Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Ba Đối Ba
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Mộ Dung Từ nhíu mày một cái.
Vốn hắn tưởng trong số ba người Quan Lâm thượng đài đối chiến ắt hẳn phải có Vũ Tùng Lâm. Dù sao, nhìn khắp cả tòa thành, ngoại trừ Tạ Thiên Hoa ra cũng chỉ có lão là có tu vi ngũ cảnh. Đối với đội hình ba thiên kiêu yêu tộc đều đã tiến vào đệ ngũ cảnh của Lục Trúc Hải, Mộ Dung Từ không tin Tạ Thiên Hoa còn có thể khinh địch không sử dụng hết sức.
Dù sao một trận chiến này định đoạt sống chết của cả thành.
Thành thử, nếu Tạ Thiên Hoa để Vũ Tùng Lâm lên đài, thì hắn mới có thể yên tâm.
Tuy Vũ tổng binh có thể nói là kinh nghiệm đầy mình, thân kinh bách chiến, song tuổi đã lớn, tiềm lực có hạn. Đối đầu với ba vị thiên kiêu của Man Tượng, Yêu Hầu và Ảnh Báo tộc quả thực là thắng ít thua nhiều.
Mà Tạ Thiên Hoa tuy là Thanh Tước, song ba tộc tượng, hầu, báo cũng chẳng phải hạng giá áo túi cơm. Cho dù cô nàng thắng được thiên kiêu của bọn họ thì cũng là thắng thảm.
Mặc kệ người thứ ba là ai, chỉ cần không có tu vi ngũ cảnh thì chắc cả mười mươi sẽ bị thiên kiêu thú tộc còn lại xé xác.
Mộ Dung Từ cho là chiến thắng này đã nằm gọn trong túi bầy yêu Lục Trúc Hải.
Thế nhưng...
Vũ Tùng Lâm lại ngồi dưới quan chiến.
Người thượng đài lại là một thiếu niên hoàn toàn không có tu vi, và một thiếu nữ tu vi đâu đó mới đạt tới đệ tứ cảnh.
Nghe đâu là đồng môn với Tạ Thiên Hoa.
Chiêu này của cô nàng hoàn toàn nằm ngoài sự tính toán của hắn, không khỏi khiến Mộ Dung Từ cảm thấy bất an.
Thế là, hắn bèn truyền âm chỉ thị ba người Ngọc Lương:
“Lát nữa khai chiến lập tức hợp lực đánh chết tên phàm nhân kia, sau đó chiến thắng coi như nằm trong túi.”
Ở đây ngoại trừ tộc Địa Chấn Man Tượng, cả Trúc Thử, Ảnh Báo và Yêu Hầu tộc đều không hữu hảo lắm với con người. Thành thử, tuy Thiên Cơ Các không phân biệt gì, song bọn chúng lại không muốn đem tiền giao cho nhân tộc.
Thành thử...
Chẳng những Mộ Dung Từ không biết chuyện xảy ra ở Võ Bảng hội cũng như chiến tích của Lý Thanh Vân, mà cho dù có biết hắn cũng chẳng tin.
“Yên tâm.”
Hùng Đại Phong truyền âm đáp.
Ở đây, chỉ có hắn là tham gia vào Võ Bảng hội, cũng là người duy nhất nắm được đại khái chiến tích của Lý Thanh Vân. Thành thử, cho dù Mộ Dung Từ không nói, Hùng Đại Phong cũng sẽ không coi thường thiếu niên người phàm kia.
Trái lại, trong ba người, hắn đề phòng Đỗ Thải Hà nhất.
Cô nàng này tuy có đi cùng hai người Lý, Tạ đến Tây An dự hội, song chưa từng thượng đài ra tay, thứ hạng cũng thấp nhất trong ba sư huynh muội.
Thành thử, thực lực và sở học của Đỗ Thải Hà vẫn là một ẩn số.
Huyền Thanh nương nương chợt hắng giọng, cất tiếng đếm:
“Sau ba tiếng đếm của bổn cung thì trận đấu sẽ bắt đầu. Ba!”
“Hai!”
Hùng Đại Phong bẻ cổ sang hai bên, Tôn Bạo Quảng bóp bàn tay nghe răng rắc, Ngọc Lương rùn thấp mình xuống, đôi mắt lóe lên hào quang sắc lẻm.
“Một!”
Lý Thanh Vân đề song chưởng, Đỗ Thải Hà lấy ra bút vẽ và giấy bùa, Tạ Thiên Hoa nâng bàn tay thủ thế.
“Khai chiến!!!”
Tiếng ra hiệu của Huyền Thanh nương nương vừa dứt, Ngọc Lương đã chiếm lấy tiên cơ, lao vút về phía trước. Ngọc Cốt Ảnh Báo tộc xưa nay lấy tốc độ nổi danh, Ngọc Lương lại càng là thiên tài hiếm có trong tộc. Chỉ thấy nàng ta vừa động thân, thân pháp lả lướt quỷ mị, nhất thời trong võ đài giống như liên tiếp xuất hiện mười mấy Ngọc Lương. Lại nghe tiếng xé gió rào rạt, một đòn trảo công đã vồ tới trước mặt Lý Thanh Vân. Thế đánh ác liệt, cơ hồ không xé xác cậu chàng thành bốn năm mảnh tuyệt không dừng lại.
Hùng Đại Phong giống như đã bàn trước với hai người kia, sấn bước tới trước một bước, quát:
“Tạ thánh nữ, để ta thỉnh giáo thanh sắc thần quang của cô một phen!!!”
Gã dứt lời thì dậm chân một cái, trên không trung nháy mắt chân khí cuộn trào, ngưng kết thành một đạo hư ảnh. Ngưng thần nhìn kỹ, thì thấy thứ này thô to như cột đình, năm móng chân bè bè tròn vành, rõ ràng chính là một cái chân voi do chân khí ngưng tụ mà ra.
Hùng Đại Phong dậm chân một cái, lập tức ngọn cước trên không theo đó mà động, hung hãn dộng xuống nhè ngay đỉnh đầu của Tạ Thiên Hoa. Cô nàng chuyển mình, đưa tay, tức thì một đạo thần quang xanh biếc lao ra ngoài, xẹt qua không trung, đối kháng với hư ảnh chân voi.
Qua chiêu với Tạ Thiên Hoa, Hùng Đại Phong lại nghiến răng, quát:
“Tôn Bạo Quảng, ngươi còn chưa ra tay?”
“Cần gì chứ? Một tên phàm nhân và một con nhóc tứ cảnh mà thôi. Nếu như bản thiếu cũng động thủ há chẳng phải đang coi thường Ngọc Lương thiếu chủ hay sao?”
Tôn Bạo Quảng nhăn nhở cười.
Hắn không cho là đối đầu với Ngọc Lương, Đỗ Thải Hà và Lý Thanh Vân còn có thể tạo ra sóng gió gì.
Bấy giờ...
Chỉ thấy trảo của Ngọc Lương đánh xuống còn cách đỉnh đầu Lý Thanh Vân một quãng độ nửa gang tay, thì bỗng nhiên anh chàng nghiêng mình né sang một bên.
Nếu thân pháp của Ngọc Lương thi triển ban nãy lả lướt quỷ mị, thì khinh công Lý Thanh Vân vừa sử dụng chỉ có thể dùng “thoắt ẩn thoắt hiện, phiêu hốt bất định như ma quỷ” để hình dung. Ngọc Lương không ngờ tên “phàm nhân” này lại có tốc độ không thua kém mình bao nhiêu, lúc này giật mình thảng thốt một cái thì một chưởng phản kích của Lý Thanh Vân đã công tới ngay mặt.
Ngọc Lương hừ lạnh một tiếng, không ngờ tên “phàm nhân” này may mắt tránh được một trảo của nàng thì thôi, thế mà còn dám phản kích. Bấy giờ bất ngờ không kịp né nữa, bèn tiện tay vung lên, đánh trả một chưởng về phía Lý Thanh Vân.
Song chưởng giao đấu, chỉ nghe “bành” một cái.
Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả những người đang quan chiến, Ngọc Lương bắn ngược về phía sau.
Mà Lý Thanh Vân thì sừng sững như bàn thạch, chẳng suy suyển gì.
Toàn bộ đấu trường cơ hồ nổ tung.
Bầy thú kêu gào inh ỏi, gào rú điếc cả tai. Tuy người Quan Lâm nghe không hiểu gì, thế nhưng Mộ Dung Từ ngồi ở chính giữa lại nghe rõ mồn một từng tiếng buộc tội Lý Thanh Vân “ăn gian” của bầy thú. Có những con còn không ngồi yên nổi, vừa muốn đứng dậy phóng về khán đài bên phía Quan Lâm.
Bành!
Lập tức nổ thành vũng máu.
Cả đám bấy giờ mới phát hoảng, ngoan ngoãn ngồi xuống không dám nói câu nào nữa.
Người ra tay không phải ba giám khảo, mà chính là Mộ Dung Từ.
Hắn thực sự không dám thách thức Huyền Thanh nương nương.
Mộ Dung Từ lườm bầy thú, lên tiếng:
“Im miệng! Các ngươi nói đối phương ăn gian là đang bảo nương nương mù mắt hay sao?”
Bầy yêu thú giật mình, không thiếu con len lén dùng ánh mắt nhìn lên chỗ ban giám khảo đang ngồi. Khi thấy ánh mắt “hiền từ” của Huyền Thanh nương nương từ từ quét ngang qua bọn chúng một cái, đứa nào đứa nấy đều run như cầy sấy, nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng, không dám manh động nữa.
Trái với phản ứng của phía bầy yêu, chỗ khán đài của Quan Lâm là tiếng hoan hô vang dội.
Vũ Tùng Lâm cũng phải kinh ngạc đến á khẩu.
Tốc độ phát triển của thằng nhóc Lý Thanh Vân này quả thực không thể dùng lẽ thường để mà hình dung. Mới nửa năm trước, thằng cu này còn là một thiếu niên vừa bị tước mất Võ Thánh chi hồn, tu vi mất hết, chán nản đến ải Quan Lâm đầu quân. Nếu không có mật lệnh của Võ Hoàng, trong bóng tối không thiếu người chiếu cố bảo vệ thì thằng nhóc sớm đã toi mạng.
Chẳng ngờ, Bích Mặc tiên sinh chỉ tốn nửa năm, đã khiến Lý Thanh Vân đủ sức giao đấu với cường giả ngũ cảnh.
Vũ Tùng Lâm cảm thấy bị đả kích trầm trọng.
Tuy nói lão không muốn vào Vụ Hải là vì không muốn bỏ Quan Lâm mà đi, song so với Lý Thanh Vân mà nói, chiến lực của lão hồi xưa quả thực...
Quá xấu hổ, không muốn nhắc đến, không so sánh sẽ không có tổn thương.
Có kẻ thành danh, tất có người trở thành lá xanh.
Mà lúc này, người bị rơi vào cái phận làm đá dặt chân cho kẻ khác chính là Ngọc Lương.
Nàng ta có nằm mơ cũng không ngờ đối phương có thể lấy sức phàm nhân đánh lui được mình. Ngay cả khi chiêu vừa rồi nàng ta chỉ tiện tay đánh ra, thế nhưng Ngọc Lương dám khẳng định, bất kỳ ai chưa vào ngũ cảnh đều không đón đỡ được.
Lúc này, nàng ta thẹn quá hóa giận.
Ngọc Lương lắc mình, lập tức một phân làm ba. Lần này cũng không phải do di chuyển quá nhanh khiến tàn ảnh xuất hiện, mà là thực sự phân ra làm ba người. Hai phân thân do chân khí tạo thành chia làm ba hướng, vung trảo đánh về phía Lý Thanh Vân.
Bấy giờ, Lý Thanh Vân bình tĩnh trầm người, song chưởng chợt nhả chợt thu, chợt cương chợt nhu, liên tiếp hóa giải thế công của ba Ngọc Lương. Cậu chàng ỷ vào sự huyền diệu của Giáng Long Thập Bát chưởng, miễn cưỡng có thể đánh ngang tay mà không bại trận trước đối thủ.
Lúc này...
Tôn Bạo Quảng chợt cười gằn.
Hắn đã phát hiện ra điểm yếu chí mạng của Lý Thanh Vân.
Miệng Tôn Bạo Quảng mấp máy, hóa chân khí thành một sợi tơ đặng truyền âm cho Ngọc Lương, thế nhưng Đỗ Thải Hà đã lường sẵn chuyện này. Chỉ thấy cô nàng bỗng vung tay một cái, bắn ra một đạo chân khí.
Lập tức, truyền âm tuyến của Tôn Bạo Quảng bị cắn phăng đi mất.
Vị thiếu chủ của Bát Tí Yêu Hầu tộc thoáng giật mình, sau đó nhìn về phía Đỗ Thải Hà đang được Lý Thanh Vân và Tạ Thiên Hoa che chắn đằng sau.
Khóe miệng hắn nhếch lên, trong mắt thoáng hiện một cái nhìn nguy hiểm.
Vốn hắn tưởng trong số ba người Quan Lâm thượng đài đối chiến ắt hẳn phải có Vũ Tùng Lâm. Dù sao, nhìn khắp cả tòa thành, ngoại trừ Tạ Thiên Hoa ra cũng chỉ có lão là có tu vi ngũ cảnh. Đối với đội hình ba thiên kiêu yêu tộc đều đã tiến vào đệ ngũ cảnh của Lục Trúc Hải, Mộ Dung Từ không tin Tạ Thiên Hoa còn có thể khinh địch không sử dụng hết sức.
Dù sao một trận chiến này định đoạt sống chết của cả thành.
Thành thử, nếu Tạ Thiên Hoa để Vũ Tùng Lâm lên đài, thì hắn mới có thể yên tâm.
Tuy Vũ tổng binh có thể nói là kinh nghiệm đầy mình, thân kinh bách chiến, song tuổi đã lớn, tiềm lực có hạn. Đối đầu với ba vị thiên kiêu của Man Tượng, Yêu Hầu và Ảnh Báo tộc quả thực là thắng ít thua nhiều.
Mà Tạ Thiên Hoa tuy là Thanh Tước, song ba tộc tượng, hầu, báo cũng chẳng phải hạng giá áo túi cơm. Cho dù cô nàng thắng được thiên kiêu của bọn họ thì cũng là thắng thảm.
Mặc kệ người thứ ba là ai, chỉ cần không có tu vi ngũ cảnh thì chắc cả mười mươi sẽ bị thiên kiêu thú tộc còn lại xé xác.
Mộ Dung Từ cho là chiến thắng này đã nằm gọn trong túi bầy yêu Lục Trúc Hải.
Thế nhưng...
Vũ Tùng Lâm lại ngồi dưới quan chiến.
Người thượng đài lại là một thiếu niên hoàn toàn không có tu vi, và một thiếu nữ tu vi đâu đó mới đạt tới đệ tứ cảnh.
Nghe đâu là đồng môn với Tạ Thiên Hoa.
Chiêu này của cô nàng hoàn toàn nằm ngoài sự tính toán của hắn, không khỏi khiến Mộ Dung Từ cảm thấy bất an.
Thế là, hắn bèn truyền âm chỉ thị ba người Ngọc Lương:
“Lát nữa khai chiến lập tức hợp lực đánh chết tên phàm nhân kia, sau đó chiến thắng coi như nằm trong túi.”
Ở đây ngoại trừ tộc Địa Chấn Man Tượng, cả Trúc Thử, Ảnh Báo và Yêu Hầu tộc đều không hữu hảo lắm với con người. Thành thử, tuy Thiên Cơ Các không phân biệt gì, song bọn chúng lại không muốn đem tiền giao cho nhân tộc.
Thành thử...
Chẳng những Mộ Dung Từ không biết chuyện xảy ra ở Võ Bảng hội cũng như chiến tích của Lý Thanh Vân, mà cho dù có biết hắn cũng chẳng tin.
“Yên tâm.”
Hùng Đại Phong truyền âm đáp.
Ở đây, chỉ có hắn là tham gia vào Võ Bảng hội, cũng là người duy nhất nắm được đại khái chiến tích của Lý Thanh Vân. Thành thử, cho dù Mộ Dung Từ không nói, Hùng Đại Phong cũng sẽ không coi thường thiếu niên người phàm kia.
Trái lại, trong ba người, hắn đề phòng Đỗ Thải Hà nhất.
Cô nàng này tuy có đi cùng hai người Lý, Tạ đến Tây An dự hội, song chưa từng thượng đài ra tay, thứ hạng cũng thấp nhất trong ba sư huynh muội.
Thành thử, thực lực và sở học của Đỗ Thải Hà vẫn là một ẩn số.
Huyền Thanh nương nương chợt hắng giọng, cất tiếng đếm:
“Sau ba tiếng đếm của bổn cung thì trận đấu sẽ bắt đầu. Ba!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hai!”
Hùng Đại Phong bẻ cổ sang hai bên, Tôn Bạo Quảng bóp bàn tay nghe răng rắc, Ngọc Lương rùn thấp mình xuống, đôi mắt lóe lên hào quang sắc lẻm.
“Một!”
Lý Thanh Vân đề song chưởng, Đỗ Thải Hà lấy ra bút vẽ và giấy bùa, Tạ Thiên Hoa nâng bàn tay thủ thế.
“Khai chiến!!!”
Tiếng ra hiệu của Huyền Thanh nương nương vừa dứt, Ngọc Lương đã chiếm lấy tiên cơ, lao vút về phía trước. Ngọc Cốt Ảnh Báo tộc xưa nay lấy tốc độ nổi danh, Ngọc Lương lại càng là thiên tài hiếm có trong tộc. Chỉ thấy nàng ta vừa động thân, thân pháp lả lướt quỷ mị, nhất thời trong võ đài giống như liên tiếp xuất hiện mười mấy Ngọc Lương. Lại nghe tiếng xé gió rào rạt, một đòn trảo công đã vồ tới trước mặt Lý Thanh Vân. Thế đánh ác liệt, cơ hồ không xé xác cậu chàng thành bốn năm mảnh tuyệt không dừng lại.
Hùng Đại Phong giống như đã bàn trước với hai người kia, sấn bước tới trước một bước, quát:
“Tạ thánh nữ, để ta thỉnh giáo thanh sắc thần quang của cô một phen!!!”
Gã dứt lời thì dậm chân một cái, trên không trung nháy mắt chân khí cuộn trào, ngưng kết thành một đạo hư ảnh. Ngưng thần nhìn kỹ, thì thấy thứ này thô to như cột đình, năm móng chân bè bè tròn vành, rõ ràng chính là một cái chân voi do chân khí ngưng tụ mà ra.
Hùng Đại Phong dậm chân một cái, lập tức ngọn cước trên không theo đó mà động, hung hãn dộng xuống nhè ngay đỉnh đầu của Tạ Thiên Hoa. Cô nàng chuyển mình, đưa tay, tức thì một đạo thần quang xanh biếc lao ra ngoài, xẹt qua không trung, đối kháng với hư ảnh chân voi.
Qua chiêu với Tạ Thiên Hoa, Hùng Đại Phong lại nghiến răng, quát:
“Tôn Bạo Quảng, ngươi còn chưa ra tay?”
“Cần gì chứ? Một tên phàm nhân và một con nhóc tứ cảnh mà thôi. Nếu như bản thiếu cũng động thủ há chẳng phải đang coi thường Ngọc Lương thiếu chủ hay sao?”
Tôn Bạo Quảng nhăn nhở cười.
Hắn không cho là đối đầu với Ngọc Lương, Đỗ Thải Hà và Lý Thanh Vân còn có thể tạo ra sóng gió gì.
Bấy giờ...
Chỉ thấy trảo của Ngọc Lương đánh xuống còn cách đỉnh đầu Lý Thanh Vân một quãng độ nửa gang tay, thì bỗng nhiên anh chàng nghiêng mình né sang một bên.
Nếu thân pháp của Ngọc Lương thi triển ban nãy lả lướt quỷ mị, thì khinh công Lý Thanh Vân vừa sử dụng chỉ có thể dùng “thoắt ẩn thoắt hiện, phiêu hốt bất định như ma quỷ” để hình dung. Ngọc Lương không ngờ tên “phàm nhân” này lại có tốc độ không thua kém mình bao nhiêu, lúc này giật mình thảng thốt một cái thì một chưởng phản kích của Lý Thanh Vân đã công tới ngay mặt.
Ngọc Lương hừ lạnh một tiếng, không ngờ tên “phàm nhân” này may mắt tránh được một trảo của nàng thì thôi, thế mà còn dám phản kích. Bấy giờ bất ngờ không kịp né nữa, bèn tiện tay vung lên, đánh trả một chưởng về phía Lý Thanh Vân.
Song chưởng giao đấu, chỉ nghe “bành” một cái.
Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả những người đang quan chiến, Ngọc Lương bắn ngược về phía sau.
Mà Lý Thanh Vân thì sừng sững như bàn thạch, chẳng suy suyển gì.
Toàn bộ đấu trường cơ hồ nổ tung.
Bầy thú kêu gào inh ỏi, gào rú điếc cả tai. Tuy người Quan Lâm nghe không hiểu gì, thế nhưng Mộ Dung Từ ngồi ở chính giữa lại nghe rõ mồn một từng tiếng buộc tội Lý Thanh Vân “ăn gian” của bầy thú. Có những con còn không ngồi yên nổi, vừa muốn đứng dậy phóng về khán đài bên phía Quan Lâm.
Bành!
Lập tức nổ thành vũng máu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả đám bấy giờ mới phát hoảng, ngoan ngoãn ngồi xuống không dám nói câu nào nữa.
Người ra tay không phải ba giám khảo, mà chính là Mộ Dung Từ.
Hắn thực sự không dám thách thức Huyền Thanh nương nương.
Mộ Dung Từ lườm bầy thú, lên tiếng:
“Im miệng! Các ngươi nói đối phương ăn gian là đang bảo nương nương mù mắt hay sao?”
Bầy yêu thú giật mình, không thiếu con len lén dùng ánh mắt nhìn lên chỗ ban giám khảo đang ngồi. Khi thấy ánh mắt “hiền từ” của Huyền Thanh nương nương từ từ quét ngang qua bọn chúng một cái, đứa nào đứa nấy đều run như cầy sấy, nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng, không dám manh động nữa.
Trái với phản ứng của phía bầy yêu, chỗ khán đài của Quan Lâm là tiếng hoan hô vang dội.
Vũ Tùng Lâm cũng phải kinh ngạc đến á khẩu.
Tốc độ phát triển của thằng nhóc Lý Thanh Vân này quả thực không thể dùng lẽ thường để mà hình dung. Mới nửa năm trước, thằng cu này còn là một thiếu niên vừa bị tước mất Võ Thánh chi hồn, tu vi mất hết, chán nản đến ải Quan Lâm đầu quân. Nếu không có mật lệnh của Võ Hoàng, trong bóng tối không thiếu người chiếu cố bảo vệ thì thằng nhóc sớm đã toi mạng.
Chẳng ngờ, Bích Mặc tiên sinh chỉ tốn nửa năm, đã khiến Lý Thanh Vân đủ sức giao đấu với cường giả ngũ cảnh.
Vũ Tùng Lâm cảm thấy bị đả kích trầm trọng.
Tuy nói lão không muốn vào Vụ Hải là vì không muốn bỏ Quan Lâm mà đi, song so với Lý Thanh Vân mà nói, chiến lực của lão hồi xưa quả thực...
Quá xấu hổ, không muốn nhắc đến, không so sánh sẽ không có tổn thương.
Có kẻ thành danh, tất có người trở thành lá xanh.
Mà lúc này, người bị rơi vào cái phận làm đá dặt chân cho kẻ khác chính là Ngọc Lương.
Nàng ta có nằm mơ cũng không ngờ đối phương có thể lấy sức phàm nhân đánh lui được mình. Ngay cả khi chiêu vừa rồi nàng ta chỉ tiện tay đánh ra, thế nhưng Ngọc Lương dám khẳng định, bất kỳ ai chưa vào ngũ cảnh đều không đón đỡ được.
Lúc này, nàng ta thẹn quá hóa giận.
Ngọc Lương lắc mình, lập tức một phân làm ba. Lần này cũng không phải do di chuyển quá nhanh khiến tàn ảnh xuất hiện, mà là thực sự phân ra làm ba người. Hai phân thân do chân khí tạo thành chia làm ba hướng, vung trảo đánh về phía Lý Thanh Vân.
Bấy giờ, Lý Thanh Vân bình tĩnh trầm người, song chưởng chợt nhả chợt thu, chợt cương chợt nhu, liên tiếp hóa giải thế công của ba Ngọc Lương. Cậu chàng ỷ vào sự huyền diệu của Giáng Long Thập Bát chưởng, miễn cưỡng có thể đánh ngang tay mà không bại trận trước đối thủ.
Lúc này...
Tôn Bạo Quảng chợt cười gằn.
Hắn đã phát hiện ra điểm yếu chí mạng của Lý Thanh Vân.
Miệng Tôn Bạo Quảng mấp máy, hóa chân khí thành một sợi tơ đặng truyền âm cho Ngọc Lương, thế nhưng Đỗ Thải Hà đã lường sẵn chuyện này. Chỉ thấy cô nàng bỗng vung tay một cái, bắn ra một đạo chân khí.
Lập tức, truyền âm tuyến của Tôn Bạo Quảng bị cắn phăng đi mất.
Vị thiếu chủ của Bát Tí Yêu Hầu tộc thoáng giật mình, sau đó nhìn về phía Đỗ Thải Hà đang được Lý Thanh Vân và Tạ Thiên Hoa che chắn đằng sau.
Khóe miệng hắn nhếch lên, trong mắt thoáng hiện một cái nhìn nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro