Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Chuẩn Bị Chiến...
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Lại nói chuyện Lệ Chi sơn...
Nếu đại thắng quân triều đình, đuổi chạy Trình Chân Kim khiến trên dưới núi Lệ Chi đều vui mừng hớn hở, thì hung tin Vân Tiêu Mạc tử trận cơ hồ khiến Mạc Vấn trở tay không kịp.
Thế là, ngay khi vừa biết tin, Manh Quỷ Tài bèn gọi Đặng Tiến Đông đến hỏi thăm.
“Đặng tướng quân, chẳng nhẽ lần trước anh em sĩ tốt hăng máu chiến mà quên đi lời dặn trước lúc ra trận?”
“Quân sư minh giám, chuyện hệ trọng như vậy chúng ta sao dám không nghe? Hôm đó, Đặng mỗ tận mắt thấy Vân Tiêu Mạc thoát khỏi chiến trường, mới quay lại đánh đại kích sĩ.”
Bạch Mã hầu chắp tay giải thích, trên gương mặt cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Nho Tướng rõ ràng đã bình an rời khỏi Huyền Võ pha, thế nhưng hôm nay lại truyền đến tin y tử trận. Vân Tiêu Mạc chết, Vân thị chắc chắn sẽ nhập thế đến hỏi tội. Sách lược mở rộng địa bàn của Lệ Chi sơn do Mạc Vấn đề ra cũng bị ảnh hưởng nặng.
Manh Quỷ Tài nhíu mày, nói:
“Đặng tướng quân thử nghĩ lại xem trận chiến hôm đó còn chuyện gì quái lạ, xin nói ra hết đừng giấu giếm gì cả.”
Đặng Tiến Đông bèn đáp:
“Hôm đó ngoại trừ Vân Tiêu Mạc, còn có một người thoát khỏi Huyền Võ pha, hình như tên là Trương Do Cơ. Lý thiếu hiệp bảo đó là thầy đồ thụ nghiệp dạy chữ năm xưa cho cậu ta, muốn thả một mắt lưới để lão sống. Đặng mỗ thấy y cũng chỉ là một trung niên tu vi ở vào nhị cảnh, cảm thấy không lật được sóng gió gì, bèn nể mặt Lý thiếu hiệp.”
Ngừng một lát, gã lại mở to đôi mắt, nhìn Mạc Vấn chằm chằm:
“Ý của quân sư kẻ hại Nho Tướng chính là tên Trương Do Cơ này? Chuyện này sao có thể? Vân Tiêu Mạc tuy là tướng thống binh, không thiện việc đánh giết, nhưng cũng không đến nỗi bị một kẻ tu vi non kém như vậy giết. Chuyện này có chút không hợp lý...”
“Mạc mỗ cũng chỉ là phỏng đoán thôi. Bất kể hắn dùng cách nào, đánh lén cũng tốt, hạ độc cũng được, hiện giờ hiềm nghi của tên Trương Do Cơ này là lớn nhất, cũng chỉ có mình hắn là có cơ hội hạ độc thủ. Còn về động cơ của hắn là gì, có lẽ còn cần tìm hiểu thêm, nhưng chắc chắn một trong số đó là khiến chiến trường Lệ Chi sơn trở nên ác liệt thêm.”
Mạc Vấn đột nhiên vuốt râu, lẩm bẩm:
“Bây giờ có biến số lớn là Vân thị toàn lực tham dự vào chuyện này, không biết bàn cờ thiên hạ sẽ biến hóa thế nào đây. Thú vị...”
Sau đó, giống như đã hạ quyết định chuyện gì, Manh Quỷ Tài quay sang phía Đặng Tiến Đông, nhẹ nhàng dặn:
“Đặng tướng quân, ngài chuyển lời cho Lý thiếu hiệp chuẩn bị sẵn sàng. Mấy ngày tới chỉ sợ thiên hạ có biến, chúng ta phải sớm tiến vào Táng Thi đinh.”
oOo
Cái chết của Vân Tiêu Mạc ảnh hưởng quá lớn.
Quân Doanh đột nhiên tỏ thái độ thù địch, dáng vẻ hùng hổ tiến đánh tựa hồ muốn trục xuất hết chân rết Lệ Chi sơn vươn vào Táng Thi đinh. Đại Tề, Đại Yến đồng thời tuyên chiến, thảo hịch văn tuyên bố với thiên hạ sẵn sàng điều binh. Hiện giờ, trong lãnh thổ Đại Việt còn hai chi viện quân đối kháng Hải Thú của Đại Tề, Đại Yến, đến giờ vẫn đang án binh bất động.
Vân thị tham chiến, Quan Hạ Băng được phong Trấn Bắc vương, Hồ Ma Huyền Nguyệt tiếp quản chiến trường, không tin tức nào mà không có trọng lượng, khiến người ta phải đắn đo cân nhắc.
Thành thử...
Lý Thanh Vân có không muốn, tiềm thức cũng bắt đầu nghĩ về hướng xấu nhất. Cậu chàng không khỏi hoài nghi quyết định thả Trương Do Cơ trong trận Huyền Võ pha của mình.
Dù sao...
Hôm đó, tám trăm đại kích sĩ đều bị giết sạch, chỉ có hai người Trương, Vân là được Đặng Tiến Đông cố tình thả ra khỏi chiến trường. Nếu nói người nào có nhiều cơ hội giết Vân Tiêu Mạc nhất, thì chính thị là Trương Do Cơ chứ chẳng còn ai vào đây.
Lý Thanh Vân lại bắt đầu nghĩ ngợi miên man...
Không hiểu quyết định chấp nhận lời thách đấu sinh tử với Lý Thanh Minh tại Thiên Kiêu Chiến là đúng hay sai.
“Vân, lại nghĩ chuyện của Trương Do Cơ à?”
Tạ Thiên Hoa chính đang ngồi sát bên, đầu tựa lên bả vai của cậu chàng. Bấy giờ, giống như phát hiện tâm trạng của người yêu không đúng, cô nàng mới ngẩng đầu, lên tiếng.
Trương Do Cơ có liên quan đến cái chết của Vân Tiêu Mạc ngay cả Lý Thanh Vân cũng có thể ngờ tới, Tạ Thiên Hoa há lại không nghĩ ra?
Hai người sau chuyện ở bí cảnh thành phố Hải Đông đã xác định quan hệ tình lữ. Ngoại trừ lúc có người ngoài vẫn xưng hô nhau là sư huynh, sư muội ra, thì khi ở một mình đã bắt đầu gọi nhau bằng tên riêng.
“Ừ. Hoa này... em thấy anh thả y là đúng hay sai?”
“Nếu sư phụ ở đây, hẳn là sẽ nói anh vừa đúng vừa sai. Đúng ở chuyện vẹn được nghĩa thầy – trò, nhưng nhìn sai người. Chuyện ở Huyền Võ pha cũng vậy, lần đó nhận lời khiêu chiến của Lý Thanh Minh cũng thế.”
Tạ Thiên Hoa không nói nhiều. Nếu nói trong quãng thời gian cảm nắng đại sư huynh cô nàng học được điều gì, thì hẳn là Lý Thanh Vân là một kẻ ngố. Vòng vo tam quốc, nói bóng nói gió với cậu chàng thì họa chăng dăm bữa nửa tháng sau Toái Đản Cuồng Ma mới ngộ ra.
Thành thử, hiện giờ, cựu thánh nữ của tộc Thanh Tước khi giao tiếp với tình lang thường nói rất ngắn gọn, thẳng vào trọng tâm.
Lý Thanh Vân thở dài:
“Nghĩa thầy – trò sao? Hoa, em nói vì sao chúng ta phải kính quân thân sư một cách vô điều kiện như vậy?”
“Được rồi. Chuyện ấy tạm thời bỏ qua một bên. Những lời này đánh vào giáo nghĩa của Nho môn, chẳng nhẽ anh định học sư phụ tuyên chiến với người ta hay sao? Có gì thắc mắc, chờ lúc quay về cổ viện gặp sư phụ thì hỏi kỹ là được. Mà đúng rồi... Vân, việc quân sư dặn anh làm đến đâu rồi?”
Lý Thanh Vân biết người yêu cố tình nói lảng sang chuyện khác, không để mình suy nghĩ lung tung. Song cậu chàng cũng không nói toạc hẳn ra, mà đáp:
“Mọi thứ đâu vào đấy rồi. Chỉ chờ tứ sư đệ vun vén xong chuyện quân lương là có thể hành động.”
“Được rồi. Anh đấy... gặp chuyện nghĩ không thông thì tìm việc khác làm cho bận tay bận chân, khỏi cần phải nghĩ ngợi lung tung.”
Tạ Thiên Hoa cười, đoạn đưa tay chỉnh đốn lại y áo đầu tóc cho Toái Đản Cuồng Ma. Lý Thanh Vân thoáng ngửi được hương tóc của cô nàng thoang thoảng trong không khí, mặt hơi đỏ lên, bối rối ngượng nghịu đến độ luống cuống tay chân.
Đúng lúc này...
“Đại sư huynh! Mọi thứ đã... chuẩn... bị... xong?”
Trương Mặc Sênh đạp trên hai con dao bếp, từ phòng bếp phía sau núi bay đến. Đang hớn hở háo hức, nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì mồm đã bị nhét cơm chó đầy ứ ự, ngắc ngứ mãi mới nói nốt được.
Lúc này, Tiểu Thực Thần đảo mắt một cái, đổi giọng:
“Khụ... Đệ không nhìn thấy gì cả, vừa rồi cũng chưa nói gì hết. Hai người... Hai người cứ tiếp tục đi!”
Đoạn toan quay người, định đánh bài chuồn.
Bị người gọi bất ngờ trong lúc đang “tình chàng ý thiếp” khiến Lý Thanh Vân cơ hồ giật bắn cả người dậy, vô ý thức lui về phía sau mấy bước. Nghe đến câu sau thì khuôn mặt vốn từ trước đã ửng hồng nay cơ hồ đỏ lựng tựa gấc chín. Cậu chàng thò tay gãi gáy, ấp úng:
“Sư đệ, thuật ngự không của sư đệ quả thật tiến bộ không nhỏ. Bay trên không mà không phát ra một tiếng động nào, đến sát gần mà chúng ta cũng không nhận ra.”
Trương Tiểu Thực Thần trợn mắt nhìn ông sư huynh, bĩu môi.
Cậu chàng bay ồn như trâu rống, đã thế miệng còn bai bải như loa phóng thanh. Nếu không phải trong mắt hai vị nào đó chỉ có đối phương, không còn thấy được ai khác thì há có thể không phát giác được Trương Mặc Sênh này?
Tạ Thiên Hoa nhoẻn miệng cười, gật đầu:
“Đúng. Quả thật tiến bộ rất lớn. Sư đệ nói có đúng không?”
Cái nhìn lạnh băng băng của sư tỷ khiến Trương Tiểu Thực Thần rùng mình, tóc gáy lông tơ thi nhau dựng đứng lên như đang duyệt binh. Cậu chàng hú lên một tiếng quái dị, từ trên không trung lao xuống, nói:
“Sư tỷ! Tiểu đệ sai rồi! Xin thủ hạ lưu tình!”
Té ra...
Kể từ sau trận chiến với Tiết Lập Địa, cùng trận đánh với Nguyên Thủy Đế Quân, một thảm thắng, một thảm bại, Trương Mặc Sênh cũng bắt đầu phát giác vấn đề của mình.
Thân pháp...
Công kích của cậu chàng học theo môn Nghênh Phong Bách Đao Trảm của Trương Thất. Thuật này từng tạo dựng nên truyền kỳ bách chiến bách thắng của Phạt Hải Kiếm Thánh, có thể nói là thuật công sát hàng đầu của Huyền Hoàng giới.
Thế nhưng, tốc độ của phi đao càng nhanh, Trương Mặc Sênh lại càng khó mà theo kịp. Nếu chỉ đứng yên một chỗ điều khiển mấy con dao bay tới bay lui thì quả thật không đạt đến được chỗ ảo diệu của cách không ngự vật. Đáng tiếc, Mỹ Vị sơn trang xưa nay không thiện chiến, Trương Mặc Sênh căn cốt nông cạn hơn thiên kiêu cùng lứa, trong thời gian ngắn không tài nào học được thân pháp đủ mạnh để bắt kịp phi đao của chính mình.
Sau trận đánh ở thành phố Hải Đông, cậu chàng bắt đầu bế quan.
Vừa tham khảo thuật ngự kiếm của Tiết Lập Địa, vừa thỉnh giáo Lăng Phong, dần dần Trương Mặc Sênh cũng nắm được một môn ngự đao phi hành. Ngoại trừ lúc lao nhanh tiếng vang như sấm rền gió cuốn ra, thì tốc độ vô cùng đáng sợ.
Đồng thời...
Từ sách vở được Tô Mộng Chẩm mang từ cổ viện ra, thời gian gần đây Trương Tiểu Thực Thần cơ hồ đều dùng vào việc nghiên cứu chế tạo và bảo quản lương khô. Đơn giản từ ép, sấy khô đến phức tạp như hút chân không, sấy lạnh thăng hoa cậu chàng cũng đều đã tính đến.
Cuối cùng, gần đây, Trương Mặc Sênh mới thành công chế tạo ra một bản mẫu, chuẩn bị lấy ra thử nghiệm thực chiến trong trận đánh tới đây tại Táng Thi đinh.
oOo
**Lời từ nhóm tác:** À thì dạo này đọc lại soát lỗi, lọc sạn từ những chương đầu, do cũng lâu rồi, đủ lâu để có thể phát hiện những lỗi cũ lúc đăng bỏ sót, thế nên bọn mình mới phát hiện một cái sạn nhỏ lúc giới thiệu Võ Bảng và Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh. Thế nên, những ai đọc truyện trên những trang chính chủ của nhóm tác đăng từ sau hôm nay thì sẽ thấy phần sau đây được sửa luôn vào chương cũ (chương 24: ) rồi, còn những ai đọc ở các trang bưng lậu về thì bọn mình xin đính chính luôn phía dưới này:
"Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh – các chủ Thiên Cơ các – nắm trong tay tổ chức tình báo lớn nhất cả Huyền Hoàng giới. Có rất nhiều tin đồn về người này. Có người bảo, y là một tồn tại sống từ trước Phản Thiên Chi Chiến, bất tử bất diệt. Có kẻ lại nói, Các chủ đời đầu của Thiên Cơ các đã tạ thế từ lâu, chức vị này cũng đã được truyền qua rất nhiều đời. Cũng có lời đồn rằng, người này tu vi tuy không cao, nhưng thuật dịch dung xuất thần nhập hóa, không ai biết bộ mặt thật sự của y, cũng tuyệt nhiên không một kẻ nào biết hành tung của gã. Bởi vậy, cũng lại có truyền tụng rằng chừng nào người trong thiên hạ chưa bị giết sạch, chừng đó vẫn còn Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh.
Nói chung, việc Các Chủ của Thiên Cơ các là một người duy nhất trong suốt mấy ngàn năm nay, hay là nhiều đời kế thừa lại một thân phận thì chỉ có bản thân cao tầng trong Các biết, song một chuyện thì chưa bao giờ thay đổi: Thiên Cơ các y sáng tạo nắm trong tay bí mật của các môn các phái, thành thử cho dù chiến lực không cao cũng không có thánh địa nào dám động thủ với nó.
Võ Bảng lại càng không giống mấy thứ bảng đơn rẻ tiền do các môn các phái tự phát sắp xếp.
Không có phân chia tu vi, không có phân biệt độ tuổi, càng không quan tâm đến chủng tộc. Bất luận một sinh linh nào kể từ ngày đặt chân lên con đường tu luyện vô danh cửu cảnh, thì cơ hồ đều đã có tên trên Võ Bảng.
Sau đó, Thiên Cơ các sẽ dựa vào chiến lực, thiên phú, tiềm lực, công pháp, tâm tính, cơ duyên, pháp bảo mà cho điểm.
Phát hành Võ Bảng theo kiểu như vậy, nếu không nắm trong tay một lượng tình báo khổng lồ, lại có một cơ quan sàng lọc phân loại kín không kẽ hở, e rằng có làm cũng là dã tràng se cát. Bởi lẽ, nếu không cẩn thận xếp hạng sai, khiến người trong thiên hạ mất đi tin tưởng, cái gọi là bảng xếp hạng cũng quá bằng ném cho chó gặm.
Nhưng...
Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh dám làm chuyện mà cả Huyền Hoàng giới không một tông một phái nào có gan đi làm.
Thực tế chứng minh, hắn làm được.
Suốt mấy ngàn năm qua, Võ Bảng vẫn chễm chệ là bảng đơn đáng tin cậy nhất toàn bộ Huyền Hoàng giới, không một nhà nào lay chuyển được.
Thậm chí, các tông các phái phát hành bảng xếp hạng của riêng mình cũng tham khảo Võ Bảng."
Thay đổi nhỏ thôi, không ảnh hưởng lớn đến cốt truyện mà bà con vẫn theo dõi, chỉ là sửa lại cho đúng những thông tin về sau cung cấp. Vì ban đầu để Võ Bảng chỉ có tuổi đời có hơn 50 năm thì nó bị quá ngắn, nhất là khi sau này đã quyết định để nó tồn tại từ xung quanh thời Kiếm Thánh 3000 năm trước.
Nếu đại thắng quân triều đình, đuổi chạy Trình Chân Kim khiến trên dưới núi Lệ Chi đều vui mừng hớn hở, thì hung tin Vân Tiêu Mạc tử trận cơ hồ khiến Mạc Vấn trở tay không kịp.
Thế là, ngay khi vừa biết tin, Manh Quỷ Tài bèn gọi Đặng Tiến Đông đến hỏi thăm.
“Đặng tướng quân, chẳng nhẽ lần trước anh em sĩ tốt hăng máu chiến mà quên đi lời dặn trước lúc ra trận?”
“Quân sư minh giám, chuyện hệ trọng như vậy chúng ta sao dám không nghe? Hôm đó, Đặng mỗ tận mắt thấy Vân Tiêu Mạc thoát khỏi chiến trường, mới quay lại đánh đại kích sĩ.”
Bạch Mã hầu chắp tay giải thích, trên gương mặt cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Nho Tướng rõ ràng đã bình an rời khỏi Huyền Võ pha, thế nhưng hôm nay lại truyền đến tin y tử trận. Vân Tiêu Mạc chết, Vân thị chắc chắn sẽ nhập thế đến hỏi tội. Sách lược mở rộng địa bàn của Lệ Chi sơn do Mạc Vấn đề ra cũng bị ảnh hưởng nặng.
Manh Quỷ Tài nhíu mày, nói:
“Đặng tướng quân thử nghĩ lại xem trận chiến hôm đó còn chuyện gì quái lạ, xin nói ra hết đừng giấu giếm gì cả.”
Đặng Tiến Đông bèn đáp:
“Hôm đó ngoại trừ Vân Tiêu Mạc, còn có một người thoát khỏi Huyền Võ pha, hình như tên là Trương Do Cơ. Lý thiếu hiệp bảo đó là thầy đồ thụ nghiệp dạy chữ năm xưa cho cậu ta, muốn thả một mắt lưới để lão sống. Đặng mỗ thấy y cũng chỉ là một trung niên tu vi ở vào nhị cảnh, cảm thấy không lật được sóng gió gì, bèn nể mặt Lý thiếu hiệp.”
Ngừng một lát, gã lại mở to đôi mắt, nhìn Mạc Vấn chằm chằm:
“Ý của quân sư kẻ hại Nho Tướng chính là tên Trương Do Cơ này? Chuyện này sao có thể? Vân Tiêu Mạc tuy là tướng thống binh, không thiện việc đánh giết, nhưng cũng không đến nỗi bị một kẻ tu vi non kém như vậy giết. Chuyện này có chút không hợp lý...”
“Mạc mỗ cũng chỉ là phỏng đoán thôi. Bất kể hắn dùng cách nào, đánh lén cũng tốt, hạ độc cũng được, hiện giờ hiềm nghi của tên Trương Do Cơ này là lớn nhất, cũng chỉ có mình hắn là có cơ hội hạ độc thủ. Còn về động cơ của hắn là gì, có lẽ còn cần tìm hiểu thêm, nhưng chắc chắn một trong số đó là khiến chiến trường Lệ Chi sơn trở nên ác liệt thêm.”
Mạc Vấn đột nhiên vuốt râu, lẩm bẩm:
“Bây giờ có biến số lớn là Vân thị toàn lực tham dự vào chuyện này, không biết bàn cờ thiên hạ sẽ biến hóa thế nào đây. Thú vị...”
Sau đó, giống như đã hạ quyết định chuyện gì, Manh Quỷ Tài quay sang phía Đặng Tiến Đông, nhẹ nhàng dặn:
“Đặng tướng quân, ngài chuyển lời cho Lý thiếu hiệp chuẩn bị sẵn sàng. Mấy ngày tới chỉ sợ thiên hạ có biến, chúng ta phải sớm tiến vào Táng Thi đinh.”
oOo
Cái chết của Vân Tiêu Mạc ảnh hưởng quá lớn.
Quân Doanh đột nhiên tỏ thái độ thù địch, dáng vẻ hùng hổ tiến đánh tựa hồ muốn trục xuất hết chân rết Lệ Chi sơn vươn vào Táng Thi đinh. Đại Tề, Đại Yến đồng thời tuyên chiến, thảo hịch văn tuyên bố với thiên hạ sẵn sàng điều binh. Hiện giờ, trong lãnh thổ Đại Việt còn hai chi viện quân đối kháng Hải Thú của Đại Tề, Đại Yến, đến giờ vẫn đang án binh bất động.
Vân thị tham chiến, Quan Hạ Băng được phong Trấn Bắc vương, Hồ Ma Huyền Nguyệt tiếp quản chiến trường, không tin tức nào mà không có trọng lượng, khiến người ta phải đắn đo cân nhắc.
Thành thử...
Lý Thanh Vân có không muốn, tiềm thức cũng bắt đầu nghĩ về hướng xấu nhất. Cậu chàng không khỏi hoài nghi quyết định thả Trương Do Cơ trong trận Huyền Võ pha của mình.
Dù sao...
Hôm đó, tám trăm đại kích sĩ đều bị giết sạch, chỉ có hai người Trương, Vân là được Đặng Tiến Đông cố tình thả ra khỏi chiến trường. Nếu nói người nào có nhiều cơ hội giết Vân Tiêu Mạc nhất, thì chính thị là Trương Do Cơ chứ chẳng còn ai vào đây.
Lý Thanh Vân lại bắt đầu nghĩ ngợi miên man...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không hiểu quyết định chấp nhận lời thách đấu sinh tử với Lý Thanh Minh tại Thiên Kiêu Chiến là đúng hay sai.
“Vân, lại nghĩ chuyện của Trương Do Cơ à?”
Tạ Thiên Hoa chính đang ngồi sát bên, đầu tựa lên bả vai của cậu chàng. Bấy giờ, giống như phát hiện tâm trạng của người yêu không đúng, cô nàng mới ngẩng đầu, lên tiếng.
Trương Do Cơ có liên quan đến cái chết của Vân Tiêu Mạc ngay cả Lý Thanh Vân cũng có thể ngờ tới, Tạ Thiên Hoa há lại không nghĩ ra?
Hai người sau chuyện ở bí cảnh thành phố Hải Đông đã xác định quan hệ tình lữ. Ngoại trừ lúc có người ngoài vẫn xưng hô nhau là sư huynh, sư muội ra, thì khi ở một mình đã bắt đầu gọi nhau bằng tên riêng.
“Ừ. Hoa này... em thấy anh thả y là đúng hay sai?”
“Nếu sư phụ ở đây, hẳn là sẽ nói anh vừa đúng vừa sai. Đúng ở chuyện vẹn được nghĩa thầy – trò, nhưng nhìn sai người. Chuyện ở Huyền Võ pha cũng vậy, lần đó nhận lời khiêu chiến của Lý Thanh Minh cũng thế.”
Tạ Thiên Hoa không nói nhiều. Nếu nói trong quãng thời gian cảm nắng đại sư huynh cô nàng học được điều gì, thì hẳn là Lý Thanh Vân là một kẻ ngố. Vòng vo tam quốc, nói bóng nói gió với cậu chàng thì họa chăng dăm bữa nửa tháng sau Toái Đản Cuồng Ma mới ngộ ra.
Thành thử, hiện giờ, cựu thánh nữ của tộc Thanh Tước khi giao tiếp với tình lang thường nói rất ngắn gọn, thẳng vào trọng tâm.
Lý Thanh Vân thở dài:
“Nghĩa thầy – trò sao? Hoa, em nói vì sao chúng ta phải kính quân thân sư một cách vô điều kiện như vậy?”
“Được rồi. Chuyện ấy tạm thời bỏ qua một bên. Những lời này đánh vào giáo nghĩa của Nho môn, chẳng nhẽ anh định học sư phụ tuyên chiến với người ta hay sao? Có gì thắc mắc, chờ lúc quay về cổ viện gặp sư phụ thì hỏi kỹ là được. Mà đúng rồi... Vân, việc quân sư dặn anh làm đến đâu rồi?”
Lý Thanh Vân biết người yêu cố tình nói lảng sang chuyện khác, không để mình suy nghĩ lung tung. Song cậu chàng cũng không nói toạc hẳn ra, mà đáp:
“Mọi thứ đâu vào đấy rồi. Chỉ chờ tứ sư đệ vun vén xong chuyện quân lương là có thể hành động.”
“Được rồi. Anh đấy... gặp chuyện nghĩ không thông thì tìm việc khác làm cho bận tay bận chân, khỏi cần phải nghĩ ngợi lung tung.”
Tạ Thiên Hoa cười, đoạn đưa tay chỉnh đốn lại y áo đầu tóc cho Toái Đản Cuồng Ma. Lý Thanh Vân thoáng ngửi được hương tóc của cô nàng thoang thoảng trong không khí, mặt hơi đỏ lên, bối rối ngượng nghịu đến độ luống cuống tay chân.
Đúng lúc này...
“Đại sư huynh! Mọi thứ đã... chuẩn... bị... xong?”
Trương Mặc Sênh đạp trên hai con dao bếp, từ phòng bếp phía sau núi bay đến. Đang hớn hở háo hức, nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì mồm đã bị nhét cơm chó đầy ứ ự, ngắc ngứ mãi mới nói nốt được.
Lúc này, Tiểu Thực Thần đảo mắt một cái, đổi giọng:
“Khụ... Đệ không nhìn thấy gì cả, vừa rồi cũng chưa nói gì hết. Hai người... Hai người cứ tiếp tục đi!”
Đoạn toan quay người, định đánh bài chuồn.
Bị người gọi bất ngờ trong lúc đang “tình chàng ý thiếp” khiến Lý Thanh Vân cơ hồ giật bắn cả người dậy, vô ý thức lui về phía sau mấy bước. Nghe đến câu sau thì khuôn mặt vốn từ trước đã ửng hồng nay cơ hồ đỏ lựng tựa gấc chín. Cậu chàng thò tay gãi gáy, ấp úng:
“Sư đệ, thuật ngự không của sư đệ quả thật tiến bộ không nhỏ. Bay trên không mà không phát ra một tiếng động nào, đến sát gần mà chúng ta cũng không nhận ra.”
Trương Tiểu Thực Thần trợn mắt nhìn ông sư huynh, bĩu môi.
Cậu chàng bay ồn như trâu rống, đã thế miệng còn bai bải như loa phóng thanh. Nếu không phải trong mắt hai vị nào đó chỉ có đối phương, không còn thấy được ai khác thì há có thể không phát giác được Trương Mặc Sênh này?
Tạ Thiên Hoa nhoẻn miệng cười, gật đầu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng. Quả thật tiến bộ rất lớn. Sư đệ nói có đúng không?”
Cái nhìn lạnh băng băng của sư tỷ khiến Trương Tiểu Thực Thần rùng mình, tóc gáy lông tơ thi nhau dựng đứng lên như đang duyệt binh. Cậu chàng hú lên một tiếng quái dị, từ trên không trung lao xuống, nói:
“Sư tỷ! Tiểu đệ sai rồi! Xin thủ hạ lưu tình!”
Té ra...
Kể từ sau trận chiến với Tiết Lập Địa, cùng trận đánh với Nguyên Thủy Đế Quân, một thảm thắng, một thảm bại, Trương Mặc Sênh cũng bắt đầu phát giác vấn đề của mình.
Thân pháp...
Công kích của cậu chàng học theo môn Nghênh Phong Bách Đao Trảm của Trương Thất. Thuật này từng tạo dựng nên truyền kỳ bách chiến bách thắng của Phạt Hải Kiếm Thánh, có thể nói là thuật công sát hàng đầu của Huyền Hoàng giới.
Thế nhưng, tốc độ của phi đao càng nhanh, Trương Mặc Sênh lại càng khó mà theo kịp. Nếu chỉ đứng yên một chỗ điều khiển mấy con dao bay tới bay lui thì quả thật không đạt đến được chỗ ảo diệu của cách không ngự vật. Đáng tiếc, Mỹ Vị sơn trang xưa nay không thiện chiến, Trương Mặc Sênh căn cốt nông cạn hơn thiên kiêu cùng lứa, trong thời gian ngắn không tài nào học được thân pháp đủ mạnh để bắt kịp phi đao của chính mình.
Sau trận đánh ở thành phố Hải Đông, cậu chàng bắt đầu bế quan.
Vừa tham khảo thuật ngự kiếm của Tiết Lập Địa, vừa thỉnh giáo Lăng Phong, dần dần Trương Mặc Sênh cũng nắm được một môn ngự đao phi hành. Ngoại trừ lúc lao nhanh tiếng vang như sấm rền gió cuốn ra, thì tốc độ vô cùng đáng sợ.
Đồng thời...
Từ sách vở được Tô Mộng Chẩm mang từ cổ viện ra, thời gian gần đây Trương Tiểu Thực Thần cơ hồ đều dùng vào việc nghiên cứu chế tạo và bảo quản lương khô. Đơn giản từ ép, sấy khô đến phức tạp như hút chân không, sấy lạnh thăng hoa cậu chàng cũng đều đã tính đến.
Cuối cùng, gần đây, Trương Mặc Sênh mới thành công chế tạo ra một bản mẫu, chuẩn bị lấy ra thử nghiệm thực chiến trong trận đánh tới đây tại Táng Thi đinh.
oOo
**Lời từ nhóm tác:** À thì dạo này đọc lại soát lỗi, lọc sạn từ những chương đầu, do cũng lâu rồi, đủ lâu để có thể phát hiện những lỗi cũ lúc đăng bỏ sót, thế nên bọn mình mới phát hiện một cái sạn nhỏ lúc giới thiệu Võ Bảng và Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh. Thế nên, những ai đọc truyện trên những trang chính chủ của nhóm tác đăng từ sau hôm nay thì sẽ thấy phần sau đây được sửa luôn vào chương cũ (chương 24: ) rồi, còn những ai đọc ở các trang bưng lậu về thì bọn mình xin đính chính luôn phía dưới này:
"Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh – các chủ Thiên Cơ các – nắm trong tay tổ chức tình báo lớn nhất cả Huyền Hoàng giới. Có rất nhiều tin đồn về người này. Có người bảo, y là một tồn tại sống từ trước Phản Thiên Chi Chiến, bất tử bất diệt. Có kẻ lại nói, Các chủ đời đầu của Thiên Cơ các đã tạ thế từ lâu, chức vị này cũng đã được truyền qua rất nhiều đời. Cũng có lời đồn rằng, người này tu vi tuy không cao, nhưng thuật dịch dung xuất thần nhập hóa, không ai biết bộ mặt thật sự của y, cũng tuyệt nhiên không một kẻ nào biết hành tung của gã. Bởi vậy, cũng lại có truyền tụng rằng chừng nào người trong thiên hạ chưa bị giết sạch, chừng đó vẫn còn Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh.
Nói chung, việc Các Chủ của Thiên Cơ các là một người duy nhất trong suốt mấy ngàn năm nay, hay là nhiều đời kế thừa lại một thân phận thì chỉ có bản thân cao tầng trong Các biết, song một chuyện thì chưa bao giờ thay đổi: Thiên Cơ các y sáng tạo nắm trong tay bí mật của các môn các phái, thành thử cho dù chiến lực không cao cũng không có thánh địa nào dám động thủ với nó.
Võ Bảng lại càng không giống mấy thứ bảng đơn rẻ tiền do các môn các phái tự phát sắp xếp.
Không có phân chia tu vi, không có phân biệt độ tuổi, càng không quan tâm đến chủng tộc. Bất luận một sinh linh nào kể từ ngày đặt chân lên con đường tu luyện vô danh cửu cảnh, thì cơ hồ đều đã có tên trên Võ Bảng.
Sau đó, Thiên Cơ các sẽ dựa vào chiến lực, thiên phú, tiềm lực, công pháp, tâm tính, cơ duyên, pháp bảo mà cho điểm.
Phát hành Võ Bảng theo kiểu như vậy, nếu không nắm trong tay một lượng tình báo khổng lồ, lại có một cơ quan sàng lọc phân loại kín không kẽ hở, e rằng có làm cũng là dã tràng se cát. Bởi lẽ, nếu không cẩn thận xếp hạng sai, khiến người trong thiên hạ mất đi tin tưởng, cái gọi là bảng xếp hạng cũng quá bằng ném cho chó gặm.
Nhưng...
Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh dám làm chuyện mà cả Huyền Hoàng giới không một tông một phái nào có gan đi làm.
Thực tế chứng minh, hắn làm được.
Suốt mấy ngàn năm qua, Võ Bảng vẫn chễm chệ là bảng đơn đáng tin cậy nhất toàn bộ Huyền Hoàng giới, không một nhà nào lay chuyển được.
Thậm chí, các tông các phái phát hành bảng xếp hạng của riêng mình cũng tham khảo Võ Bảng."
Thay đổi nhỏ thôi, không ảnh hưởng lớn đến cốt truyện mà bà con vẫn theo dõi, chỉ là sửa lại cho đúng những thông tin về sau cung cấp. Vì ban đầu để Võ Bảng chỉ có tuổi đời có hơn 50 năm thì nó bị quá ngắn, nhất là khi sau này đã quyết định để nó tồn tại từ xung quanh thời Kiếm Thánh 3000 năm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro