Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Đột Phá Bất Ngờ

Nghịch Tử

2024-11-21 20:40:06

Tuy lúc này, chuyện Lã Vọng Thiên có duyên sư đồ với Nguyễn Đông Thanh vẫn được Vọng Thiên lâu giữ kín như bưng, song với quan hệ giữa Tam Kim gia trang và Vu trưởng lão thì bà ta cũng không giấu giếm họ. Thành thử, năm người bọn họ đã sớm biết và cũng mừng cho cậu nhóc. Chuyện Bích Mặc tiên sinh truyền dạy môn học như đo ni đóng giày cho đệ tử đến nay cũng chả còn là chuyện gì bí mật ở Huyền Hoàng giới. Cho nên từ lúc nhìn thấy “bảo tịch” mà Vu trưởng lão mang đến, bọn họ đã đoán trước được rằng thứ mà Lã Vọng Thiên sẽ được học, hẳn sẽ có liên quan ít nhiều đến truyền thừa của Vọng Thiên cung. Mà nếu như vậy, thì cũng đồng nghĩa nó sẽ có nhiều điểm tương đồng nhất với sở học của Kim Chính Dương.

Mà cũng bởi vậy, Kim Chính Dương dành rất nhiều thời gian trao đổi tài liệu với Lã thiếu lâu chủ. Cũng là trong một lần như thế, lão đã để ý cái “bảo vật bí cảnh” mà cậu chàng sử dụng để tra cứu thông tin có sử dụng đến trợ lực từ tâm linh. Lúc lão đem sách trả lại, lại vô tình nghe được Lã Vọng Thiên và Hàn Thu Thủy bàn bạc về sóng âm, sóng điện từ, và “loa phường” cũng như rắc rối hiện tại của họ, họ Kim mới hồi tưởng lại chuyện mấy hôm trước. Kim Chính Dương lúc đó cảm giác như bản thân ngờ ngợ nhận ra chuyện gì đó, thế là vào hỏi họ kỹ càng hơn.

Vấn đề làm khó Hàn Thu Thủy và Lã Vọng Thiên, là khái niệm “dây điện” và “trạm thu phát sóng”. Cũng không thể trách hai người này, tư duy và hệ tư tưởng của người Huyền Hoàng giới hoàn toàn khác người Địa Cầu, khái niệm về “năng lượng” của họ cũng khác biệt hoàn toàn với Nguyễn Đông Thanh. Lại nói, như buổi luận đạo giữa Nguyễn Đông Thanh và Kim Thiền Tử đã chứng minh, chân khí cũng không có tính chất hoàn toàn giống với năng lượng trong mắt người Trái Đất. Thành thử, bảo hai người họ chỉ dựa vào một cái sạc điện thoại để luận ra được bản chất của đài phát thanh, quả thực quá làm khó họ.

Chưa kể đến, sạc điện thoại kia cũng có công không nhỏ của Hoắc đại sư. Nếu là Hoắc Trường Ca còn ở đây, thì may ra với kiến thức rộng rãi và kinh nghiệm cả đời người, lão còn có thể suy ra được một hai. Đáng tiếc, Hàn cô nương và Lã công tử của chúng ta không có kiến thức rộng rãi như vậy, lại càng chưa có cơ hội trải đời nhiều được như lão. Thế nên, họ đâm đầu vào tường.

Kim Chính Dương hỏi chuyện, hai người bèn giải thích cho lão. Dẫu sao, họ thấy thêm một cái đầu cùng nghĩ hẳn là tốt hơn, đối phương lại còn là bậc tông sư trong Vu đạo, biết đâu thật sự sẽ giúp được gì. Hai người nói, một người nghe; những đoạn đặc biệt khó hiểu, theo thói quen, bọn họ còn dùng điện thoại tìm kiếm tài liệu liên quan.

Lão đại Tam Kim gia trang kể đến đây, bèn dừng lại, tằng hắng một cái. Kim Tử Nghiên hiểu ý đại ca, bưng trà đến cho lão uống. Lúc này, Kim Vũ Tùng mới nói:

“Giang hồ đồn đại Bích Mặc tiên sinh coi trọng phàm nhân quả không sai! Mỗi một hành động cử chỉ của y đều xuất phát từ suy nghĩ cho bách tính. Mà các sáng tạo của y, nói vĩ đại thì cũng không phải cái nào cũng vĩ đại, nói phức tạp thì cũng không hẳn. Thậm chí, nhiều thứ y làm quá ư đơn giản, đơn giản đến mức ai cũng thấy lạ tại sao chúng chưa tồn tại. Song nếu ngẫm kỹ lại thì chẳng phải bởi vì trước giờ không ai quan tâm đến phàm nhân đến độ sẽ đi bỏ thời gian đi nghiên cứu chúng sao?”

Kim Từ Phong cũng gật gù:

“Nhị ca nói phải. Trước nay, đệ vẫn tưởng năm anh em chúng ta đã là những người suy nghĩ cho thương sinh bách tính. Song nếu so với tiên sinh thì chúng ta vẫn còn kém quá xa!”

Song Kim Tử Huyên thì lại nói:

“Được rồi, được rồi. Chuyện tự kiểm điểm để sau đi. Đại ca, huynh mau kể tiếp đi!”

Kim Chính Dương lúc này đã nhấm nước cho đỡ khô họng, liền kể tiếp:

“Sau một lúc thì anh bắt đầu cảm nhận được, cứ mỗi lần hai người họ sử dụng bảo vật bí cảnh kia, thì lại có một nguồn năng lượng kỳ lạ, tương tự linh khí nhưng không phải linh khí truyền từ nó ra ngoài, rồi một lúc sau lại từ ngoài truyền vào nó. Mà điều này, không hiểu sao lại rất giống với khái niệm nhận và truyền sóng mà bọn họ đang giải thích cho anh nghe, lại cũng có điểm tương đồng với ngọc giản truyền âm. Thế là, anh bèn tĩnh tâm cảm nhận. Đến lúc chắc chắn là mình không nhầm mới đem phát hiện này nói cho Thiên nhi và Hàn cô nương.

“Thiên nhi và Hàn cô nương cũng giống như mấy người các em, không cảm nhận được như anh. Có lẽ bởi vậy cho đến lúc đó vẫn chưa tìm được điểm liên quan này. Song, sau khi nghe anh nói chuyện này thì cả hai người bọn họ đều dám chắc đây chính là gợi ý của tiên sinh.

“Theo như Thiên nhi nói thì bảo vật bí cảnh ấy gọi là điện thoại thông minh, có thể dùng để tra cứu kiến thức Thiên Ngoại. Muốn nó chạy cần một vật gọi là sạc điện thoại, do chính tiên sinh chỉ điểm, giao phó cho Hoắc đại sư cùng Hàn cô nương gia công chế tác.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hoắc Trường Ca?! Cả lão ta cũng từng được tiên sinh chỉ điểm?!”

“Phải. Dựa theo những gì Thiên nhi nói thì hẳn là lão ta vừa rời đi không lâu thì Cầm muội mới qua đây...

“Dù sao thì, hai người bọn họ đoán rằng, có thể điện thoại thông minh chính là tiên sinh cố tình sắp xếp từ trước để mách nước cho mấy người bọn anh khi gặp khó khăn. Thế nên, anh với họ bàn tính một hồi, quyết định làm liên tiếp ba thí nghiệm.”

Ba thí nghiệm mà ba người Lã Vọng Thiên làm gồm:

Thí nghiệm đầu tiên: hai người Lã, Hàn sẽ liên tục tìm kiếm thông tin trên điện thoại thông minh, còn Kim Chính Dương tập trung cảm nhận xem đường truyền của năng lượng kỳ lạ kia rốt cuộc là như thế nào.

Thí nghiệm thứ hai: hai người đi ra hai đầu của phủ Khai Phong, rồi dùng ngọc giản truyền âm nói chuyện với nhau, còn Kim Chính Dương lại tập trung cảm nhận xem nguyên lý truyền âm của ngọc giản truyền âm rốt cuộc giống với bảo vật bí cảnh ở điểm nào.

Thí nghiệm thứ ba: giống với thí nghiệm thứ hai, song hai người tạo khoảng cách với nhau xa dần, để xem xem khi khoảng cách thay đổi, thì sự truyền âm có thay đổi hay không.

Nghe kể đến đây, Kim Từ Phong chợt nói:

“Đại ca, vậy là nói trắng ra, anh chỉ là công cụ đo lường biết đi của hai người Thiên nhi và Hàn cô nương thôi, phải không?”

Quả nhiên là Kim lão tứ, không mấy khi nói chuyện, nhưng mỗi lần mở miệng thì lời lời đều đâm tâm. Kim Chính Dương bị huynh đệ nhà mình bất ngờ thọc một dao không kịp đề phòng, đầu tiên là ngớ người ra, sau đó tức đến thở phì phò, nói:

“Kim Từ Phong, đệ được lắm! Để đợi xem sau này ta xử đệ thế nào!”

Kim Vũ Tùng đứng khoanh tay, nín cười đến đỏ cả mặt, Kim Tử Nghiên mang mạng che mặt, nhưng dựa vào cách cơ thể bà ta run lên nhè nhẹ thì cũng đoán được là đang lén cười. Duy chỉ có lão ngũ Kim Tử Huyên là nói:

“Sai! Phải nói là đại ca nhận nhiệm vụ quan trọng nhất, không ai khác thay thế được!”

Đoạn quay sang cười nịnh:

“Đại ca, huynh nói đúng không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kim Chính Dương nghe vậy mới xuôi xuôi, cảm kích nói:

“Vẫn là Tử Huyên hiểu ta nhất. Không uổng công ngày thường ta thương muội như vậy!”

Lại chỉ vào mấy huynh đệ còn lại, phì phò:

“Ai như mấy người các em?!”

“Được rồi, được rồi. Đại ca nguôi giận. Nể mặt tiểu muội mà tha cho bọn họ một lần đi. Muội sẽ bắt mấy người họ kiểm điểm sau.”

Đoạn lại liếc qua, nháy mắt với mấy người còn lại. Mấy người Kim Từ Phong cũng hiểu ý, nói mấy câu xin lỗi. Kim Chính Dương kỳ thực biết thừa bọn họ đùa lão cho vui, cũng không thật sự chấp nhặt, lúc này bèn tằng hắng:

“Thế còn được. Nể mặt Tử Huyên, lão phu tha các ngươi một lần.”

“Đại ca, đại ca, vậy huynh mau kể tiếp đi! Kết quả của mấy thí nghiệm đó ra sao?”

“Kết quả ư? Anh chả nói thì mấy người các em cũng đã đoán được ít nhiều rồi phải không? Nhưng, nói kỹ cũng được...

“Sau một buổi chiều chạy ngược chạy xuôi, thử nghiệm đủ kiểu, cuối cùng ba người bọn anh cũng có được một số phát hiện như sau:

“Thứ nhất, cả ngọc giản truyền âm lẫn điện thoại thông minh kia đều sử dụng chính những điểm sáng tâm linh đó để nhận và truyền thông tin.

“Thứ hai, khoảng cách càng xa, càng có thể thấy việc này rõ ràng. Chân khí và thần thức không đi đường ngắn nhất giữa hai ngọc giản truyền âm, mà luôn đổi hướng trong không gian để truyền qua các những điểm sáng ấy.

“Cuối cùng, bảo vật bí cảnh của Bích Mặc tiên sinh khác cơ bản với ngọc giản truyền âm ở chỗ, nó không chỉ là nhận truyền 1-1, mà khi truyền thông tin ra ngoài, có sự phân tách năng lượng đi nhiều đường, khi nhận thông tin về, cũng là nhận từ nhiều nguồn.”

Nói một cách đơn giản, ngọc giản truyền âm dùng chân khí và thần thức để tạo kết nối giữa hai người, nhờ vậy mà hai người ở xa có thể nói chuyện được với nhau. Nếu ví ngọc giản truyền âm là điện thoại, thì chân khí và thần thức sẽ là tín hiệu, là sóng. Song, tín hiệu với sóng thì cũng vẫn cần qua tổng đài, qua các trạm chuyển tiếp thì mới có thể kết nối được. Không sai! Đó chính là tác dụng của các nốt năng lượng vô hình vô ảnh này. Tác dụng vô cùng thiết yếu, song lại không ai hay biết. Người ta chỉ biết có thể truyền âm, rồi chấp nhận đó là điều hiển nhiên. Mà khi đã coi thứ gì đó là hiển nhiên, liệu sẽ còn mấy người đi tìm hiểu, nghiên cứu nó thêm nữa?

Nếu không phải hai người Lã Vọng Thiên, Hàn Thu Thủy bị Bích Mặc tiên sinh giao cho nan đề, lại có Kim Chính Dương có khả năng ngoại cảm cao, thì chẳng biết liệu người ở Huyền Hoàng giới có bao giờ phát hiện ra nguyên lý truyền âm hay không nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Số ký tự: 0