nhất lại nguyện ý vì hắn suy nghĩ nhiều thêm hai phần.
Rốt cuộc người nam nhân này quá ngốc, cũng thật sự đối với nàng quá tốt. Cứ như vậy dâng một trái tim chân thành không hề giữ lại mà cho nàng.
Nam nhân như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời này gặp được.
Phỏng chừng cũng là người nam nhân duy nhất mà Thập Nhất nàng nguyện ý một lần vì hắn suy xét mà không cầu hồi báo.
Thập Nhất cảm thấy nàng nên rời khỏi đây.
Vốn dĩ nàng tính toán chờ chân của Dương lão gia tốt hơn sẽ đi. Hiện tại chân Dương gia gia tuy rằng vẫn chưa thể đi lại như người bình thường, nhưng muốn khôi phục hoàn toàn cũng chỉ là vấn đề thời gian. Về sau căn bản không cần nàng tới thi châm, chỉ cần đúng hạn rịt thảo dược là được.
Hiện tại nàng rời đi, hoàn toàn không thành vấn đề.
Thập Nhất suy nghĩ xong, đứng lên, vỗ vỗ bàn tay, xoay người vào phòng, bắt đầu thu thập hành lý của mình.
Kỳ thật Thập Nhất cũng không có gì muốn mang theo.
Đồ vật trên người đều là Dương Thạch Phong mua cho nàng, nàng cũng không định mang đi.
Thứ duy nhất nàng muốn mang đi chính là chiếc hòm thuốc mà hắn tự tay làm cho nàng.
Thập Nhất vỗ vỗ hòm thuốc, đi đến bên bàn cầm lấy giấy bút, dùng bút trên giấy xoát xoát viết vài thứ, sau khi phơi khô xong, nhìn nhìn một lúc, gật gật đầu, đem giấy gấp lại đặt ở trên người.
“Thập Nhất, ngươi ra đi.” Dương Thạch Phong đứng ở cửa phòng của Thập Nhất cười nói, “Ta vừa mới đưa đi mấy cân thịt xem như tạ lễ cho mấy nhà ngày hôm qua đã hỗ trợ chúng ta khiêng lợn về. Phần dư lại này đều không bán, chúng ta giữ lại ăn, ta ướt muối một phần, như vậy sẽ không bị hỏng, có thể để được thời gian dài.”
Thập Nhất gật gật đầu.
Dương Thạch Phong nói tiếp: “Chúng ta giữa trưa ăn thịt kho tàu đi. Ta lại chưng trứng cho ngươi, sau đó xào ít rau xanh, thế nào? Chờ buổi tối ta lại làm món thịt kho tàu xương sườn cho ngươi, còn có bánh nhân thịt.”
Thập Nhất nhếch môi cười, “Được, nấu nhiều cơm nhé.” Hôm nay là ngày cuối cùng nàng ăn đồ hắn nấu, nàng muốn ăn nhiều một chút.
“Ai, ta sẽ nhiều nấu hơn, khẳng định đủ cho ngươi ăn.” Dương Thạch Phong cười đến càng thêm xán lạn, xoay người cầm lấy con dao nhỏ cắt một phần thịt ba chỉ từ chỗ thịt còn dư lại, sau đó làm một mâm thịt kho tàu thơm ngào ngạt béo ngậy, thơm đến nỗi cách mấy nhà cũng có thể ngửi được mùi hương mê người này.
Thập Nhất vui rạo rực ăn thịt, thỏa mãn vô cùng.
Dương Thạch Phong gắp một miếng thịt cho Dương gia gia, “Gia, gia ăn đi, thịt còn nhiều lắm, đừng không nỡ ăn.”
Dương gia gia cười mị mắt, “Được, được, gia gia ăn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Thạch Phong lại gắp một miếng vào chén Thập Nhất, cười cười nhìn nàng, “Ăn nhiều một chút.”
Thập Nhất mắt trợn trắng, nàng không cần hắn gắp đồ ăn cũng sẽ ăn nhiều một chút. Người này đúng là thích được nhọc lòng, chính hắn dù một miếng cũng vẫn chưa ăn kia kìa.
Thập Nhất gắp một miếng thịt trong bát mình sang bát Dương Thạch Phong “Ngươi ăn đi, đừng dong dài.”
Dương Thạch Phong gãi gãi đầu, khóe miệng nhếch lên cười, cúi đầu ăn miếng thịt này, cảm thấy so với cái gì cũng ngon hơn.
Dương gia gia nhìn thấy liền bật cười, cũng đi theo quở trách Dương Thạch Phong, “Thập Nhất cô nương nói rất đúng, chính ngươi ăn nhiều một chút. Chúng ta không cần ngươi nhọc lòng, ngươi tuổi trẻ lực tráng cần ăn nhiều một chút.”
Dương Thạch Phong cười cười lại ăn một ngụm cơm, “Ai.”.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng kêu nôn nóng của Dương nhị thúc, “Thạch Phong! Thạch Phong!”
Dương Thạch Phong nghi hoặc ngẩng đầu, liền thấy Dương nhị thúc đỡ Tống Quyên Hoa sắc mặt không quá bình thường vào phòng, thấy Dương Thạch Phong liền lập tức nói: “Thạch Phong, cháu mau nhìn Nhị thẩm cháu xem, nàng không nói được!”
Dương Thạch Phong đứng lên, “Tại sao lại như vậy, đang nói bình thường như thế nào bây giờ lại không nói được?”
Mặt mèo của Tống Quyên ánh lên tia dữ tợn, một bàn tay che lại yết hầu, một cái tay khác chỉ vào Thập Nhất đang lù lù bất động ăn cơm, môi làm ra khẩu hình cực lớn: Là —— nàng ——
Biểu tình của Tống Quyên Hoa làm người ta khó có thể bỏ qua.
Hơn nữa khẩu hình của bà quá dễ hiểu, Dương nhị thúc bán tín bán nghi nhìn về phía Thập Nhất, “Là Thập Nhất đại phu đem ngươi biến thành như vậy?”
Tống Quyên Hoa đột nhiên gật đầu, trong miệng làm khẩu hình tỏ vẻ chính là nàng.
“Này ——” Dương nhị thúc không rõ đây là có chuyện gì, chỉ đành nhìn về hướng Thập Nhất, “Thập Nhất đại phu, Thạch Phong nhị thẩm nói là ngươi đem nàng biến thành như vậy, có phải có hiểu lầm gì không?”
Dương Thạch Phong và Dương gia gia cũng nhìn về phía Thập Nhất.
Thập Nhất bình tĩnh ăn xong một miếng thịt, lại ăn thêm một ngụm cơm, sau đó mới gật gật đầu nói, “Là ta.”
Thấy Thập Nhất quang minh chính đại mà thừa nhận, người ở đây đều ngẩn ngơ.
Ngay cả Tống Quyên Hoa cũng không thể tưởng tượng được mà mở to hai mắt.
Bà vốn đang cho rằng Thập Nhất thà chết cũng không chịu thừa nhận, đã ở trong lòng suy nghĩ xong nên làm như thế nào để chứng minh rồi. Kết quả không nghĩ tới Thập Nhất dứt khoát liền thừa nhận như vậy, điều này làm cho nàng nhất thời có hơi chút không biết theo ai.
Nhưng thừa nhận tóm lại là chuyện tốt, Tống Quyên Hoa ngốc lăng qua đi, lập tức chỉ vào Thập Nhất, trong miệng làm khẩu hình: Nàng —— thừa —— nhận ——.
Dương nhị thúc cau mày nhìn Thập Nhất: “Thập Nhất đại phu, tại sao lại như vậy? Nhị thẩm của Thạch Phong đã làm chuyện gì sao?”
Thập Nhất lúc này vừa ăn xong một chén cơm, đặt chén đũa xuống, nói: “Nàng quá ồn ào, ồn ào đến mức khiến ta đau đầu, cho nên ta làm cho nàng câm miệng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro