Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Biến Cố
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Long U nghiến răng, vừa định nói “chuẩn bị chiến đấu”, thì đằng sau đã nghe những tiếng “thình thịch” rất mạnh. Cô nàng ngoái đầu, phát hiện Vương Long Mã Hổ và Hàn Thu Thủy đều đã nằm vật dưới đất, hơi thở hào hển, tay ôm đầu, toàn thân đầy mồ hôi.
Biểu cảm trên gương mặt ba người nhăn hí lại, giống như đang thấy thứ đáng sợ nhất trên đời này.
Mà chính Long U cũng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, xộc thẳng vào não. Cô nàng không kịp nghĩ nhiều, thiên phú trời sinh Tâm Như Tĩnh Thủy đã xuất hiện, đánh tan toàn bộ cảm giác quái dị đang muốn xâm chiếm thức hải.
Hai bóng người một nam một nữ kia dường như thoáng lộ ra vẻ tiếc rẻ trong mắt, sau đó từ từ hóa thành hai cái bóng, lui vào trong phòng ở gian phía tây.
Long U nghiến răng, nói:
“Giả thần giả quỷ!”
Cô nàng định tiến vào phòng ngủ của hai vợ chồng điều tra thực hư, thì đột nhiên nghe từ phía bàn thờ có tiếng cười the thé như xé vải. Sau đó, không đợi Long U kịp phản ứng, cơ thể đã tự động nghiêng sang một bên, né được hai bàn tay quỷ từ bên cạnh vồ tới.
Chỉ thấy từ trong ấm trà, hai cánh tay đỏ lòm, dài lêu nghêu nhô ra, trên mu bàn tay và quanh cổ tay lông đen xù xì, năm móng vuốt dài cong vút lại như lưỡi câu, bốc lên một thứ mùi khó ngửi. Tay quỷ đánh lén thất bại, lập tức rút về trong ấm trà.
Long U bước tới, ỷ vào thiên phú Tâm Như Tĩnh Thủy của bản thân hoàn toàn không sợ lại có kẻ đánh lén. Cô nàng mở nắp ấm trà, bấy giờ mới phát hiện bên trong nào có nước trà, lá trà hay bã trà gì, mà nằm lọt thỏm bốn quả thận còn tươi, thỉnh thoảng lại nhảy lên mấy cái.
Cô nàng cảm thấy buồn nôn, vừa định gạt tay đánh văng ấm trà trên bàn thì từ trong nhà đã nghe tiếng gọi vọng ra:
“Tiểu công chúa đừng manh động!”
Long U ngoái lại nhìn, phát hiện té ra người kia chẳng phải ai xa lạ, chính là Lã Vọng Thiên. Cậu chàng bấy giờ một tay bắt ấn, một tay cầm la bàn, nói:
“Nơi này không bình thường, hiện giờ ngoại trừ chúng ta cũng chỉ còn có Bạch Thiên Ảnh được Thời Quang Ma Đao bảo vệ là vẫn còn tỉnh táo. Tại hạ thấy không nên hành sự lỗ mãng, phòng hờ sinh biến!”
Lã Vọng Thiên được chân truyền của Vọng Thiên lâu, từ xưa đến nay muốn hành sự đều tự bói trước một quẻ, thành thử cũng tạo nên tính cách cực kỳ cẩn thận. Tuy lần trước hành xử nhìn như lỗ mãng, cũng không tính tới trưởng lão theo bảo vệ mình sớm chạy vào tù chờ sẵn, song cậu chàng có thể nói là không bao giờ bắn tên không đích.
Lại thêm Vọng Thiên cung từng vì tự đại mà mất hết gia nghiệp, toàn bộ người trong tộc lang bạt kỳ hồ, mãi về sau đến Táng Hoa sơn lập lầu tụ chúng mới có thể khôi phục, nên từ xưa đến giờ Vọng Thiên lâu đều nhất quán tôn chỉ: “ăn chắc mặc bền”, quyết không mắc lại sai lầm năm xưa.
Không động thì thôi, đã động là thắng.
Đồng thời nếu không có nắm chắc bảy thành thì tuyệt đối ngồi im bất động.
Đấy là tôn chỉ của Lã Vọng Thiên.
Long U nghe xong, lắc đầu, nói:
“Trên đời quả có câu lấy bất biến ứng vạn biến, song cũng có câu thủ lâu tất bại. Tiểu nữ cho rằng nếu cứ bị động đứng một chỗ thì sẽ chết nhanh hơn, chẳng bằng chủ động xuất thủ, đảo loạn sắp xếp của đối phương. Mặc kệ là ảo cảnh cũng tốt, trận pháp cũng được, tuyệt không thể có chuyện từ không mà sinh có, chắc chắn phải có mấu chốt phá hủy.”
Long U thừa kế thiên phú Tâm Như Tĩnh Thủy, trên đời rất khó có người có thể đánh lén được cô nàng. Lại thêm Long tộc xưa nay vốn là thế lực đứng đầu ngũ đại thánh tộc, Long Bá Thiên lại cực kỳ yêu chiều cô con gái độc nhất này, thành thử cũng tạo nên cá tính to gan lớn mật của Long U.
Tiểu công chúa của long tộc ưa dùng hiểm chiêu, thích chủ động công kích. Một là cô nàng có bản lĩnh và trí tuệ để làm như vậy, hai là cho dù có thất bại thì cũng đã có long tộc đứng đằng sau. Đương nhiên, kể từ khi xuất đạo đến giờ, Long U cũng là thắng nhiều bại ít, hơn nữa có bại cũng dễ dàng hóa nguy thành an, không cần đến trợ giúp của long tộc.
Chẳng thế, mà Long U dám ngang nhiên xuôi nam, giúp Lý Thanh Vân khám phá bí mật của Phong Bạo hải ngay giữa chiến tranh nhân tộc – Hải Thú. Nếu đổi lại là Lã Vọng Thiên, chắc chắn cậu chàng sẽ không mạo hiểm như thế, mà sẽ khuyên Toái Đản Cuồng Ma cẩn thận hành sự, sử dụng một phương án khác ít mạo hiểm hơn.
Thành thử...
Biến cố vừa phát sinh, Long U và Lã Vọng Thiên đã phát sinh mâu thuẫn. Hơn nữa còn là loại hầu như không có cách nào hòa giải, không có phương án trung dung, ngoại trừ một phương từ bỏ, nghe theo bên còn lại ra thì không còn lựa chọn nào khác.
Cả hai người đều không muốn nhượng bộ.
Song cứ ở đây dông dài lẫn nhau cũng tuyệt không phải là cách. Hơn nữa, đối với người muốn chủ động tấn công như Long U mà nói, chờ thêm một giây là cơ hội bỏ lỡ mất chiến cơ lại cao thêm một phần.
Cuối cùng, giống như không còn cách nào khác, tiểu công chúa long tộc chặc lưỡi, nói:
“Vậy thì Lã thiếu lâu chủ không bằng bói một quẻ, xem phải dùng cách gì mới có thể phá giải khốn cảnh ở đây?”
Lã Vọng Thiên nghe vậy, cũng thở phào một hơi. Cậu chàng vừa nãy đã thấy Long U ra tay, tự hiểu bản thân không phải đối thủ của cô bé. Nếu như tiểu công chúa của long tộc không nể mặt, kệ xác cậu chàng mà ra tay, thì Lã thiếu lâu chủ cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thế nhưng rõ ràng, người có con mắt chính trị cay độc như Long U vẫn lựa chọn tự lui nửa bước, giữ không khí hòa hoãn giữa các “ứng cử viên cho vị trí ngũ đệ tử” với nhau.
Đương nhiên, Lã Vọng Thiên cũng biết lui nửa bước đã là ranh giới cuối cùng của Long U. Nếu không muốn con bé này bắn ngược, cắn cho một cái, thì liều liệu mà chỉ rõ cho cô nàng biết phải đánh vào đâu mới có thể hóa giải cục diện.
Lã Vọng Thiên tuy trận pháp không tinh thông bằng Đỗ Thải Hà, song có câu vạn pháp như trăm sông đổ về một biển, khi đến cảnh giới sau cùng kỳ thực đều quy về một mối. Thuật bói toán đoán mệnh của Vọng Thiên lâu cũng có mấy phần tính toán thiên cơ, nắm bắt quỹ tích vận mệnh biến hóa tương tự như trận văn luân chuyển của trận pháp.
Thành thử...
Cậu chàng lẩm nhẩm tính toán một phen, cảm thấy căn nhà này dường như ẩn chứa đủ ngũ hành tương sinh, từ đấy mới có thể tự thành một giới, vây chặt năm người bọn họ. Lã Vọng Thiên bấy giờ mới hỏi:
“Không biết khi nãy công chúa nhìn thấy gì trong ấm trà?”
“Là bốn quả thận còn tươi. Kinh chết đi được.”
Long U vừa nói, trên mặt vừa tỏ vẻ khó chịu, giống như bất mãn vì câu hỏi của Lã Vọng Thiên gợi nhắc cô nàng về hình ảnh máu me vừa rồi.
Lã thiếu lâu chủ day thái dương, cố hồi tưởng lại mấy thứ những ngày vừa rồi từng “chém gió” lúc nhậu với Dư Tự Lực.
“Hình như thận thuộc hành thủy, lại có bốn lá. Vừa rồi hai người có vẻ như là Đào công, Đào bà trong miệng rỗng tuếch, đen ngòm một mảnh. Lẽ nào... muốn phá trận này phải tìm được đủ ngũ tạng của hai ông bà?”
Long U nghe thế, lập tức nhớ đến cảnh bát hương bốc cháy phừng phừng khi nãy. Trong ngũ hành, tim thuộc hỏa, nếu như thận nằm trong ấm trà, vậy thì trái tim của hai ông bà Đào liệu có ở trong bát hương hay không? Cô nàng nghĩ là làm, bèn vội vàng chạy đến, đỡ bát hương từ ban thờ xuống. Lúc này nhìn vào, quả nhiên bên trong bát hương có lót hai quả tim người vẫn còn đang đập thình thịch.
“Xem ra đúng như phân tích của Lã thiếu lâu chủ.”
Lã Vọng Thiên nhờ Long U gom toàn bộ những người đang bất tỉnh lại, sử dụng một thuật pháp phòng ngự, đoạn nói:
“Làm phiền công chúa vào căn phòng của hai ông bà Đào, tìm xem có phát hiện gì hay không. Thận và tim chúng ta tìm được đều có liên quan đến hành tương ứng, đoán chắc hẳn ba tạng còn lại cũng thế. Căn phòng của Đào thị giao lại cho tại hạ.”
Bạch Thiên Ảnh tuy không bất tỉnh, nhưng hiện tại đang sử dụng thần công của Thời Quang Ma Đao, xông vào Tuế Nguyệt Trường Hà truy tìm vết tích. Thành thử, Lã Vọng Thiên cũng không tính nàng ta vào chiến lực có thể sử dụng.
Long U gật đầu:
“Vậy thì thiếu lâu chủ cũng phải cẩn thận đấy!”
Hai người y kế hành sự, bắt đầu lùng tìm trong căn nhà của họ Đào. Long tộc tiểu công chúa xông vào buồng ngủ của hai vợ chồng, phát hiện trên giường đang nằm hai người giấy, y phục đầu tóc không khác gì hai bóng người cô nàng vừa thấy đứng trước cửa phòng ban nãy.
Lại gần kiểm tra, Long U lại phát hiện bên dưới lớp áo, phần bụng của hai người giấy đã bị xé banh ra, bên trong chẳng phải nan tre giấy gió gì, mà là nhung nhúc xương trắng, thịt đỏ, chẳng khác nào người sống. Một cái mùi tanh nồng nặc bốc lên, phả vào không khí.
Cô nàng lùng sục trong phòng hồi lâu, lật từng cái gối, mở từng cánh cửa, thậm chí gậm bàn nóc tủ đều kiểm tra một lượt, thế nhưng cũng chẳng phát hiện được manh mối về một tạng nào. Long U chặc lưỡi một cái, đang tính động thổ đào ba thước đất lên xem có phát hiện gì không, thì sau lưng đã nghe tiếng người cất lên. Cái giọng run lẩy bà lẩy bẩy, đứt quãng, khi xa khi gần, khi trầm khi bổng tưởng như là vọng từ dưới ba thước đất lên.
“Bên... xà nhà... bên trái...”
Cũng may tiểu công chúa của long tộc vốn là cái loại gan to bằng hai bằng ba người khác, nếu đổi lại là một thiếu nữ cùng tuổi bình thường chắc hiện giờ đã khóc lạc cả giọng, lăn ra ngất xỉu. Thế nhưng, thiên phú Tâm Như Tĩnh Thủy hoàn toàn không phản ứng lại với tiếng nói bất ngờ cũng khiến Long U phải giật mình một cái, cảm thấy lông tơ dựng đứng cả lên, toàn thân nổi gai ốc.
Biểu cảm trên gương mặt ba người nhăn hí lại, giống như đang thấy thứ đáng sợ nhất trên đời này.
Mà chính Long U cũng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, xộc thẳng vào não. Cô nàng không kịp nghĩ nhiều, thiên phú trời sinh Tâm Như Tĩnh Thủy đã xuất hiện, đánh tan toàn bộ cảm giác quái dị đang muốn xâm chiếm thức hải.
Hai bóng người một nam một nữ kia dường như thoáng lộ ra vẻ tiếc rẻ trong mắt, sau đó từ từ hóa thành hai cái bóng, lui vào trong phòng ở gian phía tây.
Long U nghiến răng, nói:
“Giả thần giả quỷ!”
Cô nàng định tiến vào phòng ngủ của hai vợ chồng điều tra thực hư, thì đột nhiên nghe từ phía bàn thờ có tiếng cười the thé như xé vải. Sau đó, không đợi Long U kịp phản ứng, cơ thể đã tự động nghiêng sang một bên, né được hai bàn tay quỷ từ bên cạnh vồ tới.
Chỉ thấy từ trong ấm trà, hai cánh tay đỏ lòm, dài lêu nghêu nhô ra, trên mu bàn tay và quanh cổ tay lông đen xù xì, năm móng vuốt dài cong vút lại như lưỡi câu, bốc lên một thứ mùi khó ngửi. Tay quỷ đánh lén thất bại, lập tức rút về trong ấm trà.
Long U bước tới, ỷ vào thiên phú Tâm Như Tĩnh Thủy của bản thân hoàn toàn không sợ lại có kẻ đánh lén. Cô nàng mở nắp ấm trà, bấy giờ mới phát hiện bên trong nào có nước trà, lá trà hay bã trà gì, mà nằm lọt thỏm bốn quả thận còn tươi, thỉnh thoảng lại nhảy lên mấy cái.
Cô nàng cảm thấy buồn nôn, vừa định gạt tay đánh văng ấm trà trên bàn thì từ trong nhà đã nghe tiếng gọi vọng ra:
“Tiểu công chúa đừng manh động!”
Long U ngoái lại nhìn, phát hiện té ra người kia chẳng phải ai xa lạ, chính là Lã Vọng Thiên. Cậu chàng bấy giờ một tay bắt ấn, một tay cầm la bàn, nói:
“Nơi này không bình thường, hiện giờ ngoại trừ chúng ta cũng chỉ còn có Bạch Thiên Ảnh được Thời Quang Ma Đao bảo vệ là vẫn còn tỉnh táo. Tại hạ thấy không nên hành sự lỗ mãng, phòng hờ sinh biến!”
Lã Vọng Thiên được chân truyền của Vọng Thiên lâu, từ xưa đến nay muốn hành sự đều tự bói trước một quẻ, thành thử cũng tạo nên tính cách cực kỳ cẩn thận. Tuy lần trước hành xử nhìn như lỗ mãng, cũng không tính tới trưởng lão theo bảo vệ mình sớm chạy vào tù chờ sẵn, song cậu chàng có thể nói là không bao giờ bắn tên không đích.
Lại thêm Vọng Thiên cung từng vì tự đại mà mất hết gia nghiệp, toàn bộ người trong tộc lang bạt kỳ hồ, mãi về sau đến Táng Hoa sơn lập lầu tụ chúng mới có thể khôi phục, nên từ xưa đến giờ Vọng Thiên lâu đều nhất quán tôn chỉ: “ăn chắc mặc bền”, quyết không mắc lại sai lầm năm xưa.
Không động thì thôi, đã động là thắng.
Đồng thời nếu không có nắm chắc bảy thành thì tuyệt đối ngồi im bất động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đấy là tôn chỉ của Lã Vọng Thiên.
Long U nghe xong, lắc đầu, nói:
“Trên đời quả có câu lấy bất biến ứng vạn biến, song cũng có câu thủ lâu tất bại. Tiểu nữ cho rằng nếu cứ bị động đứng một chỗ thì sẽ chết nhanh hơn, chẳng bằng chủ động xuất thủ, đảo loạn sắp xếp của đối phương. Mặc kệ là ảo cảnh cũng tốt, trận pháp cũng được, tuyệt không thể có chuyện từ không mà sinh có, chắc chắn phải có mấu chốt phá hủy.”
Long U thừa kế thiên phú Tâm Như Tĩnh Thủy, trên đời rất khó có người có thể đánh lén được cô nàng. Lại thêm Long tộc xưa nay vốn là thế lực đứng đầu ngũ đại thánh tộc, Long Bá Thiên lại cực kỳ yêu chiều cô con gái độc nhất này, thành thử cũng tạo nên cá tính to gan lớn mật của Long U.
Tiểu công chúa của long tộc ưa dùng hiểm chiêu, thích chủ động công kích. Một là cô nàng có bản lĩnh và trí tuệ để làm như vậy, hai là cho dù có thất bại thì cũng đã có long tộc đứng đằng sau. Đương nhiên, kể từ khi xuất đạo đến giờ, Long U cũng là thắng nhiều bại ít, hơn nữa có bại cũng dễ dàng hóa nguy thành an, không cần đến trợ giúp của long tộc.
Chẳng thế, mà Long U dám ngang nhiên xuôi nam, giúp Lý Thanh Vân khám phá bí mật của Phong Bạo hải ngay giữa chiến tranh nhân tộc – Hải Thú. Nếu đổi lại là Lã Vọng Thiên, chắc chắn cậu chàng sẽ không mạo hiểm như thế, mà sẽ khuyên Toái Đản Cuồng Ma cẩn thận hành sự, sử dụng một phương án khác ít mạo hiểm hơn.
Thành thử...
Biến cố vừa phát sinh, Long U và Lã Vọng Thiên đã phát sinh mâu thuẫn. Hơn nữa còn là loại hầu như không có cách nào hòa giải, không có phương án trung dung, ngoại trừ một phương từ bỏ, nghe theo bên còn lại ra thì không còn lựa chọn nào khác.
Cả hai người đều không muốn nhượng bộ.
Song cứ ở đây dông dài lẫn nhau cũng tuyệt không phải là cách. Hơn nữa, đối với người muốn chủ động tấn công như Long U mà nói, chờ thêm một giây là cơ hội bỏ lỡ mất chiến cơ lại cao thêm một phần.
Cuối cùng, giống như không còn cách nào khác, tiểu công chúa long tộc chặc lưỡi, nói:
“Vậy thì Lã thiếu lâu chủ không bằng bói một quẻ, xem phải dùng cách gì mới có thể phá giải khốn cảnh ở đây?”
Lã Vọng Thiên nghe vậy, cũng thở phào một hơi. Cậu chàng vừa nãy đã thấy Long U ra tay, tự hiểu bản thân không phải đối thủ của cô bé. Nếu như tiểu công chúa của long tộc không nể mặt, kệ xác cậu chàng mà ra tay, thì Lã thiếu lâu chủ cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thế nhưng rõ ràng, người có con mắt chính trị cay độc như Long U vẫn lựa chọn tự lui nửa bước, giữ không khí hòa hoãn giữa các “ứng cử viên cho vị trí ngũ đệ tử” với nhau.
Đương nhiên, Lã Vọng Thiên cũng biết lui nửa bước đã là ranh giới cuối cùng của Long U. Nếu không muốn con bé này bắn ngược, cắn cho một cái, thì liều liệu mà chỉ rõ cho cô nàng biết phải đánh vào đâu mới có thể hóa giải cục diện.
Lã Vọng Thiên tuy trận pháp không tinh thông bằng Đỗ Thải Hà, song có câu vạn pháp như trăm sông đổ về một biển, khi đến cảnh giới sau cùng kỳ thực đều quy về một mối. Thuật bói toán đoán mệnh của Vọng Thiên lâu cũng có mấy phần tính toán thiên cơ, nắm bắt quỹ tích vận mệnh biến hóa tương tự như trận văn luân chuyển của trận pháp.
Thành thử...
Cậu chàng lẩm nhẩm tính toán một phen, cảm thấy căn nhà này dường như ẩn chứa đủ ngũ hành tương sinh, từ đấy mới có thể tự thành một giới, vây chặt năm người bọn họ. Lã Vọng Thiên bấy giờ mới hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không biết khi nãy công chúa nhìn thấy gì trong ấm trà?”
“Là bốn quả thận còn tươi. Kinh chết đi được.”
Long U vừa nói, trên mặt vừa tỏ vẻ khó chịu, giống như bất mãn vì câu hỏi của Lã Vọng Thiên gợi nhắc cô nàng về hình ảnh máu me vừa rồi.
Lã thiếu lâu chủ day thái dương, cố hồi tưởng lại mấy thứ những ngày vừa rồi từng “chém gió” lúc nhậu với Dư Tự Lực.
“Hình như thận thuộc hành thủy, lại có bốn lá. Vừa rồi hai người có vẻ như là Đào công, Đào bà trong miệng rỗng tuếch, đen ngòm một mảnh. Lẽ nào... muốn phá trận này phải tìm được đủ ngũ tạng của hai ông bà?”
Long U nghe thế, lập tức nhớ đến cảnh bát hương bốc cháy phừng phừng khi nãy. Trong ngũ hành, tim thuộc hỏa, nếu như thận nằm trong ấm trà, vậy thì trái tim của hai ông bà Đào liệu có ở trong bát hương hay không? Cô nàng nghĩ là làm, bèn vội vàng chạy đến, đỡ bát hương từ ban thờ xuống. Lúc này nhìn vào, quả nhiên bên trong bát hương có lót hai quả tim người vẫn còn đang đập thình thịch.
“Xem ra đúng như phân tích của Lã thiếu lâu chủ.”
Lã Vọng Thiên nhờ Long U gom toàn bộ những người đang bất tỉnh lại, sử dụng một thuật pháp phòng ngự, đoạn nói:
“Làm phiền công chúa vào căn phòng của hai ông bà Đào, tìm xem có phát hiện gì hay không. Thận và tim chúng ta tìm được đều có liên quan đến hành tương ứng, đoán chắc hẳn ba tạng còn lại cũng thế. Căn phòng của Đào thị giao lại cho tại hạ.”
Bạch Thiên Ảnh tuy không bất tỉnh, nhưng hiện tại đang sử dụng thần công của Thời Quang Ma Đao, xông vào Tuế Nguyệt Trường Hà truy tìm vết tích. Thành thử, Lã Vọng Thiên cũng không tính nàng ta vào chiến lực có thể sử dụng.
Long U gật đầu:
“Vậy thì thiếu lâu chủ cũng phải cẩn thận đấy!”
Hai người y kế hành sự, bắt đầu lùng tìm trong căn nhà của họ Đào. Long tộc tiểu công chúa xông vào buồng ngủ của hai vợ chồng, phát hiện trên giường đang nằm hai người giấy, y phục đầu tóc không khác gì hai bóng người cô nàng vừa thấy đứng trước cửa phòng ban nãy.
Lại gần kiểm tra, Long U lại phát hiện bên dưới lớp áo, phần bụng của hai người giấy đã bị xé banh ra, bên trong chẳng phải nan tre giấy gió gì, mà là nhung nhúc xương trắng, thịt đỏ, chẳng khác nào người sống. Một cái mùi tanh nồng nặc bốc lên, phả vào không khí.
Cô nàng lùng sục trong phòng hồi lâu, lật từng cái gối, mở từng cánh cửa, thậm chí gậm bàn nóc tủ đều kiểm tra một lượt, thế nhưng cũng chẳng phát hiện được manh mối về một tạng nào. Long U chặc lưỡi một cái, đang tính động thổ đào ba thước đất lên xem có phát hiện gì không, thì sau lưng đã nghe tiếng người cất lên. Cái giọng run lẩy bà lẩy bẩy, đứt quãng, khi xa khi gần, khi trầm khi bổng tưởng như là vọng từ dưới ba thước đất lên.
“Bên... xà nhà... bên trái...”
Cũng may tiểu công chúa của long tộc vốn là cái loại gan to bằng hai bằng ba người khác, nếu đổi lại là một thiếu nữ cùng tuổi bình thường chắc hiện giờ đã khóc lạc cả giọng, lăn ra ngất xỉu. Thế nhưng, thiên phú Tâm Như Tĩnh Thủy hoàn toàn không phản ứng lại với tiếng nói bất ngờ cũng khiến Long U phải giật mình một cái, cảm thấy lông tơ dựng đứng cả lên, toàn thân nổi gai ốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro