Chương 30 - Người Không Cùng Đường
Ý Định Của Tống...
Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
2024-08-15 02:30:23
Tức phụ trưởng thôn vừa nghe, tức giận đến chụp cánh tay Tống Thúy Lan, “Nói bậy gì đó ! Con gả đi ra ngoài, ta và cha con về sau trông cậy vào ai? Có thể trông cậy vào đại ca con sao?”
Vợ chồng trưởng thôn đằng trước sinh năm nữ nhi mới sinh được một nhi tử là Tống Đại Vĩ.
Vài năm sau mới lại sinh được tiểu nữ nhi Tống Thúy Lan.
Người một nhà đều sủng Tống Đại Vĩ, chờ đến khi hai vợ chồng phát hiện nhi tử nhà mình đã bị sủng hư thì không còn kịp nữa rồi. Hai vợ chồng già cũng biết về sau không dựa vào Tống Đại Vĩ được, nhưng trong nhà năm nữ nhi đã gả đi ra ngoài rồi, chỉ còn lại tiểu nữ Tống Thúy Lan.
Vì thế, hai vợ chồng thương lượng với nhau, tính toán để Tống Thúy Lan chiêu tế ở rể, gia sản sẽ chia cho Tống Thúy Lan một nửa. Về sau, để hai vợ chồng Tống Thúy Lan nuôi dưỡng hai vợ chồng già ông bà, thuận tiện tiếp tục chiếu cố cho Tống Đại Vĩ một chút. Tống Thúy Lan chính mình ở nhà được sủng ái, cũng không muốn phải gả đi ra ngoài, liền đồng ý chủ ý chiêu tế.
Tống Thúy Lan từ nhỏ đã thích Dương Thạch Phong. Sau khi biết được, phu thê trưởng thôn nghĩ điều kiện trong nhà Dương Thạch Phong khó khăn như vậy, vừa lúc có thể chiêu hắn tới cửa làm con rể. Tương lai chắc chắn sẽ tốt hơn trước rất nhiều, và chắc chắn Dương Thạch Phong sẽ sẵn lòng. Điều duy nhất khiến họ băn khoăn chính là Dương gia lão gia tử. Bọn họ không muốn chiêu một người con rể, nhưng lại còn xen vào một lão nhân tê liệt. Nữ nhi nhà mình cũng không thể chịu vất vả này. Cho nên, khi trưởng thôn tới cửa tìm Dương Thạch Phong thương lượng việc này, liền bảo Dương Thạch Phong đưa Dương lão gia tử cho Dương nhị thúc nuôi dưỡng. Nhà bọn họ mỗi tháng có thể cấp cho gia đình Dương nhị thúc hai mươi văn tiền.
Trưởng thôn vốn tưởng rằng Dương Thạch Phong nhất định sẽ đáp ứng, không nghĩ tới hắn lại cự tuyệt luôn, tỏ vẻ sẽ không ở rể, cũng sẽ không đưa Dương lão gia tử sang nhà nhị thúc. Cuối cùng việc kết thân này liền không giải quyết được gì.
Nhưng trong lòng Tống Thúy Lan vẫn luôn không có từ bỏ, nàng cũng không muốn đến nhà Dương Thạch Phong sống cuộc sống khó khăn. Nàng định trước mắt cứ làm ngơ Dương Thạch Phong, chờ qua một hai năm vẫn không có ai nguyện ý gả cho hắn, đến lúc đó nhà nàng lại đi đề cập đến chuyện ở rể, hắn khẳng định sẽ đồng ý. Dù cho hắn không đồng ý thì Dương gia gia cũng sẽ gấp đến độ bắt hắn phải đáp ứng. Cho nên nàng mới không đến gặp Dương Thạch Phong.
Cuộc đời ai có ngờ được, chỉ trong mấy ngày, bên người hắn đã có một cô nương!
Hơn nữa xem ra hắn đối với cô nương kia thật sự để tâm.
Điều này sao có thể không làm cho Tống Thúy Lan thương tâm, sốt ruột.
Tức phụ trưởng thôn là người hiểu nữ nhi nhà mình nhất, bèn nói: “Được rồi, dù con muốn gả ra ngoài, nhưng con ngẫm lại cuộc sống khổ cực trong nhà Dương Thạch Phong xem, con cảm thấy con có thể sống được không?”
Tiếng khóc Tống Thúy Lan chợt dừng lại, không khỏi nhớ tới bộ dáng nghèo khó trong nhà Dương Thạch Phong, còn có Dương gia gia tê liệt trên giường, phát hiện chính mình thật sự không chịu nổi, không thể không cảm thấy buồn.
Tại sao Thạch Phong ca không chịu đáp ứng điều kiện nhà nàng chứ? Không phải nhà nàng tốt hơn so với nhà hắn sao?
Mà bên này, Dương Thạch Phong cái gì cũng không biết đã mang theo Thập Nhất tới ruộng. Hắn trải một cái áo rách dưới một thân cây, để Thập Nhất ngồi ở dưới bóng cây xem, chờ sắp xếp ổn thỏa cho Thập Nhất, hắn mới cầm lưỡi hái xuống ruộng, bắt đầu gặt lúa.
Thập Nhất tay nâng má, nhìn Dương Thạch Phong cúi người một lưỡi hái tiếp theo một lưỡi hái cắt xuống, đem bông lúa đặt ở một bên, khi nào cắt được một bó lớn thì buộc lại bằng rơm, sau đó lại cắt tiếp.
Động tác Dương Thạch Phong vừa nhanh vừa lưu loát, chỉ chốc lát sau đã cắt được một mảng lớn, nhưng quần áo trên người hắn do làm việc đều đã ướt đẫm mồ hôi, từng giọt mồ hôi từ trên mặt chảy xuống, nhưng hắn chỉ tùy ý dùng khăn lông lau một phen liền tiếp tục cắt, một hơi cũng không nghỉ.
Thập Nhất lần đầu tiên nhìn thấy cách cắt lúa của người dân thời cổ đại, không khỏi cảm khái đây thực sự là công việc thủ công, nhìn thôi cũng thấy mệt đến phát hoảng. Một tảng lớn như vậy cắt tới khi nào mới xong? Hơn nữa nàng ngồi bất động ở đây đã thấy rất nóng, người kia cắt lúa còn nóng thành cái dạng gì.
Trong sách nói đây là thời đại khoa học kỹ thuật lạc hậu, thật hoàn toàn đúng.
Thập Nhất hái một chiếc lá rất to trên cây cổ thụ để quạt cho mình, một bên quạt một bên suy nghĩ đến phát ngốc, cũng không cảm thấy nhàm chán. Trước kia nàng luôn không ngừng bôn ba bận rộn, mỗi ngày đều phải nghĩ cách giết tang thi lấy tinh hạch, hoặc không thì cũng nghiên cứu virus tang thi tiến hành đột phá, thời gian còn lại thì đều trốn tránh sự đuổi giết của chính phủ. Cả người thời thời khắc khắc đều căng thẳng, chưa bao giờ được trải qua việc ngồi lẳng lặng đến phát ngốc. Tới nơi này mới biết được, có thể lẳng lặng mà ngồi, cái gì cũng không phải làm, cái gì cũng không phải nghĩ là chuyện may mắn cỡ nào.
Nàng thích cuộc sống như vậy.
Vợ chồng trưởng thôn đằng trước sinh năm nữ nhi mới sinh được một nhi tử là Tống Đại Vĩ.
Vài năm sau mới lại sinh được tiểu nữ nhi Tống Thúy Lan.
Người một nhà đều sủng Tống Đại Vĩ, chờ đến khi hai vợ chồng phát hiện nhi tử nhà mình đã bị sủng hư thì không còn kịp nữa rồi. Hai vợ chồng già cũng biết về sau không dựa vào Tống Đại Vĩ được, nhưng trong nhà năm nữ nhi đã gả đi ra ngoài rồi, chỉ còn lại tiểu nữ Tống Thúy Lan.
Vì thế, hai vợ chồng thương lượng với nhau, tính toán để Tống Thúy Lan chiêu tế ở rể, gia sản sẽ chia cho Tống Thúy Lan một nửa. Về sau, để hai vợ chồng Tống Thúy Lan nuôi dưỡng hai vợ chồng già ông bà, thuận tiện tiếp tục chiếu cố cho Tống Đại Vĩ một chút. Tống Thúy Lan chính mình ở nhà được sủng ái, cũng không muốn phải gả đi ra ngoài, liền đồng ý chủ ý chiêu tế.
Tống Thúy Lan từ nhỏ đã thích Dương Thạch Phong. Sau khi biết được, phu thê trưởng thôn nghĩ điều kiện trong nhà Dương Thạch Phong khó khăn như vậy, vừa lúc có thể chiêu hắn tới cửa làm con rể. Tương lai chắc chắn sẽ tốt hơn trước rất nhiều, và chắc chắn Dương Thạch Phong sẽ sẵn lòng. Điều duy nhất khiến họ băn khoăn chính là Dương gia lão gia tử. Bọn họ không muốn chiêu một người con rể, nhưng lại còn xen vào một lão nhân tê liệt. Nữ nhi nhà mình cũng không thể chịu vất vả này. Cho nên, khi trưởng thôn tới cửa tìm Dương Thạch Phong thương lượng việc này, liền bảo Dương Thạch Phong đưa Dương lão gia tử cho Dương nhị thúc nuôi dưỡng. Nhà bọn họ mỗi tháng có thể cấp cho gia đình Dương nhị thúc hai mươi văn tiền.
Trưởng thôn vốn tưởng rằng Dương Thạch Phong nhất định sẽ đáp ứng, không nghĩ tới hắn lại cự tuyệt luôn, tỏ vẻ sẽ không ở rể, cũng sẽ không đưa Dương lão gia tử sang nhà nhị thúc. Cuối cùng việc kết thân này liền không giải quyết được gì.
Nhưng trong lòng Tống Thúy Lan vẫn luôn không có từ bỏ, nàng cũng không muốn đến nhà Dương Thạch Phong sống cuộc sống khó khăn. Nàng định trước mắt cứ làm ngơ Dương Thạch Phong, chờ qua một hai năm vẫn không có ai nguyện ý gả cho hắn, đến lúc đó nhà nàng lại đi đề cập đến chuyện ở rể, hắn khẳng định sẽ đồng ý. Dù cho hắn không đồng ý thì Dương gia gia cũng sẽ gấp đến độ bắt hắn phải đáp ứng. Cho nên nàng mới không đến gặp Dương Thạch Phong.
Cuộc đời ai có ngờ được, chỉ trong mấy ngày, bên người hắn đã có một cô nương!
Hơn nữa xem ra hắn đối với cô nương kia thật sự để tâm.
Điều này sao có thể không làm cho Tống Thúy Lan thương tâm, sốt ruột.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tức phụ trưởng thôn là người hiểu nữ nhi nhà mình nhất, bèn nói: “Được rồi, dù con muốn gả ra ngoài, nhưng con ngẫm lại cuộc sống khổ cực trong nhà Dương Thạch Phong xem, con cảm thấy con có thể sống được không?”
Tiếng khóc Tống Thúy Lan chợt dừng lại, không khỏi nhớ tới bộ dáng nghèo khó trong nhà Dương Thạch Phong, còn có Dương gia gia tê liệt trên giường, phát hiện chính mình thật sự không chịu nổi, không thể không cảm thấy buồn.
Tại sao Thạch Phong ca không chịu đáp ứng điều kiện nhà nàng chứ? Không phải nhà nàng tốt hơn so với nhà hắn sao?
Mà bên này, Dương Thạch Phong cái gì cũng không biết đã mang theo Thập Nhất tới ruộng. Hắn trải một cái áo rách dưới một thân cây, để Thập Nhất ngồi ở dưới bóng cây xem, chờ sắp xếp ổn thỏa cho Thập Nhất, hắn mới cầm lưỡi hái xuống ruộng, bắt đầu gặt lúa.
Thập Nhất tay nâng má, nhìn Dương Thạch Phong cúi người một lưỡi hái tiếp theo một lưỡi hái cắt xuống, đem bông lúa đặt ở một bên, khi nào cắt được một bó lớn thì buộc lại bằng rơm, sau đó lại cắt tiếp.
Động tác Dương Thạch Phong vừa nhanh vừa lưu loát, chỉ chốc lát sau đã cắt được một mảng lớn, nhưng quần áo trên người hắn do làm việc đều đã ướt đẫm mồ hôi, từng giọt mồ hôi từ trên mặt chảy xuống, nhưng hắn chỉ tùy ý dùng khăn lông lau một phen liền tiếp tục cắt, một hơi cũng không nghỉ.
Thập Nhất lần đầu tiên nhìn thấy cách cắt lúa của người dân thời cổ đại, không khỏi cảm khái đây thực sự là công việc thủ công, nhìn thôi cũng thấy mệt đến phát hoảng. Một tảng lớn như vậy cắt tới khi nào mới xong? Hơn nữa nàng ngồi bất động ở đây đã thấy rất nóng, người kia cắt lúa còn nóng thành cái dạng gì.
Trong sách nói đây là thời đại khoa học kỹ thuật lạc hậu, thật hoàn toàn đúng.
Thập Nhất hái một chiếc lá rất to trên cây cổ thụ để quạt cho mình, một bên quạt một bên suy nghĩ đến phát ngốc, cũng không cảm thấy nhàm chán. Trước kia nàng luôn không ngừng bôn ba bận rộn, mỗi ngày đều phải nghĩ cách giết tang thi lấy tinh hạch, hoặc không thì cũng nghiên cứu virus tang thi tiến hành đột phá, thời gian còn lại thì đều trốn tránh sự đuổi giết của chính phủ. Cả người thời thời khắc khắc đều căng thẳng, chưa bao giờ được trải qua việc ngồi lẳng lặng đến phát ngốc. Tới nơi này mới biết được, có thể lẳng lặng mà ngồi, cái gì cũng không phải làm, cái gì cũng không phải nghĩ là chuyện may mắn cỡ nào.
Nàng thích cuộc sống như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro