Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Gậy Ông Đập Lưn...
Nghịch Tử
2024-11-07 21:47:46
Mấy ngày sau đó, Đỗ Thải Hà y theo hai phần danh sách Tiêu Hàm Huân đưa mà làm việc. Danh sách thứ nhất, là những nhà trực thuộc Nho môn có con cháu trốn nghĩa vụ, tránh nguy hiểm, sợ chết không nhập ngũ lần này. Danh sách thứ hai, là những kẻ trực tiếp tham gia ăn hiếp dân chúng trong thành lần này: dù là tuyên bố không dạy học, hay thúc đẩy bắt ép người già trẻ nhỏ đi lính. Những kẻ nào có trong cả hai danh sách có đánh dấu cạnh tên. Còn việc mà Đỗ Thải Hà phải làm trong bước đầu này, đơn giản là lấy chức quản kho của bản thân ra mà đường đường chính chính đến cửa những kẻ trong hai danh sách mà đòi nợ.
Nho môn tuyên truyền người già trẻ nhỏ cũng phải tham gia chống lại hải thú? Vậy thì xin mời các quý tiểu thư, công tử nhà Nho gia mau mau nhập ngũ, cùng ra tiền tuyến!
Nho môn tự nhận sẵn sàng cống hiến? Vậy thì xin mời các vị Đại Nho, tiến sĩ nhanh nhanh nộp tiền! Phí bảo trì, bảo hành vật tư, phí vận chuyển nguyên liệu, lương thực, phí dọn dẹp, tu sửa nhà kho, .v..v...
Tuy nhìn qua thì Đỗ Thải Hà có vẻ nhận một chức vụ việc nhẹ lương cao. Cô nàng còn phần lớn thời gian ở trong quán trọ, mấy bữa lại dạo phố, nhìn bề ngoài chả có gì là làm việc chăm chỉ cả. Thế nhưng ấy là do nàng ta “làm việc đúng sở trường” nên có hiệu suất cao mà thôi. Chứ thực chất, cô nàng rất nghiêm túc với công việc Kiếm Trì xin cho mình.
Có lẽ, điều mà toàn bộ mấy sư huynh đệ cổ viện đều học được từ sư phụ là tác phong làm việc và tinh thần đạo đức nghề nghiệp. Nếu đã nhận việc, thì phải làm nghiêm túc, không thì từ đầu đừng nhận việc. Dù việc đơn giản hay phức tạp, cũng phải dốc sức mà làm trong khả năng. Đây là những gì họ mắt thấy tai nghe từ Nguyễn Đông Thanh suốt một năm này.
Thành thử, trong thời gian qua, Đỗ Thải Hà đã tính toán sổ sách của nhà kho quân đội vô cùng kỹ càng. Cô nàng đã phát hiện chi phí cần thiết để bảo trì hoạt động nhà kho một cách bình thường không hề thấp. Ngoài ra, kỳ thực, nàng ta còn phát hiện ra khá nhiều điểm chưa phù hợp, có thể cải tiến để tăng hiệu suất công việc. Cô nàng vốn còn định đệ đơn lên trên, xin cấp thêm vốn để cải tổ. Nhưng bây giờ Nho môn đưa cơ hội đến tận cửa, nàng ta không nhận lấy có mà ngu!
Thế là, suốt một tuần tiếp theo trong thành, nhà cửa của các nhà Nho đâu đâu cũng có thể tả bằng bốn chữ “gà bay chó chạy”. Đỗ Thải Hà chạy khắp nơi ăn vạ đòi nợ như một cơn lốc, cuốn theo người và tiền của của Nho môn. Nàng ta vừa mang quyền hành cá nhân ra đè ép, dọa nạt khi bị cầu tình, lại lấy chính lý luận của Nho môn ra khi bị đòi nói lý lẽ. Thành thử, tuy trái tim rỉ máu, nhưng các vị Đại Nho, tiến sĩ, phu tử, học đồ trong thành cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Chỉ là sau lưng giở đủ trò, hòng ép cấp trên của Đỗ Thải Hà tạo áp lực với cô nàng.
Đáng tiếc, mọi thủ đoạn nhằm gây ảnh hưởng đến Đỗ Thải Hà đều bị ngăn chặn. Mà kẻ đứng ra ngăn cản “chuyện tốt” của Nho môn không ai khác chính là Kiếm Trì và đám mũi trâu núi Long Hổ. Phát hiện ra chuyện này, chính người của Nho gia cũng ngạc nhiên mười phần.
Ai cũng biết dạo thời gian gần đây, Kiếm Trì và Long Hổ sơn vì cổ viện mà nhìn nhau không vừa mắt, thế nên đám người Nho môn mới yên tâm gây sự với Đỗ Thải Hà, tin tưởng rằng Kiếm Trì có muốn bảo vệ nàng ta cũng sẽ bị Đạo môn ngăn cản. Ấy vậy mà việc không như tưởng tượng, đúng lúc quan trọng, Đạo môn lại chọn giúp Đỗ Thải Hà, đâm bọn họ một nhát. Các vị Đại Nho ngửi thấy có vấn đề, lập tức cho người đi điều tra, cuối cùng phát hiện dạo thời gian này Vân Hà Kiếm Tổ thường xuyên đến trại doanh của núi Long Hổ ăn uống, không biết là đàm luận những chuyện gì mà cứ mấy hôm lại tới một lần.
Thế là, tuy chẳng ai nói ra, nhưng ai nấy đều có chung một suy nghĩ: Kiếm Trì có thể đang muốn đứng ra giúp núi Long Hổ móc nối quan hệ với cổ viện. Hay chí ít, Vân Hà Kiếm Tổ đang đứng ra giúp Đỗ Thải Hà bình thường hóa quan hệ với tông môn cũ.
Sự thật kỳ thực đơn giản hơn nhiều: đám đạo nhân của núi Long Hổ bị Liễu Ân nắm đằng chuôi. Nói về phương châm đối ngoại, Vân Hà Kiếm Tổ chính là loại người “đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”. Đối đãi với quân tử, gã sẽ dùng lễ nghĩa, đối phó tiểu nhân, Liễu Ân cũng sẽ không từ thủ đoạn, miễn sao không phạm vào quy tắc của riêng hắn. Thành thử, kể cả khi trước lúc còn khá thân thiết với núi Long Hổ, Vân Hà Kiếm Tổ cũng đã chuẩn bị sẵn không ít hậu chiêu đề phòng đám mũi trâu trở mặt thành thù thì Kiếm Trì cũng không ở thế bị động. Về sau quyết định chọn phe cổ viện, Liễu Ân lại càng tăng cường để ý mấy thứ này, đến nay vừa hay cần dùng tới.
Gã vừa dọa vừa dỗ, khiến đối phương tạm thời trước mắt không còn lựa chọn khác, đành phải phối hợp mà thôi. Thế nhưng, sự thật này nói ra chỉ tổ mất mặt, thế nên có đánh chết mấy lão mũi trâu kia cũng sẽ không thừa nhận. Mà Vân Hà Kiếm Tổ biết rõ điều này, nên mới cố tình diễn như đang đàm luận việc gì quan trọng lắm, mấy bữa lại xách rượu ngon đi bái phỏng một lần, cốt dụ cho Văn Cung cắn câu. Một khi Nho môn không thể ngồi yên, Văn Cung vào cuộc, thì bước tiếp theo của kế hoạch mới có thể bắt đầu.
Văn Cung ở Huyền Hoàng giới, vốn khi xưa do các đời Văn Thánh trưởng quản. Nhưng kể từ khi Mặc Ngạn Bác “bỏ mình” trong Phản Thiên Chi Chiến, khiến một trong các chí bảo của Gia Cát Thủ Ngã cũng thất lạc, thì không còn có thêm một đời Văn Thánh nào nữa. Văn Cung cũng từ đó theo chế độ “dân chủ”. Đứng đầu Văn Cung là sáu vị viện trưởng, mọi quyết định đều thông qua bỏ phiếu. Phía dưới các vị viện trưởng, còn rất nhiều đại nho, học sĩ làm đại biểu, cử tri, đại diện cho các đại quan trong triều, các quan nhỏ địa phương, các địa chủ, thậm chí thương nhân.
Nếu ai từng đọc sử Châu Á nói chung và sử Việt Nam nói riêng, hẳn từng nghe xã hội phong kiến chia ra bốn giai cấp: Sĩ – Nông – Công – Thương. Sĩ là cao nhất, Thương là thấp nhất. Ở Huyền Hoàng giới, khác biệt lớn nhất có lẽ nằm ở chỗ cao nhất là tu luyện giả, trong đó sĩ tử chỉ là tập hợp con của tu luyện giả mà thôi. Còn đâu bà con bá tánh cũng vẫn phân chia lần lượt Nông – Công – Thương, với thương nhân ở đáy của xã hội. Song, cánh lái buôn biết mua biết bán, biết chặt biết chém, nên tiền tài không thiếu. Tiền tài nhiều, lại có thể bỏ ra mua danh, làm giả bằng giả cấp. Dẫu chưa từng một ngày đọc sách thánh hiền cũng có thể tranh thủ một chức quan nhỏ địa phương, tiếp tục vơ vét cho Nho môn. Những kẻ nào thiên phú không đến nỗi còn có thể được các Đại Nho, phu tử nhận về làm đồ đệ, một bước lên trời. Thành thử, chỉ cần đám thương lái ủng hộ đủ nhiều tài vật, liền có thể đổi đời, từ Thương thành Sĩ. Thế nên, tuy là tầng lớp dưới “đáy xã hội”, nhưng lại vẫn có người đại diện, vẫn có tiếng nói nhất định ở Văn Cung.
Quay về chuyện hiện tại, hành động lần này của Đỗ Thải Hà và Liễu Ân quả thực đã khiến Văn Cung chú ý. Sau khi sáu vị viện trưởng họp bàn, cuối cùng quyết định cử đại diện hẹn gặp Đỗ Thải Hà một buổi, đàm phán cho rõ ràng. Dẫu sao, cứ tiếp tục đấu nhau kiểu này Nho môn hoàn toàn không có lợi gì. Khoan nói việc Đỗ Thải Hà cũng không phải quả hồng mềm dễ bóp, khiến bọn chúng nếm khổ không ít. Chỉ riêng việc không thể công khai làm gì đối phương, lại còn phơi lưng ra cho bốn đạo còn lại trong Ngũ Lộ Triều Thiên thừa cơ ám toán đã đủ để thấy rõ lần hành động này rõ ràng là cái được không bù nổi cái mất!
oOo
Trái lại với không khí khẩn trương như lâm đại địch của Nho gia, Đỗ Thải Hà cùng Liễu Ân sau khi giăng lưới xong xuôi thì đều khá thanh thản, lại rảnh rỗi. Hôm nay, mấy người Kiếm Trì, cổ viện tụ tập ăn một bữa do đích thân Trương Mặc Sênh vào bếp.
Vốn kế hoạch ban đầu của Tiêu Hàm Huân định giao cho Trương thiếu trang chủ của chúng ta đi thuê người phao tin đồn, đánh tiếng với người của Long Hổ sơn rằng trên người Đỗ Thải Hà có vật có thể đánh vào căn cơ của Nho Đạo. Để cho tin tức này thúc đẩy đám mũi trâu cho Đỗ Thải Hà chỗ dựa chống lại Nho môn, hòng chiếm đoạt được chỗ tốt.
Sở dĩ nói kế này gây nguy hiểm cho Đỗ Thải Hà bởi lẽ nó là con dao hai lưỡi. Tuy trước mắt biến núi Long Hổ thành chỗ dựa cho cô nàng trả thù Nho môn, nhưng ngay sau đó lại không khác nào treo lên sau lưng nàng ta một cái bia ngắm khổng lồ. Sẽ không chỉ núi Long Hổ có ân oán sâu xa với Đỗ Thải Hà muốn mạng nàng ta, mà toàn bộ Đạo gia, thậm chí cả Phật giáo, Vu Đạo, Võ Đạo cũng sẽ động sát tâm. Dẫu sao, dụ hoặc đánh đổ Nho Đạo là quá lớn đối với bốn lộ còn lại trong Ngũ Lộ Triều Thiên. Thế cho nên Tiêu thị mới hỏi thăm khả năng hòa hảo của Đỗ Thải Hà cùng Đạo môn có tồn tại hay không. Nếu muốn tránh thoát cái họa sát thân này sau khi để lộ ra tin tức tày đình kia, cách đơn giản nhất chính là có quan hệ hảo hữu với một trong năm nhà.
Song, vì Liễu Ân nhập cuộc, lại có thủ đoạn khác bắt đám đạo sĩ nghe lời, nên Tiểu Thực Thần tự dưng rảnh rỗi không có việc gì làm, mà Đỗ Thải Hà cũng tránh được phen nguy hiểm. Tuy nếu sau này chuyện về bản nháp của Nguyễn Đông Thanh lộ ra thì đám đệ tử vẫn có thể sẽ bị nhắm tới, nhưng giấu được ngày nào hay ngày ấy. Huống chi, mấy sư huynh đệ bọn họ cũng chỉ cần nhất là thời gian và không gian để phát triển mà thôi. Đợi đến sau này họ đủ lông đủ cánh, người khác tự khắc sẽ biết mà không chọc vào.
Mấy ngày này, Trương Mặc Sênh ngoại trừ nấu ăn thì cũng chỉ còn nghiên cứu công thức nấu ăn, tôi rèn trù nghệ mà thôi. Thế nên hôm nay, “đại công cáo thành” làm được món mới trong “bí tịch” của sư nương đưa, mới vui vẻ mời khách như thế này...
Nho môn tuyên truyền người già trẻ nhỏ cũng phải tham gia chống lại hải thú? Vậy thì xin mời các quý tiểu thư, công tử nhà Nho gia mau mau nhập ngũ, cùng ra tiền tuyến!
Nho môn tự nhận sẵn sàng cống hiến? Vậy thì xin mời các vị Đại Nho, tiến sĩ nhanh nhanh nộp tiền! Phí bảo trì, bảo hành vật tư, phí vận chuyển nguyên liệu, lương thực, phí dọn dẹp, tu sửa nhà kho, .v..v...
Tuy nhìn qua thì Đỗ Thải Hà có vẻ nhận một chức vụ việc nhẹ lương cao. Cô nàng còn phần lớn thời gian ở trong quán trọ, mấy bữa lại dạo phố, nhìn bề ngoài chả có gì là làm việc chăm chỉ cả. Thế nhưng ấy là do nàng ta “làm việc đúng sở trường” nên có hiệu suất cao mà thôi. Chứ thực chất, cô nàng rất nghiêm túc với công việc Kiếm Trì xin cho mình.
Có lẽ, điều mà toàn bộ mấy sư huynh đệ cổ viện đều học được từ sư phụ là tác phong làm việc và tinh thần đạo đức nghề nghiệp. Nếu đã nhận việc, thì phải làm nghiêm túc, không thì từ đầu đừng nhận việc. Dù việc đơn giản hay phức tạp, cũng phải dốc sức mà làm trong khả năng. Đây là những gì họ mắt thấy tai nghe từ Nguyễn Đông Thanh suốt một năm này.
Thành thử, trong thời gian qua, Đỗ Thải Hà đã tính toán sổ sách của nhà kho quân đội vô cùng kỹ càng. Cô nàng đã phát hiện chi phí cần thiết để bảo trì hoạt động nhà kho một cách bình thường không hề thấp. Ngoài ra, kỳ thực, nàng ta còn phát hiện ra khá nhiều điểm chưa phù hợp, có thể cải tiến để tăng hiệu suất công việc. Cô nàng vốn còn định đệ đơn lên trên, xin cấp thêm vốn để cải tổ. Nhưng bây giờ Nho môn đưa cơ hội đến tận cửa, nàng ta không nhận lấy có mà ngu!
Thế là, suốt một tuần tiếp theo trong thành, nhà cửa của các nhà Nho đâu đâu cũng có thể tả bằng bốn chữ “gà bay chó chạy”. Đỗ Thải Hà chạy khắp nơi ăn vạ đòi nợ như một cơn lốc, cuốn theo người và tiền của của Nho môn. Nàng ta vừa mang quyền hành cá nhân ra đè ép, dọa nạt khi bị cầu tình, lại lấy chính lý luận của Nho môn ra khi bị đòi nói lý lẽ. Thành thử, tuy trái tim rỉ máu, nhưng các vị Đại Nho, tiến sĩ, phu tử, học đồ trong thành cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Chỉ là sau lưng giở đủ trò, hòng ép cấp trên của Đỗ Thải Hà tạo áp lực với cô nàng.
Đáng tiếc, mọi thủ đoạn nhằm gây ảnh hưởng đến Đỗ Thải Hà đều bị ngăn chặn. Mà kẻ đứng ra ngăn cản “chuyện tốt” của Nho môn không ai khác chính là Kiếm Trì và đám mũi trâu núi Long Hổ. Phát hiện ra chuyện này, chính người của Nho gia cũng ngạc nhiên mười phần.
Ai cũng biết dạo thời gian gần đây, Kiếm Trì và Long Hổ sơn vì cổ viện mà nhìn nhau không vừa mắt, thế nên đám người Nho môn mới yên tâm gây sự với Đỗ Thải Hà, tin tưởng rằng Kiếm Trì có muốn bảo vệ nàng ta cũng sẽ bị Đạo môn ngăn cản. Ấy vậy mà việc không như tưởng tượng, đúng lúc quan trọng, Đạo môn lại chọn giúp Đỗ Thải Hà, đâm bọn họ một nhát. Các vị Đại Nho ngửi thấy có vấn đề, lập tức cho người đi điều tra, cuối cùng phát hiện dạo thời gian này Vân Hà Kiếm Tổ thường xuyên đến trại doanh của núi Long Hổ ăn uống, không biết là đàm luận những chuyện gì mà cứ mấy hôm lại tới một lần.
Thế là, tuy chẳng ai nói ra, nhưng ai nấy đều có chung một suy nghĩ: Kiếm Trì có thể đang muốn đứng ra giúp núi Long Hổ móc nối quan hệ với cổ viện. Hay chí ít, Vân Hà Kiếm Tổ đang đứng ra giúp Đỗ Thải Hà bình thường hóa quan hệ với tông môn cũ.
Sự thật kỳ thực đơn giản hơn nhiều: đám đạo nhân của núi Long Hổ bị Liễu Ân nắm đằng chuôi. Nói về phương châm đối ngoại, Vân Hà Kiếm Tổ chính là loại người “đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”. Đối đãi với quân tử, gã sẽ dùng lễ nghĩa, đối phó tiểu nhân, Liễu Ân cũng sẽ không từ thủ đoạn, miễn sao không phạm vào quy tắc của riêng hắn. Thành thử, kể cả khi trước lúc còn khá thân thiết với núi Long Hổ, Vân Hà Kiếm Tổ cũng đã chuẩn bị sẵn không ít hậu chiêu đề phòng đám mũi trâu trở mặt thành thù thì Kiếm Trì cũng không ở thế bị động. Về sau quyết định chọn phe cổ viện, Liễu Ân lại càng tăng cường để ý mấy thứ này, đến nay vừa hay cần dùng tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gã vừa dọa vừa dỗ, khiến đối phương tạm thời trước mắt không còn lựa chọn khác, đành phải phối hợp mà thôi. Thế nhưng, sự thật này nói ra chỉ tổ mất mặt, thế nên có đánh chết mấy lão mũi trâu kia cũng sẽ không thừa nhận. Mà Vân Hà Kiếm Tổ biết rõ điều này, nên mới cố tình diễn như đang đàm luận việc gì quan trọng lắm, mấy bữa lại xách rượu ngon đi bái phỏng một lần, cốt dụ cho Văn Cung cắn câu. Một khi Nho môn không thể ngồi yên, Văn Cung vào cuộc, thì bước tiếp theo của kế hoạch mới có thể bắt đầu.
Văn Cung ở Huyền Hoàng giới, vốn khi xưa do các đời Văn Thánh trưởng quản. Nhưng kể từ khi Mặc Ngạn Bác “bỏ mình” trong Phản Thiên Chi Chiến, khiến một trong các chí bảo của Gia Cát Thủ Ngã cũng thất lạc, thì không còn có thêm một đời Văn Thánh nào nữa. Văn Cung cũng từ đó theo chế độ “dân chủ”. Đứng đầu Văn Cung là sáu vị viện trưởng, mọi quyết định đều thông qua bỏ phiếu. Phía dưới các vị viện trưởng, còn rất nhiều đại nho, học sĩ làm đại biểu, cử tri, đại diện cho các đại quan trong triều, các quan nhỏ địa phương, các địa chủ, thậm chí thương nhân.
Nếu ai từng đọc sử Châu Á nói chung và sử Việt Nam nói riêng, hẳn từng nghe xã hội phong kiến chia ra bốn giai cấp: Sĩ – Nông – Công – Thương. Sĩ là cao nhất, Thương là thấp nhất. Ở Huyền Hoàng giới, khác biệt lớn nhất có lẽ nằm ở chỗ cao nhất là tu luyện giả, trong đó sĩ tử chỉ là tập hợp con của tu luyện giả mà thôi. Còn đâu bà con bá tánh cũng vẫn phân chia lần lượt Nông – Công – Thương, với thương nhân ở đáy của xã hội. Song, cánh lái buôn biết mua biết bán, biết chặt biết chém, nên tiền tài không thiếu. Tiền tài nhiều, lại có thể bỏ ra mua danh, làm giả bằng giả cấp. Dẫu chưa từng một ngày đọc sách thánh hiền cũng có thể tranh thủ một chức quan nhỏ địa phương, tiếp tục vơ vét cho Nho môn. Những kẻ nào thiên phú không đến nỗi còn có thể được các Đại Nho, phu tử nhận về làm đồ đệ, một bước lên trời. Thành thử, chỉ cần đám thương lái ủng hộ đủ nhiều tài vật, liền có thể đổi đời, từ Thương thành Sĩ. Thế nên, tuy là tầng lớp dưới “đáy xã hội”, nhưng lại vẫn có người đại diện, vẫn có tiếng nói nhất định ở Văn Cung.
Quay về chuyện hiện tại, hành động lần này của Đỗ Thải Hà và Liễu Ân quả thực đã khiến Văn Cung chú ý. Sau khi sáu vị viện trưởng họp bàn, cuối cùng quyết định cử đại diện hẹn gặp Đỗ Thải Hà một buổi, đàm phán cho rõ ràng. Dẫu sao, cứ tiếp tục đấu nhau kiểu này Nho môn hoàn toàn không có lợi gì. Khoan nói việc Đỗ Thải Hà cũng không phải quả hồng mềm dễ bóp, khiến bọn chúng nếm khổ không ít. Chỉ riêng việc không thể công khai làm gì đối phương, lại còn phơi lưng ra cho bốn đạo còn lại trong Ngũ Lộ Triều Thiên thừa cơ ám toán đã đủ để thấy rõ lần hành động này rõ ràng là cái được không bù nổi cái mất!
oOo
Trái lại với không khí khẩn trương như lâm đại địch của Nho gia, Đỗ Thải Hà cùng Liễu Ân sau khi giăng lưới xong xuôi thì đều khá thanh thản, lại rảnh rỗi. Hôm nay, mấy người Kiếm Trì, cổ viện tụ tập ăn một bữa do đích thân Trương Mặc Sênh vào bếp.
Vốn kế hoạch ban đầu của Tiêu Hàm Huân định giao cho Trương thiếu trang chủ của chúng ta đi thuê người phao tin đồn, đánh tiếng với người của Long Hổ sơn rằng trên người Đỗ Thải Hà có vật có thể đánh vào căn cơ của Nho Đạo. Để cho tin tức này thúc đẩy đám mũi trâu cho Đỗ Thải Hà chỗ dựa chống lại Nho môn, hòng chiếm đoạt được chỗ tốt.
Sở dĩ nói kế này gây nguy hiểm cho Đỗ Thải Hà bởi lẽ nó là con dao hai lưỡi. Tuy trước mắt biến núi Long Hổ thành chỗ dựa cho cô nàng trả thù Nho môn, nhưng ngay sau đó lại không khác nào treo lên sau lưng nàng ta một cái bia ngắm khổng lồ. Sẽ không chỉ núi Long Hổ có ân oán sâu xa với Đỗ Thải Hà muốn mạng nàng ta, mà toàn bộ Đạo gia, thậm chí cả Phật giáo, Vu Đạo, Võ Đạo cũng sẽ động sát tâm. Dẫu sao, dụ hoặc đánh đổ Nho Đạo là quá lớn đối với bốn lộ còn lại trong Ngũ Lộ Triều Thiên. Thế cho nên Tiêu thị mới hỏi thăm khả năng hòa hảo của Đỗ Thải Hà cùng Đạo môn có tồn tại hay không. Nếu muốn tránh thoát cái họa sát thân này sau khi để lộ ra tin tức tày đình kia, cách đơn giản nhất chính là có quan hệ hảo hữu với một trong năm nhà.
Song, vì Liễu Ân nhập cuộc, lại có thủ đoạn khác bắt đám đạo sĩ nghe lời, nên Tiểu Thực Thần tự dưng rảnh rỗi không có việc gì làm, mà Đỗ Thải Hà cũng tránh được phen nguy hiểm. Tuy nếu sau này chuyện về bản nháp của Nguyễn Đông Thanh lộ ra thì đám đệ tử vẫn có thể sẽ bị nhắm tới, nhưng giấu được ngày nào hay ngày ấy. Huống chi, mấy sư huynh đệ bọn họ cũng chỉ cần nhất là thời gian và không gian để phát triển mà thôi. Đợi đến sau này họ đủ lông đủ cánh, người khác tự khắc sẽ biết mà không chọc vào.
Mấy ngày này, Trương Mặc Sênh ngoại trừ nấu ăn thì cũng chỉ còn nghiên cứu công thức nấu ăn, tôi rèn trù nghệ mà thôi. Thế nên hôm nay, “đại công cáo thành” làm được món mới trong “bí tịch” của sư nương đưa, mới vui vẻ mời khách như thế này...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro