Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
Hàn Gia – Hàn P...
Nghịch Tử
2024-11-26 23:57:39
Ở phía Đông Đại Yến, có một con sông tên gọi Tây Giang, chảy dọc đất nước theo chiều Bắc – Nam, cực nam chảy vào Mẫu Hà của Đại Sở. Thành Hà Đông sở dĩ có tên gọi như vậy là do nó nằm ở phía Đông con sông này. Ngược lại, sông Tây Giang tuy nằm ở phía Đông Đại Yến, nhưng có tên như vậy cũng là do nó nằm ở phía Tây thành Hà Đông. Còn về việc dòng sông hay cái thành được đặt tên trước thì cũng chẳng ai còn nhớ nữa...
Tương truyền năm xưa, thành Hà Đông từng bị phá hủy một lần trong chiến tranh. Thành hiện tại là sau đó xây lại trên đống đổ nát của thành cũ. Thành chủ đương nhiệm cũng đã hơn hai trăm tuổi, là một kẻ không xấu không tốt, tuy không thương dân như con như Vũ Tùng Lâm, song cũng không làm gì có lỗi với trăm họ. Tất nhiên, trong tối lão cũng tự tư tự lợi, cấu kết với thương nhân, thế gia chiếm lợi, nhưng cũng không làm đến mức hại nước hại dân.
Tại thành Hà Đông, có hai thế gia lớn. Một là Doanh gia, kinh doanh mỹ phẩm. Hai là Hàn gia, làm nghề thủ công. Kể ra cũng buồn cười, cả Hàn gia và Doanh gia có được ngày hôm nay, đều có công của Trang Bức Thần Giáo.
Con người ở thời đại nào cũng thích cái đẹp. Nhất là phụ nữ thì lại càng thích làm đẹp. Lại nói, trang sức và mỹ phẩm chung quy ngoại trừ tác dụng làm đẹp, còn thể hiện đẳng cấp, địa vị của người sở hữu chúng nữa. Thành thử, Doanh gia dựa vào việc buôn bán mỹ phẩm làm đẹp cho nữ quyến của người có tiền có quyền khắp Đại Yến, thậm chí ăn chia với cánh thương lái, xuất khẩu ra các nước khác trong lục quốc, thu nhập kiếm chác cũng không thấp, trở thành một trong các thế gia lớn ở Đại Yến. Mà trong các sản phẩm thành danh của Doanh gia, có lẽ phải kể đến “nước hoa”.
Nói về nguồn gốc thứ này, đương nhiên ý tưởng thất bại ban đầu là của giáo chúng Trang Bức Thần Giáo. Kỳ thực, việc người xuyên không thay đổi xã hội của Huyền Hoàng giới cũng không phải là chuyện gì mới, lại càng chẳng phải chuyện một sớm một chiều. Trước kia có Thiên Vệ, sau này có Trang Bức Thần Giáo. Song, nhìn vào các “phát minh” ở thế giới này thì ngược lại lại chẳng có mấy, âu cũng là vì hai lý do chính:
Thứ nhất, cả Thiên Vệ lẫn giáo chúng của Trang Bức Thần Giáo đa phần đều là những kẻ lười tự suy nghĩ, thiên lôi chỉ đâu đánh đó, nghe theo mệnh lệnh của Thiên Đạo, nhiệm vụ của hệ thống răm rắp. Có lẽ, đây là tiêu chí chọn người của Thiên Đạo Huyền Hoàng giới. Dù là trước hay sau Phản Thiên Chi Chiến, thì những kẻ được lựa chọn cũng không phải là ngẫu nhiên mà đều có tính cách và hoàn cảnh na ná nhau. Tính cách và hoàn cảnh tương tự, đương nhiên hành động và suy nghĩ cũng sẽ có điểm tương đồng. Điều này cũng không phải không thể dự đoán, hay dẫn dắt. Thành thử, chỉ cần Thiên đạo lúc trước hay những kẻ đứng sau “hệ thống” của sau này muốn, thì thúc đẩy để mấy cái phát minh không xuất hiện quá nhiều cũng không phải chuyện gì khó.
Thứ hai, tuy thi thoảng cũng sẽ có những thành viên của Thiên Vệ hay Trang Bức Thần Giáo đưa ra những ý tưởng, những sáng kiến hay, song một là bản thân bọn chúng chỉ có kiến thức khoa học nửa vời, không đủ khả năng biến ý tưởng thành hiện thực, hai là dù là Thiên Vệ năm xưa hay Trang Bức Thần Giáo của bây giờ thì cũng đều có hệ thống theo chân, có chân khí để sử dụng. Thế nên, với bản tính ích kỷ, tự tư tự lợi, bọn chúng cũng sẽ không mấy khi nghĩ đến hay cho người đi làm những vật dụng thường ngày không cần đến chân khí.
Đương nhiên, cũng đôi khi lời nói buột miệng của bọn chúng tạo cảm hứng cho những thiên tài của Huyền Hoàng giới, cuối cùng dẫn đến thành phẩm thật sự được tạo ra, ví như “cáp treo”, “tủ lạnh”, hoặc các ý tưởng thất bại của Trang Bức Thần Giáo được người của Huyền Hoàng giới nghiên cứu lại, cuối cùng thành công, tỉ như “nước hoa”. Song, cuối cùng thì những trường hợp này vẫn khá hiếm khi xảy ra.
Mà cũng bởi hai lý do chính này, mới tới lượt Bích Mặc tiên sinh của chúng ta “phát minh” ra nhiều “phát kiến vĩ đại” giúp người phàm cũng có thể hưởng dụng như hiện tại…
Nói tiếp về tình hình thành Hà Đông. Hàn gia và Doanh gia là hai thế gia đứng đầu thành, nên đương nhiên có cạnh tranh, cả trong tối lẫn ngoài sáng. Doanh gia là dân bản địa, căn cơ vững chắc, lại kinh doanh mỹ phẩm, rất được lòng đám quan lớn, phú hộ. Các gia tộc khác xưa kia từng tồn tại ở thành Hà Đông đều đã bị Doanh gia xóa sổ. Hàn gia sau khi chuyển tới đây, có thể tồn tại được tới nay, lại còn cạnh tranh được với Doanh gia, một phần là do danh tiếng của Hàn Xuân Phong cùng Hàn Kinh Vũ, phần khác là do Hàn gia lập được không ít công lao cho Đại Yến, có quan hệ không tệ với người trong triều đình. Ví như lần chế tạo ra cái cân khổng lồ cân được cả con voi để đấu với sứ thần Đại Thục. Cũng bởi tầng quan hệ này, mà Doanh gia không thể làm gì quá phận với Hàn gia. Song xét tới việc Hàn gia làm nghề thủ công, dẫu sao cũng không được ưa chuộng như mỹ phẩm, nên trong vòng mấy chục năm nay, gia tộc họ kỳ thực cũng bị Doanh gia chèn ép, sống không dễ chịu cho lắm.
Có lẽ vì vậy, mà khi Phượng tộc đến, đặt lên bàn cân một món lợi béo bở và lời hứa từ Đế Mộ về thời cơ trở mình, với điều kiện gia tộc họ Hàn phải quay trở lại giới luyện khí, chế tạo vũ khí cho Phượng tộc, Hàn gia mới nảy sinh nội đấu, cuối cùng dẫn đến việc một số người như Hàn Thu Thủy phải chạy nạn đi nơi khác. Còn gia chủ mới bổ nhiệm của Hàn gia bây giờ là Hàn Phú Quý, một kẻ cùng thế hệ với Hàn Thu Thủy, cũng là người đã ký kết hiệp ước với Phượng tộc cùng Đế Mộ.
Mà lúc này, tại đại lao xây dưới lòng đất của Hàn gia, thường chỉ dùng để giam giữ kẻ có tội trong tộc hoặc kẻ thù của gia tộc, Hàn Phú Quý đang đứng trước cửa phòng giam, nhìn một lão già bị xích hai tay hai chân. Gã nói:
“Cụ nội, Phú Quý đến vấn an người đây!”
Không sai, cụ già này không phải ai khác, mà chính là gia chủ tiền nhiệm, Hàn Quân Bảo, cũng là cụ ngoại của Hàn Thu Thủy cũng như cụ nội của Hàn Phú Quý. Hàn Quân Bảo năm nay tuổi đã ngoài hai trăm, song cho tới gần đây lão vẫn làm gia chủ Hàn gia, âu cũng chỉ bởi con cháu lão đều mất sớm. Toàn bộ tâm nguyện cùng kỳ vọng lão vốn đặt trên cô chắt ngoại Hàn Thu Thủy, song chưa kịp thoái vị nhượng hiền thì thằng chắt đích tôn đã làm phản. Bị bất ngờ, lão cũng chỉ kịp dùng chút sức tàn chặn hậu cho cô nàng bỏ trốn giữ mạng, còn bản thân thì rơi vào hoàn cảnh hiện tại.
Thấy Hàn Phú Quý đến, Hàn Quân Bảo cũng không thèm phản ứng, chỉ quay mặt đi hướng khác. Tân gia chủ Hàn gia thấy cụ nội mình như vậy thì cũng chỉ cười cười:
“Cụ nội, cụ nên biết thức thời một chút, mới có cơ may ra khỏi nơi này.”
Hàn Quân Bảo khịt mũi:
“Thằng bất hiếu, không cần phải mèo khóc chuột! Cũng không cần phải tốn công vô ích nữa. Có chết lão già này cũng không chịu thần phục Đế Mộ đâu!”
“Cụ nội, chả lẽ cụ già rồi nên lẩm cẩm? Đế Mộ là bá chủ của Huyền Hoàng giới, điều này có ai mà không biết? Các vị Đế Tôn đã hiệu lệnh mà dám trái, chả nhẽ cụ muốn toàn Hàn gia ta bị hủy hoại trong tay cụ sao? Phú Quý chỉ là vì Hàn gia mà suy nghĩ thôi.”
“Vì Hàn gia mà suy nghĩ? Giảo biện hay lắm! Mày là vì Hàn gia, hay là vì dã tâm của cá nhân mày? Chả lẽ mày cho tao già rồi nên không đoán được Đế Mộ hứa hẹn cho mày những gì chắc?”
Lão ngưng trọng chốc lát, rồi lại tiếp:
“Hàn Quân Bảo này cả đời có thể không thẹn với lòng mà nói rằng, tao chưa làm gì có lỗi với Hàn gia, nhưng mày nói được không hả con? Chính vì dã tâm cá nhân của mày mà sẽ đẩy Hàn gia ta vào hố lửa đấy con ạ! Lão tổ tiên Xuân Phong năm xưa cho gia tộc ta rút lui khỏi giới luyện khí vốn cũng là vì muốn bảo vệ gia tộc ta khỏi nanh vuốt của Đế Mộ mà giờ đây mày…”
Hàn Phú Quý ngắt lời:
“Chuyện năm xưa đã hơn ba ngàn năm, đâu thể áp dụng vào tình hình hiện nay? Chỉ vì lời một kẻ đã chết mà ngăn cản bước tiến của gia tộc, đó mới là trọng tội. Hơn nữa, chả lẽ cụ đã quên ban đầu chúng ta vốn là dòng máu vương giả một nước, vì ai mà phải chui lủi luân lạc đến ngày này? Các vị Đế Tôn đã hứa, chỉ cần Hàn gia chúng ta phối hợp giúp đỡ, đợi khi xong đại nghiệp, Đại Hàn sẽ về trong tay chúng ta, hoàn thành ước vọng của lão tổ tông!”
“Ngu xuẩn! Lời của Đế Mộ tuyệt đối không thể tin tưởng! Hà huống, mày nói tao vì ước nguyện của người đã chết, vậy còn mày thì sao? Đại Hàn bây giờ cũng chả phải Đại Hàn năm xưa, Hàn gia ngày nay cũng đâu còn là Hàn gia năm đó? Cho dù có chiếm được ngai báu, cũng chẳng thể có được lòng dân. Cần gì phải cố gượng ép bản thân làm điều không phù hợp như thế chỉ vì mong muốn của kẻ đã chết từ lâu?”
“Nói thẳng ra là ông không có chí lớn, lòng không mang đại nghiệp, cũng không có lòng tin vào bản thân. Nhưng tôi không giống ông. Hàn Phú Quý này nói được sẽ làm được, nhất định sẽ ngồi lên được hoàng vị Đại Hàn!”
Hàn Quân Bảo thấy thằng chắt mình nói thế, biết có khuyên cũng vô dụng, chỉ thở dài một hơi, quay mặt đi. Hàn Phú Quý thấy lão như vậy thì cũng bực mình. Gã thở hắt một cái, lại nói:
“Không nói chuyện này nữa. Hôm nay tôi đến đây thăm ông còn là để báo cho ông biết, thần khí mà tôi nhận làm cho Đế Mộ, đã thành công bước đầu rồi! Sớm thôi, ông sẽ biết ông sai lầm tới cỡ nào khi thiên vị đứa con hoang kia mà không coi trọng tôi!”
Tương truyền năm xưa, thành Hà Đông từng bị phá hủy một lần trong chiến tranh. Thành hiện tại là sau đó xây lại trên đống đổ nát của thành cũ. Thành chủ đương nhiệm cũng đã hơn hai trăm tuổi, là một kẻ không xấu không tốt, tuy không thương dân như con như Vũ Tùng Lâm, song cũng không làm gì có lỗi với trăm họ. Tất nhiên, trong tối lão cũng tự tư tự lợi, cấu kết với thương nhân, thế gia chiếm lợi, nhưng cũng không làm đến mức hại nước hại dân.
Tại thành Hà Đông, có hai thế gia lớn. Một là Doanh gia, kinh doanh mỹ phẩm. Hai là Hàn gia, làm nghề thủ công. Kể ra cũng buồn cười, cả Hàn gia và Doanh gia có được ngày hôm nay, đều có công của Trang Bức Thần Giáo.
Con người ở thời đại nào cũng thích cái đẹp. Nhất là phụ nữ thì lại càng thích làm đẹp. Lại nói, trang sức và mỹ phẩm chung quy ngoại trừ tác dụng làm đẹp, còn thể hiện đẳng cấp, địa vị của người sở hữu chúng nữa. Thành thử, Doanh gia dựa vào việc buôn bán mỹ phẩm làm đẹp cho nữ quyến của người có tiền có quyền khắp Đại Yến, thậm chí ăn chia với cánh thương lái, xuất khẩu ra các nước khác trong lục quốc, thu nhập kiếm chác cũng không thấp, trở thành một trong các thế gia lớn ở Đại Yến. Mà trong các sản phẩm thành danh của Doanh gia, có lẽ phải kể đến “nước hoa”.
Nói về nguồn gốc thứ này, đương nhiên ý tưởng thất bại ban đầu là của giáo chúng Trang Bức Thần Giáo. Kỳ thực, việc người xuyên không thay đổi xã hội của Huyền Hoàng giới cũng không phải là chuyện gì mới, lại càng chẳng phải chuyện một sớm một chiều. Trước kia có Thiên Vệ, sau này có Trang Bức Thần Giáo. Song, nhìn vào các “phát minh” ở thế giới này thì ngược lại lại chẳng có mấy, âu cũng là vì hai lý do chính:
Thứ nhất, cả Thiên Vệ lẫn giáo chúng của Trang Bức Thần Giáo đa phần đều là những kẻ lười tự suy nghĩ, thiên lôi chỉ đâu đánh đó, nghe theo mệnh lệnh của Thiên Đạo, nhiệm vụ của hệ thống răm rắp. Có lẽ, đây là tiêu chí chọn người của Thiên Đạo Huyền Hoàng giới. Dù là trước hay sau Phản Thiên Chi Chiến, thì những kẻ được lựa chọn cũng không phải là ngẫu nhiên mà đều có tính cách và hoàn cảnh na ná nhau. Tính cách và hoàn cảnh tương tự, đương nhiên hành động và suy nghĩ cũng sẽ có điểm tương đồng. Điều này cũng không phải không thể dự đoán, hay dẫn dắt. Thành thử, chỉ cần Thiên đạo lúc trước hay những kẻ đứng sau “hệ thống” của sau này muốn, thì thúc đẩy để mấy cái phát minh không xuất hiện quá nhiều cũng không phải chuyện gì khó.
Thứ hai, tuy thi thoảng cũng sẽ có những thành viên của Thiên Vệ hay Trang Bức Thần Giáo đưa ra những ý tưởng, những sáng kiến hay, song một là bản thân bọn chúng chỉ có kiến thức khoa học nửa vời, không đủ khả năng biến ý tưởng thành hiện thực, hai là dù là Thiên Vệ năm xưa hay Trang Bức Thần Giáo của bây giờ thì cũng đều có hệ thống theo chân, có chân khí để sử dụng. Thế nên, với bản tính ích kỷ, tự tư tự lợi, bọn chúng cũng sẽ không mấy khi nghĩ đến hay cho người đi làm những vật dụng thường ngày không cần đến chân khí.
Đương nhiên, cũng đôi khi lời nói buột miệng của bọn chúng tạo cảm hứng cho những thiên tài của Huyền Hoàng giới, cuối cùng dẫn đến thành phẩm thật sự được tạo ra, ví như “cáp treo”, “tủ lạnh”, hoặc các ý tưởng thất bại của Trang Bức Thần Giáo được người của Huyền Hoàng giới nghiên cứu lại, cuối cùng thành công, tỉ như “nước hoa”. Song, cuối cùng thì những trường hợp này vẫn khá hiếm khi xảy ra.
Mà cũng bởi hai lý do chính này, mới tới lượt Bích Mặc tiên sinh của chúng ta “phát minh” ra nhiều “phát kiến vĩ đại” giúp người phàm cũng có thể hưởng dụng như hiện tại…
Nói tiếp về tình hình thành Hà Đông. Hàn gia và Doanh gia là hai thế gia đứng đầu thành, nên đương nhiên có cạnh tranh, cả trong tối lẫn ngoài sáng. Doanh gia là dân bản địa, căn cơ vững chắc, lại kinh doanh mỹ phẩm, rất được lòng đám quan lớn, phú hộ. Các gia tộc khác xưa kia từng tồn tại ở thành Hà Đông đều đã bị Doanh gia xóa sổ. Hàn gia sau khi chuyển tới đây, có thể tồn tại được tới nay, lại còn cạnh tranh được với Doanh gia, một phần là do danh tiếng của Hàn Xuân Phong cùng Hàn Kinh Vũ, phần khác là do Hàn gia lập được không ít công lao cho Đại Yến, có quan hệ không tệ với người trong triều đình. Ví như lần chế tạo ra cái cân khổng lồ cân được cả con voi để đấu với sứ thần Đại Thục. Cũng bởi tầng quan hệ này, mà Doanh gia không thể làm gì quá phận với Hàn gia. Song xét tới việc Hàn gia làm nghề thủ công, dẫu sao cũng không được ưa chuộng như mỹ phẩm, nên trong vòng mấy chục năm nay, gia tộc họ kỳ thực cũng bị Doanh gia chèn ép, sống không dễ chịu cho lắm.
Có lẽ vì vậy, mà khi Phượng tộc đến, đặt lên bàn cân một món lợi béo bở và lời hứa từ Đế Mộ về thời cơ trở mình, với điều kiện gia tộc họ Hàn phải quay trở lại giới luyện khí, chế tạo vũ khí cho Phượng tộc, Hàn gia mới nảy sinh nội đấu, cuối cùng dẫn đến việc một số người như Hàn Thu Thủy phải chạy nạn đi nơi khác. Còn gia chủ mới bổ nhiệm của Hàn gia bây giờ là Hàn Phú Quý, một kẻ cùng thế hệ với Hàn Thu Thủy, cũng là người đã ký kết hiệp ước với Phượng tộc cùng Đế Mộ.
Mà lúc này, tại đại lao xây dưới lòng đất của Hàn gia, thường chỉ dùng để giam giữ kẻ có tội trong tộc hoặc kẻ thù của gia tộc, Hàn Phú Quý đang đứng trước cửa phòng giam, nhìn một lão già bị xích hai tay hai chân. Gã nói:
“Cụ nội, Phú Quý đến vấn an người đây!”
Không sai, cụ già này không phải ai khác, mà chính là gia chủ tiền nhiệm, Hàn Quân Bảo, cũng là cụ ngoại của Hàn Thu Thủy cũng như cụ nội của Hàn Phú Quý. Hàn Quân Bảo năm nay tuổi đã ngoài hai trăm, song cho tới gần đây lão vẫn làm gia chủ Hàn gia, âu cũng chỉ bởi con cháu lão đều mất sớm. Toàn bộ tâm nguyện cùng kỳ vọng lão vốn đặt trên cô chắt ngoại Hàn Thu Thủy, song chưa kịp thoái vị nhượng hiền thì thằng chắt đích tôn đã làm phản. Bị bất ngờ, lão cũng chỉ kịp dùng chút sức tàn chặn hậu cho cô nàng bỏ trốn giữ mạng, còn bản thân thì rơi vào hoàn cảnh hiện tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Hàn Phú Quý đến, Hàn Quân Bảo cũng không thèm phản ứng, chỉ quay mặt đi hướng khác. Tân gia chủ Hàn gia thấy cụ nội mình như vậy thì cũng chỉ cười cười:
“Cụ nội, cụ nên biết thức thời một chút, mới có cơ may ra khỏi nơi này.”
Hàn Quân Bảo khịt mũi:
“Thằng bất hiếu, không cần phải mèo khóc chuột! Cũng không cần phải tốn công vô ích nữa. Có chết lão già này cũng không chịu thần phục Đế Mộ đâu!”
“Cụ nội, chả lẽ cụ già rồi nên lẩm cẩm? Đế Mộ là bá chủ của Huyền Hoàng giới, điều này có ai mà không biết? Các vị Đế Tôn đã hiệu lệnh mà dám trái, chả nhẽ cụ muốn toàn Hàn gia ta bị hủy hoại trong tay cụ sao? Phú Quý chỉ là vì Hàn gia mà suy nghĩ thôi.”
“Vì Hàn gia mà suy nghĩ? Giảo biện hay lắm! Mày là vì Hàn gia, hay là vì dã tâm của cá nhân mày? Chả lẽ mày cho tao già rồi nên không đoán được Đế Mộ hứa hẹn cho mày những gì chắc?”
Lão ngưng trọng chốc lát, rồi lại tiếp:
“Hàn Quân Bảo này cả đời có thể không thẹn với lòng mà nói rằng, tao chưa làm gì có lỗi với Hàn gia, nhưng mày nói được không hả con? Chính vì dã tâm cá nhân của mày mà sẽ đẩy Hàn gia ta vào hố lửa đấy con ạ! Lão tổ tiên Xuân Phong năm xưa cho gia tộc ta rút lui khỏi giới luyện khí vốn cũng là vì muốn bảo vệ gia tộc ta khỏi nanh vuốt của Đế Mộ mà giờ đây mày…”
Hàn Phú Quý ngắt lời:
“Chuyện năm xưa đã hơn ba ngàn năm, đâu thể áp dụng vào tình hình hiện nay? Chỉ vì lời một kẻ đã chết mà ngăn cản bước tiến của gia tộc, đó mới là trọng tội. Hơn nữa, chả lẽ cụ đã quên ban đầu chúng ta vốn là dòng máu vương giả một nước, vì ai mà phải chui lủi luân lạc đến ngày này? Các vị Đế Tôn đã hứa, chỉ cần Hàn gia chúng ta phối hợp giúp đỡ, đợi khi xong đại nghiệp, Đại Hàn sẽ về trong tay chúng ta, hoàn thành ước vọng của lão tổ tông!”
“Ngu xuẩn! Lời của Đế Mộ tuyệt đối không thể tin tưởng! Hà huống, mày nói tao vì ước nguyện của người đã chết, vậy còn mày thì sao? Đại Hàn bây giờ cũng chả phải Đại Hàn năm xưa, Hàn gia ngày nay cũng đâu còn là Hàn gia năm đó? Cho dù có chiếm được ngai báu, cũng chẳng thể có được lòng dân. Cần gì phải cố gượng ép bản thân làm điều không phù hợp như thế chỉ vì mong muốn của kẻ đã chết từ lâu?”
“Nói thẳng ra là ông không có chí lớn, lòng không mang đại nghiệp, cũng không có lòng tin vào bản thân. Nhưng tôi không giống ông. Hàn Phú Quý này nói được sẽ làm được, nhất định sẽ ngồi lên được hoàng vị Đại Hàn!”
Hàn Quân Bảo thấy thằng chắt mình nói thế, biết có khuyên cũng vô dụng, chỉ thở dài một hơi, quay mặt đi. Hàn Phú Quý thấy lão như vậy thì cũng bực mình. Gã thở hắt một cái, lại nói:
“Không nói chuyện này nữa. Hôm nay tôi đến đây thăm ông còn là để báo cho ông biết, thần khí mà tôi nhận làm cho Đế Mộ, đã thành công bước đầu rồi! Sớm thôi, ông sẽ biết ông sai lầm tới cỡ nào khi thiên vị đứa con hoang kia mà không coi trọng tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro