Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Đại Dịch Quan L...
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Dư Tự Lực nghe mà cả kinh, nói:
“Sư... sư phụ. Lần trước đệ tử truyền tin người đã nhận được chưa?”
Cậu chàng ngày đó ngờ tới bài thuốc của sư phụ mình độc nhiều hơn dược, rải ra Quan Lâm thì chẳng những không cứu mạng ai, có lẽ còn có thể khiến sinh linh đồ thán. Nhất là trong tình cảnh hiện giờ cả thành không một bóng thầy lang, không một người biết bắt mạch bốc thuốc.
Ở bên kia, Tề Thiên Hạ cười lạnh:
“Chuyện con hỏi vi sư đã biết, cũng không ngại thừa nhận thứ trong tay con đúng là độc dược. Thế nhưng con yên tâm y kế hành sự, sẽ không hại đến mạng người.”
“Nhưng... nhưng mà... biết là hại người vẫn cố tình làm, há chẳng phải đi ngược lại bản tâm hành y tế thế của Y đạo ta sao? Sư phụ, vì sao cần phải...”
“Chuyện liên quan rất lớn, con không cần biết lý do.”
Ở Long Hoa Tự, Tề Thiên Hạ nghe cậu chàng nói, sắc mặt càng lúc càng trầm.
Dư Tự Lực nghe thế, hít sâu một hơi, nói:
“Sư phụ, thứ cho đồ nhi vô lễ, không thể phục tùng sư mệnh.”
Dược Thánh nghe mà hai hàm răng cứ thế nghiến vào nhau nghe kèn kẹt, thầm nghĩ nếu không phải Dư Tự Lực dường như có liên quan đến một trong tám Thiên Tôn, thì chỉ với việc dám không nghe lão điều khiển, lão sớm đã giết Dư Tự Lực, há lại để cậu chàng sống đến lúc này, còn cần phải tốn công điều cậu chàng đến tận Quan Lâm để mà “mượn dao giết người” làm gì?
Cố nén cơn giận, lão mới đổi giọng:
“Đồ nhi có điều chưa biết, Long Hoa tự từng có ơn cứu mạng vi sư, lại thêm khi xưa bọn họ chế ngự hai quỷ vương ở Lãnh Kính Hồ có công với thiên hạ, vi sư không thể không giúp. Lần này tạo nên dịch bệnh, cốt là để Phật môn ra tay cứu trị, vãn hồi mặt mũi. Dù sao Bích Mặc tiên sinh lần này ra tay có chút độc ác.
“Đồ nhi chẳng nhẽ muốn vi sư vào chịu tiếng bội nghĩa hay sao? Chỉ cần con ra tay, vi sư cam đoan khi trở về sẽ dốc túi truyền thụ, thiết nghĩ với tư chất của con chẳng mấy chốc sẽ có thể dương danh thiên hạ, thành một đời danh y.”
Dư Tự Lực nghe thấy có thể theo thầy học y, bất giác lộ vẻ do dự.
Trước, cậu chàng ở Quan Lâm, có thể tận mắt chứng kiến cách Nguyễn Đông Thanh đánh Phật đạo biến dạng, quả tình cũng có mấy phần tàn nhẫn. Sau lại nghĩ tới tâm nguyện cả đời, cộng thêm Tề Thiên Hạ đã cam đoan sẽ không hại đến tính mạng dân chúng, thế là bắt đầu băn khoăn đắn đo chuyện được mất.
Dược Thánh thân là Đế Tôn, đã sống cả vạn năm tuổi, có thể nói là một lão quái vật. Gừng càng già càng cay, Tề Thiên Hạ thấy Dư Tự Lực không đáp ngay, há lại không biết cậu chàng đã bắt đầu động tâm? Thế nhưng ý niệm sinh ra nhanh thì cũng biến mất nhanh, muốn để nó ăn sâu bám rễ, khiến Dư Tự Lực đưa ra quyết định mà lão muốn thì Dược Thánh còn phải đẩy cậu chàng một cái, rèn sắt khi còn nóng mới được.
Tề Thiên Hạ nghĩ là làm, bèn tiếp tục truyền âm:
“Khi xưa Y Tổ thân phó chiến trường, sử dụng địch quân, tử tù thử thuốc mới có y đạo ngày nay. Hiện tại y đạo ta cũng có dược nhân, dược thú chuyên dùng để thử thuốc, đều là những người công đức vô lượng đó thôi.
“Đồ nhi chớ nên băn khoăn. Một danh y một đời cứu được ngàn người vạn người, tuyệt đối là hơn xa dân số một thành. Thế nhưng một kẻ không biết chút y thuật nào thì cả đời cũng chỉ loanh quanh trong thôn xóm, trị chút thương hàn cảm sốt bình thường. Càng huống hồ nếu có thể qua đó khiến dân chúng Quan Lâm nhiều người hướng Phật, tu thành chánh quả, há chẳng tốt lắm thay? Đại trượng phu làm việc đừng câu nệ tiểu tiết, nên chú trọng kết quả sau cùng.”
Giọng nói lão như có ma lực, lại thêm đúng là trong dược đạo địa vị của Dược Nhân và Dược Thú tự nguyện thử thuốc rất cao, cơ hồ có thể sánh với Tì Kheo, La Hán, Thiên Sư, Đại Nho của các nhà khác. Dư Tự Lực nghe cũng xuôi xuôi tai, cuối cùng hạ quyết tâm hành động...
oOo
Chỉ một ngày sau đó...
Ải Quan Lâm đột nhiên bùng phát một dịch bệnh quái lạ.
Dân chúng nhiễm bệnh mình nổi mẩn tím, quanh viền mắt đỏ lên, cả ngày nước mắt dàn dụa. Đến tối thì cả người nóng hầm hập, nhưng bệnh nhân lại run lên như cầy sấy, miệng không ngừng kêu rét. Sang ngày thứ hai thì toàn thân bải hoải vô lực, không thể rời giường.
Bệnh này truyền nhiễm rất nhanh, một lây mười, mười lây trăm, chẳng mấy chốc cả thành Quan Lâm nhìn làng trên xóm dưới đều chỉ thấy bệnh nhân. Nhưng lạ một nỗi chứng bệnh quái dị này dường như chỉ nhắm vào phàm nhân, người nào có chút tu vi dù chỉ đạt đệ nhất cảnh thì đều bình an vô sự.
Tu luyện giả đại đa số thiên tính ích kỷ, suốt đời không tranh thì cướp, nay chuyện không ảnh hưởng đến mình thì đương nhiên đều lựa chọn mắt điếc tai ngơ, sống chết mặc bay. Không ít kẻ xấu bụng còn nhân lúc này chế nhạo hành vi xem trọng phàm nhân mà coi thường tu sĩ của Vũ Tùng Lâm ở trận chiến hộ thành lần trước.
Mộc Thanh Hiên và Tế Thế đường đã lên tiền tuyến, hiện giờ chỉ còn vài hộ vệ ở lại bảo vệ người già trẻ nhỏ trong tộc. Quan Lâm gặp đại dịch, dân chúng gọi trời trời không thấu gọi đất đất không nghe chỉ biết chạy đến Mộc gia trang đập cửa cầu cứu. Số khác thì chạy đến Nhất Phẩm Cư của Lý Lợi Minh trả tiền mua thuốc uống bừa, coi như có bệnh thì vái tứ phương, có chữa lợn lành thành lợn què cũng đành chịu. Họ Lý nhân cơ hội này tăng giá thuốc lên gần hai lần, kiếm tiền trên xương máu kẻ khác, húp một cái miệng đầy máu mỡ.
Nếu không phải Vũ Tùng Lâm kịp thời can thiệp, có lẽ Lý Lợi Minh còn định tăng giá thuốc lên gấp ba, gấp bốn nữa.
Mà Vũ tổng binh hiện giờ cáng đáng Quan Lâm cũng hết sức mỏi mệt. Trước dịch bệnh tràn đến như nước lũ, sau thì có gian thương trục lợi ăn người không nhả xương, lại thêm đám tu sĩ tiểu nhân đắc chí chơi trò ngáng chân trong tối. Bên ngoài, Hồ Ma Huyền Nguyệt mượn cớ sơn tặc ở Lệ Chi sơn bành trướng thế lực, yêu cầu lấy Quan Lâm làm hậu phương khổ chiến, chuẩn bị mộ lính trưng binh. Quả thực là nhà đã đổ vì gió lại dột vì mưa.
Bấy giờ, đám cậu ấm cô chiêu đến bái sư lấy Hoàng Sở Sở và Lâm Cảnh Trung cầm đầu, không tiếc dùng tiền cứu tế người dân. Cũng vì có bọn họ ra tay kịp thời mà dân chúng liệt giường không thể ra ngoài mưu sinh không đến nỗi phải chết đói chết khát.
Đương nhiên, chuyện này động chạm đến lợi ích của đám thương nhân, đặc biệt là cánh buôn gạo thịt cá tôm. Dĩ nhiên, cánh thương lái này không dám công khai đối đầu với tiểu thư công tử của các thế lực lớn, bèn bỏ số tiền lớn cấu kết với đám tu sĩ trong thành. Đám tu sĩ bình thời coi phàm nhân nào có bằng cỏ rác? Hiện tại được dịp phát tiết ác độc trong lòng thì càng ra tay tàn nhẫn, lúc thì đánh đập, khi thì phá nhà dỡ cửa, ép bệnh dân không được tìm đến điểm phát chẩn của đám người Hoàng, Lâm.
Bọn này làm việc bí mật, lại thêm quân đội đồn trú ở Quan Lâm bị Hồ Ma Huyền Nguyệt điều đi, thành thử canh phòng trong thành lỏng lẻo phần nào. Vũ Tùng Lâm túng quẫn, chỉ đành đến tìm đám người Long Hoa tự xin trợ giúp, thế nhưng lại bị bọn chúng cho ăn món “canh đóng cửa”. Lão sư béo dẫn đầu nói vì đại đạo bị thương, nhân mã Long Hoa tự phật tâm bất ổn, không giúp gì được.
Lời này không rõ thật giả, nhưng quả thực trước đó không lâu Phật đạo bị Nguyễn Đông Thanh đánh cho biến dạng, Vũ Tùng Lâm thân là phái ủng hộ của Bích Mặc tiên sinh, không thể làm gì khác hơn là ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lão cũng từng đến gặp Nguyễn Đông Thanh, thế nhưng Bích Mặc tiên sinh của chúng ta mà đủ trình thi trường y dược thì có lẽ đến giờ còn chưa ra trường. Lại thêm ở Huyền Hoàng giới không có thiết bị y tế, hắn có muốn cũng chẳng giúp gì được, chỉ đành dặn Vũ Tùng Lâm cách li người bệnh, thực hiện sát trùng thường xuyên, khống chế dịch bệnh lây lan. Thế nhưng đối mặt với dịch bệnh nhân tạo, lại thêm quan, thương, tu sĩ tam phương cấu kết cùng làm chuyện xấu, phương pháp của Nguyễn Đông Thanh cũng không tạo nên bao nhiêu tác dụng. Điều này càng khiến Vũ Tùng Lâm như kiến bò trên chảo, tình hình dịch bệnh lửa xém lông mày.
Mà Phật môn thấy Bích Mặc tiên sinh không động thủ thì mừng húm. Cả đám chính đang đợi đến lúc dịch bệnh hoàn toàn mất kiểm soát, dân chúng Quan Lâm tuyệt vọng thì sẽ lấy tư thái chúa cứu thế xuất hiện, giải quyết dịch bệnh, từ đó thu hoạch dân tâm củng cố đại đạo.
Nhất Phẩm cư của Lý Lợi Minh nghe được phong thanh, bắt đầu bỏ số tiền lớn đầu cơ tích trữ hương hoa, nhang thơm oản chuối ở các vùng khác, chỉ chờ lúc Phật môn lấy thế lôi đình quật khởi là sẽ vận về Quan Lâm, kiếm chác một mớ lớn từ đám tín đồ mới “xuất xưởng”. Mặt khác lại chọn sẵn một địa điểm trước có cổ thụ, sau có ao sen, dùng đủ thủ đoạn lấy về tay, chỉ chờ bán cho Phật môn xây chùa dựng tháp.
Kế hoạch trên giấy thì lúc nào cũng thuận lợi, đọc xong khiến người ta sướng rơn.
Thế nhưng thực tế mà nói, trên đê luôn luôn có một tổ kiến, vào thời điểm mấu chốt khiến cho toàn bộ con đập sụp xuống, khiến lũ tràn bờ.
Mà trong lúc Phật môn, Dược Thánh chính đang đắc ý rằng nắm đúng điểm yếu, khiến kẻ “đang giả làm phàm nhân” như Nguyễn Đông Thanh bó tay bó chân thì “tổ kiến” – Trường Mệnh Trùng Hạ Hầu Duyệt – đã làm ra tác dụng không ngờ.
“Sư... sư phụ. Lần trước đệ tử truyền tin người đã nhận được chưa?”
Cậu chàng ngày đó ngờ tới bài thuốc của sư phụ mình độc nhiều hơn dược, rải ra Quan Lâm thì chẳng những không cứu mạng ai, có lẽ còn có thể khiến sinh linh đồ thán. Nhất là trong tình cảnh hiện giờ cả thành không một bóng thầy lang, không một người biết bắt mạch bốc thuốc.
Ở bên kia, Tề Thiên Hạ cười lạnh:
“Chuyện con hỏi vi sư đã biết, cũng không ngại thừa nhận thứ trong tay con đúng là độc dược. Thế nhưng con yên tâm y kế hành sự, sẽ không hại đến mạng người.”
“Nhưng... nhưng mà... biết là hại người vẫn cố tình làm, há chẳng phải đi ngược lại bản tâm hành y tế thế của Y đạo ta sao? Sư phụ, vì sao cần phải...”
“Chuyện liên quan rất lớn, con không cần biết lý do.”
Ở Long Hoa Tự, Tề Thiên Hạ nghe cậu chàng nói, sắc mặt càng lúc càng trầm.
Dư Tự Lực nghe thế, hít sâu một hơi, nói:
“Sư phụ, thứ cho đồ nhi vô lễ, không thể phục tùng sư mệnh.”
Dược Thánh nghe mà hai hàm răng cứ thế nghiến vào nhau nghe kèn kẹt, thầm nghĩ nếu không phải Dư Tự Lực dường như có liên quan đến một trong tám Thiên Tôn, thì chỉ với việc dám không nghe lão điều khiển, lão sớm đã giết Dư Tự Lực, há lại để cậu chàng sống đến lúc này, còn cần phải tốn công điều cậu chàng đến tận Quan Lâm để mà “mượn dao giết người” làm gì?
Cố nén cơn giận, lão mới đổi giọng:
“Đồ nhi có điều chưa biết, Long Hoa tự từng có ơn cứu mạng vi sư, lại thêm khi xưa bọn họ chế ngự hai quỷ vương ở Lãnh Kính Hồ có công với thiên hạ, vi sư không thể không giúp. Lần này tạo nên dịch bệnh, cốt là để Phật môn ra tay cứu trị, vãn hồi mặt mũi. Dù sao Bích Mặc tiên sinh lần này ra tay có chút độc ác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đồ nhi chẳng nhẽ muốn vi sư vào chịu tiếng bội nghĩa hay sao? Chỉ cần con ra tay, vi sư cam đoan khi trở về sẽ dốc túi truyền thụ, thiết nghĩ với tư chất của con chẳng mấy chốc sẽ có thể dương danh thiên hạ, thành một đời danh y.”
Dư Tự Lực nghe thấy có thể theo thầy học y, bất giác lộ vẻ do dự.
Trước, cậu chàng ở Quan Lâm, có thể tận mắt chứng kiến cách Nguyễn Đông Thanh đánh Phật đạo biến dạng, quả tình cũng có mấy phần tàn nhẫn. Sau lại nghĩ tới tâm nguyện cả đời, cộng thêm Tề Thiên Hạ đã cam đoan sẽ không hại đến tính mạng dân chúng, thế là bắt đầu băn khoăn đắn đo chuyện được mất.
Dược Thánh thân là Đế Tôn, đã sống cả vạn năm tuổi, có thể nói là một lão quái vật. Gừng càng già càng cay, Tề Thiên Hạ thấy Dư Tự Lực không đáp ngay, há lại không biết cậu chàng đã bắt đầu động tâm? Thế nhưng ý niệm sinh ra nhanh thì cũng biến mất nhanh, muốn để nó ăn sâu bám rễ, khiến Dư Tự Lực đưa ra quyết định mà lão muốn thì Dược Thánh còn phải đẩy cậu chàng một cái, rèn sắt khi còn nóng mới được.
Tề Thiên Hạ nghĩ là làm, bèn tiếp tục truyền âm:
“Khi xưa Y Tổ thân phó chiến trường, sử dụng địch quân, tử tù thử thuốc mới có y đạo ngày nay. Hiện tại y đạo ta cũng có dược nhân, dược thú chuyên dùng để thử thuốc, đều là những người công đức vô lượng đó thôi.
“Đồ nhi chớ nên băn khoăn. Một danh y một đời cứu được ngàn người vạn người, tuyệt đối là hơn xa dân số một thành. Thế nhưng một kẻ không biết chút y thuật nào thì cả đời cũng chỉ loanh quanh trong thôn xóm, trị chút thương hàn cảm sốt bình thường. Càng huống hồ nếu có thể qua đó khiến dân chúng Quan Lâm nhiều người hướng Phật, tu thành chánh quả, há chẳng tốt lắm thay? Đại trượng phu làm việc đừng câu nệ tiểu tiết, nên chú trọng kết quả sau cùng.”
Giọng nói lão như có ma lực, lại thêm đúng là trong dược đạo địa vị của Dược Nhân và Dược Thú tự nguyện thử thuốc rất cao, cơ hồ có thể sánh với Tì Kheo, La Hán, Thiên Sư, Đại Nho của các nhà khác. Dư Tự Lực nghe cũng xuôi xuôi tai, cuối cùng hạ quyết tâm hành động...
oOo
Chỉ một ngày sau đó...
Ải Quan Lâm đột nhiên bùng phát một dịch bệnh quái lạ.
Dân chúng nhiễm bệnh mình nổi mẩn tím, quanh viền mắt đỏ lên, cả ngày nước mắt dàn dụa. Đến tối thì cả người nóng hầm hập, nhưng bệnh nhân lại run lên như cầy sấy, miệng không ngừng kêu rét. Sang ngày thứ hai thì toàn thân bải hoải vô lực, không thể rời giường.
Bệnh này truyền nhiễm rất nhanh, một lây mười, mười lây trăm, chẳng mấy chốc cả thành Quan Lâm nhìn làng trên xóm dưới đều chỉ thấy bệnh nhân. Nhưng lạ một nỗi chứng bệnh quái dị này dường như chỉ nhắm vào phàm nhân, người nào có chút tu vi dù chỉ đạt đệ nhất cảnh thì đều bình an vô sự.
Tu luyện giả đại đa số thiên tính ích kỷ, suốt đời không tranh thì cướp, nay chuyện không ảnh hưởng đến mình thì đương nhiên đều lựa chọn mắt điếc tai ngơ, sống chết mặc bay. Không ít kẻ xấu bụng còn nhân lúc này chế nhạo hành vi xem trọng phàm nhân mà coi thường tu sĩ của Vũ Tùng Lâm ở trận chiến hộ thành lần trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Thanh Hiên và Tế Thế đường đã lên tiền tuyến, hiện giờ chỉ còn vài hộ vệ ở lại bảo vệ người già trẻ nhỏ trong tộc. Quan Lâm gặp đại dịch, dân chúng gọi trời trời không thấu gọi đất đất không nghe chỉ biết chạy đến Mộc gia trang đập cửa cầu cứu. Số khác thì chạy đến Nhất Phẩm Cư của Lý Lợi Minh trả tiền mua thuốc uống bừa, coi như có bệnh thì vái tứ phương, có chữa lợn lành thành lợn què cũng đành chịu. Họ Lý nhân cơ hội này tăng giá thuốc lên gần hai lần, kiếm tiền trên xương máu kẻ khác, húp một cái miệng đầy máu mỡ.
Nếu không phải Vũ Tùng Lâm kịp thời can thiệp, có lẽ Lý Lợi Minh còn định tăng giá thuốc lên gấp ba, gấp bốn nữa.
Mà Vũ tổng binh hiện giờ cáng đáng Quan Lâm cũng hết sức mỏi mệt. Trước dịch bệnh tràn đến như nước lũ, sau thì có gian thương trục lợi ăn người không nhả xương, lại thêm đám tu sĩ tiểu nhân đắc chí chơi trò ngáng chân trong tối. Bên ngoài, Hồ Ma Huyền Nguyệt mượn cớ sơn tặc ở Lệ Chi sơn bành trướng thế lực, yêu cầu lấy Quan Lâm làm hậu phương khổ chiến, chuẩn bị mộ lính trưng binh. Quả thực là nhà đã đổ vì gió lại dột vì mưa.
Bấy giờ, đám cậu ấm cô chiêu đến bái sư lấy Hoàng Sở Sở và Lâm Cảnh Trung cầm đầu, không tiếc dùng tiền cứu tế người dân. Cũng vì có bọn họ ra tay kịp thời mà dân chúng liệt giường không thể ra ngoài mưu sinh không đến nỗi phải chết đói chết khát.
Đương nhiên, chuyện này động chạm đến lợi ích của đám thương nhân, đặc biệt là cánh buôn gạo thịt cá tôm. Dĩ nhiên, cánh thương lái này không dám công khai đối đầu với tiểu thư công tử của các thế lực lớn, bèn bỏ số tiền lớn cấu kết với đám tu sĩ trong thành. Đám tu sĩ bình thời coi phàm nhân nào có bằng cỏ rác? Hiện tại được dịp phát tiết ác độc trong lòng thì càng ra tay tàn nhẫn, lúc thì đánh đập, khi thì phá nhà dỡ cửa, ép bệnh dân không được tìm đến điểm phát chẩn của đám người Hoàng, Lâm.
Bọn này làm việc bí mật, lại thêm quân đội đồn trú ở Quan Lâm bị Hồ Ma Huyền Nguyệt điều đi, thành thử canh phòng trong thành lỏng lẻo phần nào. Vũ Tùng Lâm túng quẫn, chỉ đành đến tìm đám người Long Hoa tự xin trợ giúp, thế nhưng lại bị bọn chúng cho ăn món “canh đóng cửa”. Lão sư béo dẫn đầu nói vì đại đạo bị thương, nhân mã Long Hoa tự phật tâm bất ổn, không giúp gì được.
Lời này không rõ thật giả, nhưng quả thực trước đó không lâu Phật đạo bị Nguyễn Đông Thanh đánh cho biến dạng, Vũ Tùng Lâm thân là phái ủng hộ của Bích Mặc tiên sinh, không thể làm gì khác hơn là ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lão cũng từng đến gặp Nguyễn Đông Thanh, thế nhưng Bích Mặc tiên sinh của chúng ta mà đủ trình thi trường y dược thì có lẽ đến giờ còn chưa ra trường. Lại thêm ở Huyền Hoàng giới không có thiết bị y tế, hắn có muốn cũng chẳng giúp gì được, chỉ đành dặn Vũ Tùng Lâm cách li người bệnh, thực hiện sát trùng thường xuyên, khống chế dịch bệnh lây lan. Thế nhưng đối mặt với dịch bệnh nhân tạo, lại thêm quan, thương, tu sĩ tam phương cấu kết cùng làm chuyện xấu, phương pháp của Nguyễn Đông Thanh cũng không tạo nên bao nhiêu tác dụng. Điều này càng khiến Vũ Tùng Lâm như kiến bò trên chảo, tình hình dịch bệnh lửa xém lông mày.
Mà Phật môn thấy Bích Mặc tiên sinh không động thủ thì mừng húm. Cả đám chính đang đợi đến lúc dịch bệnh hoàn toàn mất kiểm soát, dân chúng Quan Lâm tuyệt vọng thì sẽ lấy tư thái chúa cứu thế xuất hiện, giải quyết dịch bệnh, từ đó thu hoạch dân tâm củng cố đại đạo.
Nhất Phẩm cư của Lý Lợi Minh nghe được phong thanh, bắt đầu bỏ số tiền lớn đầu cơ tích trữ hương hoa, nhang thơm oản chuối ở các vùng khác, chỉ chờ lúc Phật môn lấy thế lôi đình quật khởi là sẽ vận về Quan Lâm, kiếm chác một mớ lớn từ đám tín đồ mới “xuất xưởng”. Mặt khác lại chọn sẵn một địa điểm trước có cổ thụ, sau có ao sen, dùng đủ thủ đoạn lấy về tay, chỉ chờ bán cho Phật môn xây chùa dựng tháp.
Kế hoạch trên giấy thì lúc nào cũng thuận lợi, đọc xong khiến người ta sướng rơn.
Thế nhưng thực tế mà nói, trên đê luôn luôn có một tổ kiến, vào thời điểm mấu chốt khiến cho toàn bộ con đập sụp xuống, khiến lũ tràn bờ.
Mà trong lúc Phật môn, Dược Thánh chính đang đắc ý rằng nắm đúng điểm yếu, khiến kẻ “đang giả làm phàm nhân” như Nguyễn Đông Thanh bó tay bó chân thì “tổ kiến” – Trường Mệnh Trùng Hạ Hầu Duyệt – đã làm ra tác dụng không ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro