Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Hầm Mỏ Đẫm Máu

Nghịch Tử

2024-11-13 02:36:59

Tạ Thiên Hoa thấy không thể nghiên cứu ra cái gì một sớm một chiều, chỉ đành sử dụng Lưu Ảnh thạch cẩn thận ghi lại toàn bộ cánh cổng tuyết tùng một lượt, sau đó lại tiếp tục vào sâu trong hầm mỏ.

Càng xuống sâu, hàng lang của khu mỏ lại càng lạnh lẽo tối tăm Ngoại trừ tiếng nước thỉnh thoảng nhỏ xuống từ một khối thạch nhũ phía xa xa thì cũng chỉ có tiếng bước chân đều đều của Tạ Thiên Hoa. Cô nàng đi được chừng năm chục trượng thì phát hiện một cái ngách be bé, bề ngang chỉ độ hai gang tay, người lớn không cách nào chui vào nổi. Lấy Thanh Sắc thần quang soi xuống nền hang, Tạ Thiên Hoa mới giật mình phát hiện ra hai bộ hài cốt đầu tiên kể từ khi xuống mỏ.

Bên ngoài cái ngách là một bộ xương người lớn không trọn vẹn, có vẻ là chết cũng đã lâu, quần áo vải vóc trên người đã chẳng còn sót lại chút nào, nên cũng không đoán được thân phận. Kiểm tra kỹ hơn, cô nàng phát hiện trên xương cánh tay, xương chân người này có những vết hằn dài quái đản, trông giống như là răng người gây ra. Thế nhưng dấu răng này to lắm, chắc phải gấp ba gấp bốn của con người bình thường. Hai cánh tay bộ thi hài gãy đoạn, xương mỏm vai vỡ vụn ra, giống như bị một lực mạnh xé toạc ra khỏi người. Có thể thấy, người này khi còn sống hẳn là đang liều mạng che chắn cho cái ngách nhỏ khỏi đám quái vật chưa biết mặt biết tên, cuối cùng mới bị sát hại một cách đầy man rợ.

Dùng Thanh Sắc thần quang rọi vào, thì thấy những đoạn xương có vẻ là xương ngón tay, ngón chân của bộ thi hài bên ngoài nằm rải rác.

Sâu bên trong, nằm tựa vào vách tường, là một bộ hài cốt bé bé, chắc hẳn là của một đứa trẻ chỉ chừng năm sáu tuổi gì đó. Bên đầu thi hài là một cái xương dài, có vẻ như là xương đùi của người lớn. Xương sọ có một vết nứt lớn, dường như là nguyên nhân gây trí mạng. Bên cạnh chỗ hài cốt nằm lại vĩnh viễn là một con búp bê vải còn đẫm máu.

Tạ Thiên Hoa che miệng, cảnh tượng hãi hùng từ từ hiện lên trong đầu khiến cô nàng không tài nào chịu nổi, kém chút nôn thốc nôn tháo. Tạ Thiên Hoa không tự nhận mình là loại người trên tay chưa nhúng chàm, số người mất mạng trong tay cô nàng cũng chẳng ít ỏi gì. Thế nhưng, có là cô nàng thì cũng không tài nào tưởng tượng nổi rốt cuộc phải là loại quái vật man rợ tàn ác đến nhường nào mới có thể nghĩ ra cách giết chóc nhẫn tâm đến vậy.

Cô nàng nhìn về phía cánh cổng dẫn lên khu sinh hoạt, cắn răng một cái, hai bàn tay nắm chặt lại. Một lúc sau, Tạ Thiên Hoa mới đưa tay lau nước mắt, phất áo một cái. Thanh Sắc thần quang theo đầu ngón tay nhẹ nhàng tỏa ra, từ từ bao phủ hai cỗ di hài. Chỉ nghe “xoạt” một tiếng, cô nàng quay đầu bước đi, nơi hai thi thể nằm lại hiện giờ chỉ còn hai luồng khói nhạt.

Có lẽ do khu khai khoáng hiện giờ vẫn đang được đào bới khai thác, thành thử đường đi lối lại phức tạp gập ghềnh hơn xa khu sinh hoạt phía trên. Tạ Thiên Hoa lần theo lối mòn có lẽ từng được các thợ mỏ sử dụng, tiếp tục xuống sâu hơn. Dọc đường, cô nàng lại phát hiện một số hài cốt không trọn vẹn nằm chỏng chơ bên lối đi, hoặc co ro trong một cái ngách nào đó. Có lẽ, trong cái rủi có cái may, lần này Tạ Thiên Hoa chỉ phát hiện được hài cốt của người trưởng thành, không thấy di hài nào của trẻ con nữa. Cô nàng dừng lại kiểm tra từng bộ hài cốt thì phát hiện những dấu răng quái lạ hệt như thi hài của bộ xương người lớn đầu tiên. Những nơi tay cụt, chân đứt cũng có thể thấy rõ vết tích bị sức mạnh lớn giằng đứt, vỡ xương nát tủy.

Tạ Thiên Hoa lắc đầu, thầm nghĩ:

“Quái vật trong mỏ chưa rõ bao nhiêu con, nhưng chắc chắn là thực sự tồn tại chứ không phải do thợ mỏ tưởng tượng ra. Cứ nhìn dấu vết lưu lại trên hài cốt, thì bọn này có vẻ đã thử ăn thịt người, lại có đủ sức mạnh để xé xác một người trưởng thành. Tiếc là không rõ trong số các thợ mỏ mất tích có ai có tu vi không.”

Kỳ thực, tuy chưa thấy ai thử bao giờ, song người tu hành có tu vi nhất định ở Huyền Hoàng giới chắc hẳn cũng có thể giật đứt, xé rời tay chân của một phàm nhân. Song, nếu như những thợ mỏ kia có tu vi thì lại là một câu chuyện khác.

Tạ Thiên Hoa thời gian gần đây đọc không biết bao nhiêu là sách sinh học của Nguyễn Đông Thanh, biết được trong mỗi sinh vật sống đều tồn tại “bản năng sinh tồn”. Tu hành giả cũng vậy. Cho dù tu vi không cao, nhưng đến lúc tính mạng lâm nguy, dù cho khổ chủ khi đó có sợ đến choáng váng đầu óc đi nữa, thì chân khí cũng sẽ tự động tràn ra, cường hóa những nơi sắp bị tấn công, che chắn các bộ vị yếu hại. Thành thử, tu hành giả nếu muốn cắt đứt, xé toạc một cánh tay, một cẳng chân được chân khí cường hóa mà không sử dụng đến thần binh lợi khí thì chỉ có cách sử dụng chân khí của bản thân áp đảo nạn nhân.

Đây là một hành động cực kì tiêu hao chân khí, trong lúc giao chiến vô cùng không hiệu quả, thành thử đại đa số tu hành giả khi muốn tiêu diệt đối thủ hầu hết đều sử dụng chân khí đánh xuyên qua đầu, chấn vỡ lục phủ ngũ tạng, hoặc dùng binh khí đâm chém.

Tạ Thiên Hoa không phát hiện được dấu vết của chân khí trên các thi thể, nên cũng loại trừ khả năng thứ ẩn nấp trong mỏ Cô Sơn là một dị giáo tàn nhẫn biến thái nào đó. Có thể sử dụng man lực để xé xác một người, nếu người đó là tu hành giả, thì không phải chuyện con người có thể làm được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô nàng còn muốn vào sâu hơn nữa, thế nhưng lúc này, lệnh bài của Từ Vân công công đeo bên hông đột nhiên bắt đầu nóng lên. Tạ Thiên Hoa nhíu mày, gỡ lệnh bài xuống, một tia ý thức tách ra, chìm vào trong lệnh bài.

"Tiểu thư của ta ơi. Cô có thể đừng sử dụng thân phận của lão nô đi gây họa khắp nơi được không? Bộ xương già của ta sắp bị cô hành cho ra bã rồi.”

Giọng Từ Vân công công than vãn theo đó vang lên, song lần này khác với khi vừa gặp ở Bằng Sơn quan, nghe cứ thều thào như thể thở không ra hơi, dường như kiệt sức lắm.

Tạ Thiên Hoa cười:

“Từ công công, lệnh bài này còn có thể dùng để truyền âm, sao ông không nói cho ta biết? Liệu thứ này còn có công năng nào khác mà chưa nói cho tiểu nữ không? Tiểu nữ phận gái chân yếu tay mềm, công công dọa tiểu nữ như thế, chỉ có cách mang vật này về cho gia sư xem qua.”

“Không! Nào có! Tiểu thư xin đừng làm lão nô tổn thọ.”

Từ Vân công công cười khan một tiếng, vội vàng cởi giáp quy hàng.

Tạ Thiên Hoa đương nhiên thừa biết hoàng thất Đại Yến sẽ đề phòng mình, sử dụng một chút thủ đoạn cũng là điều dễ hiểu. Thế nhưng, điều đó cũng không có nghĩa cô nàng không thể “giả ngu” đúng lúc, cảnh cáo Từ Vân công công và người đứng đằng sau lão một phen.

Tạ Thiên Hoa có thể hiểu vì sao đối phương lại cảnh giác, không có nghĩa là cô nàng thích cảm giác bị người ta giám sát.

Song...

Cô nàng cũng hiểu Từ Vân công công sớm không truyền âm, muộn không truyền âm, lại lựa chọn lúc này sử dụng công năng của lệnh bài liên lạc với mình thì chắc hẳn cũng có chuyện cực kỳ quan trọng. Tạ Thiên Hoa đoán nếu không phải cao tầng Đại Yến không hài lòng với tiến độ của cô nàng thì chắc hẳn cũng có dây mơ rễ má đến chuyện cô nàng bắt Thẩm Tam Vạn.

Thành thử, Tạ Thiên Hoa mới hắng giọng, hỏi:

“Không biết Từ công công khi không lại liên lạc với tiểu nữ là vì chuyện gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ài... còn không phải do chuyện của Thẩm viên ngoại sao? Tổ tông à tổ tông, ngài đến điều tra hầm mỏ thì cứ điều tra, học người ta phá án bắt người làm gì?”

“Ồ... Thẩm Tam Vạn có chống lưng trong triều sao? Khi đó hắn không chịu nói một tiếng, bằng không tiểu nữ nào dám nói câu nào?”

Tạ Thiên Hoa cười, nói bằng ngữ khí nửa thật nửa đùa, trong lòng lại âm thầm tính toán xem rốt cuộc chống lưng của Thẩm Tam Vạn là ai. Có thể giữ mạng cho lão ngay cả khi cô nàng nắm giữ bằng chứng người của lão ta muốn mưu phản, thì không phải vương gia tay nắm trọng binh thì cũng là tam thái đầu triều.

Lại nghe Từ Vân công công lên tiếng:

“Người đứng sau lưng y là Cửu Liên vương – Lăng Khiếu Thiên. Tổ tông ơi là tổ tông, người này nắm trong tay Cửu Liên quân, là vương gia khác họ có đất phong đấy. Ngài thử nói xem một tên thái giám quèn thân thể không hoàn chỉnh như lão sao dám đối đầu với hắn?”

Tạ Thiên Hoa thấy giữa chừng lão hơi ngập ngừng, giống như có chuyện muốn nói lại thôi. Cô nàng hắng giọng, nói:

“Thế... vị Cửu Liên vương này có yêu sách gì với tiểu nữ, vẫn mong công công chỉ bảo.”

“Cửu Liên vương yêu cầu tiểu thư lập tức thả người... đồng thời... đồng thời quỳ trước cửa vương phủ thỉnh tội với y.”

Giọng của Từ Vân công công cất lên, lần này trong ngữ khí của lão đã tràn ngập sự bi phẫn và bất bình, giống như đang nổi giận thay cho Tạ Thiên Hoa vậy.

Cô nàng lén cười, hẳn nhiên là sẽ không tin kẻ lọc lõi quan trường như Từ Vân công công lại vì một người dưng nước lã như mình mà có thái độ với Cửu Liên vương. Thế nhưng, Tạ Thiên Hoa chẳng hơi đâu mà đi vạch trần tâm tư thật của lão, cứ để lão công công này diễn tiếp cũng chẳng hại gì.

“Vậy được. Tiểu nữ sẽ thả người trước, rồi chờ xong chuyện ở Cô Sơn đến gặp vị Cửu Liên vương này một phen.”

“Tiểu thư có làm thì nhanh nhanh lên nhé, tốt nhất là ngay bây giờ, đừng để Cửu Liên vương bắt được đằng chuôi. Dù sao người như lão nô còn có thể đồ truyền âm, hẳn là Thẩm viên ngoại và vương gia cũng có.”

Cô nàng nói mình sẽ cân nhắc, cảm ơn Từ Vân công công đã nhắc nhở, đoạn thở dài, nhìn về phía hầm mỏ một lần cuối.

Sau đó, Tạ Thiên Hoa quay đầu lại, tiến về phía khu sinh hoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Số ký tự: 0