Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Chia Binh
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Sau khi đã xâu xé hết di sản của Đề Hồ tông, các vị đầu lĩnh của liên minh Nam Bộ mới chuẩn bị giải quyết chính sự.
Dương Lân Kỵ gõ ngón tay lên bàn, nói:
“Hà bang chủ, nghe nói Thiết Xà bang phụ thuộc vào các ngài từng bị thằng nhóc họ Lý đánh một trận. Nhiệm vụ do thám lần này không phải các ngài ra tay thì quả thật là không tìm được ai thích hợp hơn.”
Gã họ Hà bị chỉ mặt gọi tên, lại nghe lão tông chủ Huyền Thiên tông nhắc đến ân oán của bọn hắn và Lý Thanh Vân thì chỉ còn cách miễn cưỡng đứng dậy, ôm quyền:
“Không biết Dương tông chủ có thể cho tại hạ bao nhiêu Bình Nam quân?”
Dương Lân Kỵ thấy gã định sử dụng chiêu của cố tông chủ Đề Hồ tông với mình thì bĩu môi một cái, nói:
“Bao nhiêu? Hà bang chủ nói đùa. Một tên bản minh chủ cũng không thể giao vào tay ngài được.”
Họ Hà biến sắc, song vẫn cố giữ bình tĩnh. Gã nặn ra một nụ cười nhăn nhăn nhó nhó, nói:
“Dương tông chủ, ngài đùa hay thật. Không đời nào minh chủ của liên minh Nam Bộ chúng ta lại làm việc không có nghĩa khí như thế, đúng không?”
Vừa nói, gã vừa đánh mắt ra hiệu cho những tay đầu lĩnh đang đứng chung quanh. Từ trong đôi mắt gã, cho dù là thằng thiếu niên vừa nứt mắt cũng có thể nhìn ra bốn chữ “môi hở răng lạnh”, đừng nói chi là những thủ lĩnh xưng bá một phương đang có mặt.
Dương Lân Kỵ khịt mũi một cái, nói:
“Chuyện quân cơ há có thể gọi là đùa được? Các vị đại nhân của Quân Doanh nói rất hay, nghĩa khí là để bàn trên giang hồ. Còn trong chuyện đánh trận, chỉ có quân kỷ nghiêm minh, lời như châu ngọc thì mới có thể phục chúng. Các vị đầu lĩnh còn lại đồng tình với Dương mỗ, hay cũng nghĩ như vị Hà huynh đệ đây?”
Họ Hà thấy lão tự tin đến vậy, trống ngực đập liên thanh. Thế nhưng, gã vẫn cố tự trấn an bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn. Không đời nào những tên đầu lĩnh còn lại sẽ để mặc Dương Lân Kỵ tự tung tự tác, dùng chiêu “mượn đao giết người” một cách trắng trợn đến thế.
Nào ngờ...
Tất cả những kẻ còn lại, hoặc là né tránh ánh mắt của hắn, hoặc là gật gù tán đồng:
“Ý của Dương minh chủ không phải không có lý.”
“Hiện giờ liên minh chúng ta làm việc thay cho Quân Doanh, sao có thể cứ dùng quy củ giang hồ được? Há chẳng phải trở thành một đám ô hợp sao?”
...
Họ Hà chấn kinh, thầm hô không tốt, vội nói:
“Tên họ Dương kia! Đừng tưởng bản bang chủ gọi nhà ngươi một tiếng minh chủ là có thể cậy già lên mặt! Không có Bình Nam quân, người của bản bang chẳng phải đi chịu chết hay sao?”
Dương Lân Kỵ cười phá lên, đoạn tiếp:
“Hà bang chủ. Ngài ra ngoài làm do thám, không phải công thành cướp trại. Bình Nam quân cồng kềnh, hành động chậm chạp, nếu như mang theo chúng thì còn dò la cái gì? Chỉ sợ ngài còn cách bọn chúng cả trăm dặm, người ta đã chuẩn bị xong hết hành lý vật tư, chạy trốn từ lâu rồi.”
Họ Hà cứng họng, hoàn toàn không biết phải phản bác ra sao. Lão tông chủ của Huyền Thiên tông thấy thế, vội vàng ra tay, rèn sắt khi còn nóng:
“Hà bang chủ, ta khuyên ngài nếu có thì giờ thì nên đọc thêm binh pháp đi thì hơn. Chuyện hành quân đánh trận không giống đấu đá giang hồ của chúng ta đâu... Bản tông chủ lần trước nể tình tông chủ Đề Hồ tông, làm theo lời y, khiến Bình Nam quân thiệt hại thảm trọng. Hai vị đại nhân đã mắng ta một trận không ngóc đầu lên nổi rồi.”
Họ Hà bèn nói:
“Chẳng phải lần trước bọn chúng cũng ngang nhiên ra nghênh chiến với cánh quân của tông chủ Đề Hồ tông sao? Nhỡ đâu bọn chúng không làm theo dự đoán của Dương minh chủ thì...”
“Thì cũng không đến lượt ngài phải lo. Giờ phía trên giao cho ngài một nhiệm vụ duy nhất là thám thính tình hình quân địch. Ngài chỉ cần che giấu hành tung, chớ để bị phát hiện là được. Nếu như theo ý ngài, đối thủ tránh đánh không ra, chẳng nhẽ ta còn có thể tiếp tục hao tổn với chúng? Nhược bằng Lý Thanh Vân lại hiện thân lần nữa, thì ngài còn định thế nào? Chớ quên, trận đánh lần trước một mình hắn đánh hỏng mười mấy Bình Nam quân. Hà bang chủ ngài còn định để Quân Doanh hao phí thêm bao nhiêu bộ giáp nữa mới vừa lòng?”
Dương Lân Kỵ xổ luôn một tràng, hoàn toàn bịt kín đường lui của họ Hà. Tên bang chủ Kim Mãng bang nghĩ ngợi một hồi, chợt nảy sinh ý nghĩ độc ác. Gã cắn răng, nói:
“Tại hạ đương nhiên sẽ nghe theo sự điều khiển của minh chủ. Chỉ có điều Kim Mãng bang chúng ta không giỏi thuật ẩn nặc, thân thủ cũng không có gì đặc biệt. Hà mỗ nghe nói gần đây Dương tông chủ mới thu nhận được một vị thiên kiêu họ Lâm, đại đệ tử của Huyền Thiên tông Quách thiếu hiệp cũng là người có khinh công nổi bật trong Táng Thi đinh này. Vẫn mong Dương minh chủ lấy đại cục làm trọng, tạm thời để hai vị này quy về dưới trướng của Hạ mỗ. Nếu được như thế, tại hạ cho dù liều cái mạng già này cũng quyết mang tình báo về cho liên minh.”
Dương Lân Kỵ mặt đen như đít nồi, hoàn toàn không ngờ đến trong lúc này họ Hà còn có thể nghĩ ra một chiêu sử dụng con tin như vậy. Song, tên đã lên dây, bang chủ Kim Mãng bang cũng dùng chính câu “vì đại cuộc” của lão để mà ép buộc đạo đức.
Cuối cùng, tông chủ Huyền Thiên tông đành phải nhịn đau chặt tay, đáp ứng yêu cầu của họ Hà.
oOo
Liên minh Nam Bộ một mặt thì phái ra nhiều nhánh quân nhỏ, tản ra khắp nơi, muốn thăm dò tung tích của đối phương.
Mà lúc này, ở Cốt Sơn...
Sự gia nhập của tàn dư các thế lực bị liên minh hủy diệt cơ hồ là khiến bốn người đồng môn kéo Hạ Hầu Duyệt, Hoàn Nhan Vân Mộng vào họp khẩn cấp ngay trong đêm.
Cho đến sáng, thì kế hoạch đối phó với liên minh Nam Bộ đã thay đổi.
Tạ Thiên Hoa cho đánh tan quân kị binh của tam tộc, lấy đó làm cốt lõi, hay như Mạc Vấn vẫn gọi là “bộ đội chủ lực”.
Mỗi người cầm trong tay một đội nhỏ gồm năm đến mười người, trong đó lẫn lộn cả thành viên vốn có của Cốt Sơn, tù binh của các thế lực bị bốn sư huynh đệ càn quét, và tàn dư của các thế lực đến nhờ vả. Tổng cộng là một trăm tiểu đội lớn nhỏ không đều, nhân thủ cũng có cơ cấu phức tạp. Đám tù binh từ Ngọa Hổ bang, Băng Hà tông, Bái Nguyệt giáo muốn cấu kết với nhau làm phản cũng lực bất tòng tâm.
Tạ Thiên Hoa cũng không phải người không biết nặng nhẹ.
Lý Thanh Vân sau khi được thưởng thức cảm giác làm thương binh một hôm, thì lúc này cũng đã sử dụng thuốc của Lão Thụ cổ viện. Cậu chàng “hồi đầy bình máu”, đứng trước ba quân, dõng dạc lên tiếng:
“Chư vị. Ta biết trong các vị, có những người đã theo chúng ta vào sinh ra tử đã lâu, có những người ôm mối thù hận với liên minh Nam Bộ, cũng tất nhiên có kẻ còn ôm cái suy nghĩ may mắn hão huyền, trông chờ vào liên minh đối địch sẽ giúp bọn hắn trả thù, giành lại những gì đã mất.
“Xích Đại ta không ngại nói cho các người, mấy ngày trước, tông chủ Đề Hồ tông bị giết. Ngay trong ngày cử hành tang lễ của y, địa bàn và đệ tử của Đề Hồ tông đã bị các bang hội, giáo phái của bọn chúng xâu xé xong đâu ra đấy. Thế nên, khuyên các người từ bỏ cái hi vọng viển vông đó đi. Cho dù có gia nhập liên minh Nam Bộ thì thân phận của các ngươi cũng sẽ không có gì thay đổi. Chẳng qua là đổi một ông chủ mà thôi...”
Đám tù binh của ba thế lực Băng Hà tông, Bái Nguyệt giáo, Ngọa Hổ bang dáo dác đưa mắt đi tìm đồng môn, đều phát hiện trong mắt đối phương vẻ do dự.
Ban đầu, không một ai có ý định nghiêm túc nghe Lý Thanh Vân nói. Thế nhưng hiện giờ, bọn hắn lại không thể phản bác sự thật rằng cậu chàng nói có lý.
Mà bấy giờ, Xích Hiệp của chúng ta mới tung tuyệt chiêu:
“Trái lại, Xích Đại ta có thể cho các người một cơ hội. Chỉ cần tuân thủ quân quy, nghe theo hiệu lệnh của các vị đội trưởng. Sau trận chiến, người còn sống có thể khôi phục thân phận tự do, đi hay ở là tùy các người. Nếu chịu gia nhập Cốt Sơn, ta đảm bảo chư vị sẽ có đãi ngộ không khác gì đệ tử bình thường, không ai dám lấy chuyện quá khứ của các người ra làm khó dễ. Nhược bằng không muốn ở lại, chúng ta cũng có thể cho các người một khoản tiền để mà làm ăn.”
“Sao chúng ta có thể tin được nhà ngươi?”
Những tên tàn dư của ba thế lực kia người nào cũng động tâm trước đề nghị của Lý Thanh Vân, song lại sợ cậu chàng qua cầu rút ván. Thế là, sau một hồi cân nhắc cẩn thận, rốt cuộc cũng có kẻ không chịu được dụ hoặc của tự do, lên tiếng chất vấn.
“Xích Đại ta dám lấy danh dự của người đứng sau trợ giúp Lệ Chi sơn ra để cam kết với các người.”
Lại có kẻ hỏi:
“Ta nghe mấy vị huynh đệ Bạch Sa bang nói Bình Nam quân có chiến giáp kiên cố vô song, không gì ngăn cản nổi. Chúng ta ra trận đối đầu với đám quái vật như thế thì được bao nhiêu người toàn mạng mà về?”
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Dương Lân Kỵ gõ ngón tay lên bàn, nói:
“Hà bang chủ, nghe nói Thiết Xà bang phụ thuộc vào các ngài từng bị thằng nhóc họ Lý đánh một trận. Nhiệm vụ do thám lần này không phải các ngài ra tay thì quả thật là không tìm được ai thích hợp hơn.”
Gã họ Hà bị chỉ mặt gọi tên, lại nghe lão tông chủ Huyền Thiên tông nhắc đến ân oán của bọn hắn và Lý Thanh Vân thì chỉ còn cách miễn cưỡng đứng dậy, ôm quyền:
“Không biết Dương tông chủ có thể cho tại hạ bao nhiêu Bình Nam quân?”
Dương Lân Kỵ thấy gã định sử dụng chiêu của cố tông chủ Đề Hồ tông với mình thì bĩu môi một cái, nói:
“Bao nhiêu? Hà bang chủ nói đùa. Một tên bản minh chủ cũng không thể giao vào tay ngài được.”
Họ Hà biến sắc, song vẫn cố giữ bình tĩnh. Gã nặn ra một nụ cười nhăn nhăn nhó nhó, nói:
“Dương tông chủ, ngài đùa hay thật. Không đời nào minh chủ của liên minh Nam Bộ chúng ta lại làm việc không có nghĩa khí như thế, đúng không?”
Vừa nói, gã vừa đánh mắt ra hiệu cho những tay đầu lĩnh đang đứng chung quanh. Từ trong đôi mắt gã, cho dù là thằng thiếu niên vừa nứt mắt cũng có thể nhìn ra bốn chữ “môi hở răng lạnh”, đừng nói chi là những thủ lĩnh xưng bá một phương đang có mặt.
Dương Lân Kỵ khịt mũi một cái, nói:
“Chuyện quân cơ há có thể gọi là đùa được? Các vị đại nhân của Quân Doanh nói rất hay, nghĩa khí là để bàn trên giang hồ. Còn trong chuyện đánh trận, chỉ có quân kỷ nghiêm minh, lời như châu ngọc thì mới có thể phục chúng. Các vị đầu lĩnh còn lại đồng tình với Dương mỗ, hay cũng nghĩ như vị Hà huynh đệ đây?”
Họ Hà thấy lão tự tin đến vậy, trống ngực đập liên thanh. Thế nhưng, gã vẫn cố tự trấn an bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn. Không đời nào những tên đầu lĩnh còn lại sẽ để mặc Dương Lân Kỵ tự tung tự tác, dùng chiêu “mượn đao giết người” một cách trắng trợn đến thế.
Nào ngờ...
Tất cả những kẻ còn lại, hoặc là né tránh ánh mắt của hắn, hoặc là gật gù tán đồng:
“Ý của Dương minh chủ không phải không có lý.”
“Hiện giờ liên minh chúng ta làm việc thay cho Quân Doanh, sao có thể cứ dùng quy củ giang hồ được? Há chẳng phải trở thành một đám ô hợp sao?”
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Họ Hà chấn kinh, thầm hô không tốt, vội nói:
“Tên họ Dương kia! Đừng tưởng bản bang chủ gọi nhà ngươi một tiếng minh chủ là có thể cậy già lên mặt! Không có Bình Nam quân, người của bản bang chẳng phải đi chịu chết hay sao?”
Dương Lân Kỵ cười phá lên, đoạn tiếp:
“Hà bang chủ. Ngài ra ngoài làm do thám, không phải công thành cướp trại. Bình Nam quân cồng kềnh, hành động chậm chạp, nếu như mang theo chúng thì còn dò la cái gì? Chỉ sợ ngài còn cách bọn chúng cả trăm dặm, người ta đã chuẩn bị xong hết hành lý vật tư, chạy trốn từ lâu rồi.”
Họ Hà cứng họng, hoàn toàn không biết phải phản bác ra sao. Lão tông chủ của Huyền Thiên tông thấy thế, vội vàng ra tay, rèn sắt khi còn nóng:
“Hà bang chủ, ta khuyên ngài nếu có thì giờ thì nên đọc thêm binh pháp đi thì hơn. Chuyện hành quân đánh trận không giống đấu đá giang hồ của chúng ta đâu... Bản tông chủ lần trước nể tình tông chủ Đề Hồ tông, làm theo lời y, khiến Bình Nam quân thiệt hại thảm trọng. Hai vị đại nhân đã mắng ta một trận không ngóc đầu lên nổi rồi.”
Họ Hà bèn nói:
“Chẳng phải lần trước bọn chúng cũng ngang nhiên ra nghênh chiến với cánh quân của tông chủ Đề Hồ tông sao? Nhỡ đâu bọn chúng không làm theo dự đoán của Dương minh chủ thì...”
“Thì cũng không đến lượt ngài phải lo. Giờ phía trên giao cho ngài một nhiệm vụ duy nhất là thám thính tình hình quân địch. Ngài chỉ cần che giấu hành tung, chớ để bị phát hiện là được. Nếu như theo ý ngài, đối thủ tránh đánh không ra, chẳng nhẽ ta còn có thể tiếp tục hao tổn với chúng? Nhược bằng Lý Thanh Vân lại hiện thân lần nữa, thì ngài còn định thế nào? Chớ quên, trận đánh lần trước một mình hắn đánh hỏng mười mấy Bình Nam quân. Hà bang chủ ngài còn định để Quân Doanh hao phí thêm bao nhiêu bộ giáp nữa mới vừa lòng?”
Dương Lân Kỵ xổ luôn một tràng, hoàn toàn bịt kín đường lui của họ Hà. Tên bang chủ Kim Mãng bang nghĩ ngợi một hồi, chợt nảy sinh ý nghĩ độc ác. Gã cắn răng, nói:
“Tại hạ đương nhiên sẽ nghe theo sự điều khiển của minh chủ. Chỉ có điều Kim Mãng bang chúng ta không giỏi thuật ẩn nặc, thân thủ cũng không có gì đặc biệt. Hà mỗ nghe nói gần đây Dương tông chủ mới thu nhận được một vị thiên kiêu họ Lâm, đại đệ tử của Huyền Thiên tông Quách thiếu hiệp cũng là người có khinh công nổi bật trong Táng Thi đinh này. Vẫn mong Dương minh chủ lấy đại cục làm trọng, tạm thời để hai vị này quy về dưới trướng của Hạ mỗ. Nếu được như thế, tại hạ cho dù liều cái mạng già này cũng quyết mang tình báo về cho liên minh.”
Dương Lân Kỵ mặt đen như đít nồi, hoàn toàn không ngờ đến trong lúc này họ Hà còn có thể nghĩ ra một chiêu sử dụng con tin như vậy. Song, tên đã lên dây, bang chủ Kim Mãng bang cũng dùng chính câu “vì đại cuộc” của lão để mà ép buộc đạo đức.
Cuối cùng, tông chủ Huyền Thiên tông đành phải nhịn đau chặt tay, đáp ứng yêu cầu của họ Hà.
oOo
Liên minh Nam Bộ một mặt thì phái ra nhiều nhánh quân nhỏ, tản ra khắp nơi, muốn thăm dò tung tích của đối phương.
Mà lúc này, ở Cốt Sơn...
Sự gia nhập của tàn dư các thế lực bị liên minh hủy diệt cơ hồ là khiến bốn người đồng môn kéo Hạ Hầu Duyệt, Hoàn Nhan Vân Mộng vào họp khẩn cấp ngay trong đêm.
Cho đến sáng, thì kế hoạch đối phó với liên minh Nam Bộ đã thay đổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Thiên Hoa cho đánh tan quân kị binh của tam tộc, lấy đó làm cốt lõi, hay như Mạc Vấn vẫn gọi là “bộ đội chủ lực”.
Mỗi người cầm trong tay một đội nhỏ gồm năm đến mười người, trong đó lẫn lộn cả thành viên vốn có của Cốt Sơn, tù binh của các thế lực bị bốn sư huynh đệ càn quét, và tàn dư của các thế lực đến nhờ vả. Tổng cộng là một trăm tiểu đội lớn nhỏ không đều, nhân thủ cũng có cơ cấu phức tạp. Đám tù binh từ Ngọa Hổ bang, Băng Hà tông, Bái Nguyệt giáo muốn cấu kết với nhau làm phản cũng lực bất tòng tâm.
Tạ Thiên Hoa cũng không phải người không biết nặng nhẹ.
Lý Thanh Vân sau khi được thưởng thức cảm giác làm thương binh một hôm, thì lúc này cũng đã sử dụng thuốc của Lão Thụ cổ viện. Cậu chàng “hồi đầy bình máu”, đứng trước ba quân, dõng dạc lên tiếng:
“Chư vị. Ta biết trong các vị, có những người đã theo chúng ta vào sinh ra tử đã lâu, có những người ôm mối thù hận với liên minh Nam Bộ, cũng tất nhiên có kẻ còn ôm cái suy nghĩ may mắn hão huyền, trông chờ vào liên minh đối địch sẽ giúp bọn hắn trả thù, giành lại những gì đã mất.
“Xích Đại ta không ngại nói cho các người, mấy ngày trước, tông chủ Đề Hồ tông bị giết. Ngay trong ngày cử hành tang lễ của y, địa bàn và đệ tử của Đề Hồ tông đã bị các bang hội, giáo phái của bọn chúng xâu xé xong đâu ra đấy. Thế nên, khuyên các người từ bỏ cái hi vọng viển vông đó đi. Cho dù có gia nhập liên minh Nam Bộ thì thân phận của các ngươi cũng sẽ không có gì thay đổi. Chẳng qua là đổi một ông chủ mà thôi...”
Đám tù binh của ba thế lực Băng Hà tông, Bái Nguyệt giáo, Ngọa Hổ bang dáo dác đưa mắt đi tìm đồng môn, đều phát hiện trong mắt đối phương vẻ do dự.
Ban đầu, không một ai có ý định nghiêm túc nghe Lý Thanh Vân nói. Thế nhưng hiện giờ, bọn hắn lại không thể phản bác sự thật rằng cậu chàng nói có lý.
Mà bấy giờ, Xích Hiệp của chúng ta mới tung tuyệt chiêu:
“Trái lại, Xích Đại ta có thể cho các người một cơ hội. Chỉ cần tuân thủ quân quy, nghe theo hiệu lệnh của các vị đội trưởng. Sau trận chiến, người còn sống có thể khôi phục thân phận tự do, đi hay ở là tùy các người. Nếu chịu gia nhập Cốt Sơn, ta đảm bảo chư vị sẽ có đãi ngộ không khác gì đệ tử bình thường, không ai dám lấy chuyện quá khứ của các người ra làm khó dễ. Nhược bằng không muốn ở lại, chúng ta cũng có thể cho các người một khoản tiền để mà làm ăn.”
“Sao chúng ta có thể tin được nhà ngươi?”
Những tên tàn dư của ba thế lực kia người nào cũng động tâm trước đề nghị của Lý Thanh Vân, song lại sợ cậu chàng qua cầu rút ván. Thế là, sau một hồi cân nhắc cẩn thận, rốt cuộc cũng có kẻ không chịu được dụ hoặc của tự do, lên tiếng chất vấn.
“Xích Đại ta dám lấy danh dự của người đứng sau trợ giúp Lệ Chi sơn ra để cam kết với các người.”
Lại có kẻ hỏi:
“Ta nghe mấy vị huynh đệ Bạch Sa bang nói Bình Nam quân có chiến giáp kiên cố vô song, không gì ngăn cản nổi. Chúng ta ra trận đối đầu với đám quái vật như thế thì được bao nhiêu người toàn mạng mà về?”
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro