Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Chưởng Ấn Quan...
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Chuyện Hạ Hầu Duyệt điều động thảo dược đến Quan Lâm không tính là bí mật, Trường Mệnh Trùng cũng chẳng đủ quyền lợi mà che giấu được ánh mắt soi mói của Đan Dược Hội và Đế Mộ. Thành thử, chẳng tốn bao công sức, hai người Dược Thánh và trụ trì chùa Long Hoa đã biết sự thật rằng “Bích Mặc tiên sinh” đã bắt đầu cho người vận thảo dược về Quan Lâm trước cả khi dịch bệnh bùng phát.
Phong thái hành xử này cực kỳ giống Thế Tôn hơn vạn năm trước, thành thử hai tên Địa Tôn cơ hồ càng thêm hoảng sợ ngạc nhiên, có chút thần hồn nát thần tính. Thành thử, xuất phát từ cẩn thận, chưa đến nửa ngày sau, một đạo khẩu dụ đã từ thành Cổ Long tìm đến Quan Lâm.
Trư Đế Lê Dực nói hiện tại chiến tranh với Hải Thú đã bắt đầu vào thế ổn định, không còn cần đón tiếp quân đội các nước đến chi viện nữa. Chức quan tiếp sứ của Nguyễn Đông Thanh cũng coi như miễn. Chức Chưởng Ấn quan của thành Bạch Đế đã để trống lâu ngày, nay Bích Mặc tiên sinh đã có ý muốn phò tá Hồ Ma Huyền Nguyệt thì nên nhanh chóng tiến về Bạch Đế nhậm chức.
Nguyễn Đông Thanh không ngờ vừa mới ốm dậy đã phải đi công tác xa, song xét về công về tư, gã đều không tiện từ chối hoàng đế Đại Việt, bèn tiếp chỉ tạ ơn.
Gã bàn chuyện bàn giao “chức vị” lại với Vũ Tùng Lâm, bởi dù sao cái danh “Bích Mặc tiên sinh” cũng là lão cho, hơn một năm nay Nguyễn Đông Thanh cũng cầm không thiếu một tháng bổng lộc nào của lão. Ban đầu Vũ tổng binh gặp Nguyễn Đông Thanh cũng hoảng hồn sợ hãi, nhưng hơn một năm qua biết cách làm người của gã. Bấy giờ thấy Bích Mặc tiên sinh chuẩn bị rời núi vô danh chuyển đến thành Bạch Đế thì lại có chút không nỡ.
Thế nhưng, lão cũng biết tất cả đều là “tính toán của tiên sinh”, thế nên rất nhanh, Vũ Tùng Lâm đã đè những cảm xúc này xuống, coi là chuyện lông gà vỏ tỏi.
Nguyễn Đông Thanh quay về nghiên cứu, biết đại khái Chưởng Ấn quan chủ nội vụ của châu chủ châu Ngọc Lân, từ kinh tế đến trị an đều có tiếng nói, quan cao tước lớn. Gã thấy mình là một người phàm, lời nói chỉ sợ không đủ để phục chúng. Tuy nói hội phụ huynh cổ viện cũng toàn là thú dữ, nhưng tính hắn xưa nay công tư phân minh. Trừ khi là chuyện liên quan đến tính mạng bản thân, hoặc là có can hệ trực tiếp với đám đồ đệ, bằng không Nguyễn Đông Thanh cũng không muốn mở lời nhờ vả mấy người Võ Hoàng, Long Vương, Kiếm Tổ.
Lại thêm Bích Mặc tiên sinh xuất thân bình dân, trong triều không phe không phái nâng đỡ, trừ Hồng Đô ra quả thực không có người để dùng.
Bích Mặc tiên sinh nói việc ấy với Vũ Tùng Lâm, lão nghe mà bất giác thấy đồng bệnh tương lân, nghĩ lại hồi vừa đến Quan Lâm lão cũng chẳng có một binh một tốt, hiện giờ cũng không có lấy một vị phó tướng quân sư nào nghe lệnh.
Thương thân trong một tích tắc rồi thôi, bấy giờ lão lại cười thầm, trộm nghĩ:
“Tiên sinh vẫn như xưa, thích giả vờ giả vịt. Rõ ràng chuyện nhân thủ đã giải quyết ổn thỏa từ trước, thế mà vẫn cứ phải đến diễn cùng lão già này mới gọi là đủ quy trình. Ài... thôi được. Để lão đầu đây diễn với ngài một lần trước khi chia tay.”
Lão ho khan một tiếng, nói:
“Đúng rồi, tiên sinh còn nhớ chuyện dịch bệnh vài ngày trước?”
“Vẫn nhớ. Quả thật là nguy hiểm. Cũng may mà kịp thời khống chế được, không thẹn là ăn bổng lộc của tổng binh.”
Mỗi lần nhớ chuyện vài ngày trước, Nguyễn Đông Thanh lại thấy đau đầu, mặt đỏ lên. Cái chuyện Lý Thông cướp công Thạch Sanh này bình thường gã rất phản cảm, cho dù hứng chí đọc thơ cũng nhất thiết phải nói rõ nguyên tác giả mới yên lòng. Lần này nhận vơ công lao của Hồng Vân tuy là chuyện bất đắc dĩ, song gã cũng hết cách.
Cô hàng xóm ở cổ viện xưa nay còn ẩn cư hơn cả hắn, bình thường không muốn ai biết đến. Muốn để Hồng Vân ra tay, thì cô nàng mãnh liệt yêu cầu Nguyễn Đông Thanh phải đứng ra hứng toàn bộ công lao. Ở đời vẫn thường có chuyện tướng tá tranh công mà thành phá người chết, thần tử đoạt lợi mà nước mất nhà tan. Có lẽ cả Huyền Hoàng giới cũng chỉ có Lão Thụ cổ viện là ngược đời như vậy, người nọ đùn đẩy công lao cho người kia, tránh cứ như là tránh tà.
Vũ Tùng Lâm nói:
“Bản tướng đã bắt được kẻ gây chuyện, thả độc dược vào nguồn nước khiến dân chúng Quan Lâm đổ bệnh, theo lý là phải xử treo cổ. Nhưng thiết nghĩ người này từng cứu giúp không thiếu bách tính, thế nên mới định gửi gắm cho đi theo tiên sinh làm tôi đòi, chờ đoái công chuộc tội.”
Nguyễn Đông Thanh nghe vậy, cau mày:
“Như thế thì không phải phép cho lắm, há lại có chuyện làm sai mà không bị phạt?”
“Tiên sinh có điều chưa biết. Người này chỉ biết chút y thuật, há lại có thể điều chế được thứ độc dược cao minh đến vậy? Sau lưng ắt có kẻ khác sai khiến, nếu bây giờ theo luật giết y, vậy thì tên chủ mưu có thể phủi tay. Lại thêm lần này tuy động tĩnh lớn, nhưng không có thương vong về nhân mạng, chiếu theo luật của Đại Việt có thể giảm nhẹ...”
Vũ Tùng Lâm không hiểu vì cớ gì Nguyễn Đông Thanh lại cứ bắt lão phải “thuyết phục” gã thu nhận người gã đã sắp xếp tính toán, song xuất phát từ lòng tin với Bích Mặc tiên sinh, lão cũng không hỏi nhiều.
Nguyễn Đông Thanh nghe lão nói, cười lắc đầu:
“Vũ tổng binh, dạo gần đây Đông Thanh cũng coi như là có kinh nghiệm quan trường. Nơi đây chỉ có hai ta, tổng binh hà tất phải lấy lí do tránh né? Có phải do kẻ đứng sau sai khiến người này địa vị thế lực quá lớn, pháp luật Đại Việt không ước thúc được, thế nên ngài mới không đành lòng phạt một lâu la trong khi kẻ chủ mưu còn đang tiêu dao ngoài vòng pháp luật hay không?”
“Tiên sinh liệu sự như thần. Theo bản tướng xem, chuyện lần này hẳn là hội trưởng Đan Dược hội, Dược Thánh ra tay. Cũng may mục tiêu của hắn có lẽ chỉ là muốn giúp Phật môn dựng lại thanh danh, bằng không chỉ sợ cho dù có thuốc giải thì thường nhân trong thành dễ cũng phải chết đến hai ba phần mười.”
Vũ Tùng Lâm nói đến đây, thấy sắc mặt Nguyễn Đông Thanh càng lúc càng khó coi, khiến chính lão cũng lấy làm tò mò.
