Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Bỏ Xe Giữ Tướng

Nghịch Tử

2024-11-21 20:40:06

Đỗ Trạng Nguyên không hổ là cường giả đã đạp vào Vụ Hải.

Tuy lão không phải cường giả thiên hướng thể phách như người cùng cảnh giới trong võ đạo hoặc phật môn, lúc này hồn phách đau như bị xé, bị nghiền, bị động và bất ngờ, thế nhưng cơ thể lão vẫn kịp né được đòn đòi mạng của Tạ Thiên Hoa theo hoàn toàn bằng phản xạ bản năng và thần thức mẫn cảm.

Đủ thấy cường giả Vụ Hải khó giết tới mức nào.

Tạ Thiên Hoa ra chiêu tất sát không trúng, lập tức vỗ vào túi chứa đồ lấy ra một miếng ngọc bội, chuẩn bị kích hoạt đánh bồi vào mặt Đỗ Trạng Nguyên một đòn đòi mạng. Lúc này Đỗ Trạng Nguyên bị thương, thần hồn bị xung kích, lôi tướng không còn ai khống chế sớm đã tiêu tan. Bây giờ còn không giết lão thì đợi đến bao giờ? Thình lình, trên không trung quang mang chói lọi, hạo nhiên chính khí bao phủ bốn phương tám hướng chẳng khác nào lũ tràn bờ đê.

Chỉ nghe trên bầu không, một tiếng quát đanh thép lanh lảnh chẳng khác nào sấm động:

“Ác đồ to gan dám tự ý làm chuyện xằng bậy? Bản tọa hôm nay phải đại nghĩa diệt thân!

“Hồng Đức Luật chép, phàm là kẻ mưu hại người vô can lập tức tử hình, có thể tiền trảm hậu tấu. Kẻ phạm tội thân phận hiển hách, con cháu quan môn sĩ tộc, tội tăng ba bậc. Nay xử ngươi hình thần câu diệt, không được siêu sinh!”

Lời chưa nói dứt, văn khí đã cuồn cuộn sôi trào, ngưng kết thành một thanh trường kiếm vắt qua trời đêm, ánh sáng rực rỡ trải đến một dặm, vô vàn văn tự lả tả rơi xuống như mưa bụi.

Đỗ Trạng Nguyên khủng hoảng, vừa muốn nói gì đó, đáng tiếc là đã chậm. Trường kiếm vô tình đâm xuống, khí thế dường như còn có chút gấp gáp, giống như không thể chờ nổi muốn giết người diệt khẩu.

“A!!! Lâm lão tặc, ngươi chết không yên lành!”

Đỗ Trạng Nguyên bây giờ cũng đã bắt đầu hồi phục, đương nhiên là nhận ra kẻ đến là ai, ý đồ là gì. Lâm Thanh Hồ muốn bỏ xe giữ tướng, lão vừa muốn lên tiếng thì bỗng nhiên chữ “cấm” do Đỗ Thám Hoa viết cho đã sáng lên, khiến cái lưỡi của lão cứng đờ ra như tượng, không thốt lên nổi tiếng nào.

Bị đâm sau lưng quá bất ngờ, Đỗ Trạng Nguyên chẳng kịp trở tay trường kiếm đã mang theo văn khí cuồn cuộn như sông lớn xô tới. Nháy mắt, thân xác lão phân giải, thần hồn chôn vùi...

Đỗ Trạng Nguyên hình thần câu diệt.

Tạ Thiên Hoa trông thấy cảnh này, cũng không đi ngăn cản.

Cô nàng tuy có thủ đoạn đỡ được một kiếm của kẻ thần bí, cứu được tính mạng Đỗ Trạng Nguyên, nhưng rồi cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Cô nàng tu vi yếu hơn lão không biết bao nhiêu mà kể, há lại có thể sưu hồn được một kẻ đã tiến vào Vụ Hải nhiều năm như Đỗ Trạng Nguyên?

Lại nói, đối phương gấp gáp ra sát chiêu, muốn bịt miệng lão ta, há lại để yên cho Tạ Thiên Hoa tra khảo?

Cô nàng vốn không phải là đối thủ của Đỗ Trạng Nguyên, hôm nay thủ thắng được là vì ngay lúc lão đắc ý muốn sưu hồn thì con gà đen bỗng dưng bộc phát Hắc Sắc thần quang, chiếu trúng ngay vào thần hồn của lão. Đấu với Đỗ Trạng Nguyên đã chật vật đến thế, càng chẳng nói chi kẻ vừa mới phát kiếm chiến lực còn ở trên lão ta.

Lại nói kẻ kia đứng ngoài chứng kiến hết thảy, đã có đề phòng, gà nhỏ muốn dùng Hắc Sắc thần quang đánh lén hắn cũng chẳng dễ dàng như trước nữa.

Tạ Thiên Hoa bình thản nhìn Đỗ Trạng Nguyên bị kiếm quang kích thành cặn bã, trên tay vẫn nắm chặt miếng ngọc bội ẩn chứa công kích của Huyền Thanh nương nương.

“Thư viện xuất hiện tên cặn bã này, âu cũng do tại hạ quản giáo không nghiêm. Lần này cứu viện chậm trễ, đã để tiểu thư sợ hãi, Lâm mỗ xin được bồi tội.”

Lâm Thanh Hồ mặc trường bào trắng phau, từ trên không trung đáp xuống chỗ Tạ Thiên Hoa đang đứng. Y vừa cúi đầu hành lễ tỏ ý tạ tội, vừa phất tay một cái. Nhất thời hạo nhiên chính khí cuồn cuộn tràn vào tứ chi bách hải của Nghiêm lão, vết thương trên người lão cũng theo đó mà nhanh chóng khép lại, xem như là giữ được một mạng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tạ Thiên Hoa nhíu mày:

“Lâm viện trưởng đến đây diễn một màn thí xe giữ tướng này là có ý gì?”

Lâm Thanh Hồ lắc đầu, nói:

“Tiểu thư có điều không biết, thực ra thư viện Thanh Tùng bọn ta cũng có nỗi khổ, chứ thực lòng có cho chúng ta mười lá gan cũng nào dám đối đầu với tiên sinh? Chuyện này không tiện nói ở nơi tai vách mạch rừng, nếu như tiểu thư tin được tại hạ, xin quá bộ đến thư viện. Lâm mỗ nhất định trình bày rõ ràng ngọn ngành sau trước, để tiểu thư có một câu trả lời thỏa đáng.”

“Vậy thì đi thôi.”

Tạ Thiên Hoa hít sâu một hơi, đoạn cùng Lâm Thanh Hồ ngự không về phía Thanh Tùng thư viện,

Lâm viện trưởng dẫn cô nàng đến mật thất dưới thư phòng của lão, kiểm tra hết các trận pháp cấm chế một lượt, nói đoạn mới len lén lấy trong túi chứa đồ ra một miếng lưu ảnh thạch.

“Mời tiểu thư xem, chân tướng mọi chuyện đều ở đây.”

Cô nàng đón lấy Lưu Ảnh thạch, sử dụng thần thức xem qua một lượt. Bên trong là hình ảnh Kiều Minh Long bảo bọn họ thay Phần Thiên Cốc làm việc, bắt cô nàng về đưa cho hắn. Làm việc phải điệu thấp, thân xác phải lành lặn là được, có thần hồn thần trí hay không không quan trọng.

Đỗ Trạng Nguyên nói mình và cô nàng có thù không đội trời chung, xin được xung phong. Lâm Thanh Hồ trong lưu ảnh thạch tỏ ra bất đắc dĩ một hồi, rồi mới ra quy định chỉ một mình Đỗ Trạng Nguyên được phép đi chặn giết cô nàng.

Tạ Thiên Hoa xem xong, giống như có điều gì đó suy nghĩ, không nói gì hết...

Lâm Thanh Hồ cũng không gấp.

Bình thường muốn lừa kẻ ngốc, không tốn một phen công phu miệng lưỡi tuyệt nhiên không thể thành công được. Ấy là bởi người ngốc thường ít động não, phải thòng dây dắt mũi từng bước từng bước mới xong.

Trái lại, người thông minh ý nghĩ luân chuyển, biến đổi thường xuyên, chuyển ngoặt không ngừng. Đối với loại người này càng cố tình dẫn dắt, càng dễ khiến bọn họ phát hiện vấn đề, từ đó nhảy thoát ra khỏi đường mòn.

Lúc này, im lặng để cô nàng tự đi đúng cái hướng lão muốn mới là chính đạo.

Cuối cùng, Tạ Thiên Hoa hít sâu một hơi, giống như đã nghĩ thông suốt.

Lâm Thanh Hồ bấy giờ mới cười khổ, nói:

“Thư viện chúng ta thế nhỏ, không thể không chịu phục trước dâm uy của Phần Thiên Cốc, mong thánh nữ thông cảm.”

Lão vừa nói những lời này, vừa len lén nhìn trộm Tạ Thiên Hoa.

Đây hiển nhiên là đánh bài cảm tình.

Lâm Thanh Hồ thân là viện trưởng một thư viện lớn, có tiếng tăm ở Đại Việt, đương nhiên cũng biết một hai chuyện nội bộ của Thánh Tộc ở Lục Trúc Hải.

Dù sao cũng tính là hàng xóm láng giềng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão biết Tạ Thiên Hoa vì bị ép hôn với Kiều Minh Long mới phản bội tộc quần, tháo chạy khỏi Lục Trúc Hải. Bây giờ chẳng những lão đổ bằng sạch đống vỏ hôm nay cho Kiều Minh Long và một Đỗ Trạng Nguyên sớm đã hồn bay phách tán, mà còn đánh vào lòng cảm thông của Tạ Thiên Hoa.

Nếu như cô nàng vì thế mà thấy đồng bệnh tương lân, thì Thanh Tùng thư viện cũng có thể mượn cớ này hóa can qua thành bạch ngọc, tiến tới lấy lòng Lão Thụ cổ viện.

Không thể không nói, chẳng những hơn về tu vi, Lâm Thanh Hồ còn bỏ xa Đỗ Trạng Nguyên cả mấy con phố về mặt tâm cơ tâm thuật. Cái chức viện trưởng cũng không phải cứ ai tu vi cao thâm, chiến lực áp đảo là có thể ngồi lên được.

Cái loại thế lực chỉ nhìn chiến lực tu vi để quyết lãnh đạo, nếu không phải phù dung sớm nở chóng tàn thì cũng chỉ là hàng lông gà vỏ tỏi, bất nhập lưu ở Huyền Hoàng giới.

Tạ Thiên Hoa nhìn lão một cái, lại cười:

“Vậy thì chuyện hôm nay cứ dừng lại là thù oán cá nhân giữa tiểu nữ và lão già họ Đỗ kia. Thế nhưng không biết hai người anh em của hắn có ý định mai phục tiểu nữ hay không? Như vậy không biết viện trưởng có tính là thù oán cá nhân, không đại diện được cho thư viện nữa không, mong ngài báo cho biết trước. Dù sao thì, quá tam ba bận, đến lúc đó tiểu nữ còn tin được ngài hay không thì cũng khó mà nói lắm.”

Lâm Thanh Hồ lắc đầu, nói:

“Không dám. Không dám. Lão chó đẻ kia thân là cường giả Vụ Hải đi mai phục một hậu bối như tiểu thư vốn đã là chuyện chẳng vẻ vang gì, há lại còn có chuyện trả thù ở đây? Già cả hết rồi, chẳng nhẽ không cần mặt mũi đến thế?

“Tiểu thư yên tâm, Lâm mỗ lấy danh dự ra thề, tuyệt nhiên sẽ không còn bất cứ ai của Thanh Tùng thư viện chọc giận cô nương nữa. Nếu như hai lão già kia dám bước ra khỏi thư viện nửa bước, tại hạ nhất định sẽ phế bỏ tu vi, chém đầu thị chúng!”

Tạ Thiên Hoa nhún vai, nói:

“Vậy là tốt nhất. Bây giờ cũng chẳng còn sớm nữa, tiểu nữ xin phép về trước, ngày mai còn lên đường sớm.”

“Được. Được. Vậy để Lâm mỗ tiễn cô nương vào thành.”

“Thế thì làm phiền viện trưởng.”

Tạ Thiên Hoa gật đầu, thầm nghĩ hiện giờ đã là nửa đêm canh ba, cổng thành đã đóng từ lâu. Tuy cô nàng muốn chứng minh thân phận thì cũng chẳng phải chuyện gì khó, song thủ tục rất là lằng nhằng, bây giờ có Lâm Thanh Hồ dẫn đường thì cũng bớt được không ít phiền phức.

Càng huống hồ...

Cô nàng đương nhiên không tin vào lời nói một phía của Lâm Thanh Hồ.

Thế nhưng, Tạ Thiên Hoa biết hiện tại lão ta đang muốn cô nàng tin vào câu chuyện của lão nên mới thiện chí như vậy. Bây giờ mà tỏ ra quá phòng bị hay xa cách chỉ tổ khiến y nghi ngờ. Nếu không may khiến Lâm Thanh Hồ bí quá hóa liều thì quả thực là tự mình gây nghiệt, trời cũng không cứu được.

Gần đây thường xông xáo giang hồ cùng ông sư huynh và cô sư muội, lần nào Tạ Thiên Hoa cũng là trí nang của cả nhóm, hơn nữa nhiều phen hóa nguy thành an cũng khiến cô nàng đắc ý quên mình, ngông nghênh đắc ý. Vừa rồi mém thì nuốt hận dưới tay Đỗ Trạng Nguyên chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt vào mặt, giúp Tạ Thiên Hoa tự vấn lại mình.

Chuyện ở hồ Thiên Lệ còn ngay trước mắt, đương nhiên cô nàng sẽ không coi thường kẻ có thể đè ép Đỗ Trạng Nguyên nhiều năm như Lâm Thanh Hồ. Thành thử, kể từ lúc lão xuất hiện, Tạ Thiên Hoa hành xử cực kỳ cẩn thận, cơ hồ không để lộ chút sơ hở nào.

Thế là...

Hai người một già một trẻ, mặt mang vẻ tươi cười hòa ái chẳng khác nào trưởng bối và con cháu trong nhà bình thản đạp không bay về phía thành Đông Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Số ký tự: 0