Xuyên Qua Giả Ngốc Thú Tân Nương

Chiếc Bụng Phản...

2025-01-03 00:44:17

"Sư muội! Sức khỏe của muội dạo này không đáng ngại chứ?"

"Đa tạ sư tỷ quan tâm! Muội gần đây vẫn rất tốt, còn chuyện của tỷ và tiểu quận chúa thì như thế nào rồi?"

Nhan Tử Linh nghe đến đây thì chợt khựng lại vài giây, sau đó giả vờ như không có chuyện gì thản nhiên hỏi lại người kia.

"Ta và tiểu quận chúa sao? Bọn ta thì có thể có chuyện gì được chứ?"

"Được rồi! Mọi người đều là người lớn cả rồi, muội cũng không tiện xen vào chuyện của hai người, nhưng mà muội có lời này muốn khuyên tỷ... Thật ra chuyện tiểu quận chúa có tình cảm với tỷ, phu thê muội đều đã biết từ rất lâu trước đó rồi. Tiểu quận chúa là một người tâm tính lương thiện và cũng vô cùng khả ái, tỷ hãy nghĩ thật kỹ đi, nếu tỷ không nhanh tay rất có thể sẽ bỏ lỡ mất mối lương duyên tốt đẹp này đó"

Nhan Tử Linh sau khi ghi nhận được những lời của tiểu sư muội thì vẫn luôn suy nghĩ về nó. Trên đường trở về sơn cốc, lần này không khí giữa hai người có chút gượng gạo, Nam Cung Tử Yên vốn hoạt bát thích đùa nghịch trêu ghẹo người kia, ấy vậy mà lần này lại im lặng đến lạ thường.

Hai người đi đến một cánh đồng cỏ bát ngát xanh mướt, Nhan Tử Linh lúc này mới mở lời.

"Tử Yên cô nương!"

Nghe được tiếng gọi của người kia, Nam Cung Tử Yên liền ghị chặt dây cương và ngoảnh đầu lại đối diện với người kia.

"Có chuyện gì sao?"

"Không! Chỉ là... Nơi này phong cảnh cũng không tồi, chi bằng chúng ta dừng lại nghỉ chân một lúc"

"Được!"

Sau khi rời khỏi yên ngựa, Nhan Tử Linh mới đi tới và đưa tay lên để đỡ lấy Nam Cung Tử Yên.

"Đa tạ!"

Hai người tìm đến một gốc cây ở gần đó và ngồi xuống. Từ nơi này thì có thể nhìn thấy được những ngọn núi phía xa xa kia, hiện tại vừa mới sang xuân cho nên tiết trời vẫn còn khá mát mẻ, bên cạnh đó chính là một màu xanh thẩm của cây cối ở hai bên đường, và còn có những cơn gió nhẹ nhẹ thổi đến khiến cho mái tóc đen nhạt màu của

Nam Cung Tử Yên khẽ lay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhan Tử Linh bên cạnh cũng đã nhìn thấy và trong vô thức đã đưa tay ra để giúp người kia vén những sợi tóc đó.

"Thình thịch"

"Thình thịch"

"Thình thịch"

Gương mặt của Nam Cung Tử Yên lúc này vì ngượng mà đã đỏ lên đến tận chóp tai, Nhan Tử Linh vì vẫn cứ vô tư ngốc nghếch mà hỏi.

"Cô có chỗ nào không khỏe sao? Gương mặt đột nhiên sao lại đỏ đến như vậy? Nào! Đưa tay đây để ta xem mạch giúp cô"

Nam Cung Tử Yên vội vàng xoay người sang hướng khác.

"Ta... Ta không sao!"

[Hửm? Mặt đã đỏ đến như vậy mà lại bảo là không sao?)

"Không sao thì tốt rồi"

Trong lúc Nam Cung Tử Yên vẫn còn ngượng ngùng tìm cách né tránh thì người bên cạnh đã lấy ra từ trong tay nải một gói bánh nướng và đưa đến trước mặt của Nam Cung Tử Yên.

"Ăn một chút đi! Đây là sư muội đã chuẩn bị cho chúng ta đó"

Nam Cung Tử Yên nghe người kia nhắc đến Nhan Thi Tình thì trong lòng có chút tức giận nên liền ngoảnh mặt sang hướng khác và nói.

"Ta không đói, ngươi thích thì cứ ăn một đi"

"Ọt... Ọt.."

Lúc này chiếc bụng nhỏ đúng là đã phản chủ mà khiến cho Nam Cung Tử Yên càng ngượng ngùng thêm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhan Tử Linh khẽ lắc đầu mỉm cười, sau đó lại cấn thận xé chiếc bánh nướng trên tay ra thành từng miếng nhỏ, bởi vì nàng thừa biết vị tiểu quận chúa kia cách ăn uống đúng là quá mức tùy tiện đi, nếu như nàng không làm nhỏ chúng ra thì người này chỉ cần hai lần cắn liền có thể ăn hết một cái bánh nướng to như bàn tay ngay, mà sau mỗi lần nàng ta ăn kiểu như vậy thì đều ôm bụng mà than vẫn, vậy nên Nhan Tử Linh luôn cẩn thận xé nhỏ thức ăn ra giúp nàng ta.

"Bụng cũng đã reo lên rồi, cô còn định nói là không đói nữa sao?"

Nhan Tử Linh dừng một lúc thì lại nói.

"Do! Bánh nướng cũng thật thơm a, không biết khi cắn vào sẽ như thế nào đây?"

"ปc!"

Âm thanh vừa rồi chính là phát ra từ cổ họng của Nam Cung Tử Yên, nàng ta hiện giờ chính là không thể kìm chế lại được hương thơm tỏa ra từ những chiếc bánh kia, Nam Cung Tử Yên lúc này chỉ đành xoay người lại với vẻ mặt bình thản và nói.

"Um! Xem như nể mặt của cô, ta đây sẽ thử ăn một ít xem sao"

Nhan Tử Linh khẽ cười và đưa gói thức ăn cho người kia, Nam Cung Tử Yên ban đầu còn giả vờ bình thản, sau khi ăn được mấy miếng thì cảm thấy rất vừa miệng và sau đó là đã hết sạch gói bánh, lúc này nàng mới chợt nhận ra người bên cạnh từ nảy đến giờ vẫn chưa ăn được một miếng nào cả, nàng ngượng ngùng cúi mặt nói.

"Ta... Ta quên mất ngươi vẫn chưa ăn"

Nhan Tử Linh khẽ mỉm cười và nói với người kia rằng.

"Không sao! Ta vẫn chưa cảm thấy đói"

"Nếu vậy đợi đến khi trở về sơn cốc ta liền tự tay

xuống bếp nấu một bát mì thật ngon cho ngươi, xem như là đa tạ ngươi đã nhường số bánh vừa rồi lại cho ta đi"

Nhan Tử Linh khẽ gật đầu và nói.

"Cứ quyết định như vậy đi!"

Sắc trời cũng không còn sớm, hai người nói thêm được mấy câu với nhau, sau đó cũng quyết định tiếp tục lên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Giả Ngốc Thú Tân Nương

Số ký tự: 0