Phải biết Dược Thánh ra tay, người thường há có thể nhìn rõ bản chất của thứ tràn qua Quan Lâm vừa rồi. Nếu không phải Hồng Vân lên tiếng, thì hiện giờ lão vẫn tưởng ấy là dịch bệnh do trời giáng xuống.
Hồng Vân mượn miệng của Nguyễn Đông Thanh, thành thử trong mắt lão, Bích Mặc tiên sinh đáng nhẽ sớm đã biết chuyện này. Thế mà hiện tại lại lộ thần sắc như thể trước đó chưa hay biết gì khiến lão cũng chẳng biết phải diễn tiếp như thế nào.
Té ra, Bích Mặc tiên sinh nãy giờ vẫn tưởng người Vũ Tùng Lâm muốn bắt là kẻ đầu xỏ xúi giục thương lái cấu kết với tu sĩ ức hiếp trăm họ. Sau đó nghe lão giải thích mới biết thì ra người mà lão tổng binh nhắc đến lại là kẻ chủ mưu đầu độc. Mà vụ việc lần này cũng từ thừa họa trục lợi trở thành sử dụng vũ khí hóa học, trong lòng Nguyễn Đông Thanh độ nghiêm trọng của bản án cơ hồ là nhảy vọt một lần sáu bảy cấp.
Hai người đều cho là đối phương “cao minh”, cuối cùng trống đánh xuôi kèn thổi ngược, ông nói gà bà nói vịt một phen.
Nguyễn Đông Thanh ho khan một tiếng, lại nói:
“Vậy đi, kể ra cũng là kẻ đáng thương. Thế nhưng lấy thế lực của đối phương, chẳng nhẽ Vũ tổng binh không sợ nửa chừng có người vào ngục giết người diệt khẩu hay sao? Lại nói đối phương có tài dùng độc cao minh như vậy, tính mạng của người kia phải làm gì?”
“...”
Vũ Tùng Lâm nghe Bích Mặc tiên sinh phân tích mà tá hỏa, sau lưng mồ hôi túa ra đầm đìa. Lão khẽ nuốt khan một ngụm nước bọt, chỉ sợ mình làm việc không chu toàn, hỏng mất tính toán của tiên sinh. Những năm này lão phòng thủ Quan Lâm, bị quan lại trong triều xa lánh, lại thêm áp lực tầng tầng, vừa phải cân bằng thế gia vừa phải chiếu ứng tu sĩ, thành thử cũng sinh ra tính lo được lo mất.
Thế nhưng lại qua một lúc, nhìn Nguyễn Đông Thanh bình chân như vại, lão mới giật mình sực tỉnh. Chính chủ cần dùng người còn đang nhởn nhơ như không, một kẻ làm trung gian như lão gấp gáp làm cái gì?
Vũ Tùng Lâm đảo mắt, giả ý cười:
“Tiên sinh yên tâm. Người này bản tướng đã kiểm tra qua, là một bán yêu. Y da dày thịt béo, hơn nữa cơ thể có kháng tính với độc chất rất cao. Muốn hạ độc hắn không phải chuyện dễ.”
“Kể cũng phải. Nếu cả mình cũng trúng độc thì ai lại nhận đi bỏ thuốc bao giờ.”
“Vậy thì mời tiên sinh đến nhà lao một chuyến?”
Vũ Tùng Lâm đoán chừng diễn kịch thế là đã đủ, cũng không muốn tiếp tục cùng Bích Mặc tiên sinh “bịt tai trộm chuông” nữa. Lão hắng giọng, đứng dậy, đưa tay làm thủ thế mời. Nguyễn Đông Thanh đi theo Vũ Tùng Lâm đến nhà lao, phát hiện kẻ ngồi trong ngục là một thiếu niên có phần quen mặt. Ngưng thần nhớ lại, thì dường như người này đã có mặt trong phòng gã ngay trước hôm luận đạo. Gã có thể khỏi ốm xem chừng cũng do cậu ta ra tay giúp đỡ.
Nguyễn Đông Thanh bấy giờ mới hiểu, té ra Vũ Tùng Lâm tha mạng cho người này còn là vì nể mặt y từng cứu mình. Gã không khỏi hít sâu một hơi, nói:
“Vũ tổng binh cần gì phải làm thế.”
Vũ Tùng Lâm đại khái cũng hiểu cách làm người của Bích Mặc tiên sinh. Bấy giờ lão len lén đưa tay lau mồ hôi, đoạn nói:
“Tiên sinh đừng hiểu nhầm, bản tướng tha mạng cho y chủ yếu là do người này chỉ phụng mệnh hành sự. Chủ mưu còn tiêu dao pháp ngoại, bản tướng quả thực không nhẫn tâm trừng phạt y quá nặng.”
Phong thái hành xử này cực kỳ giống Thế Tôn hơn vạn năm trước, thành thử hai tên Địa Tôn cơ hồ càng thêm hoảng sợ ngạc nhiên, có chút thần hồn nát thần tính. Thành thử, xuất phát từ cẩn thận, chưa đến nửa ngày sau, một đạo khẩu dụ đã từ thành Cổ Long tìm đến Quan Lâm.
Trư Đế Lê Dực nói hiện tại chiến tranh với Hải Thú đã bắt đầu vào thế ổn định, không còn cần đón tiếp quân đội các nước đến chi viện nữa. Chức quan tiếp sứ của Nguyễn Đông Thanh cũng coi như miễn. Chức Chưởng Ấn quan của thành Bạch Đế đã để trống lâu ngày, nay Bích Mặc tiên sinh đã có ý muốn phò tá Hồ Ma Huyền Nguyệt thì nên nhanh chóng tiến về Bạch Đế nhậm chức.
Nguyễn Đông Thanh không ngờ vừa mới ốm dậy đã phải đi công tác xa, song xét về công về tư, gã đều không tiện từ chối hoàng đế Đại Việt, bèn tiếp chỉ tạ ơn.
Gã bàn chuyện bàn giao “chức vị” lại với Vũ Tùng Lâm, bởi dù sao cái danh “Bích Mặc tiên sinh” cũng là lão cho, hơn một năm nay Nguyễn Đông Thanh cũng cầm không thiếu một tháng bổng lộc nào của lão. Ban đầu Vũ tổng binh gặp Nguyễn Đông Thanh cũng hoảng hồn sợ hãi, nhưng hơn một năm qua biết cách làm người của gã. Bấy giờ thấy Bích Mặc tiên sinh chuẩn bị rời núi vô danh chuyển đến thành Bạch Đế thì lại có chút không nỡ.
Thế nhưng, lão cũng biết tất cả đều là “tính toán của tiên sinh”, thế nên rất nhanh, Vũ Tùng Lâm đã đè những cảm xúc này xuống, coi là chuyện lông gà vỏ tỏi.
Nguyễn Đông Thanh quay về nghiên cứu, biết đại khái Chưởng Ấn quan chủ nội vụ của châu chủ châu Ngọc Lân, từ kinh tế đến trị an đều có tiếng nói, quan cao tước lớn. Gã thấy mình là một người phàm, lời nói chỉ sợ không đủ để phục chúng. Tuy nói hội phụ huynh cổ viện cũng toàn là thú dữ, nhưng tính hắn xưa nay công tư phân minh. Trừ khi là chuyện liên quan đến tính mạng bản thân, hoặc là có can hệ trực tiếp với đám đồ đệ, bằng không Nguyễn Đông Thanh cũng không muốn mở lời nhờ vả mấy người Võ Hoàng, Long Vương, Kiếm Tổ.
Lại thêm Bích Mặc tiên sinh xuất thân bình dân, trong triều không phe không phái nâng đỡ, trừ Hồng Đô ra quả thực không có người để dùng.
Bích Mặc tiên sinh nói việc ấy với Vũ Tùng Lâm, lão nghe mà bất giác thấy đồng bệnh tương lân, nghĩ lại hồi vừa đến Quan Lâm lão cũng chẳng có một binh một tốt, hiện giờ cũng không có lấy một vị phó tướng quân sư nào nghe lệnh.
Thương thân trong một tích tắc rồi thôi, bấy giờ lão lại cười thầm, trộm nghĩ:
“Tiên sinh vẫn như xưa, thích giả vờ giả vịt. Rõ ràng chuyện nhân thủ đã giải quyết ổn thỏa từ trước, thế mà vẫn cứ phải đến diễn cùng lão già này mới gọi là đủ quy trình. Ài... thôi được. Để lão đầu đây diễn với ngài một lần trước khi chia tay.”
Lão ho khan một tiếng, nói:
“Đúng rồi, tiên sinh còn nhớ chuyện dịch bệnh vài ngày trước?”
“Vẫn nhớ. Quả thật là nguy hiểm. Cũng may mà kịp thời khống chế được, không thẹn là ăn bổng lộc của tổng binh.”
Mỗi lần nhớ chuyện vài ngày trước, Nguyễn Đông Thanh lại thấy đau đầu, mặt đỏ lên. Cái chuyện Lý Thông cướp công Thạch Sanh này bình thường gã rất phản cảm, cho dù hứng chí đọc thơ cũng nhất thiết phải nói rõ nguyên tác giả mới yên lòng. Lần này nhận vơ công lao của Hồng Vân tuy là chuyện bất đắc dĩ, song gã cũng hết cách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô hàng xóm ở cổ viện xưa nay còn ẩn cư hơn cả hắn, bình thường không muốn ai biết đến. Muốn để Hồng Vân ra tay, thì cô nàng mãnh liệt yêu cầu Nguyễn Đông Thanh phải đứng ra hứng toàn bộ công lao. Ở đời vẫn thường có chuyện tướng tá tranh công mà thành phá người chết, thần tử đoạt lợi mà nước mất nhà tan. Có lẽ cả Huyền Hoàng giới cũng chỉ có Lão Thụ cổ viện là ngược đời như vậy, người nọ đùn đẩy công lao cho người kia, tránh cứ như là tránh tà.
Vũ Tùng Lâm nói:
“Bản tướng đã bắt được kẻ gây chuyện, thả độc dược vào nguồn nước khiến dân chúng Quan Lâm đổ bệnh, theo lý là phải xử treo cổ. Nhưng thiết nghĩ người này từng cứu giúp không thiếu bách tính, thế nên mới định gửi gắm cho đi theo tiên sinh làm tôi đòi, chờ đoái công chuộc tội.”
Nguyễn Đông Thanh nghe vậy, cau mày:
“Như thế thì không phải phép cho lắm, há lại có chuyện làm sai mà không bị phạt?”
“Tiên sinh có điều chưa biết. Người này chỉ biết chút y thuật, há lại có thể điều chế được thứ độc dược cao minh đến vậy? Sau lưng ắt có kẻ khác sai khiến, nếu bây giờ theo luật giết y, vậy thì tên chủ mưu có thể phủi tay. Lại thêm lần này tuy động tĩnh lớn, nhưng không có thương vong về nhân mạng, chiếu theo luật của Đại Việt có thể giảm nhẹ...”
Vũ Tùng Lâm không hiểu vì cớ gì Nguyễn Đông Thanh lại cứ bắt lão phải “thuyết phục” gã thu nhận người gã đã sắp xếp tính toán, song xuất phát từ lòng tin với Bích Mặc tiên sinh, lão cũng không hỏi nhiều.
Nguyễn Đông Thanh nghe lão nói, cười lắc đầu:
“Vũ tổng binh, dạo gần đây Đông Thanh cũng coi như là có kinh nghiệm quan trường. Nơi đây chỉ có hai ta, tổng binh hà tất phải lấy lí do tránh né? Có phải do kẻ đứng sau sai khiến người này địa vị thế lực quá lớn, pháp luật Đại Việt không ước thúc được, thế nên ngài mới không đành lòng phạt một lâu la trong khi kẻ chủ mưu còn đang tiêu dao ngoài vòng pháp luật hay không?”
“Tiên sinh liệu sự như thần. Theo bản tướng xem, chuyện lần này hẳn là hội trưởng Đan Dược hội, Dược Thánh ra tay. Cũng may mục tiêu của hắn có lẽ chỉ là muốn giúp Phật môn dựng lại thanh danh, bằng không chỉ sợ cho dù có thuốc giải thì thường nhân trong thành dễ cũng phải chết đến hai ba phần mười.”
Vũ Tùng Lâm nói đến đây, thấy sắc mặt Nguyễn Đông Thanh càng lúc càng khó coi, khiến chính lão cũng lấy làm tò mò.
Phải biết Dược Thánh ra tay, người thường há có thể nhìn rõ bản chất của thứ tràn qua Quan Lâm vừa rồi. Nếu không phải Hồng Vân lên tiếng, thì hiện giờ lão vẫn tưởng ấy là dịch bệnh do trời giáng xuống.
Hồng Vân mượn miệng của Nguyễn Đông Thanh, thành thử trong mắt lão, Bích Mặc tiên sinh đáng nhẽ sớm đã biết chuyện này. Thế mà hiện tại lại lộ thần sắc như thể trước đó chưa hay biết gì khiến lão cũng chẳng biết phải diễn tiếp như thế nào.
Té ra, Bích Mặc tiên sinh nãy giờ vẫn tưởng người Vũ Tùng Lâm muốn bắt là kẻ đầu xỏ xúi giục thương lái cấu kết với tu sĩ ức hiếp trăm họ. Sau đó nghe lão giải thích mới biết thì ra người mà lão tổng binh nhắc đến lại là kẻ chủ mưu đầu độc. Mà vụ việc lần này cũng từ thừa họa trục lợi trở thành sử dụng vũ khí hóa học, trong lòng Nguyễn Đông Thanh độ nghiêm trọng của bản án cơ hồ là nhảy vọt một lần sáu bảy cấp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người đều cho là đối phương “cao minh”, cuối cùng trống đánh xuôi kèn thổi ngược, ông nói gà bà nói vịt một phen.
Nguyễn Đông Thanh ho khan một tiếng, lại nói:
“Vậy đi, kể ra cũng là kẻ đáng thương. Thế nhưng lấy thế lực của đối phương, chẳng nhẽ Vũ tổng binh không sợ nửa chừng có người vào ngục giết người diệt khẩu hay sao? Lại nói đối phương có tài dùng độc cao minh như vậy, tính mạng của người kia phải làm gì?”
“...”
Vũ Tùng Lâm nghe Bích Mặc tiên sinh phân tích mà tá hỏa, sau lưng mồ hôi túa ra đầm đìa. Lão khẽ nuốt khan một ngụm nước bọt, chỉ sợ mình làm việc không chu toàn, hỏng mất tính toán của tiên sinh. Những năm này lão phòng thủ Quan Lâm, bị quan lại trong triều xa lánh, lại thêm áp lực tầng tầng, vừa phải cân bằng thế gia vừa phải chiếu ứng tu sĩ, thành thử cũng sinh ra tính lo được lo mất.
Thế nhưng lại qua một lúc, nhìn Nguyễn Đông Thanh bình chân như vại, lão mới giật mình sực tỉnh. Chính chủ cần dùng người còn đang nhởn nhơ như không, một kẻ làm trung gian như lão gấp gáp làm cái gì?
Vũ Tùng Lâm đảo mắt, giả ý cười:
“Tiên sinh yên tâm. Người này bản tướng đã kiểm tra qua, là một bán yêu. Y da dày thịt béo, hơn nữa cơ thể có kháng tính với độc chất rất cao. Muốn hạ độc hắn không phải chuyện dễ.”
“Kể cũng phải. Nếu cả mình cũng trúng độc thì ai lại nhận đi bỏ thuốc bao giờ.”
“Vậy thì mời tiên sinh đến nhà lao một chuyến?”
Vũ Tùng Lâm đoán chừng diễn kịch thế là đã đủ, cũng không muốn tiếp tục cùng Bích Mặc tiên sinh “bịt tai trộm chuông” nữa. Lão hắng giọng, đứng dậy, đưa tay làm thủ thế mời. Nguyễn Đông Thanh đi theo Vũ Tùng Lâm đến nhà lao, phát hiện kẻ ngồi trong ngục là một thiếu niên có phần quen mặt. Ngưng thần nhớ lại, thì dường như người này đã có mặt trong phòng gã ngay trước hôm luận đạo. Gã có thể khỏi ốm xem chừng cũng do cậu ta ra tay giúp đỡ.
Nguyễn Đông Thanh bấy giờ mới hiểu, té ra Vũ Tùng Lâm tha mạng cho người này còn là vì nể mặt y từng cứu mình. Gã không khỏi hít sâu một hơi, nói:
“Vũ tổng binh cần gì phải làm thế.”
Vũ Tùng Lâm đại khái cũng hiểu cách làm người của Bích Mặc tiên sinh. Bấy giờ lão len lén đưa tay lau mồ hôi, đoạn nói:
“Tiên sinh đừng hiểu nhầm, bản tướng tha mạng cho y chủ yếu là do người này chỉ phụng mệnh hành sự. Chủ mưu còn tiêu dao pháp ngoại, bản tướng quả thực không nhẫn tâm trừng phạt y quá nặng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro