Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Định Ước Trù Đấ...
Nghịch Tử
2024-11-21 20:40:06
Khi nhóm Nguyễn Đông Thanh lên điện lần này, vì còn sớm, nên Dực hoàng đế còn chưa có ở đấy. Bá quan văn võ, đặc biệt là những người ở đám cưới Trương gia hôm trước, thấy Bích Mặc tiên sinh đến thì lần lượt tiến lên chắp tay chúc mừng gã tai qua nạn khỏi, chứng minh được bản thân thanh bạch. Nguyễn Đông Thanh cũng chắp tay trả lễ.
Cứ như vậy một lúc thì mới có thái giám thông báo hoàng thượng tới. Mọi người ai về chỗ nấy, đám Nguyễn Đông Thanh cũng lui về chỗ hôm qua đứng.
Hành lễ xong xuôi, Trư đế an vị, cho tất cả bình thân, rồi mới đi vào “việc chính”.
Bấy giờ, đã biết nem chua bò an toàn, món ăn này một lần nữa được bày đĩa vàng, dâng lên trước mặt hoàng đế.
Trư đế tưởng chừng không thể nhịn thêm nữa, liền động đũa. Bá quan trong triều cũng tò mò, hồi hộp quan sát xem món ngon do Bích Mặc tiên sinh tiến cống liệu có được hoàng thượng thích hay không. Chỉ thấy Trư đế nhóp nhép ăn một miếng, rồi hai miếng, ba miếng, vẻ mặt rất hưởng thụ, song ăn đến miếng thứ tư thì lại hơi cau mày.
Cuối cùng, Dực hoàng đế nói:
“Tiên sinh, món này của tiên sinh quả thực vừa lạ vừa ngon. Vị chua chua cay cay, thịt thì lại dai dai, ăn rất được. Thế nhưng quả nhân vẫn cảm thấy dường như thiếu thiếu gì đó, nhưng tạm thời lại không nghĩ ra là thiếu thứ gì... Không biết tiên sinh có kiến giải gì hay chăng?”
Nguyễn Đông Thanh nghe vậy thì thầm kêu “quả nhiên” ở trong lòng, đoạn chắp tay nói:
“Thánh thượng quả nhiên biết thưởng thức! Thảo dân cũng không dám giấu. Kỳ thực món nem chua này có thể dùng để ăn nhậu. Cái bệ hạ thấy thiếu chắc là men cay của rượu đó thôi!”
Trư đế “ồ” lên một tiếng, đoạn liền sai người mang rượu lên. Rồi, hoàng đế Đại Việt vừa ăn nem chua vừa nhắm rượu, nét thỏa mãn trên gương mặt phúng phính ngày càng đậm.
Bá quan trong triều nhìn thấy cảnh này thì bụng bảo dạ, có lẽ tương lai trong các buổi yến tiệc lớn của hoàng cung sợ là không thể thiếu món nem chua này rồi. Tính tình Dực hoàng đế chả ai ở đây còn lạ. Ngoại trừ những lúc lên triều, y không ăn uống rượu chè, thì cũng là cung tần mỹ nữ. Nay Bích Mặc tiên sinh lại cống một món nhắm rượu lên, nguyên điểm này thôi cũng đủ chắc chắn thứ hạng của Quan Lâm kỳ này không thấp rồi.
Thưởng thức xong nem chua, tâm tình Dực hoàng đế quả nhiên rất tốt, liền ra lệnh ban thưởng cho Quan Lâm.
Tiểu Thực Thần bèn nhân lúc này tiến lên, quỳ một gối xuống nói:
“Bẩm thánh thượng, thảo dân cả gan xin người giao vị Tổng trù Cù Vũ Tuyền cho Mỹ Vị sơn trang, để y quy án phản trang!”
Cậu chàng ngẩng lên, thấy Trư đế hơi cau mày, thì liền hiểu y là “người đồng đạo” với mình, bèn nói thêm:
“Tất nhiên, Mỹ Vị sơn trang cũng liền sẽ phái một trù sư đến thay thế y trong cung!”
Trư đế bèn hỏi:
“Trù sư mới này tay nghề có thể bằng Cù tổng trù hay không?”
Trương Mặc Sênh cắn răng:
“Cù Vũ Tuyền tuy làm nhiều điều sai quấy, nhưng trù nghệ của y quả thực cao thâm. Ngoại trừ nghĩa phụ thảo dân, Mỹ Vị sơn trang nay không còn ai so được với y. Nhưng đáng tiếc nghĩa phụ bị ám toán, đã mất đi vị giác...”
Nói đến đây, Trương Mặc Sênh lại tức giận, nhớ đến một tình báo mà Tiêu Hàm Huân sau khi hồi tâm chuyển ý đã nói cho sơn trang biết: loại độc làm mất vị giác của Dương Huyền, là Tiêu Thiên Hóa đưa cho y thị, do một trù sư chế ra. Anh linh Trương Mộng Cát khi ấy đã đoán trù sư này khả năng cao chính là Liêu Vũ Tuyền. Nói cách khác, thù cũ nợ mới, Tiểu Thực Thần nhất định phải đều phải tính!
Dực hoàng đế nghe vậy thì đắn đo một lúc, rồi mới nói:
“Chuyện này... Kỳ thực không phải quả nhân không muốn thành toàn cho ngươi. Thế nhưng chính ngươi cũng nói trước mắt không tìm được trù sư tay nghệ cao hơn Cù tổng trù. Vậy thì thế này, trẫm có thể hứa với ngươi, Cù Vũ Tuyền sẽ không thể trốn thoát khỏi hoàng cung của trẫm. Khi nào Mỹ Vị sơn trang có người thay thế được y, thì tùy thời có thể đến đòi người!”
Cù Vũ Tuyền vốn sau vụ việc hôm qua cũng đã bị giam lỏng và theo dõi sát sao. Nhưng vì tiếc trù nghệ của lão mà Trư đế chưa không có động thái gì khác.
Tiểu Thực Thần nghe vậy thì nói:
“Bẩm thánh thượng, kẻ đứng sau việc cha thảo dân mất vị giác chính là Cù Vũ Tuyền. Mong bệ hạ mình xét!”
Nguyễn Đông Thanh ở một bên, thấy Trương Mặc Sênh dường như rất gấp gáp, nhớ lại hôm qua cậu ta cũng đứng ra giúp mình không ít, bèn tiến lên nói:
“Khải bẩm thánh thượng, thảo dân cũng xin ‘mượn hoa kính phật’, dâng lên công thức làm ‘nem chua’ cho ngự trù của hoàng cung, để bệ hạ có thể thưởng thức bất cứ lúc nào.”
Trư đế tuy đúng là gian xảo hơn vẻ bề ngoài, nhưng cái tật tham ăn của y thì cũng là thật. Vốn sau khi biết chuyện ở thiên lao hôm qua, Dực hoàng đế còn đang đau đầu không biết tìm cách gì để moi công thức làm món “nem chua” này từ tay Bích Mặc tiên sinh, không ngờ gã lại tự chủ động đưa ra. Y lại cũng nhìn rõ Nguyễn Đông Thanh cũng là vì ước nguyện của Tiểu Thực Thần nên mới dâng lên công thức, nên còn đang chưa biết lựa chọn sao cho phải thì lại nghe Trương Mặc Sênh nói:
“Bẩm thánh thượng, hay là để Cù tổng trù cá cược với thảo dân, lấy trù nghệ ra so tài. Nếu y thắng, thì mọi ân oán trong quá khứ liền bỏ qua, thảo dân tuyệt sẽ không nhắc gì đến. Mỹ Vị sơn trang cũng không đòi người từ bệ hạ nữa. Nhược bằng nếu y thua, thì thù cũ nợ mới liền sẽ tính một thể!”
“Cá cược ra sao?”
“Bẩm thánh thượng, ba năm nữa, thảo dân sẽ cùng y so đấu trù nghệ. Kẻ nào thua phải tự phế đi vị giác. Nếu y thắng, bệ hạ không mất gì, còn nếu y thua, chỉ có thể trách y tài không bằng người, bị một hậu bối qua mặt. Tới khi đó, còn kính mong bệ hạ làm một trong các vị giám khảo!”
“Vậy cũng được. Thế nhưng nếu ngươi thắng, liệu có thể vào cung làm tổng trù cho quả nhân một năm được hay không? Dù sao nếu Cù Vũ Tuyền mất đi vị giác, chẳng phải trẫm cũng mất đi một trù sư tay nghề cao siêu hay sao?”
“Bẩm thánh thượng, đây vốn là chuyện ân oán bên ngoài lãnh thổ Đại Việt, vậy nên thứ cho thảo dân không thể vào cung làm tổng trù. Thế nhưng, lời hứa ban nãy của thảo dân vẫn còn hiệu lực. Nếu thảo dân thắng, liền sẽ cử người của Mỹ Vị sơn trang đến làm ngự trù cho bệ hạ. Tuy tay nghề có thể kém Cù tổng trù của bây giờ, nhưng tuyệt sẽ không kém một Cù Vũ Tuyền đã mất đi vị giác!”
Trư đế nghe vậy thì thấy cũng chấp nhận được, bèn cho người giải Cù Vũ Tuyền đến, báo cho lão biết nội dung cá cược. Củ tổng trù đương nhiên có tôn nghiêm và tự cao của lão, liền sảng khoái đáp ứng. Dù gì, lão ta cũng không tin một thằng nhãi như Trương Mặc Sênh trong vòng ba năm có thể vượt mặt được mình.
oOo
Mấy ngày trôi qua, hội thi Mỹ Thực Tiến Vua thành công mỹ mãn. Tuy nem chua bò của Nguyễn Đông Thanh không tranh nổi quán quân lần này nhưng vẫn là một trong mười món khiến hoàng đế hài lòng nhất. So với thành tích luôn luôn cuối bảng bao nhiêu năm nay của ải Quan Lâm thì cũng vượt xa chỉ tiêu đặt ra ban đầu, đủ để khiến Vũ tổng binh vỡ òa vì sung sướng rồi!
Tiểu Thực Thần hôm trước đã đặt Nguyễn Đông Thanh vào thế chuyện đã rồi trên điện rồng, nay lại đem cái hẹn ước đấu trù đạo ra nài nỉ. Cuối cùng, thành công khiến Bích Mặc tiên sinh của chúng ta không biết chối tiếp làm sao, đành phải gật đầu chấp thuận nhận cậu chàng làm học trò, hứa hẹn sẽ bày hết các “món ăn quê nhà” của gã cho cậu ta.
Trong mấy ngày này, không rõ ai là người ra tay, thế nhưng hai tên cai ngục canh giữ Nguyễn Đông Thanh trong thiên lao hôm trước bị người sưu hồn, để lộ ra một truyền kỳ mới về Bích Mặc tiên sinh. Truyền kỳ này cùng màn đối đáp của tiên sinh trên điện rồng không biết do vị quan nào kể lại nhanh chóng quét qua Huyền Hoàng giới, khiến các thế lực lớn lại càng thêm đề phòng “vị đại năng ở cổ viện”.
Bích Mặc tiên sinh trong khi “thể ngộ hồng trần”, vì muốn hiểu được nỗi khổ của tử tù nên đã vào thiên lao ngồi nửa ngày. Trong thời gian đó, tiên sinh sáng tác ra hơn chục bài thi ca thượng thừa, bao gồm một bài ám hiệu cho linh sủng ra ngoài diệt sát kẻ thù và tận ba bài đọc ra chỉ để cảnh cáo, gõ đầu đám tử tù cùng phòng giam.
Tất cả các bài thơ tiên sinh đọc tại thiên lao hôm ấy đều thể hiện sự đồng cảm với tù nhân và sự căm phẫn với cuộc đời bất công. Toàn bộ những thơ này đang được không ít người ở Huyền Hoàng giới thu thập và chép lại thành quyển. Cũng không rõ nếu sau này Nguyễn Đông Thanh mà vô tình nhặt được quyển thơ chép lại toàn những bài hắn vui mồm đọc ra trong phòng giam thì sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Tình báo về Bích Mặc tiên sinh ngoại trừ nói tiên sinh là người bao dung độ lượng, giờ đã đế thêm một câu: “Nhưng nếu để tiên sinh tức giận hoặc dám tính kế tới tính mạng tiên sinh, thì Bích Mặc tiên sinh cũng sẽ liền rất tàn nhẫn, khiến kẻ thù sống không bằng chết!”
Mọi người nghe chuyện này, không có ai lấy làm lạ, ngược lại chỉ thấy rất hợp lý. Không ít người còn vì việc này mà liên tưởng tới những trận đánh khẳng định ngoại hiệu “Toái đản cuồng ma” của Lý Thanh Vân từ trước tới nay, thầm gật gù quả nhiên thầy nào trò nấy. Thậm chí, có người tinh ý còn bình luận, trận ở Võ Bảng hội, xem chừng Lý Thanh Vân không thực sự coi Lý Thanh Minh là kẻ thù sống còn, nên đánh còn lưu thủ. Mặc dù sự thật cậu chàng kém xa ông anh cùng cha khác mẹ thì vẫn hai năm rõ mười, thế nhưng hảo cảm mà bàn dân thiên hạ dành cho cậu ta lại tăng không ít.
Chả nói đâu xa, lần gần đây nhất Lý Thanh Vân “hạ thủ tàn nhẫn” cũng chính là khi ba đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh đẩy lui thú triều tại ải Quan Lâm, lấy sức ba người đánh bại thiên kiêu ngũ cảnh của yêu tộc. Trong một trận chiến này, ngoại trừ Lý Thanh Vân khiến người ta kinh ngạc, thì Đỗ Thải Hà – tam đồ đệ của tiên sinh – cũng để lộ ra một môn thần công khác của cổ viện khiến không ít kẻ lo ngại, sợ hãi. Thành thử, cũng rất nhiều người tò mò về tính toán mà Bích Mặc tiên sinh dành cho Tạ thánh nữ của tộc Thanh Tước.
Mà trong lúc dư luận còn đang dậy sóng về các sự tích xoay quanh thầy trò Bích Mặc tiên sinh, thì khổ chủ không mảy may hay biết. Lúc này, nhóm Nguyễn Đông Thanh đã chính thức trả xong phòng trọ, đang trên đường trở về Lão Thụ cổ viện.
Cứ như vậy một lúc thì mới có thái giám thông báo hoàng thượng tới. Mọi người ai về chỗ nấy, đám Nguyễn Đông Thanh cũng lui về chỗ hôm qua đứng.
Hành lễ xong xuôi, Trư đế an vị, cho tất cả bình thân, rồi mới đi vào “việc chính”.
Bấy giờ, đã biết nem chua bò an toàn, món ăn này một lần nữa được bày đĩa vàng, dâng lên trước mặt hoàng đế.
Trư đế tưởng chừng không thể nhịn thêm nữa, liền động đũa. Bá quan trong triều cũng tò mò, hồi hộp quan sát xem món ngon do Bích Mặc tiên sinh tiến cống liệu có được hoàng thượng thích hay không. Chỉ thấy Trư đế nhóp nhép ăn một miếng, rồi hai miếng, ba miếng, vẻ mặt rất hưởng thụ, song ăn đến miếng thứ tư thì lại hơi cau mày.
Cuối cùng, Dực hoàng đế nói:
“Tiên sinh, món này của tiên sinh quả thực vừa lạ vừa ngon. Vị chua chua cay cay, thịt thì lại dai dai, ăn rất được. Thế nhưng quả nhân vẫn cảm thấy dường như thiếu thiếu gì đó, nhưng tạm thời lại không nghĩ ra là thiếu thứ gì... Không biết tiên sinh có kiến giải gì hay chăng?”
Nguyễn Đông Thanh nghe vậy thì thầm kêu “quả nhiên” ở trong lòng, đoạn chắp tay nói:
“Thánh thượng quả nhiên biết thưởng thức! Thảo dân cũng không dám giấu. Kỳ thực món nem chua này có thể dùng để ăn nhậu. Cái bệ hạ thấy thiếu chắc là men cay của rượu đó thôi!”
Trư đế “ồ” lên một tiếng, đoạn liền sai người mang rượu lên. Rồi, hoàng đế Đại Việt vừa ăn nem chua vừa nhắm rượu, nét thỏa mãn trên gương mặt phúng phính ngày càng đậm.
Bá quan trong triều nhìn thấy cảnh này thì bụng bảo dạ, có lẽ tương lai trong các buổi yến tiệc lớn của hoàng cung sợ là không thể thiếu món nem chua này rồi. Tính tình Dực hoàng đế chả ai ở đây còn lạ. Ngoại trừ những lúc lên triều, y không ăn uống rượu chè, thì cũng là cung tần mỹ nữ. Nay Bích Mặc tiên sinh lại cống một món nhắm rượu lên, nguyên điểm này thôi cũng đủ chắc chắn thứ hạng của Quan Lâm kỳ này không thấp rồi.
Thưởng thức xong nem chua, tâm tình Dực hoàng đế quả nhiên rất tốt, liền ra lệnh ban thưởng cho Quan Lâm.
Tiểu Thực Thần bèn nhân lúc này tiến lên, quỳ một gối xuống nói:
“Bẩm thánh thượng, thảo dân cả gan xin người giao vị Tổng trù Cù Vũ Tuyền cho Mỹ Vị sơn trang, để y quy án phản trang!”
Cậu chàng ngẩng lên, thấy Trư đế hơi cau mày, thì liền hiểu y là “người đồng đạo” với mình, bèn nói thêm:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tất nhiên, Mỹ Vị sơn trang cũng liền sẽ phái một trù sư đến thay thế y trong cung!”
Trư đế bèn hỏi:
“Trù sư mới này tay nghề có thể bằng Cù tổng trù hay không?”
Trương Mặc Sênh cắn răng:
“Cù Vũ Tuyền tuy làm nhiều điều sai quấy, nhưng trù nghệ của y quả thực cao thâm. Ngoại trừ nghĩa phụ thảo dân, Mỹ Vị sơn trang nay không còn ai so được với y. Nhưng đáng tiếc nghĩa phụ bị ám toán, đã mất đi vị giác...”
Nói đến đây, Trương Mặc Sênh lại tức giận, nhớ đến một tình báo mà Tiêu Hàm Huân sau khi hồi tâm chuyển ý đã nói cho sơn trang biết: loại độc làm mất vị giác của Dương Huyền, là Tiêu Thiên Hóa đưa cho y thị, do một trù sư chế ra. Anh linh Trương Mộng Cát khi ấy đã đoán trù sư này khả năng cao chính là Liêu Vũ Tuyền. Nói cách khác, thù cũ nợ mới, Tiểu Thực Thần nhất định phải đều phải tính!
Dực hoàng đế nghe vậy thì đắn đo một lúc, rồi mới nói:
“Chuyện này... Kỳ thực không phải quả nhân không muốn thành toàn cho ngươi. Thế nhưng chính ngươi cũng nói trước mắt không tìm được trù sư tay nghệ cao hơn Cù tổng trù. Vậy thì thế này, trẫm có thể hứa với ngươi, Cù Vũ Tuyền sẽ không thể trốn thoát khỏi hoàng cung của trẫm. Khi nào Mỹ Vị sơn trang có người thay thế được y, thì tùy thời có thể đến đòi người!”
Cù Vũ Tuyền vốn sau vụ việc hôm qua cũng đã bị giam lỏng và theo dõi sát sao. Nhưng vì tiếc trù nghệ của lão mà Trư đế chưa không có động thái gì khác.
Tiểu Thực Thần nghe vậy thì nói:
“Bẩm thánh thượng, kẻ đứng sau việc cha thảo dân mất vị giác chính là Cù Vũ Tuyền. Mong bệ hạ mình xét!”
Nguyễn Đông Thanh ở một bên, thấy Trương Mặc Sênh dường như rất gấp gáp, nhớ lại hôm qua cậu ta cũng đứng ra giúp mình không ít, bèn tiến lên nói:
“Khải bẩm thánh thượng, thảo dân cũng xin ‘mượn hoa kính phật’, dâng lên công thức làm ‘nem chua’ cho ngự trù của hoàng cung, để bệ hạ có thể thưởng thức bất cứ lúc nào.”
Trư đế tuy đúng là gian xảo hơn vẻ bề ngoài, nhưng cái tật tham ăn của y thì cũng là thật. Vốn sau khi biết chuyện ở thiên lao hôm qua, Dực hoàng đế còn đang đau đầu không biết tìm cách gì để moi công thức làm món “nem chua” này từ tay Bích Mặc tiên sinh, không ngờ gã lại tự chủ động đưa ra. Y lại cũng nhìn rõ Nguyễn Đông Thanh cũng là vì ước nguyện của Tiểu Thực Thần nên mới dâng lên công thức, nên còn đang chưa biết lựa chọn sao cho phải thì lại nghe Trương Mặc Sênh nói:
“Bẩm thánh thượng, hay là để Cù tổng trù cá cược với thảo dân, lấy trù nghệ ra so tài. Nếu y thắng, thì mọi ân oán trong quá khứ liền bỏ qua, thảo dân tuyệt sẽ không nhắc gì đến. Mỹ Vị sơn trang cũng không đòi người từ bệ hạ nữa. Nhược bằng nếu y thua, thì thù cũ nợ mới liền sẽ tính một thể!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cá cược ra sao?”
“Bẩm thánh thượng, ba năm nữa, thảo dân sẽ cùng y so đấu trù nghệ. Kẻ nào thua phải tự phế đi vị giác. Nếu y thắng, bệ hạ không mất gì, còn nếu y thua, chỉ có thể trách y tài không bằng người, bị một hậu bối qua mặt. Tới khi đó, còn kính mong bệ hạ làm một trong các vị giám khảo!”
“Vậy cũng được. Thế nhưng nếu ngươi thắng, liệu có thể vào cung làm tổng trù cho quả nhân một năm được hay không? Dù sao nếu Cù Vũ Tuyền mất đi vị giác, chẳng phải trẫm cũng mất đi một trù sư tay nghề cao siêu hay sao?”
“Bẩm thánh thượng, đây vốn là chuyện ân oán bên ngoài lãnh thổ Đại Việt, vậy nên thứ cho thảo dân không thể vào cung làm tổng trù. Thế nhưng, lời hứa ban nãy của thảo dân vẫn còn hiệu lực. Nếu thảo dân thắng, liền sẽ cử người của Mỹ Vị sơn trang đến làm ngự trù cho bệ hạ. Tuy tay nghề có thể kém Cù tổng trù của bây giờ, nhưng tuyệt sẽ không kém một Cù Vũ Tuyền đã mất đi vị giác!”
Trư đế nghe vậy thì thấy cũng chấp nhận được, bèn cho người giải Cù Vũ Tuyền đến, báo cho lão biết nội dung cá cược. Củ tổng trù đương nhiên có tôn nghiêm và tự cao của lão, liền sảng khoái đáp ứng. Dù gì, lão ta cũng không tin một thằng nhãi như Trương Mặc Sênh trong vòng ba năm có thể vượt mặt được mình.
oOo
Mấy ngày trôi qua, hội thi Mỹ Thực Tiến Vua thành công mỹ mãn. Tuy nem chua bò của Nguyễn Đông Thanh không tranh nổi quán quân lần này nhưng vẫn là một trong mười món khiến hoàng đế hài lòng nhất. So với thành tích luôn luôn cuối bảng bao nhiêu năm nay của ải Quan Lâm thì cũng vượt xa chỉ tiêu đặt ra ban đầu, đủ để khiến Vũ tổng binh vỡ òa vì sung sướng rồi!
Tiểu Thực Thần hôm trước đã đặt Nguyễn Đông Thanh vào thế chuyện đã rồi trên điện rồng, nay lại đem cái hẹn ước đấu trù đạo ra nài nỉ. Cuối cùng, thành công khiến Bích Mặc tiên sinh của chúng ta không biết chối tiếp làm sao, đành phải gật đầu chấp thuận nhận cậu chàng làm học trò, hứa hẹn sẽ bày hết các “món ăn quê nhà” của gã cho cậu ta.
Trong mấy ngày này, không rõ ai là người ra tay, thế nhưng hai tên cai ngục canh giữ Nguyễn Đông Thanh trong thiên lao hôm trước bị người sưu hồn, để lộ ra một truyền kỳ mới về Bích Mặc tiên sinh. Truyền kỳ này cùng màn đối đáp của tiên sinh trên điện rồng không biết do vị quan nào kể lại nhanh chóng quét qua Huyền Hoàng giới, khiến các thế lực lớn lại càng thêm đề phòng “vị đại năng ở cổ viện”.
Bích Mặc tiên sinh trong khi “thể ngộ hồng trần”, vì muốn hiểu được nỗi khổ của tử tù nên đã vào thiên lao ngồi nửa ngày. Trong thời gian đó, tiên sinh sáng tác ra hơn chục bài thi ca thượng thừa, bao gồm một bài ám hiệu cho linh sủng ra ngoài diệt sát kẻ thù và tận ba bài đọc ra chỉ để cảnh cáo, gõ đầu đám tử tù cùng phòng giam.
Tất cả các bài thơ tiên sinh đọc tại thiên lao hôm ấy đều thể hiện sự đồng cảm với tù nhân và sự căm phẫn với cuộc đời bất công. Toàn bộ những thơ này đang được không ít người ở Huyền Hoàng giới thu thập và chép lại thành quyển. Cũng không rõ nếu sau này Nguyễn Đông Thanh mà vô tình nhặt được quyển thơ chép lại toàn những bài hắn vui mồm đọc ra trong phòng giam thì sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Tình báo về Bích Mặc tiên sinh ngoại trừ nói tiên sinh là người bao dung độ lượng, giờ đã đế thêm một câu: “Nhưng nếu để tiên sinh tức giận hoặc dám tính kế tới tính mạng tiên sinh, thì Bích Mặc tiên sinh cũng sẽ liền rất tàn nhẫn, khiến kẻ thù sống không bằng chết!”
Mọi người nghe chuyện này, không có ai lấy làm lạ, ngược lại chỉ thấy rất hợp lý. Không ít người còn vì việc này mà liên tưởng tới những trận đánh khẳng định ngoại hiệu “Toái đản cuồng ma” của Lý Thanh Vân từ trước tới nay, thầm gật gù quả nhiên thầy nào trò nấy. Thậm chí, có người tinh ý còn bình luận, trận ở Võ Bảng hội, xem chừng Lý Thanh Vân không thực sự coi Lý Thanh Minh là kẻ thù sống còn, nên đánh còn lưu thủ. Mặc dù sự thật cậu chàng kém xa ông anh cùng cha khác mẹ thì vẫn hai năm rõ mười, thế nhưng hảo cảm mà bàn dân thiên hạ dành cho cậu ta lại tăng không ít.
Chả nói đâu xa, lần gần đây nhất Lý Thanh Vân “hạ thủ tàn nhẫn” cũng chính là khi ba đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh đẩy lui thú triều tại ải Quan Lâm, lấy sức ba người đánh bại thiên kiêu ngũ cảnh của yêu tộc. Trong một trận chiến này, ngoại trừ Lý Thanh Vân khiến người ta kinh ngạc, thì Đỗ Thải Hà – tam đồ đệ của tiên sinh – cũng để lộ ra một môn thần công khác của cổ viện khiến không ít kẻ lo ngại, sợ hãi. Thành thử, cũng rất nhiều người tò mò về tính toán mà Bích Mặc tiên sinh dành cho Tạ thánh nữ của tộc Thanh Tước.
Mà trong lúc dư luận còn đang dậy sóng về các sự tích xoay quanh thầy trò Bích Mặc tiên sinh, thì khổ chủ không mảy may hay biết. Lúc này, nhóm Nguyễn Đông Thanh đã chính thức trả xong phòng trọ, đang trên đường trở về Lão Thụ cổ viện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro