Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Bí Ẩn Của Thạch...

Nghịch Tử

2024-11-13 02:36:59

Lý Thanh Vân đáp:

“Cũng đang định nói với em chuyện ấy. Có liên quan đến Thạch Kiếm. Ngay trước khi mất kiểm soát, điều cuối cùng anh nhớ được là Thạch Kiếm bắt đầu phản ứng khác thường. Sau đó, anh như bị bao trùm bởi một loại căm ghét, hận thù rất bản năng. Tiếp đó, chỉ còn loáng thoáng ý thức được mình đang làm gì mà thôi...”

Tạ Thiên Hoa nghe vậy thì sắc mặt ngưng trọng, lo lắng. Lúc này lại nghe họ Lý nói tiếp:

“Từ khi tỉnh lại đến giờ, anh có nghĩ thêm về chuyện này. Có thể có liên quan đến Phản Thi…”

Lý Thanh Vân còn chưa nói hết “Phản Thiên Chi Chiến” thì đã bị Tạ Thiên Hoa ngăn lại. Cô nàng rời khỏi vòng ôm ấp của tình lữ một cách quyến luyến không đành lòng, sau đó nhìn về phía cửa phòng, quát:

“Là ai ngoài đó?”

Cửa phòng bật mở.

Trương Mặc Sênh loạng choạng bước vào. Cậu chàng vừa cười nịnh, vừa đáp:

“Sư huynh, sư tỷ, là đệ... Là đệ! Haha, đệ… ờm, quên đồ trong phòng…”

Khi nói những lời bịa đặt này, Tiểu Thực Thần trong lòng không ngừng chửi bới tam sư tỷ thật không nghĩa khí. Ý đồ nghe lén ban đầu rõ ràng là của Đỗ Thải Hà, thế mà đến lúc “quan trọng”, không ngờ cô nàng lại đạp cậu chàng ra làm con dê thế mạng.

Tạ Thiên Hoa đương nhiên là không bị lý do hoang đường của Trương Mặc Sênh lừa. Cô nàng nheo mắt, hỏi bằng giọng dịu dàng mà nguy hiểm:

“Ồ, vậy sao? Tứ sư đệ, đệ quên đồ gì vậy?”

Trương thiếu trang chủ đảo mắt nhìn khắp cái bàn họp trống trơn, nuốt nước bọt đánh ực một cái. Lông tóc khắp người cậu chàng dựng đứng lên, mồ hôi lạnh đổ ra như tắm. Cuối cùng, linh cơ Tiểu Thực Thần chợt động, bèn nói:

“Tiểu đệ… nói nhầm… Không… không phải là đệ… quên đồ mà là… tiên tổ của đệ… có điều quên chưa nói với… đại sư huynh… Đúng! Không phải là… tiểu đệ muốn… làm kỳ đà cản mũi, là… cụ tổ có… chuyện quan trọng… cần chuyển cáo… tới hai người!”

Trong lúc bịa đặt chuyện này, Trương Mặc Sênh chính đang âm thầm kêu gào trong lòng:

“Tiên tổ, cứu mạng!”

Không sai, Trương Mặc Sênh nói kiểu ngập ngừng ngắc ngứ là để có thêm thời gian cầu cứu tàn hồn Trương trù tổ. Đáng tiếc, đáp lại cậu chàng là giọng cười đểu của Trương Thất:

“Không giúp. Mày nghe câu ‘tự gây nghiệt thì không thể sống’ chưa con?”

“Tiên tổ, chả lẽ ngài định thấy chết không cứu sao?”

“Mày không chết được đâu con ạ. Cùng lắm là bị đánh cho bán thân bất toại thôi. Yên tâm, có thần dược cổ viện, mày sẽ vẫn kịp ra tiền tuyến, không làm lỡ dở tính toán của tiên sinh!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tiên tổ, con chẳng lẽ không phải con cháu ruột thịt của ngài sao?!”

“Là rõ! Có đời trang chủ nào của sơn trang mà không phải là con nuôi?”

Trương Mặc Sênh: “…”

Tiểu Thực Thần thấy “cầu tình” không hiệu quả, đành phải đổi hướng:

“Tiên tổ, chả phải ngài từng có duyên sư đồ với Phạt Hải Kiếm Thánh sao? Nay đại sư huynh đã là truyền nhân của Kiếm Thánh, tính ra cũng là có uyên nguyên sâu xa với Mỹ Vị sơn trang chúng ta. Lại nói, ngài vừa nãy cũng nghe rồi, đại sư huynh lần này suýt mất mạng có liên quan đến Thạch Kiếm, mà trên đời bây giờ còn mấy ai hiểu rõ về Thạch Kiếm và chuyện năm đó hơn ngài?

“Tiên tổ, ngài xem. Coi như tính mạng con không quan trọng, thì chúng ta cũng không thể mặc kệ sống chết của đại sư huynh, phải không? Nếu sư huynh có mệnh hệ gì, chúng ta còn mặt mũi nào để mà về đối diện sư phụ con nữa?”

Trương Thất yên lặng chốc lát, rồi mới đáp:

“Được rồi. Nể mặt tiên sinh, lại cũng vì chuyện này can hệ đến mạng người, tao giúp mày lần này. Chuyển lời tới chúng nó...”

Tạ Thiên Hoa kỳ thực cũng đoán được Trương Mặc Sênh là “lâm trận mới tính đối sách” chứ cũng chẳng phải Trương Thất có ý định nói chuyện với bọn họ từ đầu. Song, một là đồng môn với nhau, bực mình thì bực mình, nhưng cũng không thật sự có ác ý, hai là cô nàng cũng không phải loại người không phân rõ nặng nhẹ. Nếu Trương trù tổ thật sự biết điều gì liên quan đến Thạch Kiếm thì quả thực là giúp họ ân tình lớn. Thành thử, nàng ta mới không vạch trần sư đệ, lại yên lặng chờ đợi. Lúc này, có vẻ như đã nghe xong lời Trương Thất, Trương Mặc Sênh bèn lên tiếng:

“Cụ tổ nói, đại sư huynh phán đoán không sai. Chuyện này quả thực có liên quan đến Phản Thiên Chi Chiến. Ngày đó, chỉ có bản nguyên tứ kiếm là có khả năng hòa dịu, dập tắt ngọn lửa vĩnh cửu của Thiên Đạo. Thành thử, cho dù hiện tại là đối mặt với hàng nhân tạo thì Thạch Kiếm cũng có một loại bản năng muốn dập tắt nó.

“Bản năng này kích phát tiềm lực của Thạch Kiếm, khiến năng lượng tràn ra quá lớn, nhiều quá mức sư huynh có thể chấp nhận. Thế nên, mới bị mất khống chế.”

Cậu chàng dừng lại một lúc, không rõ là để đợi hai người tiếp nhận thông tin này, sắp xếp lại ý cần nói trong đầu, hay là nghe tiếp lời của Trương Thất. Chỉ biết một lúc sau, Tiểu Thực Thần mới nói tiếp:

“Cụ tổ còn nói, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra. Ba ngàn năm trước, đứng ra ngăn chặn, đánh bại Hoàng Kim Đại Quân chính là Phạt Hải Kiếm Thánh và đạo môn. Đạo môn dùng cách gì thì tiên tổ cũng không rõ, nên mới có phán đoán ban nãy trong cuộc họp, còn về phần Kiếm Thánh, thì chính là nhờ vào dị lực của Thạch Kiếm.

“Bởi vậy, kỳ thực chúng ta còn một mối lo khác: kẻ thù sau màn của chúng ta cử Bình Nam quân tới đây, có khả năng không chỉ đơn thuần nhằm vào kỵ binh của tam tộc, mà còn có ý thăm dò đại sư huynh. Cho dù đây là cố ý hay chỉ là trùng hợp, thì chỉ sợ sau trận hôm qua, bọn chúng cũng chắc chắn đã biết Thạch Kiếm hiện đang nằm trong tay đại sư huynh.”

Nghe đến đây, hai người Lý, Tạ nhìn nhau, đều thấy được tầm nghiêm trọng của vấn đề và độ khó nhằn của kẻ thù đứng sau giật dây tất cả. Song, chuyện này hiện tại có xoắn xuýt cũng không giải quyết được gì, còn có vấn đề cấp bách hơn cần hai người quan tâm. Thế là, Tạ Thiên Hoa bèn hỏi:

“Sư đệ, Trương lão tiền bối nói chuyện này từng xảy ra với Kiếm Thánh? Vậy khi đó, ngài ấy làm thế nào để không bị mất kiểm soát?”

Trương Mặc Sênh yên lặng một lúc rồi lắc đầu:

“Cụ tổ nói, trường hợp của Kiếm Thánh và đại sư huynh không hoàn toàn giống nhau. Năm xưa, Kiếm Thánh trời sinh Ma cốt. Sau khi Ma cốt bị Nhậm Ngã Cuồng đào đi, thì về sau Thạch Kiếm là thế vào chỗ khúc xương này, trở thành một phần cơ thể của ông ấy. Ngược lại, Thạch Kiếm ở ngay trong thức hải của đại sư huynh. Bởi vậy, tuy là khi cần dùng đến sức mạnh của Thạch Kiếm, đại sư huynh có lợi hơn Kiếm Thánh năm đó, thế nhưng ngược lại, lúc bị Thạch Kiếm ảnh hưởng, thời gian mà Kiếm Thánh có thể bảo trì thanh tỉnh một cách tự nhiên cũng lâu hơn đại sư huynh rất nhiều.

“Theo như đại sư huynh kể thì từ khi bắt đầu bị Thạch Kiếm ảnh hưởng đến lúc anh ấy mất hoàn toàn kiểm soát chỉ có mấy cái hô hấp. Thế nhưng, quãng thời gian này của Kiếm Thánh khi xưa là cỡ một đến hai khắc. Chỉ cần ông ta có thể giải quyết toàn bộ đối thủ trong khoảng thời gian đó, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

“Chẳng lẽ không có cách gì sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu Thực Thần lại yên lặng nghe Trương trù tổ giải thích. Chỉ có điều ánh mắt cậu ta nhìn sư huynh sư tỷ càng lúc càng cổ quái, khiến hai người cũng bắt đầu có chút mất tự nhiên. Cuối cùng, cậu chàng mới tủm tỉm cười, nói:

“Cụ tổ nói, cách thì có, nhưng phải phụ thuộc hoàn toàn vào nhị sư tỷ!”

Sau đó, vừa tủm tỉm, vừa nhìn hai người Lý, Tạ đầy ẩn ý.

“Chị? Chị có thể làm được gì?”

“Sư tỷ cần song kiếm hợp bích với đại sư huynh...”

Cậu chàng nói một câu không đầu không đuôi như vậy rồi cố tình dừng lại, đợi đến khi Tạ Thiên Hoa có dấu hiệu sắp nổi cáu rồi mới nói tiếp:

“Tiểu đệ nói thật! Hai vị sư huynh sư tỷ từng nghe giai thoại về tình cảm thắm thiết giữa Phạt Hải Kiếm Thánh và Đế Hậu Hàn Thanh Ca chưa? Có một đoạn nói hai người họ tâm ý tương thông, đã sáng tạo ra một bộ kiếm pháp song kiếm hợp bích để thể hiện tình cảm lưu luyến. Theo như cụ tổ nói thì mấy lời này phần lớn là Nho môn nói láo để tuyên truyền về tam tòng tứ đức, song bộ kiếm pháp kia thì có thật.

“Chỉ có điều, nó cũng chẳng phải sinh ra vì tình cảm lưu luyến gì, vì khi đó hai người họ chỉ là bằng hữu bình thường, cùng lắm là hơi có hơi hướm tri âm tri kỷ mà thôi. Mục đích thật sự của bộ kiếm pháp đó, là Đế Hậu Hàn Thanh Ca, khi đó còn là tiểu công chúa, đang trợ giúp Kiếm Thánh bảo trì tỉnh táo trước ảnh hưởng của Thạch Kiếm.

“Nguyên lý về cơ bản rất đơn giản: nếu vấn đề là năng lượng Thạch Kiếm đẩy ra quá lớn, kiếm chủ không thể hoàn toàn tiếp nhận, vì đó mà mất đi lý trí, thì chỉ cần một người tâm ý tương thông với kiếm chủ giúp đỡ tiêu hao bớt đi năng lượng này là được.”

Hai người Lý Thanh Vân, Tạ Thiên Hoa nghe vậy, còn chưa kịp vui mừng thì đã bị Trương Mặc Sênh dội cho một chậu nước lạnh:

“Thế nhưng, theo như cụ tổ nói, tuy nói ra có vẻ đơn giản, song thực tế thì trường hợp của đại sư huynh cũng không dễ dàng gì đâu.

“Kiếm Thánh năm xưa không có sự trợ giúp từ Đế Hậu, cũng đã có thể bảo trì tỉnh táo đến lâu nhất là hai khắc. Có thêm Đế Hậu trợ giúp, ngay từ ban đầu khi hai người chưa có tình cảm sâu đậm, thì đã có thể kéo dài thêm một khắc nữa. Về sau, đến khi hai người họ kề vai sát cánh lâu dài, càng hiểu nhau sâu hơn, thật sự đạt đến tâm ý tương thông, thì có thể kéo dài quãng thời gian này ra gần như vô tận.

“Theo như tiên tổ nói, năng lượng chảy từ vị trí của Thạch Kiếm về đến thức hải của Kiếm Thánh cũng cần thời gian, bản thân Kiếm Thánh nhờ sử dụng Nghênh Phong Bách Đao Trảm lại cũng tiêu hao được một lượng không nhỏ năng lượng của Thạch Kiếm. Nên khi đó, Đế Hậu không cần phải phát chiêu quá nhanh thì cũng đã có thể tiêu hao đủ phần năng lượng dư thừa còn lại rồi.

“Còn tuy là hai vị sư huynh sư tỷ có thể có lợi thế hơn Kiếm Thánh và Đế Hậu trong phần tâm ý tương thông, rút năng lượng của Thạch Kiếm sẽ không bị cản trở mấy, thế nhưng, xét tới việc Thạch Kiếm nằm ngay trong thức hải của sư huynh, tiên tổ của đệ phỏng đoán, sư tỷ phải phát chiêu với tốc độ còn nhanh hơn cả ý nghĩ của chính bản thân thì mới miễn cưỡng đủ để tiêu hao hết chỗ năng lượng dư thừa kia của Thạch Kiếm, giúp cho sư huynh bảo trì tỉnh táo.”

Cậu chàng lại yên lặng một lúc, sau đó gật gù, nói:

“Cụ tổ nói người chỉ nghĩ được ra một cách may ra có thể dùng được: người muốn truyền dạy cho nhị sư tỷ Nghênh Phong Bách Đao Trảm. Có môn thần thông này rồi, cho dù sư tỷ có không thể phát chiêu đủ nhanh, thì cũng có thể lấy số lượng bù tốc độ. Dẫu sao, năm xưa Kiếm Thánh bảo trì được tỉnh táo lâu như vậy cũng có phần không nhỏ công lao của Nghênh Phong Bách Đao Trảm. Đương nhiên, liệu bấy nhiêu có đủ để giúp đại sư huynh hay không thì vẫn khó mà nói chắc chắn. Dẫu sao, đây cũng chỉ là phỏng đoán của cụ tổ dựa theo những gì chúng ta biết...”

Lúc này, lại chợt nghe Lý Thanh Vân nói:

“Khoan đã! Nếu là cần phát chiêu nhanh hơn suy nghĩ, thì chưa hẳn là không có cách nào làm được...”

oOo

Thông báo từ nhóm tác: Cái dự án game mà bọn mình loay hoay từ hồi 2022 đến giờ ấy ạ, cuối cùng thì cũng có một vài cái mối tương đối khả dĩ. Kỳ thực độ không lâu trước đây bọn mình phải xin nghỉ nguyên một tuần cũng có chút chút liên quan đến chuyện này. Quãng ấy thằng chủ bút về nước, bọn mình cũng khoanh vùng được vài mối cụ thể, nên là tuần ấy chạy ngược chạy xuôi, cả ngoài đường lẫn trên mạng, để lo vụ game. Mấy ngày nay tên chủ bút cũng bận mấy chuyện này nên mình vốn là đang viết trước arc sau mà mấy chương tuần này mình cũng vào viết phụ khá nhiều. Hiện tại thì tình hình là tương lai gần cho tới khi mọi thứ bên dự án game kia vào guồng được thì bọn mình sẽ khá bận rộn với nó. Bà con có thể yên tâm là truyện này sẽ vẫn được tiếp tục, nhưng tốc độ ra chương sẽ không nhanh như trước được. Nên là hôm nay chính thức lên xin phép quý độc giả, từ tuần tới sẽ đổi lịch đăng thành 3 chương/tuần vào các ngày thứ 3, 5, 7 thôi ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Số ký tự: 0