Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Đồng Môn Trùng...
Nghịch Tử
2024-11-07 21:47:46
Ngày thứ ba...
Lý Thanh Vân và Độc Nhãn Lang vừa định lên đường, thì xảo hợp thế nào lại gặp ba người Tạ Thiên Hoa vừa mới chạy đến Táng Thi đinh.
“Đại sư huynh!”
Trương Mặc Sênh, Đỗ Thải Hà vừa cười vừa gọi, sử dụng thuật đạp không chạy vội đến chỗ Toái Đản Cuồng Ma. Độc Nhãn Lang nghe hai người kia gọi Lý Thanh Vân là “đại sư huynh”, bèn đứng nép sang một bên, cố gắng biến bản thân thành người vô hình, không làm ảnh hưởng đến cuộc hội ngộ của bọn họ.
Lý Thanh Vân cười, vỗ vai Trương Mặc Sênh, nói:
“Lâu ngày không gặp. Sư đệ, sư muội thật là khiến kẻ làm sư huynh này phải lau mắt mà nhìn.”
Tiểu Thực Thần cười xòa, nói:
“Thôi! Thôi! Đại sư huynh à đại sư huynh. Cái bài khiêm tốn thái quá của sư phụ dùng với người ngoài là được, cớ gì còn phải lấy ra trêu chọc đám sư đệ sư muội bọn em cơ chứ? Hai người bọn đệ ở thành Tuyết Hoa cũng được nghe chiến tích của đại sư huynh, quả thật là nhiệt huyết sôi trào. Tính ra hiện giờ trong số đồng môn danh tiếng và chiến công của đại sư huynh là đứng đầu.”
Lý Thanh Vân cũng cười.
Trải qua mấy tháng chiến tranh với Hải Thú, hiện giờ cả Đỗ Thải Hà và Trương Mặc Sênh đều kinh qua binh lửa máu tanh, khí chất so với ngày trước càng thêm trưởng thành. Nếu ngày xưa là tiểu thư công tử, thì hiện giờ đã có thể nói là đáng mặt anh hào.
Lý Thanh Vân thì càng không cần phải nói. Vừa rời cổ viện là bão tố, chẳng những liên tiếp bị ám sát, bị phản bội, đối thủ mạnh hết người này đến người khác tìm tới. Giao thủ với Tần Trảm, Quách Bình Minh, Quan Hạ Băng, thậm chí cả Lý Thanh Minh khiến tầm mắt của cậu chàng cao xa hơn, cũng dần dần ý thức được bản thân so với anh hào thiên hạ thì đứng ở đâu.
Bấy giờ, Đỗ Thải Hà vốn im lặng không nói gì lại đột nhiên ngoái đầu, len lén liếc cô sư tỷ còn đang ngượng nghịu đứng trân trân tại chỗ, bình thản:
“Đúng rồi! Em còn nghe được sư huynh ở Hải Nha gặp được một vị giai nhân tuyệt sắc, được nàng ta hỗ trợ không ít. Không biết sư huynh có thể nói rõ ràng được không?”
Lý Thanh Vân vốn còn đang cười cười, cảm thấy chuyến này ra ngoài lịch luyện đồng môn đều có tiến bộ. Bây giờ một câu của Đỗ Thải Hà vang lên, cậu chàng lập tức cảm thấy toàn thân tựa như rơi xuống hố băng, sau lưng còn có một ánh mắt mang đủ loại cảm xúc phức tạp nhìn chòng chọc.
Tạ Thiên Hoa vốn còn đang vì chuyện trùng phùng mà mừng rỡ xúc động, trái tim nhảy lên dồn dập như hươu con. Vốn là cô nàng nghĩ Đại Việt ở xa xôi, không cách nào liên lạc, ông sư huynh nhà mình cũng sẽ không chạy đến đất sáu nước. Chẳng ngờ ở Táng Thi đinh lại có thể gặp được Lý Thanh Vân.
Thế nhưng, vừa nghe đến chuyện cậu chàng trong quân chịu ơn của mỹ nhân, lại thêm thái độ trước sau đều rất “ngố” của ông sư huynh với mình, cô nàng cũng không nhịn được mà chạy tới, hỏi:
“Đúng! Sư huynh. Không biết người này là ai? Cổ viện chúng ta làm người có ơn tất báo, đương nhiên có cơ hội phải đến đáp lễ một phen.”
Trương Mặc Sênh trong lòng kêu la ỏm tỏi, vội vàng lui về sau thật xa, thầm nghĩ:
“Mẹ nó! Sư tỷ rõ ràng đã biết còn cố tình hỏi, chỉ dùng có hai câu đã xô dàn thiên lý nhà sư huynh đổ cái rầm như thế. Sau này phải dặn Thanh La lời nói từ miệng tam sư tỷ chỉ nên tin một nửa thôi.”
Hai người Đỗ Thải Hà, Trương Mặc Sênh đóng quân ở Đại Hàn, rất gần với Kiếm Trì. Thành thử, rất nhiều tình báo liên quan đến hai vị đồng môn và ông sư phụ nhà bọn họ cũng được Liễu Ân đưa đến thành Tuyết Hoa. Chuyện Quan Hạ Băng và Lý Thanh Vân là chị em cùng cha khác mẹ thực ra Đỗ Thải Hà sớm đã biết rồi.
Lý Thanh Vân giờ đây nghe giọng sư muội, bất giác nhớ đến cảnh Hoàng Dung chặn đánh ghen Mục Niệm Từ. Thế là cậu chàng cười khổ, nói:
“Người mà tam sư muội nói hẳn là Quan Hạ Băng. Đấy là chị ruột của vi huynh.”
Đỗ Thải Hà “a” một cái, ra chiều vô tội, đoạn cũng chạy đến chỗ Trương Mặc Sênh đang đứng, để lại không gian riêng tư cho hai người Lý – Tạ. Tiểu Thực Thần thấy hai người này “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, cứ đứng đấy ngượng nghịu với nhau không nói được câu nào thì cũng chỉ biết âm thầm chửi thề, mắng đại sư huynh nhà mình lá gan to nhỏ thất thường. Lúc đánh nhau thì phồng lên như gan hùm, khi gặp ý trung nhân thì teo lại như gan thỏ.
Độc Nhãn Lang biết lúc này tuyệt đối không thể lên tiếng, bằng không chắc chắn cái bóng đèn như hắn sẽ không sống được dưới Thanh Sắc Thần Quang của vị nhị đồ đệ kia, thành thử rất an phận đứng một góc, thở mạnh cũng không dám.
Chẳng ngờ, tọa kỵ của hắn dường như chán làm Hải Thú, muốn đổi giống loài sang làm báo. Chỉ nghe con Hải Thú nọ đột nhiên ngẩng đầu, quát lên một tiếng:
“Giết!!! Thiên Hoa... Giết!!!”
Sau đó lồng lên, hất văng Độc Nhãn Lang xuống đất, cào đất chạy về phía hai người.
Tạ Thiên Hoa đã lâu chưa được gặp ý trung nhân, chính đang thổn thức, chỉ là không rõ tâm ý của Lý Thanh Vân, thành thử chưa từng lên tiếng một lời. Hiện giờ một con Hải Thú đột nhiên xông tới, tiêu diệt phong cảnh, lại thêm những ngày này đều bị người ta truy sát, lùa như lùa vịt đến Táng Thi đinh, cơn giận trong lòng rốt cuộc cũng không tài nào nén nổi nữa.
Cô nàng vung tay, Thanh Sắc Thần Quang lập tức hóa thành một thanh kiếm, nhẹ nhàng đâm xuyên qua trán của con Hải Thú, làm nó chết không kịp kêu tiếng nào.
Độc Nhãn Lang nhìn thấy Thanh Sắc thần quang, lập tức sợ hãi rùng mình. Gã lăn lộn ở phía nam Táng Thi đinh, cực kỳ gần Lục Trúc Hải. Thành thử uy danh của Thanh Tước với hắn và Sài Lang bang mà nói chẳng thua kém gì ở ải Quan Lâm. Hà huống, vừa nãy vật cưỡi của hắn bỗng dưng nổi điên, lồng lên phá hỏng không khí của hai sư huynh muội nhà người ta. Tuy là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nếu lúc này Tạ Thiên Hoa lôi cổ hắn ra làm chỗ trút giận thì cũng chẳng ai nói gì được.
Thành thử, Độc Nhãn Lang vội vàng chạy tới, nhận sai:
“Tiểu... tiểu nhân vô ý, để tọa kỵ kinh động đến... đến tiểu thư. Xin... xin ngài lượng thứ.”
Lý Thanh Vân cười, trước trấn an gã một câu:
“Yên tâm, sư muội của ta không nhỏ nhen vậy đâu.”
Chờ “hướng dẫn viên du lịch” của mình thở phào một tiếng nhẹ nhõm, cậu chàng mới quay sang cô sư muội, hỏi:
“Thế nhưng Hoa này, ban nãy có phải con Hải Thú kia gọi tên của em không, hay là sư huynh nghe nhầm?”
“Không nhầm. Nó quả thật đã lên tiếng gọi Thiên Hoa. Quái lạ... Hải Thú từ bao giờ lại mở miệng nói tiếng người?”
Tạ Thiên Hoa tuy kể từ lúc nhận lệnh nhập ngũ thì chưa từng lên tiền tuyến, nhưng Táng Thi đinh nằm ngay sát Lục Trúc Hải, thành thử cô nàng cũng không lạ lẫm gì với đặc điểm và tập tính của Hải Thú cả. Chẳng thế, mà không giống với ông đại sư huynh, cô nàng hoàn toàn không lấy làm ngạc nhiên khi thấy có người sử dụng Hải Thú làm tọa kỵ.
Không chỉ cô nàng, hai người Đỗ Thải Hà và Trương Mặc Sênh tuy chưa từng giáp mặt Hải Thú bao giờ, nhưng đều từng lang thang sáu nước một thời gian, cũng đã nghe đồn chuyện có người thuần phục Hải Thú làm vật cưỡi ở Táng Thi đinh, chỉ là không có cách nào xác thực mà thôi.
Thế nhưng...
Tạ Thiên Hoa cau mày, nói:
“Xưa giờ Hải Thú hoặc là đã bị người ta thuần phục, hoặc là vừa thấy người là đánh. Chuyện đột nhiên đổi tính chưa xảy ra bao giờ, chưa kể đến con này còn biết mở miệng nói chuyện. Tiếc là ban nãy đột ngột quá, không kịp nghĩ nhiều, bằng không kiểu gì cũng phải giữ mạng nó lại.”
Hai người Trương, Đỗ cũng đã chạy tới xem. Tiểu thực thần giống như nhớ đến chuyện gì, lại nói:
“Mấy tháng nay đệ và sư tỷ thủ thành Tuyết Hoa cũng có chuyện lạ, lần nào cũng bị đám Hải Thú tấn công dữ dội nhất. Không biết chuyện này có ẩn tình gì, hay chẳng qua là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.”
Độc Nhãn Lang càng nghe càng thấy không ổn, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, nói:
“Các vị, xin hãy ra tay phong bế lục thức của tại hạ.”
Tạ Thiên Hoa cười:
“Không ngờ vị tráng sĩ này lại hiểu cái đạo ‘đón ý nói hùa’ như vậy, dọc đường chắc hẳn đã giúp đại sư huynh của chúng ta tránh được không thiếu phiền phức. Xin được tạ ơn...”
Đỗ Thải Hồ lúc này đột nhiên đâm một nhát:
“Sư tỷ, vị tráng sĩ này và đại sư huynh thì gọi là ‘đón ý nói hùa’, thế sư tỷ gọi là ‘phu xướng phụ tùy’ phải không?”
“Lâu rồi không gặp, bắt đầu nhờn đấy phải không?”
Hội chị em bắt đầu đuổi đánh nhau chạy toán loạn, cười đùa ầm ĩ. Trương tiểu thực thần thì cực kỳ thuần thục lấy ra một ít bánh trái ăn vặt, chia cho đại sư huynh nhà mình. Lý Thanh Vân bật cười, nhón tay nhận đồ ăn, bắt đầu ngồi xem kịch vui.
Lần này bốn sư huynh đệ lên đường gặp nhiều trở ngại, minh thương ám tiễn thi nhau tìm tới hết đợt này đến đợt khác. Thành thử tinh thần lúc nào cũng căng như dây đàn, không lúc nào dám lơ là, chỉ sợ sẽ trúng âm mưu quỷ kế của kẻ địch. Hiện giờ đồng môn tương phùng, tảng đá trong lòng bốn người cơ hồ nhẹ đi phân nửa, ngôn hành cử chỉ cũng quay về lúc còn sinh hoạt ở mấy căn nhà nhỏ dưới chân núi vô danh, đối diện cái chuồng gà xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lý Thanh Vân và Độc Nhãn Lang vừa định lên đường, thì xảo hợp thế nào lại gặp ba người Tạ Thiên Hoa vừa mới chạy đến Táng Thi đinh.
“Đại sư huynh!”
Trương Mặc Sênh, Đỗ Thải Hà vừa cười vừa gọi, sử dụng thuật đạp không chạy vội đến chỗ Toái Đản Cuồng Ma. Độc Nhãn Lang nghe hai người kia gọi Lý Thanh Vân là “đại sư huynh”, bèn đứng nép sang một bên, cố gắng biến bản thân thành người vô hình, không làm ảnh hưởng đến cuộc hội ngộ của bọn họ.
Lý Thanh Vân cười, vỗ vai Trương Mặc Sênh, nói:
“Lâu ngày không gặp. Sư đệ, sư muội thật là khiến kẻ làm sư huynh này phải lau mắt mà nhìn.”
Tiểu Thực Thần cười xòa, nói:
“Thôi! Thôi! Đại sư huynh à đại sư huynh. Cái bài khiêm tốn thái quá của sư phụ dùng với người ngoài là được, cớ gì còn phải lấy ra trêu chọc đám sư đệ sư muội bọn em cơ chứ? Hai người bọn đệ ở thành Tuyết Hoa cũng được nghe chiến tích của đại sư huynh, quả thật là nhiệt huyết sôi trào. Tính ra hiện giờ trong số đồng môn danh tiếng và chiến công của đại sư huynh là đứng đầu.”
Lý Thanh Vân cũng cười.
Trải qua mấy tháng chiến tranh với Hải Thú, hiện giờ cả Đỗ Thải Hà và Trương Mặc Sênh đều kinh qua binh lửa máu tanh, khí chất so với ngày trước càng thêm trưởng thành. Nếu ngày xưa là tiểu thư công tử, thì hiện giờ đã có thể nói là đáng mặt anh hào.
Lý Thanh Vân thì càng không cần phải nói. Vừa rời cổ viện là bão tố, chẳng những liên tiếp bị ám sát, bị phản bội, đối thủ mạnh hết người này đến người khác tìm tới. Giao thủ với Tần Trảm, Quách Bình Minh, Quan Hạ Băng, thậm chí cả Lý Thanh Minh khiến tầm mắt của cậu chàng cao xa hơn, cũng dần dần ý thức được bản thân so với anh hào thiên hạ thì đứng ở đâu.
Bấy giờ, Đỗ Thải Hà vốn im lặng không nói gì lại đột nhiên ngoái đầu, len lén liếc cô sư tỷ còn đang ngượng nghịu đứng trân trân tại chỗ, bình thản:
“Đúng rồi! Em còn nghe được sư huynh ở Hải Nha gặp được một vị giai nhân tuyệt sắc, được nàng ta hỗ trợ không ít. Không biết sư huynh có thể nói rõ ràng được không?”
Lý Thanh Vân vốn còn đang cười cười, cảm thấy chuyến này ra ngoài lịch luyện đồng môn đều có tiến bộ. Bây giờ một câu của Đỗ Thải Hà vang lên, cậu chàng lập tức cảm thấy toàn thân tựa như rơi xuống hố băng, sau lưng còn có một ánh mắt mang đủ loại cảm xúc phức tạp nhìn chòng chọc.
Tạ Thiên Hoa vốn còn đang vì chuyện trùng phùng mà mừng rỡ xúc động, trái tim nhảy lên dồn dập như hươu con. Vốn là cô nàng nghĩ Đại Việt ở xa xôi, không cách nào liên lạc, ông sư huynh nhà mình cũng sẽ không chạy đến đất sáu nước. Chẳng ngờ ở Táng Thi đinh lại có thể gặp được Lý Thanh Vân.
Thế nhưng, vừa nghe đến chuyện cậu chàng trong quân chịu ơn của mỹ nhân, lại thêm thái độ trước sau đều rất “ngố” của ông sư huynh với mình, cô nàng cũng không nhịn được mà chạy tới, hỏi:
“Đúng! Sư huynh. Không biết người này là ai? Cổ viện chúng ta làm người có ơn tất báo, đương nhiên có cơ hội phải đến đáp lễ một phen.”
Trương Mặc Sênh trong lòng kêu la ỏm tỏi, vội vàng lui về sau thật xa, thầm nghĩ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ nó! Sư tỷ rõ ràng đã biết còn cố tình hỏi, chỉ dùng có hai câu đã xô dàn thiên lý nhà sư huynh đổ cái rầm như thế. Sau này phải dặn Thanh La lời nói từ miệng tam sư tỷ chỉ nên tin một nửa thôi.”
Hai người Đỗ Thải Hà, Trương Mặc Sênh đóng quân ở Đại Hàn, rất gần với Kiếm Trì. Thành thử, rất nhiều tình báo liên quan đến hai vị đồng môn và ông sư phụ nhà bọn họ cũng được Liễu Ân đưa đến thành Tuyết Hoa. Chuyện Quan Hạ Băng và Lý Thanh Vân là chị em cùng cha khác mẹ thực ra Đỗ Thải Hà sớm đã biết rồi.
Lý Thanh Vân giờ đây nghe giọng sư muội, bất giác nhớ đến cảnh Hoàng Dung chặn đánh ghen Mục Niệm Từ. Thế là cậu chàng cười khổ, nói:
“Người mà tam sư muội nói hẳn là Quan Hạ Băng. Đấy là chị ruột của vi huynh.”
Đỗ Thải Hà “a” một cái, ra chiều vô tội, đoạn cũng chạy đến chỗ Trương Mặc Sênh đang đứng, để lại không gian riêng tư cho hai người Lý – Tạ. Tiểu Thực Thần thấy hai người này “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, cứ đứng đấy ngượng nghịu với nhau không nói được câu nào thì cũng chỉ biết âm thầm chửi thề, mắng đại sư huynh nhà mình lá gan to nhỏ thất thường. Lúc đánh nhau thì phồng lên như gan hùm, khi gặp ý trung nhân thì teo lại như gan thỏ.
Độc Nhãn Lang biết lúc này tuyệt đối không thể lên tiếng, bằng không chắc chắn cái bóng đèn như hắn sẽ không sống được dưới Thanh Sắc Thần Quang của vị nhị đồ đệ kia, thành thử rất an phận đứng một góc, thở mạnh cũng không dám.
Chẳng ngờ, tọa kỵ của hắn dường như chán làm Hải Thú, muốn đổi giống loài sang làm báo. Chỉ nghe con Hải Thú nọ đột nhiên ngẩng đầu, quát lên một tiếng:
“Giết!!! Thiên Hoa... Giết!!!”
Sau đó lồng lên, hất văng Độc Nhãn Lang xuống đất, cào đất chạy về phía hai người.
Tạ Thiên Hoa đã lâu chưa được gặp ý trung nhân, chính đang thổn thức, chỉ là không rõ tâm ý của Lý Thanh Vân, thành thử chưa từng lên tiếng một lời. Hiện giờ một con Hải Thú đột nhiên xông tới, tiêu diệt phong cảnh, lại thêm những ngày này đều bị người ta truy sát, lùa như lùa vịt đến Táng Thi đinh, cơn giận trong lòng rốt cuộc cũng không tài nào nén nổi nữa.
Cô nàng vung tay, Thanh Sắc Thần Quang lập tức hóa thành một thanh kiếm, nhẹ nhàng đâm xuyên qua trán của con Hải Thú, làm nó chết không kịp kêu tiếng nào.
Độc Nhãn Lang nhìn thấy Thanh Sắc thần quang, lập tức sợ hãi rùng mình. Gã lăn lộn ở phía nam Táng Thi đinh, cực kỳ gần Lục Trúc Hải. Thành thử uy danh của Thanh Tước với hắn và Sài Lang bang mà nói chẳng thua kém gì ở ải Quan Lâm. Hà huống, vừa nãy vật cưỡi của hắn bỗng dưng nổi điên, lồng lên phá hỏng không khí của hai sư huynh muội nhà người ta. Tuy là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nếu lúc này Tạ Thiên Hoa lôi cổ hắn ra làm chỗ trút giận thì cũng chẳng ai nói gì được.
Thành thử, Độc Nhãn Lang vội vàng chạy tới, nhận sai:
“Tiểu... tiểu nhân vô ý, để tọa kỵ kinh động đến... đến tiểu thư. Xin... xin ngài lượng thứ.”
Lý Thanh Vân cười, trước trấn an gã một câu:
“Yên tâm, sư muội của ta không nhỏ nhen vậy đâu.”
Chờ “hướng dẫn viên du lịch” của mình thở phào một tiếng nhẹ nhõm, cậu chàng mới quay sang cô sư muội, hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thế nhưng Hoa này, ban nãy có phải con Hải Thú kia gọi tên của em không, hay là sư huynh nghe nhầm?”
“Không nhầm. Nó quả thật đã lên tiếng gọi Thiên Hoa. Quái lạ... Hải Thú từ bao giờ lại mở miệng nói tiếng người?”
Tạ Thiên Hoa tuy kể từ lúc nhận lệnh nhập ngũ thì chưa từng lên tiền tuyến, nhưng Táng Thi đinh nằm ngay sát Lục Trúc Hải, thành thử cô nàng cũng không lạ lẫm gì với đặc điểm và tập tính của Hải Thú cả. Chẳng thế, mà không giống với ông đại sư huynh, cô nàng hoàn toàn không lấy làm ngạc nhiên khi thấy có người sử dụng Hải Thú làm tọa kỵ.
Không chỉ cô nàng, hai người Đỗ Thải Hà và Trương Mặc Sênh tuy chưa từng giáp mặt Hải Thú bao giờ, nhưng đều từng lang thang sáu nước một thời gian, cũng đã nghe đồn chuyện có người thuần phục Hải Thú làm vật cưỡi ở Táng Thi đinh, chỉ là không có cách nào xác thực mà thôi.
Thế nhưng...
Tạ Thiên Hoa cau mày, nói:
“Xưa giờ Hải Thú hoặc là đã bị người ta thuần phục, hoặc là vừa thấy người là đánh. Chuyện đột nhiên đổi tính chưa xảy ra bao giờ, chưa kể đến con này còn biết mở miệng nói chuyện. Tiếc là ban nãy đột ngột quá, không kịp nghĩ nhiều, bằng không kiểu gì cũng phải giữ mạng nó lại.”
Hai người Trương, Đỗ cũng đã chạy tới xem. Tiểu thực thần giống như nhớ đến chuyện gì, lại nói:
“Mấy tháng nay đệ và sư tỷ thủ thành Tuyết Hoa cũng có chuyện lạ, lần nào cũng bị đám Hải Thú tấn công dữ dội nhất. Không biết chuyện này có ẩn tình gì, hay chẳng qua là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.”
Độc Nhãn Lang càng nghe càng thấy không ổn, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, nói:
“Các vị, xin hãy ra tay phong bế lục thức của tại hạ.”
Tạ Thiên Hoa cười:
“Không ngờ vị tráng sĩ này lại hiểu cái đạo ‘đón ý nói hùa’ như vậy, dọc đường chắc hẳn đã giúp đại sư huynh của chúng ta tránh được không thiếu phiền phức. Xin được tạ ơn...”
Đỗ Thải Hồ lúc này đột nhiên đâm một nhát:
“Sư tỷ, vị tráng sĩ này và đại sư huynh thì gọi là ‘đón ý nói hùa’, thế sư tỷ gọi là ‘phu xướng phụ tùy’ phải không?”
“Lâu rồi không gặp, bắt đầu nhờn đấy phải không?”
Hội chị em bắt đầu đuổi đánh nhau chạy toán loạn, cười đùa ầm ĩ. Trương tiểu thực thần thì cực kỳ thuần thục lấy ra một ít bánh trái ăn vặt, chia cho đại sư huynh nhà mình. Lý Thanh Vân bật cười, nhón tay nhận đồ ăn, bắt đầu ngồi xem kịch vui.
Lần này bốn sư huynh đệ lên đường gặp nhiều trở ngại, minh thương ám tiễn thi nhau tìm tới hết đợt này đến đợt khác. Thành thử tinh thần lúc nào cũng căng như dây đàn, không lúc nào dám lơ là, chỉ sợ sẽ trúng âm mưu quỷ kế của kẻ địch. Hiện giờ đồng môn tương phùng, tảng đá trong lòng bốn người cơ hồ nhẹ đi phân nửa, ngôn hành cử chỉ cũng quay về lúc còn sinh hoạt ở mấy căn nhà nhỏ dưới chân núi vô danh, đối diện cái chuồng gà xiêu xiêu vẹo vẹo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro